Chiến Thần OnlineGame hạng nặng, đồ họa khủng. Đánh quái, làm nhiêm vụ, cày level. (Hỗ trợ Java/ Android)
Chắc Châu sẽ về đến nhà trước Phong vì chí ít anh ấy cũng không đi xe đạp giống nó. Hy vọng cả nhà vẫn còn ngủ. Nếu không nó chẳng biết giải thích với họ mình xách xe đi đâu vào giờ này....
Lúc trở ra, Nam Phong không gặp thêm bất cứ ai quen biết nữa. Màn sương mù ban đầu cũng biến mất và cô bé lại tiếp tục đi xuyên qua bức tường một cách dễ dàng. Về đến nhà, nó rón rén chạy lên phòng mà không bị ai phát hiện.
Cánh cửa vừa mở ra đã có một bàn tay bất ngờ bóp chặt lấy cổ Phong khiến nó không thở được.
- Dừng lại - Giọng của Quang Minh chợt vang lên - Cô bé là Nam Phong đấy.
Bàn tay gân guốc lập tức buông ra nhưng nó vẫn còn ho sặc sụa. Mặc dù nước mắt trào ra làm mờ cảnh vật, Nam Phong vẫn có thể nhận ra có khoảng mười người mặc áo khoác đen đang hiện diện trong phòng. Tất cả đang đứng vây quanh giường Nhật Hy và ngoái đầu nhìn nó. Quang Minh liền đi đến vỗ nhẹ vào lưng cô bé, thì thầm:
- Em không sao chứ?
- Không sao.
- Nam Phong, ngồi xuống đó đi - Tây Châu vừa nói vừa chỉ tay vào chỗ còn trống.
Một cái ghế dựa lập tức xuất hiện tại vị trí ngón tay anh vừa chỉ. Cô bé im lặng làm theo trong khi Quang Minh đã quay lại đứng bên cạnh Châu. Mọi người rời mắt khỏi nó để quay lại quan sát Kim Tinh đang khám xét vết thương trên người Nhật Hy. Đấy chính là cô gái có mái tóc màu bạch kim mà Phong từng thấy trò chuyện với Tây Châu trong buổi cắm trại lần trước. Đôi bàn tay thon dài của chị ta đang lần theo từng chỗ da bị rách.
- Nhật Hy, anh còn đau nhiều không?
Hy khẽ chớp mắt và lắc đầu nhè nhẹ. Câu trả lời khiến Kim Tinh càng trở nên kinh ngạc.
- Tối qua, nó hoàn toàn có thể thoát được. Tôi thật không hiểu vì lẽ gì mà hồng tử của anh lại...
Không phải mình cô ấy mà mọi người trong phòng, trừ Tây Châu và Quang Minh, đều lấy làm ngạc nhiên. Tại sao bị thương nặng thế mà anh ấy không quay về tìm bất cứ ai trong hội giúp đỡ. Lý do Nhật Hy đưa ra thật đơn giản: “Từ chỗ đó về nhà Nam Phong gần hơn. Tôi đâu còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ nhiều như thế...”
- Tôi để cậu nằm lại đây. Như thế có ổn không? - Tây Châu nắm lấy vai anh ấy hỏi - Trước mắt, cậu không thể quay về kí túc xá. Chúng tôi phải đi xử lý bọn nổi loạn...
- Nam Phong, em chăm sóc anh bạn này mấy ngày hộ anh nhé - Quang Minh nháy mắt với cô bé - Nhật Hy trông vậy mà khó nuôi lắm đấy.
Bộ trang phục rách tơi tả trên người Hy biến mất, nhường chỗ cho chiếc áo trắng sạch sẽ. Khi những tia nắng vàng rực rỡ rọi qua cửa sổ cũng là lúc anh ấy ngả đầu qua một bên, lặng im trong giấc ngủ. Nỗi đau đớn hình như vẫn đang hành hạ anh, tàn ác lấy đi chút sức lực cuối cùng. Tây Châu quá hiểu con người Nhật Hy. Cậu ta thường làm nhiều hơn nói. Lúc mệt mỏi và vất vả nhất cũng chỉ nằm im. Bây giờ, chưa kịp chào hỏi ai đã thiếp đi thì đủ hiểu đang trong trạng thái thế nào.
- Anh sẽ cắt đặt hai người nữa ở ngoài – Hai từ cuối được Châu cố tình nhấn mạnh – Nơi này vẫn còn trong tình trạng nguy hiểm. Vì vậy, đừng ngạc nhiên hay báo cảnh sát nếu vô tình nhìn thấy họ.
Nam Phong đỏ mặt nhìn anh. Nó hoàn toàn có thể nhận ra thái độ nửa châm chọc nửa hù dọa trong câu nói ấy. Tây Châu đang muốn nói đến việc cô bé có khả năng nhìn thấy nhóm người của anh kể cả khi họ đang tàng hình đây mà. Nhưng đó có phải là lỗi của nó đâu. Chẳng biết trời xui đất khiến thế nào mà Phong hết lần này đến lần khác phải thấy những việc không nên thấy, nghe những việc không nên nghe.
Nhìn theo Châu xoay lưng về phía cửa, Phong chợt nhận ra gương mặt cứng rắn ấy lại vừa mỉm cười, một nụ cười dịu hiền nhưng phảng phất vẻ mệt mỏi. Hình như gần đây, lượng công việc mà anh phải gánh vác đã nhiều hơn trước. Phải là chỗ dựa cho hàng trăm con người thật sự là một nhiệm vụ khó khăn.
Nếu lúc nào cũng phải tìm cách dung hòa lợi ích của trăm cá nhân trong tập thể ấy…
Nếu lúc nào cũng phải lấy não mình để suy nghĩ thay họ…
Nếu lúc nào cũng phải che giấu sự mệt mỏi và buồn bã của bản thân…
...Thì thật đáng thương và tội nghiệp!...
- Em vẫn luôn ở đây… - Nó bỗng lặng người trên chiếc ghế - …Anh biết điều đó, phải không...?
Bạn đang đọc truyện tại
NHỮNG ĐIỀU KỲ LẠ
Tối qua, Đông Vân đã mơ thấy nhiều thứ quái lạ nên sáng ra, đầu của chị rất đau nhức. Nhưng thật ngạc nhiên khi cô em họ cũng xuất hiện với bộ dạng buồn ngủ, có khi còn thê thảm hơn. Sợi dây chuyền lấp lánh ẩn hiện sau cổ áo của cô bé khiến Vân lấy làm lạ.
Trước giờ chị chưa từng thấy hay nghe nó nhắc gì đến sự tồn tại của thứ trang sức kì lạ đó. Nam Phong không phải là đứa hay chưng diện. Kể từ sau cái chết của mẹ, cô bé không bao giờ có ý định đeo lên mình bất cứ thứ trang sức nào. Tuy trong lòng thấy thắc mắc nhưng Đông Vân quyết định không đề cập đến sợi dây chuyền đó, ít nhất là trong sáng nay. Ba lần mơ thấy mình bị té xuống vách núi đủ khiến chị nhức đầu lắm rồi.
Lớp học hôm đó liên tiếp xảy ra nhiều chuyện quái lại. Người nổi tiếng siêng năng lại nghỉ học. Mái tóc luôn dược chăm chút kĩ lưỡng của Quang Minh nay lù xù như bị gió thổi. Học sinh ưu tú như Tây Châu lại vào lớp muộn. Mấy anh chàng vẫn đi theo anh ấy thì áo quần lôi thôi như mới tham gia một cuộc ẩu chiến. Chớp lấy cơ hội Nhật Hy nghỉ, Vũ liền xuống ngồi cạnh Minh.
- Trán cậu dính màu à? - Vũ đưa tay quệt “giọt nước đỏ” trên trán Minh.
- Ờ...mình nổi hứng họa sĩ ấy mà.. - Anh ấy cười cười rồi vội vàng cúi xuống, ra vẻ như đang tập trung vào những dòng chữ trong sách.
- Tay cậu sao bị trầy thế? - Nam Vũ tiếp tục "chiếu tướng" đến mu bàn tay của Minh - Chắc không phải vừa đánh nhau với ai chứ?
- Cậu thật là vui tính...Con ruồi mình còn không nỡ giết nữa là...hơ hơ...
- Mấy kẻ không giết ruồi lại thường dễ dàng xử đẹp những con khác to hơn đấy.
Câu nói đùa của Nam Vũ lại khiến Minh chột dạ. Cậu ta nói như thể chuyện gì cũng biết hết. Anh em họ sao giống nhau thế nhỉ? Quang Minh chợt bần thần khi nghĩ đến chuyện ngày nào đó anh bạn đang ngồi bên cạnh bỗng phát hiện ra thân thế thật sự của anh. Không biết lúc ấy, họ còn có thể tiếp tục làm bạn của nhau nữa không.
Nam Vũ là con người bộc trực và thẳng thắng nhất mà Minh từng gặp. Cậu ta không chỉ yêu ghét rõ ràng mà vui buồn hay tức giận gì cũng biểu hiện rõ trên mặt. Nếu có thể san sẻ với cậu ấy bí mật của mình, có lẽ Nam Vũ sẽ trở thành người bạn tri kỉ tốt nhất của Quang Minh.
- Tụi nó vừa đi đâu về thế nhỉ? - Anh hất cằm về phía đám con trai vừa kéo vào lớp.
- Thằng nhóc đó chắc lại mới đi sinh sự chứ chẳng có gì tốt lành - Minh dõi mắt nhìn theo thằng con trai nhuộm tóc đỏ rực - Sao nó không chọn màu nào đỡ nhức mắt một chút ta?
Nam Vũ vẫn còn nhớ rất rõ cái lí lịch đầy quyền lực của thằng bạn tên Thanh Sang này. Mấy tháng học chung là thời gian đủ để anh hiểu hết sự xấu xa của nó. Thằng đó là đứa duy nhất trong trường ghét Tây Châu ra mặt. Tất cả chỉ vì anh ấy đã làm nó quê độ khi từ chối lời đề nghị "Sáp nhập hai nhóm" của thằng nhãi.
Tuy Vũ không rõ nhóm người vẫn đi theo Tây Châu thường làm gì nhưng rõ ràng họ là một tập thể có kỉ luật, không bao giờ vi phạm nội quy nhà trường. Khác hoàn toàn với bè lũ nhốn nháo do Thanh Sang cầm đầu. Cách đây không lâu, một đứa trong bọn đã nhảy từ lan can lầu hai xuống đất chỉ để chứng minh điều mà ai cũng có thể nhìn thấy: Nó là một thằng con trai. Cái chân gãy buộc thằng đó phải nghỉ học nằm viện cả tháng.
Lúc đi ngang qua bàn Tây Châu, Sang có ném cho anh một cái nhìn hằn học nhưng anh ấy chẳng bao giờ chấp nhặt. Đối với Tây Châu, Thanh Sang chỉ là cậu bé hỉ mũi chưa sạch. Hơn nữa anh ấy biết nó sẽ chẳng tìm ra cớ gì để sinh sự nếu mình không động thủ trước. Tụi con gái thích Tây Châu cũng vì thái độ bình thản cùng sự điềm tĩnh của một người trưởng thành ấy.
Dù vậy, Nam Vũ vẫn thấy con người này lúc nào cũng toát ra sự lạnh lùng khiến người khác phải dè chừng. Tất cả mọi người đều dễ dàng trò chuyện với cậu ta nhưng không phải ai cũng có thể được cậu ta trò chuyện một cách đúng nghĩa. Nghĩ đi nghĩ lại, Vũ vẫn thấy Quang Minh là người dễ chịu và dễ chơi nhất.
- Cho cậu thứ này - Anh đặt một bịch bánh xuống trước mặt anh ấy - Sáng nay thấy trên bàn có mấy cái, mình nhớ là cậu mau đói mà ăn cũng nhiều nên lấy bớt. Đừng kể với thầy hiệu trưởng nha!
- Ha Ha...Cậu vui tính quá đó.... - Minh bật cười nhưng thật ra là để che giấu sự xúc động đang nghẹn lại ở cổ.
Phi Vũ vẫn ngồi một mình dưới bàn chót. Trông cô ấy hình như không khỏe. Những nếp nhăn trên mặt cứ chồng chéo lên nhau, biểu hiện của việc đang cắn răng chịu đựng một cơn đau nào đó. Điều đáng buồn là trong lớp chẳng thấy ai hỏi han lấy một câu. Giờ ra chơi, cô ấy vội vã rời khỏi lớp mà không ngồi ung dung nghe nhạc như mọi khi. Nam Vũ thấy lạ nên đi theo xem thử. Trốn sau gốc cây, Phi Vũ mới từ từ xắn tay áo lên, để lộ cánh tay quấn băng đang ướt máu.
- Ai làm bạn bị thương vậy? - Vũ vội vàng đi tới gần.
- Đừng đụng vào tôi - Cô ấy lập tức lùi lại - Không cần anh phải thương hại đâu.
- Thấy bạn như vậy, tôi lo lắng lắm. Thật đó. Không phải là đang thương hại ai đâu.
- Đương nhiên tôi biết là anh nói thật - Phi Vũ liếc nhìn anh, gương mặt đã lấy lại vẻ bình tĩnh - Không có ai khác tới đây chứ?
- Không - Anh trả lời sau khi ngoái đầu nhìn quanh.
Vết thương trên tay lại chảy máu làm Phi Vũ phải vội vàng ngồi xuống mỏm đá.
- Để đó tôi giúp cho - Vũ mạnh dạn đi tới ngồi xuống trước mặt cô ấy.
Phi Vũ trừng mắt nhìn anh khi Vũ cầm tay cô lên xem xét mà chẳng buồn để ý thái độ phản đối của khổ chủ. Là con gái mà sao cổ bị thương như mấy đứa giang hồ hay đánh nhau thế nhỉ? Chắc là không biết gì mà tự băng bó lấy nên vết thương mới thành thế này.
- Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta cần đến những người bạn. Bởi vì cô không thể lúc nào cũng tự mình làm hết mọi việc được đâu - Anh lắc đầu, miệng lẩm bẩm.
Vũ từ tốn tháo bỏ dải băng trên tay bạn mình rồi cầm miếng băng sạch trong tay cô ấy lên, quấn từng vòng đầy kĩ thuật.
- Tôi chẳng quan tâm - Phi Vũ chép miệng lạnh lùng.
- Tại sao không? Đâu phải ai trên đời này cũng xấu như nhau.
- Anh chẳng biết gì hết - Cô ấy quay mặt đi, vẻ bất cần - Trên đời lại có người ngây thơ như vậy ư?
Hai người không nói thêm câu nào khác cho tới khi Vũ băng xong vết thương. Anh liền đưa tay định giúp Phi Vũ đứng dậy thì cô ấy đã từ chối. Đúng là con người thích độc lập đến mức ngoan cố. Cô nhìn anh, mặt nghĩ ngợi như sắp nói điều gì rất khó khăn mà cũng cực kì quan trọng.
- Cả...m…
- Úi - Vũ đột ngột đưa tay ra sau vành tai.
Một con kiến càng từ tán lá rơi xuống vừa đốt anh một cái đau điếng. Phi Vũ trông lại lạnh lùng và đau khổ như mọi khi. Cô ấy đẩy anh qua một bên rồi chạy thật nhanh lên lớp như đang trốn tránh điều gì đó. Hay là Phi Vũ không muốn để người duy nhất trong lớp quan tâm đến cô thấy được cảm xúc thật của mình lúc này.
TRÊN SÂN THƯỢNG
Sau hai tiết đấu tranh bằng tất cả sức lực, Nam Phong cuối cùng cũng bị cơn buồn ngủ đánh bại. Cô bé chưa bao thấy mệt mỏi như thế. Cả đêm qua, nó mới chợp mắt được giây lát đã vội vàng thức dậy xem Nhật Hy có biểu hiện gì bất thường không. Bây giờ bị hành, Phong quyết định áp dụng một phương án mà có lần Quang Minh đã từng quả quyết rằng rất hữu dụng.
Cô bé xin thầy giáo cho mình xuống phòng y tế với lý do "tự nhiên chóng mặt" Nhìn vẻ mặt bơ phờ của nó, thầy chấp thuận ngay. Hơn nữa, Nam Phong vốn nổi tiếng là đứa ngoan hiền nhất lớp nên chẳng ai nghĩ cô bé cố tình viện cớ để trốn học. Phong vừa ra khỏi lớp thì giờ ra chơi cũng đến.
Cô bé một mạch đi thẳng lên cầu thang, tránh hết mức việc để ai phát hiện nó chẳng hề xuống phòng y tế. Anh Quang Minh nói sân thượng là nơi an toàn nhất để đánh một giấc mà không lo bị ai phát hiện. Nam Phong thấy điều ấy cũng rất hợp lí.
Chật vật mãi, nó mới mở được cánh cửa sắt gỉ sét. Không gian trải rộng ra trước mắt Phong với bầu trời xanh bao la và khoảng sân gạch từng ô vuông trắng toát. Cảm giác mát mẻ do những cơn gió mang lại khiến nó càng buồn ngủ hơn trước. Không khéo có thể ngã lăn ra đất mà chẳng cần bận tâm sạch hay dơ, ý tứ hay không ý tứ nữa.
Thế nhưng, nỗi niềm sung sướng vừa xuất hiện chưa lâu đã bị dập tắt bởi tiếng dộng bình bịch. Chậm rãi lần theo hướng âm thanh vọng đến, Phong nhìn thấy Tây Châu đang dùng tay đấm vào bức tường trước mặt một cách hung bạo.
- Ai đó? - Anh ấy bất ngờ quay lại, ánh mắt đầy vẻ giận dữ.
- Em...em không biết anh ở đây - Cô bé lắp bắp -...Bây bây bây...giờ giờ...em sẽ...sẽ đi ngay.
Nó vừa cuống cuồng quay đi thì thấy Tây Châu đã đứng chắn ngay trước mặt.
- Xin lỗi – Anh ấy chợt dịu giọng - Anh không biết là em lại lên đây
Lúc bấy giờ Phong mới đưa mắt nhìn anh. Vẻ mặt phấn khởi như vừa phát hiện ra điều gì thú vị lắm:
- Hóa ra anh cũng lên đây tìm chỗ ngủ ?
- Ngủ ư? - Tây Châu nhướn mày nhìn nó trong giây lát rồi vỡ lẽ - Anh hiểu rồi.
Nụ cười trên môi anh khiến cô bé nhanh chóng lấy lại cảm giác an toàn. Nó hết nhìn bàn tay rướm máu lại quay qua gương mặt vẫn còn phảng phất nét đau khổ của anh, rụt rè:
- Nếu không phải buồn ngủ thì anh ở đây làm gì?
- Trả thù - Châu lặng lẽ quay đi, nhún người nhảy thót lên lan can bằng gạch.
Phong phải lặng người mất một lúc lâu mới tiêu hóa hết được câu trả lời của anh. Nó nuốt nước miếng rồi từ tốn đi lại gần.
- Trả thù ai? – Cô bé nhìn Châu bằng ánh mắt quan tâm, gương mặt ánh lên một vẻ dịu dàng, đằm thắm.
- Quá khứ - Anh ấy lạnh lùng đáp. Đôi mắt băng giá mãi nhìn về chân trời xa như đang chờ đợi một điều gì đó.
Tại sao Tây Châu lại muốn trả thù một thứ không còn tồn tại? Quá khứ của anh chắc chắn chứa đựng nhiều bí mật. Phong muốn biết đó là gì nhưng hoàn toàn vô vọng. Có nằm mơ cô bé cũng không dám nghĩ đến chuyện Châu sẻ san sẻ với mình những điều này. Có lẽ nó chỉ có thể và chỉ nên là một cái cột nhà biết nghe, biết hiểu. Để lúc nào đó, tảng băng này bỗng nhiên không còn là tảng băng nữa sẽ có chỗ mà tìm đến.
- Cứ nghĩ rằng thời gian qua đi, mọi chuyện sẽ khá hơn. Nhưng sự thật là nó chưa bao giờ chết. – Châu bỗng lắc đầu, hai chân đung đưa nhè nhẹ - Quá khứ vẫn luôn sống trong hiện tại, trong bản thân anh...
- Mình không thể chấp nhận nó được sao?
Phong lấy tay gạt đi giọt nước mắt đang lăn xuống gò má vì nó vừa tự ngăn một cái ngáp dài như xe lửa. Thật là vô duyên nếu mình cứ ngáp dài ngáp ngắn trước mặt một người đang buồn khổ. Nhưng sự thật là nó buồn ngủ quá. Mục đích Phong lên đây là để kiếm chỗ chợp mắt tí mà.
Bạn đang đọc truyện tại
Đêm qua nó ngủ mà cứ như không. Tâm trạng lúc nào cũng phập phồng, sợ hãi. Phong sợ anh Nhật Hy có chuyện gì, đắn đo không biết có nên đưa anh ấy đến bệnh viện….
Còn bây giờ, Tây Châu vừa xuất hiện đã đánh tan mọi nỗi lo lắng. Dẫu biết làm như thế là không nên, là làm anh thêm áp lực. Nhưng chẳng hiểu vì sao cảm giác ỷ lại vào Châu lại mang đến cảm giác thanh thản như vậy.
Cảm giác mơ màng khiến cô bé không còn ý thức được những điều người ngồi bên cạnh đang nói nữa. Nó gật gù mấy cái rồi đổ gục xuống vai Châu, thiếp đi. Lòng không mảy may lo sợ.
Nhưng chỉ được một lúc thì tiếng thì thầm của ai đó đã kéo Nam Phong ra khỏi giấc ngủ dễ chịu nhất mà nó từng có.
Một mùi hương quen thuộc hòa lẫn trong bầu không khí mát mẻ thật dễ chịu.
Nó trở mình như muốn lần theo hương thơm ấy cho đến khi mũi chạm phải một lớp vải mềm và mượt. Mùi hương yêu thích cùng cảm giác êm ái không rõ từ đâu có được khiến cô bé chỉ muốn ngủ tiếp. Nhưng những lời kia dường như có cánh nên cứ lọt vào tai nó.
- Đã cử người bảo vệ cho Nhật Hy chưa?
- Sắp xếp xong cả rồi - Tinh đưa tay hất tóc ra sau, vẻ khó chịu - Anh còn định ngồi đây canh chừng cho cô bé đến bao giờ? Nó chỉ buồn ngủ quá mà thôi.
- Tôi tự biết phải làm gì - Châu lạnh lùng đáp - Hùng Anh thế nào? Đã bình tĩnh lại rồi chứ?
- Thúy Nga đang an ủi cậu ấy. Tất cả chỉ vì một thằng nhãi lớp 10 nghịch ngợm chiếu đèn tử ngoại vào người Đông Vân… - Người con gái chợt vỗ mạnh tay như vừa nhớ ra điều gì - Nhắc mới nhớ, số Nhật Hy kể cũng thật may mắn. Gặp nạn nhưng lại được quý nhân giúp đỡ. Càng không ngờ đám mộ quang trước nay vẫn hoạt động trung lập giờ lại bắt tay với bọn không ra gì ấy. Anh đã nghĩ ra cách gì để đối phó với chúng chưa?
- Ngày mai, Thái Thượng Tinh sẽ cử người tới đây giúp chúng ta. Tên cậu ấy là Bùi Nguyên Khánh.
- Thêm một người nữa thì ích gì?- Kim Tinh quắc mắt nhìn - Ai chẳng biết không phải mình thiếu nhân lực. Tất cả chỉ vì bọn mộ quang đó là vật chí tử đối với chúng ta.
- Lần này Nguyên Khánh đến là để làm chỉ huy. Không phải tác chiến cùng mọi người đâu.
- Chỉ huy ư? Vậy còn anh, Tây Châu? Anh sẽ làm gì? - Cô ấy không thể nào tin vào những điều vừa nghe thấy - Chuyện gì xảy ra vậy?
- Không cần ngạc nhiên như thế - Châu mỉm cười chua chát - Từ đó đến nay, đã có gần chục người trong chúng ta bị giết. Tôi quá vô dụng để bảo vệ các bạn. Đã đến lúc tìm một người khác tài giỏi và quyết đoán hơn.
- Chuyện không nghiêm trọng như thế đâu - Tinh lật đật nói - Chẳng phải nhờ vào kí ức của Nhật Hy, mình đã biết mặt tất cả bọn chúng rồi sao? Anh không thể dễ dàng từ bỏ như thế được.
Tây Châu chợt thở mạnh ra rồi ngẩng đầu về phía chân trời, giọng lạnh tanh:
- Điều tôi mong mỏi nhất chỉ là nhanh chóng tiêu diệt hết bọn hung tinh để trả lại cho ngôi trường này bầu không khí yên bình như trước đây . Những chuyện khác đều không muốn bận tâm nữa.
- Nhưng Tây Châu...
- Cô cũng biết không thể đánh trực diện với bọn mộ quang đó được. Nguyên Khánh là một trong Tam đại kỳ châu. Tiếng nói của cậu ta đối với chúng chắc chắn sẽ rất có giá trị.
-Thế anh thì không phải à?
- Đây là ý của thầy. Tôi tin người chắc chắn phải có cái lý riêng của mình.
- Tây Châu, anh được sinh ra là để làm thủ lĩnh. Vì thế, làm ơn đừng thốt ra những lời tự ti như vậy nữa.
Châu chẳng buồn trả lời mà quay qua ngắm nhìn gương mặt vô tư của Nam Phong. Không biết nằm mơ thấy gì mà nãy giờ cô bé nắm tay anh chặt quá. Châu cũng không ngờ cuộc đối thoại của mình với Kim Tinh đã bị nó nghe thấy hết. Trước tin động trời về việc cộng đồng của họ sắp đổi chủ, cô bé cũng không biết nên mừng hay lo. Biết đâu chuyện đó sẽ làm giảm bớt áp lực trên vai anh ấy. Biết đâu nhờ vậy, Tây Châu có thể trở nên vui vẻ và cười nhiều hơn. Biết đâu...
Tại sao những điều nó có thể nghĩ ra đều liên quan đến anh? Từ lúc nào Nam Phong đã bắt đầu quan tâm đến cuộc sống của Châu như vậy?
Kim Tinh bỏ đi được một lúc thì cô bé quyết định cho anh ấy biết mình đã tỉnh dậy. Nó mở mắt nhìn anh và giật mình nhận ra bản thân đang nắm tay Châu chặt cứng.
- Bây giờ là lúc nào rồi anh?
- Nếu xuống ngay thì em có thể học được tiết cuối trước khi ra về đấy - Châu liếc nhanh đồng hồ
- Vậy em phải về lớp đây. Cảm ơn anh về... - Nó ngập ngừng không biết nên nói thế nào - ...về giấc ngủ.
- Không có gì...Em đi nhanh đi
- Nhưng anh không định xuống sao?
- Anh đã xin thầy nghỉ hết tiết cuối - Tây Châu nhún vai và hất cằm về phía cầu thang - Hơn nữa càng không quen sử dụng lối đó...Phải rồi, Nam Phong. Nhật Hy không ăn nhiều được đâu. Chủ yếu là uống nước. Em nhớ để sẵn chai nước cạnh giường cho cậu ấy nhé!
- Dạ - Nó gật đầu rồi vội vàng tụt xuống đất, hai má không biết từ lúc nào đã chuyển sang màu đỏ ửng…
RA TAY TRƯỢNG NGHĨA
Đông Vân bước lên xe mà chỉ có một mình khiến Nam Phong rất ngạc nhiên. Khi nó hỏi thì chị bảo anh Vũ bận đưa Quang Minh về kí túc xá. Trông vẻ mặt thất thần đến ngẩn ngơ của chị, tim gan cô bé cứ rối tung cả lên. Mãi đến khi gần về tới nhà, Vân mới thở dài kể lại chuyện xảy ra giờ ra chơi.
Lúc đó chị, anh Vũ và Quang Minh đang trên đường xuống văn phòng nhận đĩa tư vấn chọn nghề mà cả lớp đăng kí hơn một tháng trước thì gặp Hùng Anh. Anh ấy bất ngờ chìa một chiếc khăn trắng về phía Vân rồi hét lên: "Chính là mày" Chị còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì Quang Minh đã vội vã nhào tới đứng chắn ngay trước mặt. Kết quả là anh ấy bị Hùng Anh đá cho một phát đến hộc máu. Nam Vũ trông thấy mà choáng váng. Anh không ngờ lực Hùng Anh tung ra lại mạnh như thế. Nếu không nhờ Tây Châu kịp thời xuất hiện và lôi anh ta đi thì có lẽ Hùng Anh sẽ còn đánh Quang Minh cho đến chết.
Tất cả chỉ vì Minh cố tìm cách bảo vệ Đông Vân.
Nếu không có anh ấy, cú đá đó có thể đã cướp đi sinh mạng của chị chỉ trong chớp mắt.
Sau đòn chí tử, Quang Minh không đủ sức quay lại lớp nữa. Nam Vũ phải dùng xe đạp chở anh ấy về kí túc xá. Đến giờ vẫn chưa quay lại.
Nam Phong bỗng liên hệ đến cơn tức giận của Tây Châu trên sân thượng. Lẽ nào chúng có liên quan đến nhau? Tại sao anh ấy luôn phản ứng mạnh mẽ với những việc có liên quan đến Hùng Anh? Thật ra diểm chung giữa hai người họ là gì? Và vì sao Hùng Anh lại điên tiết đòi lấy mạng chị Đông Vân? Họ trước nay không hề quen biết thì nói gì đến xích mích.
Đông Vân đến giờ vẫn chưa hết bàng hoàng. Thái độ thù hằng vô lí của Hùng Anh cùng vẻ mặt đau đớn của Quang Minh lúc ngã xuống cứ ám ảnh chị. Tại sao Nam Vũ đến giờ này vẫn chưa quay lại? Có nghĩ thế nào, Vân cũng không nhớ ra mình đã đắt tội gì với Hùng Anh. Nhớ lại cảnh Tây Châu phải mím môi, khóa chặt anh ấy trong cánh tay mà lôi đi, chị lại thấy trán mình lạnh toát. Đến lúc vào học cũng không thấy Châu quay lại.
Vào phòng, hình ảnh Nhật Hy nằm trên giường đọc báo khiến Nam Phong vô cùng sửng sốt. Nó vội vàng cất cặp sách rồi ngồi xuống bên cạnh:
- Anh đang làm gì thế? - Phong nhìn chăm chăm vào cây bút bi trên tay Hy.
- Làm việc.
Gương mặt anh ấy tuy vẫn còn xanh xao nhưng đã lấy lại được một chút linh hoạt. Đôi mắt đen và to của anh lại trở nên long lanh như trước đây, cho thấy một sự bình phục đáng kể.
- Anh Nhật Hy, em có thể sờ trán anh được không?
- Để làm gì?
- Em muốn thử xem anh còn sốt hay không...
- Vậy thì em sờ đi - Anh ấy mỉm cười dịu dàng.
Nhật Hy ngồi yên để những ngón tay của nó chậm chạp đưa lên, luồn qua tóc anh để áp vào trán.
- Thế nào?
- Anh hết nóng rồi - Phong gật đầu nhẹ nhỏm - Hay thật!
Lúc cô bé thu tay lại thì vết thương đến nay vẫn chưa lành của nó đập vào mắt Hy.
- Nó làm em đau lắm phải không?
- Lúc đầu thì vậy nhưng bây giờ em chẳng để ý nữa....Sáng giờ có chuyện gì không anh?
- Có - Anh ấy vội vàng xếp tờ báo lại - Anh quên mất chuyện hỏi em muốn uống nước thì phải lấy ở đâu.
Bạn đang đọc truyện tại
Nhớ đến lời dặn dò của Tây Châu, Nam Phong liền chạy thẳng xuống lầu và mang lên một chai đầy nước. Nó cẩn thận rót vào ly rồi đưa cho Nhật Hy. Chỉ một hơi mà anh ấy đã uống cạn khiến cô bé phải vội vàng rót thêm ly khác. Hy uống nhanh đến nỗi trong chớp mắt đã hết chai.
Tội nghiệp, chắc sáng giờ ảnh khát lắm.
- Lúc em đi học, anh ở nhà làm gì? - Nó đưa tay nhận lấy chiếc ly thủy tinh từ Nhật Hy, từ tốn hỏi.
- Ờ... Anh đóng cửa sổ, mở đèn, lấy tờ báo và mượn của em cây viết...Sau đó anh còn tạo ra cái kia - Hy vừa nói vừa chỉ tay vào chiếc giường lạ - Nhưng lại không có cách nào qua đó được
Nam Phong phì cười trước sự dễ thương đến bất ngờ của anh rồi đứng dậy:
- Để em giúp một tay.
Cô bé quàng tay Nhật Hy qua vai mình để cả hai cùng đứng dậy. Thân hình cao lớn của anh đúng là vĩ đại đối với nó. Hai cái giường chỉ cách nhau hơn một thước mà anh em họ phải trầy trật mất gần năm phút mới xong. Lúc gần đến nơi, Nam Phong lỡ tay đè lên vết thương trên ngực Hy khiến anh ấy đau quá, ngã nhào xuống giường. Đầu của nó và anh va vào nhau nghe một tiếng "cộp".
Cô bé bỗng lặng người nhìn Nhật Hy.
Lần đầu tiên Nam Phong hiểu được cảm giác tê liệt như điện giật mà chị Đông Vân thường nhắc mỗi khi nhìn vào mắt anh ấy. Tại sao mấy người bọn họ, ai cũng có đôi mắt khác thường như vậy? Thoạt nhìn thì tưởng chúng đều sáng rực như nhau nhưng thật ra mỗi người lại mang một vẻ. Chẳng hạn đôi mắt đang cách nó vài xăngtimét này đây. Cô bé có cảm giác những tình cảm ẩn chứa trong đó như một biển cả bao la, sâu thẳm. Nó mênh mông đến nỗi có thể dìm chết Phong trong ấy. Nhưng đó lại là một cái chết thật dịu dàng và ấm áp mà không ai nỡ từ chối.
- Anh có sao không? - Cô bé hỏi sau khi đã ngồi lại ngay ngắn.
- Không. Em đừng lo - Nhật Hy lắc đầu đáp.
- Tại sao..ờ...tại sao anh mở đèn mà đóng hết cửa sổ vậy? - Nam Phong tìm cách nói qua chuyện khác.
- Anh cần sáng nhưng không phải là thứ ánh nắng buổi trưa gay gắt này. Chúng khiến bọn anh bị hoa mắt.
- Bây giờ em phải xuống dưới ăn cơm. Anh có muốn em đem thứ gì lên không?
- Nếu không phiền thì em mang cho anh thêm một chai nước nữa được không?
- Tất nhiên là được rồi - Nam Phong mỉm cười đứng dậy.
Phải đến lúc ngồi vào bàn ăn, cô bé mới bắt đầu thắc mắc tại sao Nhật Hy có thể tự đi mở đèn, đóng cửa mà không thể nhấc chân bước qua chiếc giường ngay cạnh. Lẽ nào anh ấy có thể làm tất cả những chuyện đó ngay cả khi nằm trên giường? Có thể vì xem phim nhiều quá nên nó ít thấy ngạc nhiên hay thắc mắc trước những việc biến hóa khác lạ này.
Bác ba thấy Nam Phong bình thường vốn im lặng đã đành, hôm nay đến con gái ông cũng thẫn thờ thì đâm ra ngạc nhiên lắm. Nam Vũ đã trở về thông báo mọi việc phía Quang Minh đã ổn, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là bình phục ngay thôi. Thế nhưng gánh nặng trong lòng Đông Vân vẫn còn nguyên ở đó. Chị ấy trước giờ luôn đa sầu đa cảm và nghĩ ngợi nhiều như thế.
Anh Nhật Hy quả thật rất ít nói. Thường thì anh ấy chỉ trả lời mỗi khi Nam Phong đặt ra câu hỏi. Còn lại, lúc rãnh rỗi đều nằm im đọc sách hoặc báo. Trời càng tối, cô bé thấy Hy càng tỏ ra tỉnh táo. Anh im lặng và "biết điều" đến nỗi nhiều lúc ngồi học bài mà nó cứ nhớ nhầm là bản thân đang ở trong phòng có một mình. Chỉ thỉnh thoảng mới nghe tiếng Hy với tay lấy chai nước, rót cả ly đầy mà uống. Anh ấy bị thương nặng thế mà bình phục nhanh thật. Cứ đà này thì chỉ nay mai đã có thể rời khỏi đây được rồi.
Do thấy trong lòng không thoải mái, tối hôm đó, Vân đến tìm Nam Phong để trút bầu tâm sự. Cô bé đã cuống cuồng chạy qua chạy lại trong phòng mà vẫn không biết nên giấu Nhật Hy vào chỗ nào.
- Bạn ấy chẳng nhìn thấy anh đâu. – Anh ung dung chắp tay sau gáy - Em cứ mời Đông Vân vào đi.
Từ chỗ đi không nổi, bây giờ ảnh còn có thể chơi trò tàng hình với cô bé. Đúng là sự bình phục đáng ngạc nhiên. Nam Phong gật đầu rồi chạy ra mở cửa.
- Em ngủ rồi ư? - Đông Vân ngạc nhiên hỏi.
- Dạ không. Chị vào đi.
Thông tin Quang Minh bị thương khiến Nhật Hy sững sờ. Nhưng thái độ lo lắng của Đông Vân càng khiến anh ấy ngẩn ngơ. Hy từ tốn bắt chéo chân, sau đó mỉm cười nhìn Vân đầy thích thú
- Xem bạn ấy quan tâm Quang Minh kìa - Anh bất ngờ cất tiếng nói khiến cô bé giật nảy mình - Yên tâm đi. Đông Vân không nghe thấy gì đâu.
- Có lẽ chị thấy anh Quang Minh vì mình mà bị thương nên trong lòng không yên đó thôi. - Nó nhẹ nhàng khuyên Vân mà mắt vẫn nhìn trừng trừng về phía Hy.
Nam Phong rất quý Quang Minh nhưng cô bé thấy anh ấy đào hoa quá. Suốt ngày hết cặp cô này đến cô khác. Không có vẻ gì chín chắn như anh Nhật Hy. Mà chị Đông Vân trước nay lại là người luôn nghiêm túc trong mọi mối quan hệ. Ngoài điểm đó ra thì anh Minh với chị Vân quả thật rất xứng đôi.
Anh Vũ vẫn thường khen ngợi anh ấy trước mặt Phong. Nam Vũ nói Quang Minh như chàng hiệp khách thời xưa, mang trong mình một tâm hồn lộng gió và niềm kiêu hãnh ngất trời. Anh ấy thích chứng tỏ bản thân nhưng lại không ham những thứ cầu kì và chẳng bao giờ để bụng chuyện nhỏ nhặt. Minh có nhiều bạn gái nhưng chưa hề dụ dỗ hay lừa dối bất cứ ai. Đều là họ tự tìm đến anh, tự si mê vẻ ngoài lãng tử cùng sự ga lăng mà Minh đang sở hữu. Nói một cách công bằng, anh ấy chưa từng theo đuổi ai. Chỉ "chấp nhận" mấy cô gái theo đuổi ảnh mà thôi.
Trên sân bóng, Quang Minh được đồng đội ví như một con linh miêu bởi khả năng nhảy cao và xa đến kinh ngạc. Sự nhanh nhẹn của loài mèo đã làm con người phải ngạc nhiên trong nhiều thế kỉ. Nó có thể sống sót khi rơi từ rất cao bằng cách luôn tiếp đất bằng bốn bàn chân của mình. Nếu quan sát kĩ các tư thế rơi của Quang Minh sẽ nhận thấy anh đã học tập rất nhiều từ loài động vật này. Khi mèo bắt đầu rơi, đầu của nó xoay để nhìn xuống mặt đất. Phần còn lại của cơ thể xoắn trên không trung để theo kịp đầu và đưa các bàn chân xuống dưới. Đó là một quy trình khá đơn giản nhưng không mấy người bắt chước được. Điều này giải thích vì sao mỗi lần tiếp đất, tư thế cuối cùng của Quang Minh cũng chống hai tay xuống.
- Sáng nay chị nói với em thấy nhớ anh Nhật Hy lắm mà - Nam Phong nhắc khéo khiến anh ấy giật mình ngồi bật dậy.
- Ừ, chẳng biết bạn ấy bị bệnh gì mà trong giấy phép chẳng ghi rõ. Mặt mày Nhật Hy lúc nào trông cũng xanh xao làm chị lo lắng quá. Bạn ấy cũng ít khi trò chuyện với ai trừ Tây Châu và...Quang Minh...
Chỉ cần nhắc đến hai chữ ấy thì nét ủ dột vừa biến đi lại xuất hiện trên gương mặt chị.
- Thấy chưa, người Đông Vân thích là Quang Minh chứ không phải anh đâu - Nhật Hy lại nhẹ nhỏm nằm xuống - Tại bản thân cô ấy chưa nhận ra đó thôi.
Ngồi thêm được mươi phút thì Đông Vân phải về phòng học bài. Dù đã là những ngày cuối học kì nhưng thầy cô vẫn hay sử dụng chiêu kiểm tra bất ngờ. Chị không muốn bị điểm thấp vào phút cuối nên chưa có ý định bỏ bê môn nào cả…
TÂM SỰ ĐÊM KHUYA
- Em có biết tại sao tối hôm qua anh lại đến đây thay vì quay về chỗ Quang Minh không? – Nhật Hy khoanh tay nhìn Phong hỏi.
- Chẳng phải anh bảo vì nhà em gần sao?
- Đó chỉ là một phần nhỏ, rất nhỏ mà thôi...Em giống như thứ thần dược quý, giúp hồi phục sức lực rất nhanh chóng. Nhất là đối với anh, người đang sở hữu chung một hồng tử với em.
- Tại sao em với anh lại sở hữu chung một hồng tử? – Nó không hiểu nên hỏi lại
- Nói một cách đơn giản thì mẩu đá em nhặt được cách đây vài tháng chính là anh – Hy trầm giọng – Khi anh thoát ra, một mảnh vỡ của mẩu đá ấy đã chạy vào máu em.
- Nhưng tại sao…tại sao anh lại biến thành viên đá?
- Đây lại là một vấn đề rất phức tạp. Anh có thể nói vào lúc khác được không?
Nhìn thấy vẻ mặt không vui của Nhật Hy, Nam Phong hiểu ngay rằng nó đã hỏi một điều mà mình đáng lý không nên hỏi.
- Thế anh có biết lí do khiến anh Hùng Anh muốn giết chị Đông Vân không?
- Như vầy nhé – Hy vui vẻ giải thích - Nếu người A đang sở hữu hồng tử của người B thì khi gặp phải bất cứ thứ gì từng thuộc về B, cả vật đó và người A sẽ cùng phát sáng.
- Thật hả anh? – Phong ngỡ ngàng – Cái gọi là hồng tử ấy thần kỳ như thế ư?
- Ừ… – Anh ấy lại mỉm cười – Còn chuyện lần này…Anh đoán chiếc khăn trên tay Hùng Anh vốn thuộc về Mai Lệ. Kể từ sau cái chết của cô ấy, cậu ta như người mất hồn, suốt ngày chỉ biết chạy tới chạy lui trong trường, gặp ai cũng chìa cái khăn về phía họ. Chắc Hùng Anh đang hy vọng sẽ tìm được người đã lấy cắp hồng tử của Mai Lệ.
- Nhưng chẳng lẽ chị Đông Vân lại phát sáng khi gặp cái khăn đó? Nếu không thì sao Hùng Anh cứ một mực muốn giết chỉ?
- Chuyện này anh cũng không rõ. Nhưng chắc chỉ là hiểu lầm thôi.
- Em vẫn chưa thật sự hiểu lắm về cái được gọi là hồng tử đó - Phong mím môi lẩm bẩm.
Cô bé không thể lí giải vì sao lần nào các anh cũng phải bắn nát vụn vật thể xinh đẹp, huyền ảo đó. Nhật Hy liền nhìn nó bằng ánh mắt hiền từ rồi từ tốn giải thích:
- Hồng tử đối với bọn anh cũng quan trọng như trái tim con người. Khi một sinh vật nuốt nó vào cơ thể sẽ lập tức hóa thành hung tinh. Lúc tiêu diệt hung tinh, bọn anh nhất định phải hủy luôn hồng tử của nó để đảm bảo không tái tạo ra một hay nhiều hung tinh khác...
- Sao lại là nhiều?
- Nếu vô ảnh tiễn không bắn trúng tâm thì hồng tử sẽ vỡ thành nhiều mảnh, mỗi mảnh đó lại có thể tạo nên một hung tinh mới. Chuyện này xưa nay không phải là hiếm.
- Vậy nếu con gì đó nuốt em thì nó có trở thành hung tinh không?
- Ha Ha - Nhật Hy bật cười khe khẽ - Điều này anh cũng chưa nghiên cứu kĩ. Điều bọn anh quan tâm nhất bây giờ là tinh thạch tồn tại trong người em lâu thế, chẳng biết có gây ra tổn hại gì không.
- Các anh và kẻ thù đều có hồng tử. Vậy mọi người có phải cùng một..."loài"?
- Chữ "loài" này của em thú vị lắm. - Anh đưa tay gãi nhẹ nơi sóng mũi - Cũng không hẳn đâu. Nói chung, điều em biết vẫn còn ít lắm. Nhất thời anh thật không biết nên giải thích từ chỗ nào.
- Thật phức tạp!
- Đương nhiên rồi. Bộ em nghĩ trên thế gian này, ngoài con người thì không còn loài nào biết nói nữa sao? Có hàng trăm loài sinh vật vẫn ngày ngày đi qua đi lại trước mắt mà em không bao giờ nhìn thấy ấy chứ.
Bạn đang đọc truyện tại
Hung tinh là thứ gì? Tại sao những loài khác lại muốn trở thành như vậy? Tại sao những người như anh Nhật Hy luôn phải săn lùng và tìm cách tiêu diệt họ? Còn bao nhiêu chuyện khó hiểu nhưng Nam Phong biết sẽ rất khó ưa nếu nó tiếp tục làm phiền Hy vì những thắc mắc của mình. Ít ra bây giờ cô bé cũng không phải đoán già đoán non xem mình thật ra là loại sinh vật gì, vì sao lại có nhiều khả năng khác thường như vậy. Nam Phong quay lại bàn học để làm nốt bài tập toán ở trường trong khi Nhật Hy tiếp tục dán chặt mắt vào trang sách.
Một tiếng sau, cô bé định đi ngủ thì thấy anh vẫn nằm nguyên vị trí, vẻ mặt say mê như đang bị nội dung trong sách thu hút.
- Anh thức à? - Phong ngồi xuống giường của mình, nhỏ nhẹ hỏi.
- Anh không quen ngủ vào giờ này - Nhật Hy mỉm cười đáp - Nếu em mệt thì cứ tắt đèn đi.
- Thế thì sao anh đọc sách được?
- Không phải chỉ có đèn mới phát ra ánh sáng đâu, cô bé ạ - Anh ấy bật cười - Mau ngủ đi.
Tuy chưa hiểu lắm về câu nói này, Nam Phong vẫn ngoan ngoãn làm theo. Đèn vừa tắt, nó đã thấy trong phòng xuất hiện một nguồn sáng dịu nhẹ khác. Cả người Nhật Hy lập tức trở nên lung linh. Thì ra thứ không phải đèn vẫn tỏa sáng lại chính là bản thân anh ấy. Căn phòng tối om chỉ còn thấy dáng anh nằm trên giường, thong thả đọc sách.
Nam Phong nằm quay đầu về phía Nhật Hy, lặng lẽ quan sát vẻ mặt anh ấy trong bóng tối. Con người anh thật gần gũi, lúc nào cũng nói chuyện với người khác bằng một giọng rất dịu dàng. Trên môi anh ấy lại luôn ẩn hiện một nụ cười nhẹ đầy thân thiện. Chị Đông Vân thích anh Nhật Hy đến thế cũng phải.
- Gặp lại anh vào sáng mai nhé! - Cô bé thì thầm.
- Ừ - Nhật Hy mỉm cười, ngẩng đầu nhìn nó - Chúc em ngủ ngon.
Nam Phong ngã đầu vào gối rồi nhắm mắt lại. Sự hiện diện của Nhật Hy không hiểu vì sao lại chẳng hề khiến cô bé cảm thấy ngượng nghịu như lúc Quang Minh xuất hiện. Nó tin tưởng anh ấy một cách vô điều kiện. Ở bên cạnh Nhật Hy, Nam Phong chỉ có duy nhất cảm giác an toàn mà thôi....Lần thứ hai kể từ lúc mất tiểu tinh thạch, cô bé được ngủ thẳng giấc như vậy. Nó cảm thấy dễ chịu hệt như lúc ở trên sân thượng cùng Tây Châu. Phong không mơ thấy hình ảnh của mình và chàng trai giấu mặt đó nữa. Giấc ngủ đến với nó êm ái và thoải mái biết bao. Đã bao lâu cô bé hoàn toàn quên mất cảm giác hạnh phúc này.
Đến lúc Nam Phong thức dậy thì Nhậy Hy lại ngủ say mất rồi. Làn da nhợt nhạt của anh càng trở nên xanh xao dưới ánh nắng. Chai nước để cạnh giường đã hết sạch. Mười cuốn sách được xếp ngay ngắn bên chiếc bàn đèn. Chắc anh ấy đọc chúng suốt đêm qua. Nhật Hy đúng là con người ham kiến thức. Thảo nào Nam Vũ cứ gọi anh ấy là “cuốn từ điển sống”.
Nam Phong lặng lẽ vào phòng tắm rồi đi xuống lầu, tay không quên cầm theo chai nước. Lúc cô bé rời khỏi nhà, Hy vẫn không hề hay biết. Thương tích trên người đã góp phần làm căn bệnh buồn ngủ của anh trở nên nghiêm trọng hơn. Mọi ngày, Nhật Hy vẫn có thể gắng gượng mở mắt mà đi học. Còn hôm nay thì anh ấy ngủ say như chết. Thật khác hẳn với con người linh hoạt mỗi khi chiều về.
TÂN THỦ LĨNH
Sáng hôm đó, trong trường xuất hiện một nam sinh dáng người mảnh mai với mái tóc đen cắt ngắn và cặp mắt khiến người đối diện phải lạnh toát xương sống. Bộ đồng phục được ủi thẳng thớm không một vết nhăn. Cuộc gặp gỡ xảy ra ở hành lang khi Tây Châu vừa rời khỏi thư viện và chàng trai đang trên đường đến lớp.
- Trông vẫn phong độ như ngày nào - Nguyên Khánh bước đến bắt tay Châu – Hy vọng sẽ được anh giúp đỡ nhiều hơn, Lãnh Diện Châu.
- Tôi sẽ làm hết mức có thể - Anh ấy ôn tồn đáp - Cậu đang đi đâu vậy?
- 11VĂN - Khánh ngửa cổ nhìn lên - Nghe nói lớp ấy dân số ít... Hẹn gặp anh lát nữa. Tạm biệt!
Người đi đã xa mà Tây Châu vẫn đứng chôn chân tại chỗ. Trong đầu anh đang hiện lên hằng đẳng thức duy nhất 11 Văn = Nam Phong…
TẶNG QUÀ GỬI LỜI CẢM ƠN
Len159 - Cấp 4 [ được Cảm Ơn lần trong 580 Bài Viết ] Thời Gian: Chủ Nhật, 16/12/2012, 3:55:44 | Bài Thứ 88
Cậu học sinh với đôi mắt sắc như dao từ đâu bước vào khiến cả lớp ngỡ ngàng. Nguyên Khánh lạ mặt với tất cả mọi người ở đây chứ không phải một mình Nam Phong. Trông anh ta cao dỏng như một cây sậy biết chuyển động. Nhiều người che miệng thì thầm trong khi một số khác lại tỏ ra ngơ ngác.
- Xin chào. Tên của tôi là Bùi Nguyên Khánh. - Người con trai tự động đi thẳng tới chỗ Nam Phong và giới thiệu - Cô giáo nói vị trí này còn trống?
Cô bé chỉ gật đầu rồi vội vàng lùi sát vào trong.
- Cảm ơn.- Khánh gật đầu rồi gỡ cặp ngồi xuống.
Thì ra đây chính là người được cử đến thay thế Tây Châu. Ở anh ta vừa toát ra sự quyền uy vừa có cảm giác đáng sợ hơn hẳn. Cái cổ luôn ngẩng cao cùng cặp mắt lúc nào cũng nhìn thẳng tạo cho Nguyên Khánh một vẻ ngoài thật cao ngạo. Hàng lông mày rậm che tối cả khuôn mặt vàng vọt. Nhưng Nguyên Khánh cũng có nhiều phẩm chất và khí thái lãnh đạo giống Tây Châu. Duy chỉ có đôi mắt là khác biệt rõ.
Tuy đều toát ra vẻ lạnh lùng nhưng Tây Châu không mang đầy sát khí như con người này. Nguyên Khánh cũng không có được cái nhìn sáng rực như soi rọi vào tâm hồn người khác của Châu.Đó là một đôi mắt vừa mạnh mẽ lại vừa ẩn chứa một ma lực khiến đối phương bị mê hoặc. Nếu không cẩn thận sẽ bị anh ấy bắt phun ra hết những điều đang nghĩ trong đầu. Còn trong mắt Nguyên Khánh, Nam Phong chỉ thấy cái chết và sự giết chóc mà thôi.
Anh ta tỏ ra rất tự tin và dạn dĩ trước tập thể. Không có chút gì rụt rè, e ngại của một cậu học trò mới đến. Đặc biệt là vốn kiến thức về lịch sử và địa lí cực kì uyên bác đã làm cả lớp thán phục. Thầy Sử hôm nay thích đến nỗi “khuyến mãi” cho một điểm mười ngay ngày đầu tiên đi học. Nhiều người đến làm quen nhưng Khánh chỉ gật đầu cho có lệ. Chuông vừa reng thì anh ta lập tức rời khỏi lớp. Linh cảm mách bảo cho Phong biết, một trận phong ba khác lại sắp nổi lên trong ngôi trường này.
Bạn đang đọc truyện tại
- Sau khi trò chuyện với Sĩ Đức suốt buổi chiều, tôi nhận thấy phương pháp hoạt động trước nay của các bạn là quá sơ sài và không có hiệu quả - Nguyên Khánh chắp hai tay sau lưng, đứng trên bục nhìn xuống những người bên dưới - Kể từ hôm nay, phàm là bọn hung tinh, không cần phân biệt tốt xấu đều phải giết sạch. Tôi yêu cầu các bạn hãy hành hạ chúng bằng những biện pháp hung bạo nhất mà mình biết. Chỉ có vậy mới khiến những kẻ khác khiếp sợ và lấy đó làm răn. Nên nhớ, nguyên tắc làm việc của tôi là "giết lầm còn hơn bỏ sót".
- Thế thì tàn nhẫn quá - Kim Tinh khoanh tay, lắc đầu nói.
- Nếu có ai còn dám ngắt lời hoặc tỏ ra chống đối mệnh lệnh của tôi như cô gái này sẽ phải nhận hình phạt “băng phong” trong một tháng - Khánh quắc mắt nhìn chị, giọng đe dọa - Mọi người đã rõ hay chưa?
Tiếng rì rầm lập tức vang lên nhưng chẳng ai dám tỏ ra khó chịu.
- Tốt lắm. Việc thứ hai tôi muốn nói là chúng ta sắp có một cuộc thương lượng với bọn mộ quang. Hung tinh hẳn phải đưa ra những điều kiện rất hấp dẫn đối với chúng nên để lôi kéo trở lại không phải là chuyện dễ. Kể từ hôm nay, bất cứ ai gặp được một trong số các mộ quang đều phải cúi đầu chào và đáp ứng mọi yêu cầu của họ. Không được tỏ ra bất kính hay có bất cứ hành vi nào kém tôn trọng.
- Nhưng chúng từng giết hại anh em mình. - Một chàng trai tức tối phản đối - Làm như vậy quá nhục nhã.
- Nếu vậy… - Nguyên Khánh lạnh lùng giơ tay lên - Tôi sẽ cho cậu nghỉ ngơi một tháng
- Đừng!
Tây Châu vừa bước tới thì một luồng sáng rực rỡ đã bao lấy chàng trai trẻ, phong kín cậu ta trong một khối băng trong suốt. Vẻ mặt hoảng hốt của người bị nhốt trong đó khiến những ai có mặt đều khiếp sợ.
Xong việc, Khánh từ tốn quay qua nhìn Châu với vẻ mặt đầy thách thức.
Bàn tay anh ấy từ từ nắm chặt lại rồi âm thầm lùi về chỗ cũ.
- Phải hiểu rằng tính tôi không thích hăm dọa.Vì vậy, đừng dại dột thử thách lòng kiên nhẫn của Bùi Nguyên Khánh này..Nhân tiện, ai có thể cho tôi biết tại sao Quang Minh không tham dự buổi họp hôm nay?
- Cậu ấy đang bị thương, không bước xuống giường được - Kim Tinh hậm hực đáp.
- Ai đã làm chuyện đó?
- Chính là Hùng Anh - Sĩ Đức khoanh tay, ngạo nghễ.
- Ra là anh bạn vừa mất người yêu này - Khánh chậm rãi đi xuống - Có lẽ các bạn cũng cần biết thêm một điều nữa. Bất cứ ai để tình cảm cá nhân làm ảnh hưởng đến công việc hặc lợi ích của tập thể đều sẽ bị xử phạt tương tự trong thời hạn ba tháng. Vì đây là lần đầu nên có thể bỏ qua. Nếu còn tái phạm thì chớ trách là tôi không báo trước....Về chuyện của Quang Minh, cậu ta có thể vắng mặt nếu không khỏe nhưng phải xin phép hoặc báo cáo cho tôi trước. Nếu không, tôi sẽ nghĩ là mọi người không tôn trọng mình. Được chứ?...Tốt. Sau khi Quang Minh khỏe lại, bảo lập tức cùng tôi đến gặp bọn mộ quang để bàn bạc.
- Điều này không được - Văn Cường, một cầu thủ bóng rổ cùng đội với Minh lập tức phản đối - Anh cũng biết mộ và minh quang xưa nay bất hòa. Quang Minh với chúng lại có nhiều chỗ bất mãn. Bắt cậu ấy qua đó một mình thì quá nguy hiểm.
- Chậc - Nguyên Khánh lại lắc đầu, ra vẻ tiếc rẻ - Lại một người mắc bệnh hay quên.
Luồng sáng vừa lóe lên đã thấy Cường đứng trơ như tượng gỗ. Trong vòng chưa tới một phút đã xuất hiện khối băng thứ hai ở giữa phòng.
- Anh - Kim Tinh tức tối nhào tới.
Rất may Tây Châu đã kịp thời giữ chị lại và nhíu mày ra hiệu hãy bình tĩnh. Văn Cường vốn là bạn trai của chỉ. Họ quen nhau khi cùng tham gia vào đội bóng rổ của Quang Minh. Ngay từ đầu, Tinh đã rất khó chịu khi biết tin Nguyên Khánh sẽ đến. Trước đây anh ta từng theo đuổi nhưng bị chị từ chối. Bây giờ còn ra tay với người Tinh yêu quý nhất. Thù cũ hận mới chồng chất làm chị mất hết bình tĩnh. Nguyên Khánh chọn Quang Minh rõ ràng là mốn dùng anh ấy như một món quà để xoa dịu bọn mộ quang đó mà.
- Tôi đã nói rất ghét bị người khác xem thường. Anh bạn này cùng lúc phạm đến hai tội. Đã bảo Quang Minh sẽ cùng tôi đến đó mà dám la hét " Bắt cậu ấy qua đó một mình". Thứ hai, cậu ta đã để tình cảm cá nhân xen vào việc chung. Không thể vì lo lắng cho Quang Minh mà không sử dụng cậu ấy vào những lúc cần thiết. Đã là người của tập thể này thì phải biết hy sinh vì người khác. Nếu cái chết của Quang Minh có thể khiến mộ quang quay lại thì đó là một điều rất vinh dự cho cậu ta.
Đôi vai kim Tinh run run vì kềm nén tiếng khóc. Nhìn thân hình bất động của người yêu và những lời lẽ hết sức phi lí của "tên khốn" đứng trước mặt, chị thấy hơi thở mình như nghẹn lại. Từng giọt nước mắt cứ thế lặng lẽ lăn xuống. Tây Châu chỉ có thể an ủi chị với ánh mắt đầy u uất.
- Chuyện thứ ba cần thay đổi chính là: Tôi muốn tất cả sinh vật không phải con người đang hiện diện trong ngôi trường này đều phải bị tiêu diệt. Chuyện đó bây giờ không làm, đợi đến lúc chúng thành hung tinh cũng thế thôi.
- Không đúng. Nhiều người trong bọn họ rất tốt bụng. Không phải ai cũng xấu xa và độc ác như anh đâu. - Một cô bé mắt tròn xoe lí sự - Anh Tây Châu nói tùy tiện giết chóc như thế không phải là tác phong của một cát tinh chân chính.
- Con nhóc này… - Nguyên Khánh lại giơ tay lên.
Ánh sáng vừa rọi tới đã bị một luồng sáng xanh khác chặn lại. Khánh bất ngờ bật ngửa về sau giữa cặp mắt ngơ ngác của những người đang có mặt.
- Là kẻ nào? - Hắn ta lập tức chồm người về phía trước sau khi lấy lại thăng bằng. Đôi mắt đầy vẻ độc dữ dán vào màn bụi mờ ảo trước mặt- Có giỏi thì bước ra đây.
Tây Châu từ tốn thu tay rồi ngẩng đầu nhìn “hiền đệ” đang đứng trước mặt, nói giọng nửa khuyên răn nửa dạy bảo như một người anh trai:
- Nó là con nít mà cậu cũng không tha được sao?
- Anh đừng quên lời hứa của mình trước mặt thầy.- Khánh hét lên, tay chỉ vào mặt Châu - Tôi quản lý theo nguyên tắc của mình. Nhiệm vụ của anh chỉ là nghe và làm theo. Chớ ở đó mà gây rối.
- Xưa nay tôi chỉ nghe lời những người nói đúng. Quang Minh không thể cùng cậu tham dự cuộc họp đó. Không ai được phép tàn sát những sinh vật vô hại trong ngôi trường này. Nếu thấy bất mãn, cứ việc đem chuyện này báo cáo với sư thầy.
- Lãnh Diện Châu, anh không muốn đối đầu với tôi đâu - Nguyên Khánh nghiến răng giơ tay lên.
Tây Châu chẳng nói câu nào mà chỉ tiếp tục nhìn anh ta. Hai tay anh ấy đút trong túi. Tư thế vẫn ung dung, thoải mái như mọi khi. Những người quen biết Châu đều hiểu đằng sau dáng vẻ ấy là một ý chí sắt đá và tinh thần hết sức minh mẫn. Chỉ kẻ háo thắng mới tỏ vẻ xem thường và ngu ngốc thách thức anh trong hoàn cảnh này.
Mấy chục cặp mắt và trái tim cùng hồi hộp chờ đợi.
Nhiều phút lặng lẽ trôi qua, Nguyên Khánh chợt quay phắt đi, miệng lẩm bẩm hăm dọa:
- Cứ đợi đó. Vụ này anh không yên với thầy đâu.
CẢNH BÁO TRƯỚC KHI ĐỌC CHAP MỚI
1) Mang theo khăn giấy và xô để lau và hứng
2) Cấm giục tác giả post chap tiếp theo
3) Cấm ném bom và cà chua vào tác giả
4) Ai không có xô hoặc khăn giấy thì liên hệ TV để lấy.
5) Không làm ngập lụt trong fic, comment nguyền rủa thì ok
Cảm ơn đồng bào đã ủng hộ!!!!