Chiến Thần OnlineGame hạng nặng, đồ họa khủng. Đánh quái, làm nhiêm vụ, cày level. (Hỗ trợ Java/ Android)
Một lúc sau thì mẹ và chị về, lại toàn đồ là đồ được khuân về và một ít thức ăn. Mọi người lại sắp đặt đồ đạc và dọn dẹp tiếp. Đến 4h thì vợ chú Tuấn đến và chở mẹ tôi ra chùa để bốc bát hương và mua một số đồ cúng. Mẹ dặn chị và tôi ở nhà chuẩn bị nấu nướng. Khoá cổng vào nhà tôi thấy chị đang bỏ các thứ ra chậu rửa. Từ sáng đến giờ bận suột rồi vướng mẹ hai chị em không nói được riêng nhau điều gì. Bây giờ vào thấy chị tôi đi đến đằng sau hai tay ôm eo.
- Hôm nay em vất vả quá nhỉ.
- Thôi bỏ em ra người em bẩn như con ma hôi rình thế này còn ôm với ấp.
- Cả ngày nay thấy người yêu làm vất vả thương quá để anh bóp lưng cho nhé.
- Thế thì tuyệt anh làm đi.
Tôi bóp nhẹ lưng chị và thỉnh thoảng trêu cù cù một cái. Hai chị em vừa nói chuyện vừa cười đùa vang nhà. Sự hưng phấn dâng cao tôi ôm lấy chị và đặt lên môi chị một nụ hôn ngọt ngào. Chị cũng đáp trả mãnh liệt. Đang say đắm trong nụ hôn thì tiếng chuông cửa vang lên. Chị đẩy nhẹ tôi ra.
- Thôi thôi, bạn em đến rồi anh ra mở cửa đi.
Tôi tiếc nuối vì đang được chìm đắm trong yêu thương thì có người phá đám. Nghĩ trong đầu trách bà chị thật không đúng lúc tý nào. Tôi ra mở cửa thì thấy chị Lan và một chị nữa đến. Hai người mỗi người một xe. Tôi mở cửa cho hai chị vào nhà và mời hai chị vào trong nhà. Chị đang dở tay chạy ra đón tiếp và nói mấy câu chuyện hỏi han. Qua câu chuyện tôi được biết chị còn lại là bạn ở cùng phòng với chị Lan họ cùng sang đây theo lời mời của mẹ và chị tối nay ăn nhà mới. Chị Lan đem xe cho chị mượn để ngày mai đưa tôi đi nhập trường. Thế là sau một lúc truyện trò linh tinh 3 người con gái xúm vào làm bếp. Đúng là “Một chị làm chẳng nên non, ba chị chụm lại lên hòn núi cao” loáng một cái mà mọi việc đã xong. Gà luộc xong, cơm nấu xong, tất cả các món đã đâu vào đấy mà còn đẹp mắt. Đúng con gái thật là khéo tay. Tôi thấy thế khen các chị.
- Đúng là các chị khéo tay thật. Sau này anh nào vớ được thì thật may mắn.
- Chuyện chị mày mà lại không khéo tay. Chị Lan nói.
- Thôi đi ông nịnh đầm, chỉ được cái xảo mép thôi. Chị trêu tôi.
- Em thì thấy thế nào nói thế đấy chứ có nói gì sai đâu. Chị Lan nhỉ.
- Thằng này khá thật làm các chị phổng hết cả mũi. Nó mà đi tán gái thì đổ như chuối gặp bão. Chị Lan tiếp lời.
Tính chị Lan là thế việc gì cũng bôm bốp, nhưng cực kỳ tốt tính. Tôi cười không dám nói gì nữa mà len lén nhìn chị. Chị tỉnh bơ, khi chị em Lan đi ra phòng khách thì chị đi qua dẵm vào chân tôi một cái thật đau. Tôi không dám kêu chỉ nhăn nhó nhìn chị.
- Cho chết chỉ được cái dẻo mép.
Tôi cười trong đau đớn và thích thú. Chị lại tung tẩy ra phòng ngoài nói chuyện với hai chị. Người ta nói hai người đàn bà với một con vịt là thành cái chợ thì đúng thật. Ba người con gái ngồi với nhau mà lâu ngày mới gặp thì kinh khủng đủ mọi chuyện trên đời được đưa ra nói rôm rả cả phòng chuyện như chợ vỡ. Nào là đứa nào mới lấy chồng, đứa nào mới lấy vợ. Nào là con đấy trông thế mà sướng, rồi quần quần, áo áo đủ thứ…. Thấy mình ở đó cũng vô duyên nên tôi lên nhà đi tắm vì người cũng khá bẩn.
Xuống nhà thấy nhà im im còn 3 chị đang vừa làm vừa rù rì nói chuyện trong bếp.
- Sao đang ồn ào mà lại im ắng vậy.
- Bố con chú Tuấn đến rồi đang ở phòng ngoài. Chị thì thào tay chỉ chỉ.
Tôi ra gặp chú và Cường, con chú là đồng chí đưa tôi đi hiệu sách Tràng Tiền mua sách cho chị Thanh. Cường năm nay cũng thi đại học và nó đỗ HVNH theo nghề của bố. Đến bây giờ tôi và Cường không thân nhau lắm chỉ chơi ngoại giao. Cũng chỉ vì đồng chí lúc nào cũng bị so sánh nên đồng chí không ưa tôi. Tuy nhiên đồng chí cũng có một công là dậy tôi lái xe máy vì đồng chí có xe máy từ rất sớm. Chú Tuấn thấy tôi hồ hởi hỏi han và chú dẫn ra sân giới thiệu cho chiếc xe đạp chú tặng. Đó là một chiếc xe cuốc (xe nam) mà đến giờ tôi vẫn giữ làm kỷ niệm. Thực ra bố tôi tặng cho Cường một kim từ điển mà ngày đó rất quý nên chú cũng ngại và tặng lại tôi cái xe. Bình thường đi xe nữ, nhưng bây giờ thử đi xe nam nên cũng hơi ngượng. Phải mấy ngày sau tôi mới quen. Đi thử về thì mẹ tôi cũng đã về. Chị, mẹ và vợ chú tuấn lên nhà cúng bái sau đó cả nhà vào ăn vui vẻ. Trong bữa ăn câu chuyện chủ yếu của mọi người là truyền đạt cho tôi kinh nghiệm sống, đi lại và học tập ở Hà Nội.
Ăn uống xong thì mọi người lao vào dọn dẹp và ra nhà ngoài uống nước rồi ai về nhà đấy. Chỉ còn 3 người nên mẹ và chị lần lượt đi tắm. Và cũng chẳng có chuyện gì cả, ti vi thì không nên đi ngủ sớm một mặt cả ngày làm mệt mặt khác sáng mai vợ chú Tuấn đưa mẹ tôi đi khám bệnh sớm còn tôi đi nhập trường. Chị tắm trước, mẹ tôi tắm sau. Khi mẹ vào tắm thì hai chị em lên sân thượng ngắm trời đất thực ra tranh thủ ôm nhau và hôn nhau vì tối nay chị sẽ ngủ với mẹ chúng tôi không thể gần gũi nhau được. Thấy tiếng mở cửa của mẹ chúng tôi tách nhau ra và đi xuống nhà. Chị sang phòng tôi ngồi nói chuyện linh tinh một lúc rồi về phòng đi ngủ. Hôm đầu tiên ngủ nhà mới, mùi sơn lạ giường mãi mới thiếp đi được.
Sáng tỉnh dậy đã gần 7h. Theo lịch 8h thì mới nhập trường nên tôi thong thả dây vệ sinh cá nhân và xuống nhà. Xuống tầng 1 thì đã thấy mẹ và chị ở dưới. Cả hai người nhìn tôi cười trìu mến.
- Con và Mai Anh đi ăn sáng đi.
- Thế mẹ không ăn luôn à
- Mẹ không ăn được khám bệnh xong mới được ăn. Hai chị em cứ ăn trước đi rồi còn đi nhập trường.
Chúng tôi vâng và kéo nhau vào ăn sáng. Chị kể sáng nay 6h đã dây và cùng với mẹ tôi đi chợ mua thức ăn. Lúc đó tôi chỉ ao ước đó là cảnh mẹ chồng con dâu. Tôi nghĩ ngợi nên lơ đãng. Chị phải gõ vào bát tôi mới giật mình tỉnh lại.
- Nghĩ gì mà cứ tủm tỉm cười vậy.
- Không có gì, tí nữa kể cho
- Bí mật thế cơ à.
Tôi gật đầu ăn tiếp để chị còn dọn. Vợ chú Tuấn đến đón mẹ lúc 7h hơn rồi mẹ và cô đi luôn. Tôi cũng thấy lạ chú và bố tôi chỉ cùng quê và cùng ôn thi đại học với nhau rồi mỗi người học một trường. Chú chỉ thỉnh thoảng về quê chơi thì gặp bố tôi hoặc đi công tác Ninh Bình vào nhà chơi thế mà cô chú rất nhiệt tình với bố mẹ. Thậm chí mẹ tôi còn chê vợ chú nhiều và nói cô ấy rất ghê. Về sau này khi đem thắc mắc này hỏi bố thì mới biết hai em vợ của chú và chú Toàn em chú (chú này hay đến nhà tôi chơi) một tay do bố tôi xin việc cho và đỡ đầu. Vì vậy nếu bố tôi không nhờ thôi đã nhờ là cô chú sẽ làm hết mình.
Ăn xong cũng đã 8h kém nên tôi và chị mải móng lên nhà thay quần áo, chuẩn bị giấy tờ. Biết tính tôi cẩn thận nên chị không hỏi nhiều về việc chuẩn bị giấy tờ cho tôi mà chỉ xuống nhà chuẩn bị xe cộ để đưa tôi đi nhập trường. Tôi tin rằng ít người có cảm giác như tôi. Được người yêu đưa đi nhập học cứ như chuyện ngày xưa vợ làm lụng nuôi chồng ăn học. Nghĩ lại thấy chị quá tội nghiệp. Nếu không có tình yêu có lẽ không có người con gái nào lại làm vậy. Chỉ vì chị yêu tôi quá thôi. Trên đường đi đến trường, chị hỏi tôi nghĩ gì lúc nãy. Tôi kể cho chị chị chỉ cười không nói. Thực ra đó là mong muốn cháy bỏng của chị. Chị mong muốn như vậy nhiều hơn tôi nhiều. Nên khi có điều kiện thể hiện mình là dâu con chị đã làm hết mình. Hôm qua chị lao vào việc dọn dẹp đầy nhiệt tình. Chị không muốn mẹ tôi làm việc nặng gì cả. Chị tranh hết việc nặng nhọc chỉ để mẹ tôi làm những việc quét dọn nhẹ nhàng. Nhìn chị đến thương nên tôi cũng phụ chị nhiệt tình. Chị muốn là con dâu, chị muốn làm công việc của người con dâu. Nhưng tiếc rằng mẹ tôi không nhận ra điều đó. Có thể nói đây chính là sai lầm của tôi. Việc của tôi và chị chỉ mình mẹ chị đoán ra và ngăn cản. Nếu lúc đó tôi công bố thì có khi bố mẹ tôi có thể phản đối lúc đầu nhưng nếu quyết tâm thì chắc rằng bố mẹ tôi sẽ đứng về phía tôi và chị. Bố chị theo tôi với tính khí của ông cũng không thành vấn đề. Thực ra đến giờ nếu hai chị em đứng cạnh nhau tôi trông già hơn chị nhiều. Đúng là tôi quá sai lầm, tôi quá hèn nhát và yếu đuối. Chỉ vì vậy mà mấy năm về sau này tôi sống trong day dứt đau khổ còn chị long đong hơn 6 năm mới lấy lại được thăng bằng. Cái giá phải trả cho những phút giây ngọt ngào và sai lầm liên tiếp của tôi là quá lớn. Nó đã để lại một nỗi đau đáu mà khi hồi tưởng lại càng thấy hối hận vô cùng. Tôi càng ân hận hơn vì đến bây giờ người con gái mà bố mẹ tôi quý nhất và thương nhất là chị. So với chị Thanh thì chị tuy không cẩn thận bằng nhưng chị nhanh nhẹn, vui vẻ. Bố mẹ tôi rất quý tính này của chị. Ngày chị ở nhà tôi luôn rộn tiếng cười. Chị hay xung phong đi cùng mẹ tôi làm việc và việc gì mẹ cũng rủ chị hoặc tham khảo ý kiến của chị. Bố tôi khỏi phải nói rất quý chị vì chị hay đàm đạo với bố tôi về nhiều chuyện. Chị khá hiểu biết. Bố tôi đặc biệt quý tính nhân hậu của chị. Sau này chị gặp trắc trở trong tình duyên, bố mẹ tôi thường xót xa cho chị. Và không hiểu người như chị mà không hạnh phúc. Nhưng ông bà đâu biết sâu xa nguyên nhân là do tôi. Tôi quá hèn nhát và bạc nhược. Nói như thế không phải tôi không làm gì vì thực ra đã rất nhiều lần quyết tâm định nói ra để cứu vãn tình yêu nhưng tôi như ngọn núi lửa chưa phun trào. Trong bụng thì ngùn ngụt nóng chảy, muốn bùng nổ nhưng ngoài mặt thì vẫn lạnh lẽo bình thường. Nhiều lần, nhiều lần có cơ hội tôi định nói mà sao cứ ấp úng không nói lên lời. Tôi như có gì chặn lại trước họng. Rồi ngoại cảnh, tôi cứ đang định trình bày thì lại có người nọ người kia xuất hiện hoặc là các yếu tố linh tinh làm cho không thể thốt thành lời. Chị ơi em không dám trách chị nhưng ngày đó giá như chỉ cần chị nói ra trước thì có lẽ em sẽ bất chấp tất cả để đứng bên chị. Em chỉ cần một trận động đất nhẹ để thổi bùng lên dung nham cháy bỏng như ngọn núi lửa kia trực phun trào mà không có điều kiện để phun trào đó. Có lẽ ông trời không muốn chúng tôi bên nhau vì giờ đây ông cũng tặng cho tôi một người vợ yêu thương tôi, lo lắng cho tôi chứ không thì tôi có lẽ ân hận cả cuộc đời mình.
Đến trường nhập học tưởng vất vả và mất thời gian lắm nhưng họ xắp xếp việc nhập học rất đơn giản. Có mấy bàn tiếp nhận hồ sơ, sau khi nộp một số giấy tờ và đóng tiền, sau đó chỉ việc ra xem lịch học ghi vào là hoàn tất công việc. Riêng tôi có thêm một chút phức tạp là do điểm của tôi được vào lớp Pháp mà tôi không biết tý gì về tiếng Pháp nên phải gọi điện về quê hỏi ý kiến bố. Sau 15’ gọi lại bố bảo lớp đó là tốt nhất trường và đăng ký vào học đi. Tôi ra đăng ký vào học lớp Pháp xong thì không còn việc gì nữa. Theo lịch học thì thứ 2 sẽ tập chung toàn khoá đi học chính trị 1 tuần và đến tận tuần sau nữa mới chính thức học. Xong việc chưa đến 9h sáng. Tôi rủ chị đi xung quanh trường để xem. Đúng là đại học cái gì cũng lạ, trường to rộng hơn ngôi trường tôi học rất nhiều lần. Lúc đó hình như có mấy lớp học nhưng cũng có nhiều người đi lại trong trường. Đó thực sự là xa lạ với tôi vì học cấp 3 trong giờ học thì không còn học sinh nào lảng vảng chơi. Đây thì khác, người học cứ học, người đi cứ đi rồi căng tin, ăn uống, hút thuốc, trêu chọc….. cái gì cũng lạ. Một tiếng reo hò từ trên tầng hai chỉ trỏ và trêu chị. Hình như trường chỉ toàn con trai khi thấy có phụ nữ đến đám sinh viên phát cuồng lên. Đặc biệt chị trông lại khá xinh và dáng đẹp chúng nó càng huýt sáo tợn. Chị thấy thế rủ tôi ra công trường mua sách vì chị hơi ngại. Tôi đồng ý và cùng chị ra cổng tìm nhưng không có gì và được biết sách chỉ có sách phôtô còn không mượn ở thư viện của trường. Còn vở và bút thì tôi được tặng nhiều vô kể có thể dùng 2 năm học không hết nên cũng không có gì để mua. Thấy không còn việc gì mà thời gian cũng không nhiều để đi chơi đây đó nên tôi và chị quyết định về nhà.
Về đến nhà vẫn chưa thấy mẹ về. Hai chị em lên thay quần áo và chui vào phòng tôi nằm chơi nói chuyện. Chúng tôi ôm nhau thủ thỉ nhiều chuyện. Tôi ao ước sau 5 năm ra trường, tôi và chị sẽ cưới nhau rồi đón chị lên Hà Nội và ở trong căn phòng này. Tôi vẽ ra viễn cảnh tương lai của hai đứa toàn một màu hồng. Chị không nói gì chỉ nép vào lòng tôi. Đôi mắt chị mơ màng khi nghe tôi ao ước. Và chúng tôi lại hôn nhau. Một nụ hôn chậm và dịu ngọt. Tôi nhìn thẳng vào mắt chị đầy âu yếm. Chị khẽ khàng nhắm mắt lại tận hưởng. Và tôi lại hôn lên làn tóc thơm mát rồi đến vầng trán tinh khôi. Chúng tôi dần dần tan chảy vào nhau. Từng thứ một, từng thứ một trên cơ thể chúng tôi được bóc ra. Chúng tôi trần truồng và nguyên thuỷ. Tôi hôn say đắm hai bầu ngực, tôi hôn bụng và hôn tam giác yêu thương. Vùng cấm của chị như thổn thức cùng tôi. Nó phập phồng uốn éo và xúc động đón nhận những cái hôn mãnh liệt mà tôi mang đến. Nó ào ạt, ẩm ướt. Chị nhắm nghiền hai mắt. Cả khuôn mặt chị thể hiện sự si mê. Tôi hôn lên trên và lại hôn xuống dưới. Tôi hôn cổ, hôn hông hôn tất cả cái gì mà tôi thấy thích. Chị đón nhận nó một cách thụ động. Chị để cho tôi tự do sở hữu thân thể ngọc ngà. Rồi sự cương cứng nó cũng tìm đến chị. Nó lọt vào trong chị một cách dễ dàng. Chúng tôi lăn lộn rên xiết và tận hưởng sự sung sướng đang lan toản trong từng thớ thịt. Nó đang làm cho tôi và chị mê đắm quên hết mọi chuyện trên đời. Chỉ có tiếng thở, tiếng rên và mồ hôi hiện hữu. Tôi mạnh mẽ và ào ạt, tốc độ càng ngày càng tăng. Chị chỉ biết nhìn tôi và kéo đầu tôi xuống trao cho tôi một nụ hôn mãnh liệt rồi lại hít hà sung xướng. Cả khuôn mặt của chị thể hiện sự hưng phấn tột độ. Và như một quy luật tất yếu bình thường tôi xối xả vào trong chị. Tôi vẫn đưa đẩy nhưng nó chậm dần, chậm dần rồi cuối cùng tôi ôm chặt chị, nằm trên người chị. Chị xiết chắt tôi như không muốn tôi rời ra. Một cảm giác ướt át lan toả. Bây giờ tôi và chị mới bắt đầu thấy nóng. Và chúng tôi tách nhau ra. Chị với tay bật chiếc quạt và nằm cạnh tôi đầy thoả mãn. Chúng tôi như vừa trở về từ một không gian khác nơi chỉ tồn tại sự đam mêm và hai chúng tôi. Lúc này mọi thứ đã trở về. Loáng thoáng có tiếng xe qua lại. Thỉnh thoảng có tiếng trẻ em gọi nhau. Những cảm giác lâng lâng sung sướng nó vẫn tồn tại trong chị em tôi.
Khoảng thời gian còn lại chúng tôi như dính chặt vào với nhau. Đi tắm cùng nhau, nằm ôm nhau, ngồi ôm nhau. Chúng tôi biết chỉ còn vài giờ nữa là chúng tôi sẽ phải chia tay nhau mà không biết lúc nào có thể gặp lại. Chúng tôi tranh thủ từng giây phút còn lại đó để thể hiện tình yêu với nhau. Quên hết mọi thứ, quên hết những khó khăn chỉ còn lại là những lời yêu thương, những lời dặn dò và những kế hoạch cho tương lai hai đứa.
Tiếng chuông cửa đã đưa chúng tôi về với thực tại. Mẹ đã về chúng tôi xuống nhà mở cửa cho mẹ. Vợ chú Tuấn chỉ đưa mẹ đến đầu ngõ và về cơ quan luôn.
- Hai đứa hôm nay đi nhập học thế nào. Vừa vào nhà mẹ vừa hỏi.
- Dạ con nhập xong hết rồi. Tuần sau mới bắt đầu học.
Rồi tôi kể cho mẹ chuyện nhập học, chuyện tôi hỏi bố để nhập vào học lớp Pháp. Tôi kể sơ qua cho mẹ ngôi trường. Mẹ rất vui và xoa đầu tôi.
- Hôm nay cô đi khám bệnh thì tình hình thế nào rồi ạ. Chị hỏi mẹ.
- Cám ơn cháu, nói chung cũng có mấy bệnh nhẹ thôi. Bác sỹ cho thuốc uống 1 tháng rồi quay lại khám lại.
- Thế họ nói bệnh mẹ là bệnh gì .
- Chỉ là bệnh khớp thôi, không nguy hiểm nhưng phải kiên trì điều trị.
- Đúng rồi cháu thấy cô cứ thay đổi thời tiết là đi lại khó khăn.
- Khó chịu lắm nên cô mới tranh thủ đưa em lên đây và đi khám luôn.
- Vâng cô phải điều trị cho dứt điểm không mãn tính như bạn mẹ cháu thì khổ lắm.
- Ừ cám ơn cháu. Thế cơm nước thế nào rồi. Ăn đi còn chuẩn bị về cho sớm không bố mẹ cháu mong. Cô cám ơn cháu mấy ngày nay vất vả vì em quá. Giá như cô có đứa con như cháu thì cô nhàn biết mấy.
- Dạ không có gì đâu.
- Hay mẹ nhận chị làm con luôn đi.
Tôi nói đầy ẩn ý. Mẹ chỉ cười, nhưng mẹ không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của tôi. Còn chị thì không nói gì. Chị bẽn lẽn cúi xuống nhìn chân mình. Má chị hây hồng lên vì ngượng bởi lời nói của tôi như thổi vào trong chị một cảm xúc. Nó cụ thể hoá những ước muốn mà hai đứa vẫn lên kế hoạch lâu nay.
- Thôi cháu đi nấu qua thức ăn để cả nhà ăn cơm.
- Thế chưa nấu nường gì à.
- Dạ cháu không biết mấy giờ cô về, nấu lên sợ nguội.
- Ừ cũng có nhiều nhặn gì đâu. Q lên đây mẹ bảo.
Mẹ gọi tôi lên nhà. Tôi đi theo quay mặt lại nháy mắt yêu chị. Chị không nói gì chỉ tủm tỉm cười. Tưởng việc gì quan trọng, lên nhà bà đưa cho tôi ít tiền và dặn dò.
- Tiền thì mẹ gửi nhà chú Tuấn. Lúc nào hết thì xang bảo chú đưa cho. Nhớ không được chơi bời nghe con.
- Dạ.
- Gạo mẹ để sẵn dưới nhà rồi, gần hết thì gọi để mẹ gửi lên cho, còn chỉ phải mua thức ăn thôi.
- Dạ.
…….
Rất nhiều dặn dò chung quy lại chỉ việc ăn uống, đi lại và giữ dìn sức khoẻ và việc học của tôi.
Sau khi dặn do cẩn thận xong thì hai mẹ con xuống nhà. Mọi người dọn mâm và ăn uống. Ăn xong thì đã gần 1h. Hai chị em chị Lan đến để lấy xe và đưa chị và mẹ ra bến xe về Ninh Bình. Từ lúc ăn cơm tôi đã bắt đầu cảm thấy rùng mình. Cứ nghĩ đến thời điểm mọi người ra về tôi trong lòng lại trào lên cảm giác khó chịu như là bị mất một cái gì. Sao mọi việc chạy qua nhanh thế, chỉ một lúc nữa thôi còn lại mình tôi bơ vơ giữa Hà Nội. Những người thân yêu nhất của tôi chuẩn bị trở lại với cuộc sống thường nhật và tôi chuẩn bị bước những bước tự lập đầu tiên của cuộc đời. Dù đã chuẩn bị tinh thần từ lâu nhưng khi nó đến tôi vẫn cứ ngỡ ngàng. Mặt khác đối với tôi sợ nhất là cảm giác chia xa chị. Tôi không muốn chị xa tôi. Tôi ước lúc này có chị kề bên. Nhưng tôi biết cuộc sống không thể theo ý mình muốn được. Để đứng lên trên đôi chân của mình thì đây là những bước đầu tiên của mình phải làm quen. Tôi phải bắt đầu học những bài học đầu tiên của cuộc đời và phải dần ra khỏi vòng tay bố mẹ. So với chúng bạn mình quá may mắn và hạnh phúc, chúng nó phải tự đi nhập học, tự tìm chỗ ở còn mình mọi thứ đã được lo cho ổn định. Có chăng chỉ là cảm giác cô đơn khi không có người thân bên cạnh. Tuy nhiên nó vẫn làm cho tôi rùng mình.
Thời điểm chia tay nhau rồi cũng đến. Mẹ và chị lên nhà lấy túi, hành lý chuẩn bị về. Tôi thấy chị mặt buồn rười rượi. Chị không muốn xa tôi, rõ ràng là vậy. Chị sợ, chị sợ khi về nhà là một áp lực lại đè lên chị. Chị vẫn không nói cho tôi biết mẹ chị nói gì với chị. Nhưng tôi biết khi chị về sẽ lại là sóng gió. Tôi thương chị quá nhưng hoàn cảnh này thì biết làm gì được. Hai chị em Lan không hiểu được tâm sự của tôi. Họ vẫn cười đùa chị chỉ cố gượng cười để làm vui. Rồi mọi người cũng lên xe để ra về. Tôi rất muốn hai người có chút riêng tư để nói những lời cuối trước khi chị về mà không có được. Chúng tôi chỉ biết trao nhau những ánh mắt mà không nói được thành lời. Xe mẹ đi trước, xe chị Lan và chị đi sau. Tôi ra cổng tiễn và nhìn theo cho đến khi xe queo mất bóng. Một cảm giác hẫng hụt khi bóng xe biến mất khỏi tầm nhìn làm tôi phải chạy theo để cố nhìn một lần nữa. Tôi cứ nghĩ chia tay nhau đơn giản, nhưng không đơn giản chút nào. Tôi nặng nề lê chân về nhà. Vừa vào đến trong sân định quay ra khoá cửa thì chị chạy nhanh quay lại. Chị ôm chặt tôi, không nói lên lời. Tôi ôm chặt chị như chưa bao giờ được ôm chặt như thế.
- Em phải giả vờ quên đồ để quay lại chia tay với anh.
- Sao em phải khổ thế, lúc nào rỗi anh sẽ về.
- Nhưng em không muốn rời xa anh lúc này.
- Anh cũng vậy.
- Anh nhớ gọi điện cho em thường xuyên nhé, gọi vào buổi chiều về cơ quan em.
- Ừ.
- Anh nhớ thỉnh thoảng viết thư cho em nhá.
- Ừ mỗi tuần anh viết một lá.
- Em yêu anh, anh có yêu em không.
- Có, anh yêu em nhiều.
Chúng tôi vẫn ôm nhau và nói trong vô thức. Thực sự việc chia tay này quá khó khăn với chúng tôi. Phải một lúc rất lâu thì chị cũng đẩy tôi ra. Lau hạt lệ còn đọng trên má. Chị nói lời chia tay tôi và lặng lẽ quay trở ra. Tôi tiễn chị tận ra đầu ngõ. Cuối cùng thì chị cũng lên xe và trở về. Ngồi đằng sau mà chị cứ ngoái lại vẫy tay tạm biệt tôi. Tôi ngẩn ngơ nhìn người mình yêu mất hút dần trong biển người trên đường phố. Vậy là chị chính thức trở về và tôi bắt đầu với cuộc sống sinh viên.
Yêu xa khổ lắm. Tôi có đọc câu này ở đâu đó xin trích dẫn tâm sự của một người con gái tâm sự khi người yêu của minh không ở bên canh như sau :
« Nhưng yêu xa thật khổ. Cứ thấy mong manh, cứ thấy đợi chờ. Những dòng chat, email đôi khi không diễn tả hết ý, đôi khi lại dẫn đến những hiểu lầm, hờn dỗi. Những lúc đợi mong một bờ vai để dựa hay những lúc cần một cái nắm tay chia sẻ, tôi nhớ hắn đến cháy lòng… Những vệ tinh xung quanh tôi lại quá nhiệt tình. Mệt mỏi, tôi lại nghĩ: hay là buông trôi? Nhưng rồi những kỷ niệm của hai đứa lại ùa về làm trái tim tôi ấm áp ».
Tâm sự của cô gái đó cũng là tâm sự của tôi và chị. Bây giờ còn có chat và mail ngày đó làm gì có. Nhớ nhau ra gọi điện thoại mà điện thoại công cộng thì làm gì giám nói nhiều chỉ hỏi han nghe được thấy tiếng của nhau là đã ấm lòng. Tất cả tình cảm nhung đều nhờ tất và những trang thư nói hộ. Nhận được thư của nhau là ngấu nghiến đọc. Đọc xong lại tâm tư, lại đợi chờ để hôm sau gọi điện để nghe được tiếng của nhau. Thời gian đầu là nỗi nhớ da diết nhớ mùi hương của tóc, nhớ những nụ hôn nồng nàn, nhớ những cái ôm xiết và nhớ những ánh mắt yêu thương. Nhớ ơi là nhớ. Tôi chợt nghĩ hai câu thơ của Hồ dzếnh :
Lòng mênh mang em đếm bước âm thầm
Em khẽ nói: “Gớm sao mà nhớ thế!”
Những ai đã từng trải qua thời gian yêu đều sẽ hiểu và cảm thông với tâm trạng này của tôi. Tâm trạng của những người yêu nhau là vậy. Chỉ thương và nhớ. Ban ngày khi đi học hoặc có bạn bè thì nỗi nhớ được tạm gác xang một bên, khi về nhà có mỗi một mình thì nỗi nhớ lại cồn cào. Tôi sợ những suy nghĩ của mình bị quên mà không kể được lại khi nói điện thoại và viết thư nên bắt đầu từ ngày đó tôi viết nhật ký. Thực ra ban đầu chỉ viết về những điều mình thấy hay, cái mới để kể lại cho chị trong thư. Nhưng càng ngày thì thấy việc viết nhật ký giúp mình thoải mái rất nhiều. Nó là người bạn tri kỷ của tôi để tôi có thể viết ra được những tâm sự chất chứa trong lòng để đẩy đi nỗi nhớ mỗi khi đêm về.
Đó là lần đầu tiên từ khi lên học đại học tôi về quê. Hàng ngày tôi phải học tất cả các buổi sáng từ thứ hai đến thứ bẩy. Thứ bẩy lại phải học thể dục buổi chiều nên dù có nhớ nhưng không thể về được. Nhưng hôm đó là ngày kỷ niệm thành lập trường. Và nó vào đúng ngày thứ bẩy vì vậy tôi sẽ được nghỉ 2 ngày rưỡi. Tôi biết được việc này từ đầu tuần khi lớp trưởng thông báo và tôi lên kế hoạch về quê. Nhưng muốn đem lại bất ngờ cho chị tôi không thông báo. Hôm đó, ngay sau khi ăn trưa tôi lên xe về quê. Không về nhà ngay, tôi lên xe chạy thẳng về Tam Điệp. Bình thường khi đi xe tôi hay ngủ nhưng hôm đó mắt cứ thao láo, trong đầu nghĩ đủ thứ, tưởng tượng đủ thứ. Tôi nghĩ khi gặp tôi chị phải sững sờ lắm nên nghĩ đến đó là lại cười thầm vì cái kế hoạch của mình. Mấy cậu đi cùng xe thấy tôi lạ cứ tủm tỉm cười suốt. Họ nghĩ chắc tôi bị điên, nhưng họ đâu biết tôi sắp sửa được gặp người tôi yêu. Mà họ nghĩ vậy cũng chả sao bởi khi yêu ông nào thần kinh chả có vấn đề một tý. Đến nơi tôi xuống xe ở bưu điện và gọi điện vào cơ quan chị xem chị có ở cơ quan không và mấy giờ chị về. Chị bảo 4h30’ chị mới được về. Nhìn đồng hồ đã hơn 4h nên tôi nói qua loa và bảo thôi không sợ mất nhiều tiền. Chị có vẻ dỗi nhưng tôi kệ. Tôi muốn tặng cho chị sự bất ngờ nên tôi dập máy và bắt xe ôm đến cơ quan chị luôn. Đến nơi vẫn cái cây cũ tôi lại đợi. Khác với lần trước sợ chị nhìn thấy tôi nấp phía sau cây và đứng nhìn vào trong cơ quan chị. Mặc dù chỉ còn vài phút nữa thôi là đến giờ chị về mà tôi vẫn cứ sốt ruột. Tý tý lại nhìn đồng hồ. Mà chị luôn có tính cố làm cho xong việc nên hay về muộn. Mọi người cơ quan lần lượt ra về mà vẫn không thấy bóng dáng đâu làm cho mình cứ như ngồi trên tổ kiến lửa. Cuối cùng thì bóng dáng chờ đợi cũng xuất hiện. Tôi thấy chị có vẻ buồn chắc là do lúc nãy muốn nói chuyện, tôi không nói nên dáng điệu mới bí sị như thế. Vẫn theo thói quen, chị dắt xe ra cổng và hướng về nhà.
- Mai Anh. Tôi gọi nhưng lại nấp vào cây.
Chị quay ngoắt lại và ngó nghiêng về hướng phát ra tiếng gọi. Tôi từ từ hiện ra làm cho chị sững sờ không nói lên lời. Quần bò, áo phông, giầy thể thao, đầu đội mũ lưỡi trai vai khoác chiếc ba lô, tôi chạy lại gần chị.
- Anh ... anh về khi nào. Chị nói mà ấp a ấp úng vẫn chưa hết ngạc nhiên. Chị tiếp lời
- Chó trêu người ta.
- Anh vừa về và xuống ngay với em.
Không kịp nói hết câu, chị dựng xe tóm tôi phát cho mấy cái vào lưng cho bõ tức. Nhưng cả khuôn mặt chị là một nụ cười rạng rỡ.
- Đồ lừa đảo cho chết cho chết này.
- Anh xin lỗi, anh xin lỗi đánh anh đau quá.
- Thôi ở đây không tiện, lên xe em chở.
- Để anh chở cho, anh biết đi xe máy rồi. Tôi giằng xe chị.
- Anh tập bao giờ.
- Thằng Cường nó dậy, anh biết đi xe được tháng nay rồi. Để anh đi cho.
(Bạn đang đọc truyện tại Chúc bạn online vui vẻ.)Tôi ngồi lên xe cầm lái. Mặt vênh lên rất tự tin.
- Lên xe tiểu thư còn chần chờ gì nữa.
- Tự tin nghê, xem xem trình độ thế nào.
Đề máy, vào số rồ ga xe vọt lên khực khực mấy cái làm cho chị dúi dụi vào tôi.
- Thôi thôi không biết đi rồi, để em lái cho. Chị hoảng hốt nói.
- Không phải lần đầu chở người yêu bằng xe máy nên cũng hơi run. Không sao đâu anh đi thạo rồi.
Rồi con ngựa máy nó cũng vào phom. Tôi chở chị ra chỗ vẫn gặp mặt cũ. Ngồi sau xe chị ôm chặt tôi. Từ ngày yêu nhau đến giờ lần đầu tiên mình mới có cảm giác che chở cho người yêu như thế này. Đi trên xe chị không nói gì, tôi thì lòng thơi thới. Đến nơi tôi lao vào ôm chị. Cái ôm mà 2 tháng mong chờ, nó được cụ thể hoá bằng sự siết chặt của tôi và chị. Rồi nâng cằm chị lên tôi đặt vào môi chị một nụ hôn cháy bỏng. Vẫn mùi thơm ấy, vẫn cái ngọt ngào ấy nó làm cho tôi mê lịm. Viết đến đây mà tôi vẫn cảm nhận được sự ngọt ngào ngày xưa. Sau này có hôn một vài người con gái nữa nhưng sự ngọt ngào của những nụ hôn với chị luôn là đặc biệt nhất.
- Sao lại về bất ngờ thế này.
- Anh được nghỉ 2 ngày nên quyết định về ngay.
- Chưa về nhà à.
- Ừ nhớ em quá nên về thẳng đây luôn.
- Thế không có quà cho em à.
- Thôi chết quên mất, nhưng anh đã tặng cho em món quà rồi còn gì.
- Quà gì em đã thấy đâu.
- Này bất ngờ nhé, này hôn nhé.
- Em không thèm. Chị nói mà má ửng hồng.
- Thực ra anh về vội quá nên quên mất, mà cũng hết tiền rồi.
- Em trêu anh thôi. Anh về xuống gặp em ngay là em thích nhất rồi, em không cần gì đâu. Thưởng tiếp cho người yêu một cái hôn nữa này.
Và chúng tôi lại ôm nhau và hôn nhau. Rồi chúng tôi kể cho nhau tất cả những nhớ nhung trong 2 tháng xa cách. Thực ra có nhiều chuyện đã kể cho nhau trong thư nhưng thư vẫn là thư và thư không thể thay thế được. Nó không thể có những ánh mắt, những biểu hiện ngạc nhiên hay thích thú. Khi cảm xúc trào dâng thì lại đặt một nụ hôn hay một cái xiết chặt thì thư càng không thể làm được.
- Mải nói chuyện quá, xem nào xem người yêu em sau hai tháng là sinh viên trông như thế nào.
Tôi đứng thẳng, tay chỉnh lại quần áo, vuốt tóc đứng nghiêm trang.
- Đây em xem anh có sứt mẻ đi tý nào không.
- Gầy đi nhỉ, nhưng rắn rỏi ra. Trông anh người lớn ra nhiều rồi.
- Anh cứ nghĩ về gặp em thì mắt thâm quầng vì nhớ anh.
- Còn lâu, người ta vẫn ngủ ngon, chỉ nhơ nhớ thôi đừng có mà tưởng bở.
- Thế sao trong thư lúc nào cũng em nhớ anh lắm.
- Thế thì thôi lần sau em sẽ không viết như vậy nữa.
- Lại dỗi rồi anh đùa tý thôi.
- Đã gặp lại các em cổ động viên xinh tươi ngày xưa chưa.
- Em lại đùa, chưa gặp đứa nào cả. Trong lớp anh có một đứa cùng quê anh hay đi chơi với nó.
- Con trai hay con gái.
- Con trai, trường anh làm gì có con gái, mà con gái thì xấu mù không xinh như em đâu.
- Lại dẻo mép rồi. Ghét thế chứ.
Rồi bao nhiêu chuyện được nói ra. Bao nhiêu nhớ thương được dồn ra hết. Nghĩ lại bây giờ mới thấy nhiều đồng chí giỏi thật. Đi học 3 năm ở nước ngoài mà hai đứa vẫn yêu nhau tha thiết. Mình thấy mới có 2 tháng mà đã như 1 năm nhớ kinh khủng.
Rồi tôi cũng phải về nhà, dù vẫn còn muốn ở bên nhau nhưng trời đã xẩm tối. Những ngày cuối thu đầu đông trời tối rất nhanh. Mới có 6h kém mà trời đã tối. Dù rất muốn nói chuyện với nhau nữa nhưng chị vẫn phải để tôi về. Chị cở tôi về đến hết thị xã mới cho tôi bắt xe về. Chúng tôi tạm biết và hẹn tối mai chị lên hai đứa đi chơi tối thứ 7.
Về đến gần nhà gặp ai cũng
- Q mới về đó cháu.
- Đi học có vất vả không.
- Trông người lớn hẳn lên rồi nhỉ.
- Tối xang nhà bác chơi ….
Tôi vâng dạ chào mọi người và rảo bước nhanh về nhà. Lòng thơi thới vì lúc đó tôi không thể hạnh phúc hơn được nữa. Gọi cửa vào nhà bố mẹ tôi bất ngờ cũng không kém chị. Sau một hồi hỏi han lý do, sức khoẻ mẹ tôi để tôi đi vệ sinh và chạy nhay ra ngoài mua con ngan luộc để cả nhà cùng ăn mừng tôi về thăm nhà.
Xin lỗi anh em để anh em chờ lâu vì mới sửa được xong nên tôi post cho anh em ngay. Mời anh em đọc tiếp:
Một ngày đi xe mệt mỏi, một tinh thần thoả mái, căn gác xép quen thuộc đã đưa tôi vào giấc ngủ nhanh chóng và êm đềm. Và tôi có một giấc mơ đẹp. Chị mặc bộ váy trắng tinh khôi. Tôi và chị cầm tay nhau chạy dọc triền đê xanh mướt cỏ. Chúng tôi cười vang trong anh nắng vàng như mật. Tôi bị đánh thức dậy bởi một tia nắng buổi sớm chiếu qua khe sáng rọi thẳng vào mắt. Vươn vai dậy và nhìn đồng hồ đã gần 7h sáng. Tôi xuống nhà thì bố mẹ đã đi làm. Mẹ để lại cho tôi một trăm nghìn đồng để ăn sáng và đi chơi. Mẹ dặn lại trưa về sớm ăn cơm. Sau khi vệ sinh và đi ăn sáng về, tôi gọi điện thoại đến nhà mấy chiến hữu xem có ở nhà không để gặp nhau hàn huyên. Gọi một hồi cũng được 4 chú nữa, anh em hẹn nhau ra quán cafe ngồi uống và tán phét. Khoá cửa trèo lên con mini Nhật đến chỗ hẹn. Đến nơi đã có 2 đồng chí, một lúc sau thì cũng đông đủ cả bọn. Ngồi nói chuyện, toàn chuyện trường tao, trường máy, các môn học, chúng tôi nổ vang. Đúng phong cách của mấy anh sinh viên mới về. Tán phét một lúc mà đã 11h, cả bọn trao đổi địa chỉ nhà ở Hà Nội cho nhau để lên trên đó còn thăm thú và rủ nhau đi chơi. Tôi về nhà thì mẹ đã về rồi. Bà đang làm cơm trong nhà, tôi phụ giúp. Được một lúc thì bố và mấy bác cơ quan cùng về ăn uống. Qua câu chuyện tôi biết chiều nay toàn bộ sẽ về Yên Khánh họp nên tiện về nhà tôi theo lời mời của bố tôi ăn cơm cho vui. Đến 1h thì mọi người đi hết, mẹ cũng đi làm nên tôi khoá cửa vào nhà gọi điện cho chị.
- A lô bác cho cháu gặp Mai Anh được không ạ.
- Bác không cho gặp Mai Anh thì sao.
- Mai Anh à, có phải Mai Anh không.
- Không phải, Mai Anh hôm nay không đi làm.
- Cứ đùa, có phải Mai Anh đấy không.
- Sáng nay đi đâu mà gọi điện thoại không được. Đi chơi với em nào mà bây giờ mới về.
- Đi tán phét với bọn bạn từ sáng đến trưa.
- Bạn nào, bạn trai hay bạn gái.
- 4 thằng đực rựa, em biết thừa anh không chơi với bọn con gái rồi còn gì.
- Tạm tin thế, đang làm gì đấy
- Mọi người vừa ăn cơm xong và đi làm, bây giờ mới rỗi gọi cho em.
- Hết người nói chuyện thì mới nhớ đến em gì.
- Cứ thế, anh nhớ em nên gọi cho em.
- Nhớ nhiều không, đã thâm mắt chưa.
- Ngồi mỗi mình buồn quá hay xuống đây chơi đi.
- Không, em còn đang làm việc. Tối ăn cơm xong em xuống.
- Thế em đi xin nghỉ đi xuống đây chơi.
- Để em nghĩ đã. Cứ thế nhá bây giờ em đi làm đây, có tình hình gì mới em gọi lại cho đừng đi đâu chơi nhé.
Thế rồi chị đặt máy. Tôi lại ngồi một mình, hơi buồn lấy mấy tờ báo ra đọc cho giết thời gian. Được 15’ chị gọi điện lại.
- Hì hì alô, alô
- blô blô tôi đang nghe đây tình hình thế nào rồi.
- Không được rồi, em xin nghỉ nhưng chị Loan không cho.
- Chán thế nhỉ vậy anh đi ngủ đây tối mấy giờ xuống.
- Không biết, cứ ở nhà lúc nào xuống em vào em đón.
- Thì bây giờ còn biết đi đâu, tối đi chơi nhé.
- Ừ tạm biệt, cô đơn không, cho chết.
- Đi ngủ đây, ngủ rồi quên hết. Đi làm nhé, chẹp chẹp mình được ngủ có người phải đi làm.
- Ờ thế thì cứ đi ngủ đi, không thèm nói chuyện nữa.
Chị đặt máy, tôi hẫng hụt định gọi điện lại nhưng lại thôi. Tôi tiếp tục đọc báo và xem tivi. Được một lúc thấy chán nằm dài ra ghế nghĩ ngợi lung tung. Nhanh thế, chiều mai lại phải quay lại Hà Nội học rồi. Sau lần này chắc phải tết mới về được. Đến đây lại nghĩ đến chị. Thương chị quá, yêu mình nên cứ phải chờ đợi mà không được gì. Mình thấy mình không làm được việc gì cả cho chị, thời gian này chỉ đem lại cho chị những giọt nước mắt. Gặp nhau được vài phút rồi lại chia tay ngay, thân con gái mà cứ phải lặn lội mới gặp được người yêu. Người ta mà có người yêu thì hãnh diện đem đi khoe khoang còn chị thì phải giấu giấu diếm diếm không giám cho ai biết kể cả mấy đứa bạn thân. Rồi nghĩ quẩn hay mình chia tay chị để chị tìm được người con trai khác xứng đáng hơn, hợp hơn với chị. Đang nghĩ ngợi linh tinh thì có tiếng gõ cửa. Chắc mấy thằng bạn rủ đi chơi nên từ từ ra mở cửa.
- Ơ em ... à trả thù nhau gì. Đồ con gái thù dai
- Thế là công bằng rồi nhé. Mà cứ còn đứng ngây người ra dắt hộ người ta cái xe vào.
- Quên quên ... Xin lỗi xin lỗi tiểu thư thù dai.
- Em xin nghỉ chị Loan cho luôn, định gọi báo cho anh nhưng nghĩ mối thù hôm qua nên lừa người yêu tý. Cho em cốc nước.
- Ờ cốc to hay cốc bé.
- Cốc to nước lạnh nhé em đang khát.
Tôi lấy cốc nước ra cho chị, chị đang phủi phủi quần áo và chỉnh lại mái tóc. Ngày đó Ninh Bình rất bụi do nhà máy điện và ô tô. Chỉ đi ra ngoài đường tý là người đã đầy bụi. Chị nhận cốc nước của tôi, miệng cười tươi roi rói
- Em xin .... Phủi hộ em bụi sau lưng.
Tôi vừa phủi vừa nghĩ. Đúng là mình nghĩ quẩn, đó mới là tình yêu. Nếu mình nói lời chia tay thì chị còn khổ hơn nhiều. Chị còn phải rơi nhiều nước mắt. Đang nghĩ ngợi linh tinh.
- Này, này nghĩ gì mà tay đập vào không khí vậy.
Chị tròn mắt nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi ngượng ngịu chống chế.
- Tại lưng em đẹp quá nên anh ngắm.
- Đến lưng mà cũng khen đẹp, anh đúng là đồ nịnh đầm.
- Người ta bảo nhất dáng nhì da, thì anh thấy dáng em đẹp thì anh nhìn. Mà em thấy anh nhìn ngây người ra đấy là gì.
- Có mà anh là đồ ngố tàu thì có.
- Á à dám bảo anh ngố tàu à. Tôi vồ lấy eo chị kéo lại và ôm chặt. Cằm tôi đì vào vai chị và cù cho chị buồn.
- Buồn bỏ em ra. Chị vừa nói vừa dẫy dụa và cười.
- Buồn quá em xin, anh đừng có cậy sức đàn ông mà ăn hiếp em.
- Bây giờ anh bỏ em ra em phải đính chính lại.
- Ừ em xin, anh không ngố tàu.
Tôi nới lỏng tay, chị thoát ra chạy ra xa tôi chị lại trêu.
- Lêu lêu ngố vẫn hoàn ngố lêu lêu.
Lúc đó nhìn chị sao ngộ nghĩnh ngây thơ và đáng yêu thế. Nói thật ở trường tôi một đống đứa con gái mà đứa nào cũng kiểu cách. Đứa thì mặt lạnh như tiền, đứa thì thấy con trai nép vào một góc. Còn mấy em khối C, D thì xinh xinh một tý thì kiêu và điệu chảy ra. Thực ra không phải nói xấu chúng nó nhưng có lẽ với bọn con trai chúng tôi chúng nó hoặc không để ý hoặc chưa nghĩ gì đến chuyện yêu đương nên vậy. Chứ có lẽ gặp một anh chàng khác mà chúng nó yêu thì cũng sẽ có những hành động như chị thôi.
Tôi đuổi theo chị và dồn chị vào một góc tường. Tôi lại ôm chặt lấy chị nhưng lần này tôi bịt miệng chị một nụ hôn nồng nàn. Và trong tôi có một sức mạnh bất ngờ, tôi bế bổng chị lên hai tay và đưa thẳng chị lên gác xép. Chúng tôi quấn vào nhau đầy mãnh liệt. Lúc này thời gian và không gian không còn ý nghĩa với chúng tôi. Chúng tôi quên hết mọi thứ và chỉ dành cho nhau những cảm xúc vô bờ bến. Không biết từ lúc nào, mà chúng tôi đã hoàn toàn nguyên thuỷ rồi nhập vào nhau. Sức mạnh của 2 tháng không gặp như dồn nén trong buổi chiều nay. Cả tôi và chị mạnh mẽ đến bất ngờ. Tôi ngấu nghiến chị, nâng chị lên, đặt chị xuống đầy sức mạnh. Chị rên xiết sau mỗi lần mạnh mẽ của tôi. Chưa bao giờ trong một cuộc yêu dài của chúng tôi mà lại toàn những tiếng hoan hỉ đầy sung sướng. Bình thường ít nhất còn có vài lời hỏi han như em có sướng không, hay anh làm em có thích không, hay anh ơi từ từ nhé em đang sướng lắm đây …. Nhưng lần này là tuyệt đối im lặng, chúng tôi cảm nhận sự sung sướng đang co giật và lan toả từng thớ thịt. Đầu óc tôi như muốn nổ tung còn chị thì chủ động mạnh mẽ đến bất ngờ. Người ta nói quả không sai : Trên giường thì người vợ phải dâm đãng nhất. Đúng thế lúc này chúng tôi trao cho nhau tất cả những gì là nhục dục, kỹ thuật chỉ mong muốn sao đối phương được thoả mãn tuyệt đỉnh. Cho đến tận khi tôi bùng nổ thì tôi và chị vẫn miệt mài dập dìu. Chỉ đến tận khi những giọt mồ hôi lan toả, sự cương cứng không còn hiện hữu thì chúng tôi mới trở về thực tại. Tôi lại ôm xiết chị vùi mặt vào cặp nhũ hoa như muốn thưởng thức lại những dư âm của cuộc chiến vừa qua. Cũng như tôi chị cũng không muốn cảm giác sung sướng mất đi và chúng tôi cố níu kéo nó bằng những hành động âu yếm với nhau.
Dù ngoài trời rất mát dịu do thời tiết đã vào những ngày cuối thu, nhưng cái nóng hừng hực đang hiện hữu trong tôi và chị. Nó tác động làm cho chúng tôi rời ra khỏi nhau. Chị bẹo má tôi đầy mãn nguyện.
- Hôm nay người yêu em khoẻ thế, nhưng nóng quá anh ơi, bật em cái quạt. Đó là tiếng nói đầu tiên bật ra sau cuộc chiến.
- Ừ anh cũng đang nóng chết đây.
- Eo quần áo vất lung tung ghê chết.
- Ừ nhỉ không biết mình ném nó đi lúc nào.
- Hôm nay như hổ báo muốn ăn tươi nuốt sống người ta à.
- Thế em có thích không.
Chị nhìn tôi bằng hai con mắt hình lưỡi liềm.
- Còn phải hỏi, mà anh hỏi vô duyên thế.
- Hì hì chắc là thích rồi đúng không.
- Không nói với anh nữa, anh vô duyên lắm. Bế em đi tắm đi.
- Em biết không, anh lên học đại học anh được mấy anh khoá trên kể cho một truyện cười anh kể cho em nghe nhé.
- Anh kể đi.
Tôi từ từ kế chuyện cho chị nghe :
Trong giờ sinh vât học, thầy giáo giảng:
+ Khi người ta hoạt động sinh lý, thì người ta đã tiêu hao 1 năng lượng đáng kể. Mỗi lần như vậy tương đương với việc xúc 1 tấn than...
Bỗng nhìn thấy ở cuối lớp có học sinh đang ngáp ngắn ngáp dài, thầy giáo bực mình quá quát:
+ Cậu kia, tối qua làm gì mà bây giờ ngồi ngáp ?
+ Dạ thưa thầy tối qua em xúc 3 tấn than ạ !
Chị cười ngặt nghẽo. Tôi tiếp lời
- Em có biết vừa rồi anh xúc mấy tấn than không.
- Nửa tấn chứ mấy.
- Này coi thường nhau quá đấy, phải 2 tấn hơn mọi lần bình thường.
- Thế thì anh yếu xìu, vậy có bế em xuống không.
- Anh vừa lao động cực nhọc như vậy mà em vẫn hành anh, thôi anh cõng nhé.
- Thế cũng được, thu dọn quần áo em cầm cho, anh cõng em xuống nhà.
Tôi cõng chị trên lưng xuống nhà. Thực ra chị chỉ muốn áp vào người tôi, muốn nũng nịu tôi vì thời gian như thế này bên nhau bây giờ làm gì còn mấy. Mai tôi lại đi biền biệt mấy tháng nữa mới về. Mọi thương nhớ chỉ bằng thư và điện thoại nên chị muốn tận dụng thời gian bên nhau được nũng nịu, được vuốt ve được gần gũi người yêu.
Tôi đọc trên mục tâm sự của Vnexpress.Net có một bạn gái, bẩy năm yêu nhau mà chỉ cho người yêu sờ soạn và quan hệ bên ngoài. Sau đó người yêu của bạn gái đó chán và tìm kiếm một tình yêu mới. Đúng là quá ấu trĩ. Bởi người con gái đó muốn giữ mình còn trinh khi cưới nhưng bạn đó không hiểu về khái niện còn trinh này. Đối với một người con gái có một khái niệm « trinh tiết » để đánh giá phẩm hạnh. Người con gái phải hiểu chữ trinh tiết được bao gồm bởi hai từ là « trinh » và « tiết ». Nếu trinh là khái niệm sinh học bình thường là màng trinh. Màng trinh chỉ đơn thuần là miếng da chắn ở cửa âm đạo với một hay nhiều lỗ để kinh nguyệt thoát ra, độ dày mỏng khác nhau tùy theo từng người. Còn tiết ở đây mới quan trọng. Là khái niệm xã hội học, hoặc tâm lý học. Nó thay đổi tùy theo quan điểm của từng người, và thường không liên can gì đến màng trinh cả. Đối với đại thi hào Nguyễn Du thì Thuý Kiều đối với Kim Trọng dù đã từng ở lầu xanh thì vẫn là cô gái trinh nguyên. Vấn đề trinh tiết hiện nay vẫn còn được nhận định ở nhiều góc độ khác nhau. Tuy nhiên, dù dưới góc độ nào thì cũng chỉ dựa vào việc tin tưởng ở nhau là chính. Và chữ tiết ở đây mới quan trọng. Khi người ta yêu nhau thì người ta có thể trao mọi thứ cho nhau bao hàm cả việc quan hệ tình dục. Bởi tình dục làm cả hai thoả mãn. Còn nếu hai người yêu nhau mà một người có ý tưởng dù chỉ là ngoại tình tư tưởng thì khái niệm trinh tiết không còn nữa. Có chăng thì chỉ là chúng ta giấu diếm giỏi. Tôi có một ông anh cùng làng là bác sỹ khoa ngoại. Anh bảo anh làm nghề sướng nhất trên đời đối với một người đàn ông đó là vá trinh. Một ngày anh vá cho khoảng 14-20 người con gái mà chủ yếu là 9x đời đầu và 8x đời cuối. Có lẽ nghề này là nghề mơ ước của anh em lầu xanh của chúng ta được sờ, nắn không biết bao nhiêu lần mà họ lại phải trả tiền. Mà toàn các em trẻ đẹp mới chết. Tuy nhiên anh cũng bảo, làm nghề này thì có bệnh nghề nghiệp là không còn thích sờ soạng vợ nữa. Đúng là sinh nghề tử nghiệp. Vậy nên tiết hạnh của người con gái mới quan trọng và việc quan hệ tình dục là hoàn toàn đúng đắn trong tình yêu và chỉ có quan hệ tình dục với nhau rồi thì yêu càng thêm yêu, nhớ càng thêm nhớ. Tình yêu sẽ sâu sắc hơn khi có tình dục đi cùng. Còn việc có người vẫn kêu ca anh ấy con ong đã tỏ đường đi lối về bây giờ anh chán anh bỏ em. Sai lầm, đó là do tình yêu đã chết chứ không phải do quan hệ tình dục nhiều mà chán. Đàn ông chúng ta hoàn toàn có thể đi quan hệ với gái làng chơi mà có chán đấu. Tình dục là nhu cầu, là bản năng. Nó chỉ mất đi khi bị bệnh hoặc hết tuổi. Còn tình yêu mới là thứ bị mất mà khi mất tình yêu thì tình dục cũng không còn quan trọng gì. Tại sao tôi lại nói nhiều về vấn đề này vì với tôi và chị do có tình dục trong tình yêu nên chúng tôi càng nhớ nhau da diết. Chúng tôi luôn mong muốn được ở bên nhau được yêu nhau mãi mãi. Cho đến tận bây giờ mỗi khi nhớ lại thì nó luôn là ký ức tươi đẹp nhất còn đọng lại trong tôi về những kỷ niệm với chị.
- Tắm xong rồi ra đi, nhìn em thế em không tắm được đâu, ra ngoài đi.
Tôi còn muốn ở trong nhưng chị không cho nên miễn cưỡng ra ngoài. Mặc quần áo vào lững thững ra phòng ngoài thì chị gọi với.
- Lên nhà lấy em cái máy sấy tóc nhé.
- Ừ, em cứ tắm đi còn lấy gì nữa không anh lấy cho.
- Quên cho em cái khăn tắm nhé.
Tôi lấy cái khắn tắm và cái máy sấy tóc cho chị và đưa vào cho chị. Chị chỉ hé cửa lấy rồi xua tôi ra phòng ngoài. Lúc này người vô cùng thư thái. Mọi nhớ nhung, ham muốn suốt hai tháng qua chỉ một buổi chiều nay đã được đáp ứng đầy đủ. Hồi tưởng lại chuyện vừa diễn ra mà thấy như mơ. Thực ra chỉ cần được gặp chị thôi là đã mãn nguyện rồi thế mà tôi còn được hơn thế nữa. Tôi chìm trong trạng thái mơ màng và hồi tưởng về những cảm xúc vừa trải qua. Ôi sao mà sung sướng quá.
- Này, này nghĩ gì mà ghê thế. Chị hua hua tay trước mặt tôi.
- Nghĩ linh tinh mà.
- Nghĩ đến em nào.
- Nghĩ đến em Mai Anh chứ còn em nào.
Chị nguýt dài rồi nói.
- Anh xì phía sau cho em đi.
- Ừ đưa đây anh làm cho.
- Nhìn kìa mặt cứ hơn hớn ý. Trông không ra làm sao.
- Thế em thích anh mặt bí xị à.
- Tươi nó khác đằng này mặt cứ hơn hớn dê thế không biết.
- Dê á, còn lâu. Tóc em thơm thế nhỉ.
- Lại bắt đầu nịnh đầm rồi đấy. Mấy giờ rồi anh.
- 3 rưỡi rồi.
- Nhanh thế nhỉ, đã 3 rưỡi rồi. Bây giờ đi đâu chơi đi.
- Mẹ bảo 4h mẹ về, hôm nay làm cơm.
- Có khách à.
- Không nhưng anh về mẹ làm cơm thôi.
- Vậy không đi chơi được à.
- Để tối đi. Em gọi điện về nhà báo không ăn cơm chưa.
- Chưa, tý nữa em gọi.
Không đi chơi nên chúng tôi ngồi đánh cờ. Từ khi biết tôi nhường, bây giờ đánh cờ lần nào cũng phải chấp mà chị bắt tôi chấp hậu thì còn đánh đấm gì. Tuy nhiên nếu để chị ăn dễ dàng thì cũng không khoái. Đánh được đến ván thứ 3 định bụng ván này sẽ thắng thì mẹ tôi về. Thế nên chị tươi hơn hớn vì thắng tôi hai ván trắng. Chị chạy ra mở cửa đỡ xe.
- Cháu chào cô, cô để cháu dắt xe cho.
- Mai Anh à, thế cháu lên lúc nào, thôi để xe cô dắt cháu cầm cho cô túi thức ăn này.
- Dạ cháu mới lên lúc chiều.
- Sao cháu biết Q về mà lên.
- Dạ em gọi cho cháu, cháu biết từ hôm qua.
- Thằng lắm trò, thế chiều nay nghỉ làm à.
- Vâng cháu xin phép rồi.
Chị cầm túi thức ăn đi qua nháy mắt tôi một cái cười tủm tỉm và đi thẳng vào bếp. Mẹ vào nhà tôi hỏi han qua loa rồi mẹ lên nhà thay quần áo và vào bếp cùng nấu nướng với chị. Không biết hai cô cháu nói gì với nhau mà cười vang trong nhà. Tôi ngồi một mình, thu dọn cơ quạt vào rồi lấy báo ra đọc.5h kém thì bố tôi cũng về. Xe cơ quan đưa ông đến tận nhà. Vừa vào nhà, ông hỏi luôn.
- Mai Anh nó lên chơi à.
- Bố đi họp về rồi à, sao bố biết chị lên
- Thì xe nó đây
- Bố tinh thế.
- Chiều nay có đi đâu chơi không.
- Dạ không 2h chị lên nên con với chị ở nhà chơi thôi.
- Mai mấy giờ con lên trường.
- Dạ con định 2h đi cho sớm.
- Ừ đi cho sớm không lên muộn lại cập rập.
- Bố ơi hay bố lắp cho con cái điện thoại để tiện liên lạc về nhà.
- Thôi ra tết, nhà mới mua bố mẹ vay lung tung để ra tết thì bố mua luôn cả tivi tủ lạnh luôn thể.
- Dạ vâng.
- Đây bố có mua mấy tờ báo, con có đọc không.
- Bố cho con mượn.
Bố mở cặp lấy cho tôi 2 tờ báo ông mới mua. Tôi nhận lấy và ngồi đọc một tờ còn ông đọc một tờ. Thỉnh thoảng ông hỏi mấy câu, tôi cũng trả lời qua loa.
- Cháu chào chú.
- Ờ Mai Anh đấy à.
- Chú vừa đi họp về.
- Ừ họp suốt ngày mà, thế người yêu người đương gì chưa hay còn cứ kén.
- Cháu có kén gì đâu.
- Thế có người nào chưa, tao thấy mẹ mày sốt ruột rồi đấy.
- Kệ mẹ cháu. Mẹ cháu lúc nào chả vậy.
- Chị có người yêu rồi bố ạ. Tôi chen vào câu chuyện.
- Thế thì đem về giới thiệu đi còn ngại gì nữa.
- Q nói vậy ,chứ chưa đâu ra đâu bác ạ.
- Thế nó ở Ninh Bình hay Tam Điệp.
- Anh ở xa, chúng cháu cần thời gian chưa thể nói được.
- Bọn trẻ chúng mày bây giờ rách việc thật, chứ cứ như tao và cô mày ngày xưa chỉ qua nhà mấy hôm rồi bố mẹ đến hỏi là cuối năm cưới. Chúng mày bây giờ yêu yêu đương đương làm cho bố mẹ cứ lo sốt vó.
Chị chỉ cười và nhìn tôi lườm lườm.
- Chúng mày đừng nghe ông, ngày xưa tán mãi tao mới chấp nhận đấy. Mẹ tôi từ trong nhà nói vọng ra.
- Nhát như cáy, tặng cho mẹ cái bút dúi vào tay xong chạy như chạy ma. Mẹ tôi tiếp lời.
Hai chúng tôi nghe xong cười ồ lên. Bố cũng cười.
- Thế hôm tôi nhập ngũ ai nước mắt lưng tròng. Anh đi nhớ thư về cho em nhé.
Chúng tôi lại cười. Bố mẹ tôi là thế, hai cụ tuy đã lớn tuổi rồi mà suốt ngày cặp nhau như sam. Nhiều khi mình cũng thấy tủi thân vì mình cứ như người ngoài. Mọi người đang cười vui thì có điện thoại gọi đến. Bố tôi nhấc máy.
- Alô tôi nghe.
…..
- Tôi đây, Bác Luân à.
…..
- Cmá ơn bác vẫn bình thường, có việc gì đấy bác
…..
- Không thứ 2 tôi họp ở Hoa Lư, thằng Trường họp ở dưới đấy.
…..
- Biết làm sao được, lãnh đạo phân công. Tiếc nhỉ, thôi để lần khác.
…..
- À con Mai Anh nó đang ở trên này, tối nay nó ăn cơm ở đây nhé.
…..
- Tôi về cháu lên rồi, chắc thằng Q nó rủ lên chơi.
…..
- Vâng, nó về hôm qua.
…..
- Vâng, tôi bảo cháu nó về sớm bác an tâm cháu đi quen rồi.
…..
- Thôi nhé. Hẹn bác lần khác cảm ơn bác.