Chiến Thần OnlineGame hạng nặng, đồ họa khủng. Đánh quái, làm nhiêm vụ, cày level. (Hỗ trợ Java/ Android)
Cô giật mình, khi bị kích thích đến lạ người, gỡ được tay ra đẩy nhẹ lên vai anh, nó thật cứng chắc, sức của cô đối với anh như là không. Anh vẫn tiếp tục sự ham muốn của mình, kệ cho cô không chế, từ chối đến tận cùng.
Văn Thiên vừa hôn cô vừa lấy tay mình để cởi những cúc áo còn lại với nhau ra, khi chiếc áo rời khỏi thân hình với cơ bắp rắn chắc cuồn cuộn kia lộ ra.
Sự nam tính của anh đã cuốn lấy thân hình mềm mại thục nữ của cô, Thanh Thu ngược ngạo nhắm chặt mắt mình lại, thân thể cô hoàng toàn cứng đơ, cô sợ hãi, anh thật là lộ liễu hết cỡ, cô tuyệt đối không bao giờ thích người như anh. Anh sàm sỡ cô, anh thô bạo với cô, anh toàn tự ý mình.
Cô thì sao? Sao lại chịu thua thất bại trước kẻ xấu vậy chứ, Thanh Thu lại khóc trong oan ức không nói ra được lời nào, Văn Thiên anh chứng nào tật ấy, anh đã bảo sẽ không bao giờ làm vậy nữa. Lời hứa gió bay thôi, cô sẽ không bao giờ tin một lời nào của người đàn ông xấu xa này nữa.
Văn Thiên anh nhìn cô, lại khóc sao? Anh đáng sợ đến vậy hả? Anh ôm nhẹ lấy cô, bàn tay mình vuốt mái tóc mềm của cô, „ngủ nhé, không làm gì nữa. Chúng ta ngủ thôi."
Anh hôn nhẹ lên đầu cô, ôm siết cô vào lòng, đắp cái mền lên, vô tư nhắm mắt lại. Thanh Thu sụt sịt một hồi, thấy anh nằm im re, cô cựa mình nhưng anh lại siết cô thêm chặt hơn nữa. Cô ngước cổ lên nhìn anh, giật mình khi nhìn thấy đôi mắt anh mở trừng trừng nhìn cô, anh thực sự tỉnh rượu lâu rồi, tỉnh từ lúc nhìn thấy cô nhưng anh cố tình giả vờ xem thái độ của cô thế nào?
Không ngờ khi nhìn thấy anh ngồi đó cô cũng có vẻ lo lắng đó chứ? Anh cười với cô, nhẹ giọng „đi ngủ thôi, sao nhìn anh như thế?"
Thanh Thu cau mày, „anh bỏ tôi ra, tôi muốn về phòng."
Về là về thế nào, một khi Văn Thiên anh đã muốn dữ ai là không buông tha đâu nhé, không cho anh làm chuyện đó thì phải để cho anh ôm cô ngủ chứ.
„Em không ngủ ở đây, thì chúng ta làm chuyện đó phòng em vậy, OK?" Văn Thiên quả thật không nhiều kiên nhẫn. Anh định đứng dậy kéo cô đi, Thanh Thu trên người còn đúng cái quần con, sợ hãi chui sâu vào trong chăn nằm thành một đống co ro.
Anh cười rồi lao lên giường nằm, „Thanh Thu em không thích anh sao?"
Một câu hỏi của anh, làm cho Thanh Thu không dám nhúc nhích, nằm im cố không cho mình thở mạnh.
Văn Thiên thấy cô không trả lời thì nói, „không trả lời có lẽ là thích nhé?"
Thanh Thu vùng khỏi chăn, trợn mắt nhìn anh, „không, tôi không thích anh. Không thích chút nào hết."
Anh cứ để cho cô nói hết câu, cúi xuống nhìn bộ ngực cô lộ ra, lưỡi hơi liếm nhẹ đôi môi mỏng sexy của mình, cô nhìn theo mắt anh, phat hiện ra, ôm ngực hét toáng lên, „BIẾN THÁI"
Anh gõ đầu cô một cái, "cái gì mà biến thái chứ?"
Bị anh gõ vào đầu đau, Thanh Thu quên mất cả cơ thể bên dưới đưa tay lên mặt nhăn nhó xuýt xoa chỗ bị đau.
"Anh không phải là biến thái nghe chưa? Nếu nói lần nữa là bị cốc đau hơn thế nữa đó." Anh xoa hộ cô chỗ đau.
Cô nhìn anh bàng ánh mắt hết sức là bị thương, cho anh thấy rằng anh cốc đầu cô đau lắm. Anh luồn tay qua người cô bế cô ép vào lòng mình. Thân hình mềm mại nóng bỏng của Thanh Thu dựa vào cái ngực trần rắn rỏi của anh.
Từng làn da, từng hơi thơ hòa quyện với nhau. Anh lại muốn thêm nữa, "Thanh Thu, anh muốn có em. Cho anh cơ hội đi."
Thanh Thu đẩy mạnh anh ra, lấy gối ném vào mặt anh, "thật là quá lắm mà. Tôi ghét anh."
Cô lao xuống giường, chạy nhanh về phòng mình, anh lao theo. Cô khẩn trương, muốn đóng cánh cửa phòng mình và khóa lại, nhưng anh đã nhanh tay hơn, đến đẩy được cửa ra.
Thanh Thu sợ sệt lùi về sau, Văn Thiên lộ ra một nụ cười khỉnh, "em đã tự nguyện chạy về phòng mình nhé."
Cô lắc lắc đầu, lùi dần về đằng sau hớn.
"không, không, tôi sai rồi, quay lại phòng anh đi." cô định cùng anh quay lại.
Tay anh dữ lấy tay cô, "một lần đi không trở lại đâu, Thanh thu yêu dấu."
Mặt Thanh Thu tái đi, nhìn anh. Anh nhanh ý nhấc bổng cô lên, đi đến giường, cô thì vùng vẫy. "Chúng ta có thể thỏa thuận mà?"
"Tôi không thích thỏa thuận với em về chuyện chăn gối đâu." Anh ngang ngược thả mạnh cô xuống giường.
Thanh Thu vớ được cái chăn, đắp vội lên người, che đi thân thể gần như không mặc gì của mình nữa. Đưng tay ra đẩy anh, "em không muốn, em sẽ khóc nữa đó."
Văn Thiên anh đến gần cô, "em khóc đi, anh quen với nước mắt cá sấu của em rồi."
Anh lao vào người cô, như một con Sư tử đang đói vậy. Cô là một con thỏ trắng đang sợ sệt hét lên, khi anh lao đến mình. "Anh Văn Thiên, em buồn ngủ rồi, em không muốn làm vậy đâu."
Thanh Thu cố tình kiếm cớ để tránh chuyện tình tứ này. Cả đêm hai người họ cứ như là tuồng chéo ấy, may là không có ai ở đó, nếu không chắc đã bị ăn mắng rồi. ..
***
Sáng ra, Văn Thiên tức bựng đi ra khỏi phòng, con Thanh Thu thì vẫn ngủ ngon. Hôm qua anh không làm ăn được gì cả, tại cô khống chế anh đến tận cùng, quyết định muốn thỏa thuận với anh. Thế là họ cứ thế cả buổi, cuối cùng thì cô buốn ngủ quá thiếp đi, làm anh tức sôi máu nhưng không làm gì được, đành phải ôm cô vào trong lòng mình rồi cũng ngủ lúc nào không hay.
Anh đi vào phòng tắm, đứng ở vòi nước, xả nước lạnh vào thân thể đang nóng ran lên vì tức của mình, đúng là đàn ông ở tuổi này ham muốn ghê quá ta. Không chịu được vì cái đó, hay không chịu được vì đang tức cô đây? Ai mà biết chỉ có anh mới biết.
Cảm thấy thoải mái, anh vào phòng thay quần áo của mình, đi đến gần cái tủ kính to được làm chôn kín trong tường, kéo cánh tủ sang ngang bên trong toàn là những bộ vést mầu đen, từng bộ một được bọc trong những cái li nông treo một dẫy dài trong tủ.
Anh đưa tay lên lấy một bộ xuống, đặt lên mặt bàn kính ngay sau đó mở bọng li nông đó ra mặc bộ đồ Vést sang trọng phẳng lỳ đó lên người.
Tay ấn vào cái nút ở cái đều khiển nhỏ bé mầu đen, thì lập tức những chiếc ngăn kéo tự động kéo ra, bên trong đó là những chiếc ca la vát được xếp theo nhiều mầu đẹp đẽ ngay ngắn, anh đi lướt qua chọn một cái rồi ra thắt nó lên cổ.
Trong những tủ nhỏ mặt kính nằm dữa căn phòng, là những cái tủ dành riêng cho đồng hồ, nước hoa, rồi nhẫn nam lấp lanh nằm trong đó.
Khi anh bước ra khỏi phòng thay quần áo, đi đến phòng Thanh Thu mở cửa ra thấy cô gái với mái tóc dài mềm mại đen óng, đang phủ trên người một cái chăn mỏng mầu trắng, những tia nắng sớm đã soi lói qua rèm cửa sổ chiếc vào thân hình nhỏ bé của cô, anh mỉm cười rồi đóng nhẹ cửa lại.
Anh đi ra ngoài, chân bước đến gần cái xe đang đỗ ở gara, tay anh cầm chiếc điện thoại mình lên ân nút gọi, đưa tai nghe lên đầu bên kia nhận máy. "Honey, gặp nhau thôi, hôm nay là ngày anh làm chủ tịch đó."
Đã là cuối tháng rồi sao? Quả thật thời gian trôi nhanh ghê, anh ngồi lên chiếc xe thể thao mầu xanh nước biển của mình lao ra đường rồi phóng đi mất.
Đến công ty chính của gia đình Thượng Quan, đây không phải lần đầu tiên Văn Thiên tới đây, nhưng mà đã quá lâu rồi kể từ ngày ba mẹ anh mất đi, đã 8 năm trôi qua anh chưa nhìn lại cái công ty hoành tráng này, nó vẫn to lớn như thế, vẫn cao chọc trời với những mảnh kính dày bóng đến soi gương được.
Anh hiên ngang đút tay vào túi, bước thong thả vào. Khi vào được phòng của chủ tịch anh thấy ông anh và chú anh ông Thượng Nhiên, có cả cô anh nữa Thượng Mai, cô tuy đã nhiều tuổi rồi nhưng ăn mặc hết sức sang trọng và quý phái. Nói đến Thượng Mai thì rất ít người biết cô, nhưng để mà nói là phó giám đốc của công ty Thượng Quan thì những người trong mua giới ai ai cũng biết.
Thượng Mai là con của bà thứ 3, bà có vẻ mặt rất giống ông Lưu luôn luôn lạnh lùng nhưng thực sự bên trong lại là một người hết sức tốt bụng.
Bà sống rất đúng mực, luôn đứng về bố mình hay cãi nhau với lại anh họ là Thượng Nhiên. Bà ghét tính cách của ông anh này, luôn làm ngược lại với điều ông muốn.
Thấy Văn Thiên đến bà Mai cười, rồi ôm cháu mình vào lòng. "Văn Thiên nhìn giống ông chủ quá. Con khỏe không?"
Anh nhìn thấy cô, thì cũng cười vui vẻ, ôm cô. Do cô anh là một người phụ nữ không lấy chồng nên khi mẹ anh sinh anh ra cô rất quý mến anh, như con mình vậy.
"Con khỏe, cô khỏe không? Wow nhìn cô dạo này đẹp ra đó nhé." Anh cười cười, khen cô mình.
Bà Mai cười lớn, "già rồi đẹp cái gì nữa, khéo nịn ghê, cái thằng này."
Mọi người ngồi xuống, thì cánh cửa lại mở ra, đó là Thư Quân. Anh cúi đầu rồi bức vào ngồi bên cạnh ba mình.
Ông Lưu ngồi xuống, mặt nhìn anh, "thế nào, còn đã nắm bắt được hết chưa?"
Anh ngồi dựa vào ghế, chân vắt lên nhau, thoải mái nói, "tất nhiên rồi ông, ông không tin trình độ của con sao?"
Thượng Nhiên ông có vẻ khó chịu với cách ăn nói của anh mà lên tiếng, "đừng có ăn nói như thế. Phải xem trình độ đã chứ?"
Trong khoảng thời gian mà Văn Thiên lao đầu vào tìm tòi những tài liệu của mấy năm về trước của công ty, người chú thân mến này không một lần hỏi han hay giúp đỡ. Nên anh càng cười mỉa mai với câu nói của ông.
Tay anh dở một tập tài liệu nhỏ ra, và bắt đầu nói. "Trong khoảng thời gian, của đầu năm 2008 thì đã có tới 25 mảnh đất được mua lại, nhưng trong số đó thì có tới 9 mảnh là bị thất bại vì không thể nào đem ra bán được, tại địa bàn quá kém còn giá cả thì quá đắt.
Coi như loại bỏ và bị thiệt hại, nhưng bù lại thì phó giám đốc Mai đã làm một chiến thuật mới làm 1 ăn 10 nên chúng ta đã gỡ lại được gấp đôi số bị mất."
Văn Thiên nói một hồi như anh đã học thuộc lòng hết chúng vậy. Nói xong anh đóng quển tài liệu vào và nhìn ông mình, "nếu như ông tin tưởng, con sẽ làm cho con số hiện nay tăng lên gấp 10 lần."
Anh nhìn sang ông Thượng Nhiên, đang tái hết mặt đi không biết anh moi thông tin từ đâu. Ông đã cho người ở dịch vụ hồ sơ là giữ bí mật nếu như co ai hỏi, thật là quá tệ ông đã mất bao nhiêu tiền để giữ thông tin, cuối cùng thì cũng bàng không.
Thượng Nhiên nắm tay thành nắm đấm, vẻ mặt cay cú nhìn anh. Anh nhìn ông Nhiên rồi cười thảo mãn.
Ông Lưu không nói, vẫy tay một cái mới vị Quản Gia. Người Quản Gia gật đầu cầm một cái phong bì to mầu vàng đặt lên bàn, ông Lưu lấy một tờ thừa kế và tờ di chúc ra. Đưa ra mặt anh rồi nói, "hãy ký vào đây đi, từ bây giờ con sẽ lên thừa kế, nhưng thử thách của con là 1 tháng nữa, nếu con không làm đúng những gì mình vừa nói ta cũng sẽ có thể rút lại hết."
Anh cười với ông, rồi cầm cái bút ký tên mình vào đó, rồi ông dao cái quyển sổ di chúc cho anh.
Văn Thiên cầm nó ở trên tay, trong người thực sự muốn hò reo, anh muốn lúc này có thể nói to cho ba mẹ mình nghe thấy là anh đã lấy lại được những gì thuộc về mình và có thể sẽ không phụ công lao của cha mẹ, tất cả nằm trong tầm tay anh. Bây giờ có thể đánh bài ngửa rồi.
Ông anh, vỗ vai anh rồi nói, „cố gắng nhé." Rồi ông quay đầu đi, bà Mai cũng ôm Văn Thiên chúc mừng anh.
Thư Quân đi theo ông Lưu cùng cô Mai ra ngoài, còn lại Thượng Nhiên và Văn Thiên trong phòng.
Ông Thượng Nhiên thực sự là rất tức tối, nhưng vẫn giả vờ đưa tay ra chúc mừng cậu, „chúc mừng cháu nhé. Có gì cứ nói với chú một tiếng, nếu cháu cần giúp đỡ."
Anh cười nhạt, „vâng, cảm ơn chú. Sao tự nhiên lại tốt đột suất với cháu thế?"
Thượng Nhiên cau mày, „nếu không có cái ông già đó tao, đã vứt mày vào thùng rác rồi."
Bạn đang đọc truyện tại
Văn Thiên cười to, „chú tốt quá, nếu chú cảm thấy không thoải mái, bây giờ vẫn có thể vứt được mà."
„Thằng mất dậy, mày thử xem tao sẽ không chịu thua đâu." Ông nhìn anh bàng ánh mắt khinh thường.
Văn Thiên, anh đang cười mà bỗng dưng chuyển sang lạnh tanh, „chú sẽ làm gì cháu nào? Thêu người giết cháu sao?"
Một câu nói làm ông Nhiên giật mình, nhưng rồi ông lấy lại bình tĩnh, „mày nghĩ mày là ai chứ, dù sao bố mẹ mày vì mày mà cũng không muốn sống đó."
Tiếng cười từ trong miệng anh bật lên vang cả căn phòng, anh đứng dậy, đi đến chiếc ghế Chủ tịnh ngồi vào đó, nhìn anh quả thật mà nói là rất hiên ngang, ai anh cũng có thể uy hiếp được ngay lúc này. Anh chống tay lên bàn, bàn tay đan vào nhau. Đôi mắt sắc bén nhìn ông Nhiên, làm ông hết sức kinh ạc, khi nhìn thấy một dáng vẻ hoàn toàn khác của anh so với lúc trước.
„Mọi chuyện sẽ được sáng tỏ sớm thôi, chú Nhiên thân mến. Thì lúc đó sẽ biết vì sao bố mẹ cháu làm sao mà chết." Một câu nói lạnh tanh, làm bầu không khí trong căn phòng âm u đến đáng sợ.
Ông Nhiên cảm thấy ớn lạnh, trợn mắt lên nhìn anh, quay đầu đi thẳng ra cửa. Anh ngồi một mình trong phòng làm việc, nhấc điện thoại lên, „Honey? Tìm được đến đâu rồi. Anh đang muốn em tìm càng nhanh càng tốt."
Bên đầu bên kia đang nói cái gì đó, anh cười nhếc mép nói tiếp, „bây giờ tiền anh không thiếu, bao nhiêu cũng trả tìm nhanh ra hộ anh đi."
Giọng điệu anh có vẻ tức giận nhưng có sự kìm nén, nên răng anh nghiến vào nhau, đến ai nhìn bây giờ cũng phải sợ. Anh căm thù hết những kẻ nào dính tay vào chuyện tai nạn đó, tất cả sẽ không được yên đâu...
***
Ngày hôm sau trên toàn mặt báo của Đài Loan, Trung Quốc, Hông Kông đều có ảnh của anh, cháu đính tôn của ra đình Thượng Quan đã được ngồi lên cái ghế chủ tịch và được cầm quền toàn bộ Thượng Quan. Tin tức này ai ai cũng được đọc và được nghe, nóng hổi. Mấy cô gái thì hý hửng xem ảnh của anh mà khen lấy khen để là anh đẹp trai, tài ba, thật là một mĩ nam Tổng tài.
Trong Thượng Quan quả thật cũng đang xôn xao bàn tán của những người làm. Lee cầm tờ báo trên tay chạy sang Thượng Ngư để gặp Thanh Thu.
„Thanh Thu, Thanh Thu,..." cô ấn chuông loạn và gọi tới tấp Thanh Thu.
Thanh Thu ra mở cửa, nhìn thấy Lee mặt ngệt ra hỏi,"có chuyện gì vậy Lee?"
Lee nhìn thấy cô bạn mình chui vào nhà kéo luông Thanh Thu, „trời chỉ có cậu mới như người rừng thôi."
2 người họ ngồi vào ghế sofa, Lee đương tờ báo trang đầu ra cho Thanh Thu xem, „nhìn kỹ và đọc đi."
Lee chỉ tay vào tờ báo, theo tay Lee, Thanh Thu cầm tờ báo lên, nhìn thấy Văn Thiên cô đọc đọc. „Ảhhhh, trời thật thế hả? Thể nào hôm qua không về nhà."
„cái gì không về nhà sao? Thiệt tình cái người này, nói yêu cậu rồi lại không thèm nói cho cậu biết một câu rồi lại còn không về nhà? Có yêu thật không đấy hay chỉ muốn ăn tươi nuốt sống con nhà người ta thôi." Lee giọng chanh chua, đứng lên tay chống nạnh.
Thanh Thu kéo Lee ngồi xuống, „cậu nhỏ nhỏ miệng thôi chứ, không phải như cậu nói đâu."
Lee nhìn cô lắc lắc đầu, „trời, thế muốn làm tình với cậu để làm gì? Chỉ chơi qua đường thôi sao?"
Thanh Thu ấp úng, Lee nắm chặt tay Thanh Thu nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói, „câu không thể tin Văn Thiên đâu nhé, cậu chủ này có vẻ lăng nhăng lắm."
Thanh Thu cười, rồi gật đầu đồng ý với câu nói của Lee. Lee quay sang hỏi Thanh Thu tiếp, „àh mà này cái anh vị hôn phu của cậu không thấy đâu nữa nhỉ?"
Nhắc đến Trí Kiệt thì Thanh Thu mới nhớ, „cách đây nửa tháng trước có muốn đi gặp lại nhưng mà vì Văn Thiên, thế nên lại để dịp khác, rồi anh ấy gọi điện bảo đi công tác đến tháng này mới về. Nhưng mà vẫn chưa thấy gọi lại."
Lee nhanh nhẩu nói, „thế cậu thử gọi cho người ta đi, mình chủ động một chút có sao."
Thanh Thu cắn môi, ngại ngùng, Lee lấy điện thoại bàn lên đưng ra trước mặt cô, „gọi đi, không thì đưa số tớ gọi hộ cho."
Cô ngập ngừng cầm lấy điện thoại bấm số, đưa lên tai chờ, Lee úp tai mình vào gần Thanh Thu để nghe cùng.
„Alô" đầu bên kia là Trí Kiệt với một giọng điệu trầm ấm nhưng mệt mỏi.
Thanh Thu thẹn thùng nói, „alô, em là Thanh Thu đây."
Trí Kiệt vui vẻ hơn hẳn, „chảo em, em khỏe không? Anh vừa xuống sân bay, xin lỗi em anh bận quá không gọi lại được cho em."
„Không sao đâu ạ, em chỉ gọi điện hỏi thăm thôi. Chắc anh cũng mệt rồi em không làm phiền nữa."
Anh lại cười,"nghe giọng em anh hết mệt luôn, có thể tối nay gặp em được không?"
Thanh Thu đơ ra, Lee nhanh nhẩu nói vào hộ, „Được"
Thanh Thu nhìn cô bạn chụp ngay cái chỗ ống nói lại, „cậu sao..."
Đầu bên kia, „alô, Thanh Thu? Alô?
„dạ em vẫn nghe." Thanh Thu mắt vẫn nhìn cô bạn Lee cau mày
Còn Lee thì cười hì hì.
„Tôi nay gặp nhé, anh sẽ đến đón em." Anh chờ cô đáp lại
Thanh Thu vừa gật đầu vừa nói, „vâng"
Vừa cúp máy Lee kéo Thanh Thu lên phòng tìm quần áo, thử hết cái váy này đến váy khác. Đến tối một cái thư từ điện thoai của cô, „em ra đi anh đang đợi ở cửa."
Cô cười nhẹ trong đầu đang nghĩ hôm nay chắc Văn Thiên cũng không về nên cô đi đâu chắc anh cũng không biết nên kệ chẳng cần báo cũng được. Khi ra đến cổng Trí Kiệt đến gần cô anh nhì cô nở ra một nụ cười thiên thần, „chào em, Thanh Thu."
„chào anh." Cô nhìn anh rồi chào, anh trông có vẻ gầy đi nhiều, chắc anh đã làm nhiền lắm.
2 người họ lên xe, đi đến một nhà hàng sang trọng, anh kéo ghế cho cô ngồi rồi ngồi đối diện cô. Nhân viên đưa thực đơn ra anh lại chọn hộ cô món ăn.
Lúc nhân viên lùi đi anh uống một ngụm nước rồi nhìn cô, „em hôm nay trong rất dễ thương và xinh đẹp."
Cô ngại ngùng cười hiền nhìn anh, „cảm ơn anh, anh Trí Kiệt có vẻ gày hơn so với lần trước."
„ví anh nhớ em không ăn uống được nên mới thế," anh đùa với cô, nhưng trong cái đùa của có cái thật.
Cô đưa tay lên miệng che đi nụ cười, „có thiệt là nhớ không đó, thấy anh không có gọi điện em tưởng anh quên em rồi chứ?"
ThanhThu cũng đùa theo anh, anh nhìn cô thì cũng cười rồi nhè nhẹ cầm lấy tay cô đang đặt trên bàn, „tuy là lần này là lần thứ 2 gặp em, nhưng quả thật em làm cho anh không quên được, anh chưa bao giờ có cảm giác như thế cả. Anh rất muốn tiến thêm một bước nữa với em. Có được không Thanh Thu?"
Cô nhìn anh, không nói được lên lời, tim cô cũng đang đập mạnh khi nghe những lời mật ngọt như thế. Đúng là con gái tuổi trăng tròn quả là hay bị kích động, chỉ cần nghe mùi tai là có thể sắp đổ ra đó luôn rồi.
Thanh Thu lúng túng ngượng ngịu, không biết mình nên nói gì, thì một tiếng nói vang lên, „ái chà, đẹp đôi quá ha."
2 người họ cùng quay sang nhì, thì đó là Văn Thiên, anh đã để ý hai người khi họ bước vào nhà hàng.
Bên cạnh anh là một cô gái hết sức xinh đẹp và quyến rũ, ôm lấy cánh tay anh.
Cô gái yểu điệu hỏi anh, „ai vậy honey?"
„Người quen đó mà." Vừa nói giứt câu anh dơ tay ra bắt tay với Trí Kiệt, „tôi là Văn Thiên, là người ở cùng nhà với Thanh Thu."
Trí Kiệt không hiểu nhìn Thanh Thu. Cô cười ngượng với anh ấp úng, „anh 2 của em."
Lúc này Trí Kiệt đưa tay ra bắt lấy tay Văn Thiên, nhưng Văn Thiên không hề hài lòng khi nghe được câu nói vừa rồi của Thanh Thu.
„Cho hỏi, Thế anh là ai?" Văn Thiên hỏi Trí Kiệt
Tri Kiệt định trả lời, thì Thanh Thu cướp lời anh, „đó là vị hôn thê của em."
Một câu nói làm cho Văn Thiên tức hộc máu, mặt anh tối sầm lại hơn cả ban đêm. Còn Trí Kiệt thì mừng vui hết cỡ, anh đang hò reo trong lòng mình, nhìn Thanh Thu không nói được câu nào.
Văn Thiên cố nén lòng lại, „có thể cùng ngồi chứ, còn xin giới thiệu đây là luật sư Kim. Cô ấy là luật sư riêng của tôi."
Anh quả thực là rất khó chịu vì câu nói lúc trước của Thanh Thu, kéo cô gái ngồi sát cạnh mình choàng tay qua ôm cô gái đó.
Trí Kiệt nhìn 2 người họ còn Thanh Thu cô không nói được câu nào, ngồi im nhìn 2 người kia âu yếm với nhau. Trong thâm tâm Thanh Thu nghĩ quả thật Lee nói đúng lăng nhăng hết cỡ, cô phải tránh xa mới được. Nhưng tim cô lại nhói đâu lên một cái, cô vội lấy cốc nước uống cho xoa dịu nó đi. Sao lại như thế chứ? Cô tự nhủ.
TẶNG QUÀ GỬI LỜI CẢM ƠN
Len159 - Cấp 5 [ được Cảm Ơn lần trong 1216 Bài Viết ] Thời Gian: Thứ 7, 29/12/2012, 10:40:54 | Bài Thứ 34
Luật sư Kim nhìn Trí Kiệt rồi hỏi, „thế 2 người bao giờ lấy nhau vậy?
Một câu nói làm Văn Thiên đang uống nước mà gần sặc, Thanh Thu nhìn Luật sư Kim cười hiền, „chúng tôi cũng chưa biết đợi ngày lành tháng tốt thì sẽ tính."
Cô quay sang nhìn Trí Kiệt, mặt anh vui như ăn tết nhìn lại cô, Luật sư Kim quay sang Văn Thiên, „2 người họ thật tốt."
Văn Thiên nhìn cô gái đó có vẻ không hài lòng về câu nói của cô. Anh cười lên một tiếng lạnh tanh, „Thanh Thu quả thật là tốt số ha, tìm cho mình một người chồng hiền lành."
Trí Kiệt đưa tay lên đầu gãi ngượng, „Thanh Thu là một người con gái cần được quan tâm và chăm sóc, nên tôi sẽi hết sức cố gắng để chu đáo tốt cho cô ấy."
Bàn tay ai kia đang tức tối nắm chặt kêu rắc rắc, anh cố lấy lại bình tĩnh nói, „tôi có thể mời 2 người thứ 7 này đi ăn tiệng ngày tôi nhận được chiếc ghế Chủ tịch không?"
Trí Kiệt nhìn anh, „woohh, trông anh trẻ thế mà đã lên chức chủ tịch rồi sao? Xin chúc mừng."
Luật sư Kim ngồi dựa vào Văn Thiên hơn rồi nói theo, „Tổng tài tài ba, trẻ tuổi đó anh." Cô táo bạo hơn hôn lên má anh một cái.
Thanh Thu không thèm để ý, lúc đó phục vụ cầm đồ ăn ra, cô nhìn những món trên bàn hoa hết mắt lên.
Cô thái miếng thịt bò bít tết ăn ngon còn để lại bên mép dính tí nước sốt, Trí Kiệt định lấy khăn lau hộ cô, thì Văn Thiên anh đưa cái khăn lau ra cho cô, „ăn uống dính đầy mồm kìa, lau đi."
Anh làm cô mất cả ngon, cầm khăn lên lau miệng. Luật sư Kim hơi phát hiện ra cái gì đó. Toàn buổi bữa ăn Văn Thiên để ý Thanh Thu, bắt cô kéo tay áo lên rồi tóc cô vút về đằng sau không dính hết vào đồ ăn.
Trí Kiệt thì khó hiểu nhưng Luật sư Kim, cô là người nhậy bén lắm biết được chuyện gì ngay, cô nhìn Thanh Thu không mấy là thiện cảm.
Lúc Thanh Thu đi vệ sinh thì Luật sư Kim cũng đi theo, khi đứng rửa tay cô Kim nhìn Thanh Thu rồi cười châm biếm, giả vờ lấy son môi lên tô lại và nói, „Cô sao lại ở nhà cùng với Văn Thiên vậy?"
Thanh Thu quay sang cô Kim rồi cười nói, „tôi thực sự chỉ là người làm trong gia đình thôi, nhưng anh Văn Thiên coi tôi như em gái."
Người làm? Trong đầu cô Kim nghĩ thoáng ra một cái khinh bỉ Thanh Thu, nghĩ là Thanh Thu muốn trèo cao, tiến lại gần Thanh Thu nói, „cô gặp may ghê, nhưng sẽ không còn lâu nữa đâu."
Một câu nói dọa dẫm và cảnh cáo Thanh Thu, Luật sư Kim không phải là cô gái vừa nếu mà sét ra cô Kim chỉ chạy theo Văn Thiên vì tiền, cô là một luật sư giỏi anh thêu cô là muốn cô tìm hộ anh về vụ tai nạn xe của bố mẹ anh, và ai giết họ. Nhưng mà cô còn đòi nhiều hơn thế nữa, vì tham lam cả sắc đẹp của anh nên cô đã dụ dỗ anh lên giường với mình. Văn Thiên anh là con trai chịu chơi, cũng không biết bao nhiêu cô gái qua tay anh rồi nên quả thật thêm nữa đâu có sao.
Cô Kim lườm Thanh Thu rồi nói tiếp, „cô là người làm mà cũng to gan thiệt, dám dụ dỗ ông chủ sao? Không sợ bị bắt vào tù hả?"
Bắt vào tù cái này thì Thanh Thu ngây thơ không biết gì hết, cô sợ co người lại. „Sao cô lại nói thế?"
Luật sư Kim nhìn Thanh Thu với con mắt sắc như dao ừhm một cái mỉa mai, „lá sao thì cô tự hiểu, có vị hôn phu rồi thì đừng có làm bộ với ông chủ cô nữa không thì đừng nói là tôi ác đó."
Quả thật từ trước đến giờ người mà cô thấy ghê gớm nhất là Tri Tuyết, nhưng hôm nay có người ăn nói không bàng Tri Tuyết nhưng mà từng câu của cô Kim này đây nói ra như muốn xé xác cô ra từng mảnh vậy.
Thanh Thu cô nhìn Luật sư Kim sợ run, cúi mặt xuống. Một câu nói nữa của cô Kim làm Thanh Thu rùng mình, „tôi cảnh cáo cô đó, nếu mà không biến khỏi trước mặt Văn Thiên thì cái mặt xinh đẹp kia sẽ không còn ai nhận ra nữa đâu hiểu chưa."
Nói xong cô Kim quay ra ngoài cửa đi thẳng, còn lại Thanh Thu mặt tái nhợt đi, run lẩy bẩy.
Lúc ra đến ngoài, Thanh Thu nói nhẹ với Trí Kiệt, „em cảm thấy hơi mệt, đưa em về được không?"
Tri Kiệt đứng lên ngay định đưa cô về, Văn Thiên thấy thế liền nói, „để tôi đưa cô ấy về, dù gì cũng ở cùng mà."
Thanh Thu nhìn vẻ mặt cô Kim lùi về đằng sau Trí Kiệt rồi nói, „không, tôi muốn vị hôn thê của tôi đưa tôi về."
Văn Thiên nghe câu nói 11 chữ mà mỗi chữ như là con mũi tên nhọn chọc vào tim anh, anh tức tối kìm minh lại, nhún vai, „tùy thôi."
Trí Kiệt cùng Thanh Thu rời đi, Văn Thiên ngồi đó không chịu được nữa chạy theo, luật sư Kim thấy thế cũng đi theo anh.
Văn Thiên nhìn thấy bóng dáng của Thanh Thu cùng với Trí Kiệt anh chạy lại dữ lấy tay Thanh Thu kéo cô lại,nhưng ngay sau đó Thanh Thu nhì thấy cô Kim chạy lại gần, cô hẩy mạnh tay anh ra quay sang ồm lấy Trí Kiệt..
hết chap 5,
Esp 6
Thanh Thu thật là táo bạo với việc làm của mình, cô úp sát mặt vào người Trí Kiệt không muốn nhìn thấy vẻ mặt của Văn Thiên bây giờ, còn Trí Kiệt anh đứng đơ như pho tượng để cho cô ôm mình.
Văn Thiên anh hết sức bàng hoàng mắt anh trợn ngược, tức giận về hành động của cô. Hôm này thực sự là trời rất nóng, tuy là buổi tối nhưng nó cũng vẫn nóng so với ngày bình thường, nhưng riêng anh thì thấy lạnh. Một cảm giác lạnh đến tận vào trong tim, nó buốt nhói, thân thể của anh bây giờ có khi đóng băng mà đến bản thân anh cũng không hay biết.
Thanh Thu nhẹ nhàng với Trí Kiệt cô nói, „chúng ta đi được không?"
Trí Kiệt hoàng hồn lại, anh gật đầu, „được được."
2 người họ rời đi mặc cho Văn Thiên đứng đó vừa băn khoan vừa suy nghĩ. Thật là một cái vị nhạt nhéo, khi phải nhìn thấy cảnh này. Cô thực sự yêu người đó sao? Anh muốn cô yêu anh mà khó thế sao? Quả thật yêu một người thì rất dễ, nhưng để người đó yêu mình thì quả là rất khó.
Văn Thiên anh mặc kệ cho cô Kim đứng ở đó nhìn anh, kéo anh hay là muốn nói gì đó anh. Những thứ đó anh không cần thiết, bây giờ đối với anh tất cả đều là vô ích, mọi thứ chỉ là hư vô.
Bước chân anh nặng nề lang thang trên đường, xe của anh bây giờ anh cũng chẳng thèm biết nó ở đâu nữa, anh nhìn thấy một quán rượu, anh đi vào đó, tất nhiên là cô Kim không chịu bỏ cuộc đi theo anh. 2 người ngồi trong quán bar, một người thì uống, uống và uống còn người kia mặt mày tức tối nhìn anh với ánh mắt tức giận. Người thì uống để lấy chết còn người kia tức giận vì không có được trái tim của người mình muốn...
Trí Kiệt đưa Thanh Thu về đến cổng Thượng Quan, 2 người họ vẫn ngồi trên xe. Trí Kiệt ban khoan quay sang hỏi Thanh Thu, „em có thích anh thật không?"
Thanh Thu đang suy nghĩ chuyện gì đó không nghe anh nói, cô hơi giật mình quay sang bên anh hỏi lại, „anh vừa nói gì vậy?"
Trí Kiệt cười nhẹ rồi thở dài một cái, anh ngửa cô về đằng sau tựa vào đầu ghế xe đôi mắt nhắm lại, giọng điệu trầm ấm vang lên, „anh thích em."
Cô quả thật rất bình thản với câu nói của anh, chỉ nhìn anh mà không nói lại gì. Anh quay sang cô nhìn vào con mắt của cô, lấy tay mình cầm nhẹ bàn tay búp măng nhỏ bé của cô lên rồi nói tiếp, „em sẽ lấy anh chứ?"
Cái câu này thì quả thật đến 10 Thanh Thu cũng không thể bình thản được nữa cô mở to mắt nhìn anh. Trí Kiệt hơi ngượng nhưng anh vẫn quyết định, „chúng ta lấy nhau nhé, anh sẽ mang lại cho em hạnh phúc."
Giọng nói của anh thật nhẹ nhàng nó như là một cơn gió mùa hè thổi nhẹ qua mặt Thanh Thu làm cho cô bé mới lớn này rung động, cô nhìn anh nở ra một nụ cười hiền, đôi mắt bỗng nhiên mọng nước, mở cái miệng nhỏ của mình ra nói, „anh sẽ yêu em thật lòng chứ?"
Quả là câu một nói tuy không phải là câu đồng ý, nhưng làm cho Trí Kiệt trong lòng đang hò reo vui mừng, anh kéo cô vào lòng mình rồi luôn miệng nói, „anh yêu em, sẽ yêu em, mãi mãi yêu em..... và anh rất thật lòng."
Thanh Thu cũng đưa tay lên ôm lấy anh, cô thật là đang hạnh phúc sao? Thật sự cô cũng không biết, nhưng cô là một người con gái yếu đuối, bây giờ biết đi về đâu? Cô cảm thấy anh bây giờ là chỗ dựa tốt nhất và an toàn nhất...
Văn Thiên anh say như chưa bao giờ say, cô Kim không có kiên trì nên đã để anh ở lại quán bar bắt taxi đi mất.
Một người bồi ra lay anh, Văn Thiên ngước lên nhìn tay anh vớ chai rượu trên bàn, bước ra ngoài quán bar cùng với chai rượu kia.
Anh vừa đi vừa cầm trai rượu tu ừng ực, đôi chây anh bước siêu vẹo trên đường. Tuy là đã muộn nhưng thành phố lớn này không bao giờ ngủ, vẫn còn rất nhiêu người trên đường. Anh va hết vào người này người kia, thân hình cao lớn của anh bây giở quả là thảm thương. Đầu anh cúi xuống, mái tóc màu hạt dẻ lòa xòa trước mặt, chiếc áo sơ mi trắng anh mặc đã xộc xệch đến không còn hình thù và không còn ngay ngắn nằm trong cái quần được sơ vin như hồi sáng nữa.
Thanh Thu không thể nào ngủ được, nhìn lên đồng hồ treo trên tường đã là hơn12h rồi mà chưa thấy Văn Thiên về, cô lo lắng sao? Thanh Thu lắc lắc đâu, xua đi mọi dòng suy nghĩ >> sao cô phải lo cho anh làm gì chứ, thỉnh thoảng vẫn đi về muộn còn có hôm đi qua đêm có sao đâu, đây đâu phải lần đầu.<<
Thế rồi cô vừa định nhắm mắt lại để đi vào giấc ngủ của mình, thì tiếng điện thoại di động của cô reo lên. Thanh Thu mở mắt ra nhìn vào máy 2 chữ Văn Thiên hiện lên trước mắt cô.
Cô do dự rồi cũng nhấc máy, đầu bên kia là tiếng của Văn Thiên anh đã say khướt, "Thanh Thu...em.. giỏi lắm."
Thanh Thu biết là anh đã say nên cô không nói gì nữa để anh nói tiếp, "Thanh Thu.... em..em.. em ...................em đừng yêu người đó được không?"
Tiếng nói của anh rất khó nhọc, nó nghẹn ngào đến khó tả, Thanh Thu cô thở dài một tiếng rồi nói, "anh đang ở đâu thế?"
Đầu bên kia không thấy nói lại gì mà chỉ nghe thấy tiếng người ôn ào, tiếng xe chạy cùng với tiếng còi chói tai mà thôi. Cô vẫn để máy với anh, dậy khỏi giường mặc quần áo vào đi ra ngoài bắt 1 cái taxi. Trên đướng đi cô vẫn cứ hỏi anh là anh còn đó không? Anh đang ở đâu nhưng vẫn không thấy anh nói lại gì, làm Thanh Thu căng thẳng và lo lắng chưa bao giờ hết.
Cô bảo người tái xế xe là đỗ ở trung tâm thanh phố, nhưng cái trum tâm này quá to đi, bây giờ biết tim ở đâu. Thanh Thu vẫn nói vào máy điện thoại để hỏi anh, "Văn Thiên, anh nói cho em biết anh đang ở đâu đi?"
Bỗng đầu bên kia có tiếng cựa quậy, rồi tiếng anh cất lên, "em lo cho anh sao?"
Thanh Thu quả là đang rất lo nhưng cô vẫn hết sức bình thản để đáp lại anh câu này, "đã khuya rồi, em là người nhà anh nên muốn anh về nhà thôi."
Anh ừhm một cái như muốn cười rồi nói tiếp, "thế thì em cứ tìm đi, tôi sẽ không nói cho em biết tôi ở đâu đâu."
"Anh?" Thanh Thu cô quả thật không biết nói gì hơn.
Văn Thiên nhẹ giọng xuống nói tiếp, "hãy nói em đang lo lắng cho anh đi, anh sẽ nói cho em biết anh ở đâu."
Thật sự là muốn rồn người ta vào chân tường mà, Thanh Thu đang do dự thì anh lại nói như ra lệnh, "nói đi."
Đầu bên kia vang lên một tiếng nhỏ nhẹ, dễ thương làm con tim của anh cứ thế mà tê dại, "em...em lo lắng cho anh, hãy nói cho em biết anh ở đâu đi?"
Anh cười vui vẻ rồi nói cho cô. Thanh Thu đi đến đó nhìn thấy anh đang ngồi ở dưới đất ở cái lối ra vào lớn của cái siêu thị, lưng anh dựa vào tường, trên tay vẫn cầm chai rượu, một chân duỗi thẳng còn chân kia co lên để cho cái tay mệt mỏi của anh có thể đặt lên đó một cách thoải mái.
Người đi đường ai ai cũng nhìn anh, mấy cô gái gần như muốn xúm lấy anh vì bị bởi vẻ men của anh cuốn hút. Thanh Thu, cô chỉ biết lắc đầu rồi đi đến gần.
Cô ngồi xuống đối diện với mặt anh, nhìn anh. Văn Thiên ngẩn mặt lên nhìn, khi thấy cô đôi mắt anh hiện lên 2 chữ hạnh phúc. Anh vẫn nhìn cô, Thanh Thu thì muốn lé tránh ánh mắt của anh nên cô đứng bật dậy rồi nói, "chúng ta đi về thôi, anh có đứng dậy được không?"
Chưa cho Văn Thiên kịp phản ứng lại thì Cô đã cúi người xuống kéo ta anh lên, bàn tay cô mềm mại ấm áp kéo lấy cánh tay rắn chắc lạnh như băng của anh.
Thanh Thu hơi rùng mình vì cái lạnh đó, cô choàng tay anh qua cổ mình, còn anh đôi mắt vẫn nhìn cô, những cũng đứng lên bàng đôi chân của mình vì không muốn cô bị mình đè nặng.
Chiếc taxi đậu ở trước cửa Thượng Quan anh và cô cùng đi xuống xe, khi vào đến nhà rồi lên được tới phòng anh thì Thanh Thu đã mệt nhoài còn anh thì nửa tỉnh nửa mơ gần như không biết gì nữa.
Để anh nằm lên giường cô tháo giầy anh ra, rồi cởi ca la vát hộ anh, mở mấy cái cúc áo ở cổ để cho anh thoải mái. Lúc đó Thanh Thu không để ý đến là mái tóc dài của mình chạm nhẹ vào mặt anh, nên Văn Thiên đã mở mắt nhìn lên khuôn mặt trái xoan của cô.
Văn Thiên đưa tay mình lên, ngón tay của anh chạm nhẹ lên cái mà mềm mềm và mịn màng của cô. Thanh Thu giật mình nhìn anh, cô định đứng thẳng người dậy thì bị anh kéo nên cô ngã vào cánh tay anh.
Anh ôm cô thật chặt, cho đầu cô gối lên cánh tay mình cứ thế rồi anh đi vào giấc ngủ của mình.
Còn cô thì vẫn ngước đôi mắt to mình lên nhìn anh, đầu cô lại tiếp tục đau. Do cái cảm giác này quá quen thuộc hay là do cô quá mệt mỏi. Hởi thở của anh sao nó lại nhẹ nhàng đến thế, nó cứ quấn cô vào một cái gọi là hư vô không biết mình đang ở đâu và đang làm gì nữa.
Thanh Thu không thể nào ngủ được, cô vẫn cứ nằm trong vòng tay anh, hương thơm của anh cùng với mùi rượu làm cho cô cũng hơi quay cuồng, đáng lẽ nếu thế thì cô phải ngủ ngon chứ, nhưng sao không thể nào nhắm đôi mắt mình lại thế này.
Tim của cô đập như trống trường, nó làm cô đau, cái cảm giác khó thở ở lồng ngực này sao lại vậy?
Cô nhắm mắt lại không nhìn anh nữa thì thấy nó không đập mạnh nữa, nhưng rồi cô lại mở mắt ra nhìn lên khuôn mặt thanh tú kia thì nó lại đập như muốn phá vỡ lấy chính nó.
Tay cô nhẹ nhẹ đưa lên ngón tay nhỏ của Thanh Thu đặt lên sống mũi thẳng tắp, dọc xuống đến đôi môi anh, cô cứ mê mẩn xờ lên đôi môi mỏng quyến rũ của anh. Một cô gái mới lớn táo bạo hơi áp xát tới mặt anh, cô nhắm đôi mắt mình lại, nhè nhẹ để đặt môi mình lên môi anh, cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng nóng ấm của 2 người hòa quện vào nhau.
Đôi môi anh thật mềm mại, thật ấm áp làm cho khuôn mặt của cô đỏ hồng lên. Đến khi cô muốn buông tha cho 2 đôi môi thì bỗng anh dữ cô lại lấy thân mình đè lên thân cô, chiếc lưỡi nóng của anh đi vào trong miệng cô cuốn lấy chiếc lưỡi của cô làm cho Thanh Thu giật mình hoảng hốt.
Anh dữ lấy tay của cô, hôn cô nồng nàn, hút hết lấy hơi thở của cô làm cho cô khó thở mà dãy dụa. Anh ngừng lại một chút để cho cô lấy chút hơi rồi lại cúi xuống ngậm lấy đôi môi cô, bàn tay to lớn sờ lên thân thể mềm mại của cô, tay anh luồn vào chiếc áo thun mỏng chạm nhẹ lấy ngực cùng với chiếc áo con của Thanh Thu, làm cho cô hơi ưỡn mình lên một chút run rẩy khi bị anh bót nhẹ.
Văn Thiên chống tay mình xuống giường để đỡ lấy thân thể của mình, anh nhìn vào khuôn mặt đang đỏ bừng lên của Thanh Thu mà thoải mái cười thầm.
"Em chủ động đó nhé." Anh nói đùa rỡn cô, tay luồn qua chiếc eo thon nhỏ của cô để ôm cô rồi anh xoay một cái trong nháy mắt cô nằm lên người anh. Để mặt cô úp xát vào lồng ngực anh, tiện tay anh khua cái chăn rồi đắp lên cho 2 người.
Tiếng tim của anh đập rất đều và nhẹ, cô vẫn ngoan ngoãn nằm trên người anh như thế rồi nhắm đôi mắt nặng trĩu của mình lại quên đi hết sự việc hôm nay mà ngủ ngon lành...
***
Sáng ra khi những tia nắng soi vào khuôn mặt của Thanh Thu làm cho cô nheo mày tỉnh giấc. Cô nhìn sang bên cạnh thì vẫn thấy anh nằm đó và đang ngủ say xưa.
Thanh Thu nghiêng người sang bên phía anh, 2 tay cô để lên gối úp mặt mình vào đó rồi nhìn anh ngủ, những tia nắng mới nhỏ bé đang rọi lên khuôn mặt dài và mìn màng của anh, làm càng tôn thêm vẻ đẹp thường có của nó, nay còn rõ rệt hơn.
Cô hơi mỉm cười nhưng bỗng thấy anh hơi cựa mình làm cho cô giật bắt mình hồn vía nhảy loạn, nhanh như tia chớp Thanh Thu ngồi dậy chạy nhanh xuống giường lao hẳn ra ngoài.
Khi Văn Thiên tỉnh hẳn anh thấy đầu mình đau như búa bổ, anh vào phòng tắm, xong xuôi vệ sinh buổi sáng anh bước xuống nhà, đi vào phòng ăn thấy Thanh Thu đang dọn bữa ăn sáng bầy trên bàn.
Bạn đang đọc truyện tại
Cô nhìn thấy anh ngại ngùng không nói được gì, rồi lang quang chạy vào bếp. Văn Thiên ngồi xuống bàn ăn, nghĩ là anh không còn nhớ gì về việc hôm qua nữa nên rất bình thản ngồi đó và ăn sáng.
Ngược lại, hôm này Thanh Thu lại là một người hoàn toàn kỳ quặc, cô đứng ngồi không yên, cứ như là con mèo con không muốn ngồi yên 1 chỗ mà chạy đi lấy hết cái này đến cái khác, làm cho anh cũng cảm thấy lạ. Khi cô ngồi vào bàn thì anh ngước lên nhìn cô, rồi hỏi, "em không khỏe sao?"
Thanh Thu ngạc nhiên, nhưng lại không thèm nhìn vào mặt anh vànói, "em đâu có sao đâu."
"Mặt em đỏ lên thế kia mà bảo không sao hả?" anh vừa nói, lấy tay đặt lên trán cô, Thanh Thu thấy anh động đến mình thì lập tức đứng phắt dậy. Văn Thiên cau mày nhìn theo không hiểu?
Cô định rời đi, anh dữ lấy cô kéo cô ngồi vào lòng mình đôi mắt nhìn sâu vào mắt cô dò hỏi, "có chuyện gì? Hôm qua về nhà thế nào? Hắn đã làm gì em?"
Cái gì? cô không thể tin vào tai mình khi nghe những lời anh nói, may cho cô là hôm qua vẫn chưa có chuyện gì sẩy ra cả, mà có đi chăng nữa thì anh... anh, anh ta đâu còn nhớ gì.
Thanh Thu tức giận, đẩy ra khỏi tay anh, "không có chuyện gì hết, anh bỏ tôi ra."
Cô chạy nhanh lên phòng để anh ngồi đó, Văn Thiên lại ôm đầu mình, vẫn còn đau, anh tức tối cầm cốc càfê còn đang nóng lên uống như không cần biết nó nóng đến độ nào. Bữa ăn sáng coi như cũng chẳng nuốt nổi, anh đi ra ngoài lấy xe phóng đến công ty.
Mọi người trong công ty tiếp đón ông chủ mới nồng nhiệt, họ tay bắt mặt mừng với anh. Những lời khen ngợi để lấy lòng anh, rồi những vẻ mặt kính nể nhìn anh.
Tất nhiên là có cả ông Nhiên, chú anh cũng có, ông Nhiên hiện tại làm giám đốc sau anh một bậc, ông vẻ mặt thì cười trong lòng thì đang hẳn một bồ dao găm nói cười cùng với anh và mấy người khác.
Thư Quân đến trước mặt Văn Thiên cười nhếc mép với anh rồi hỏi, "sao? cái ghê đó thế nào?"
Văn Thiên cười thản nhiên đáp lại, "rất thú vị và thoải mái."
Vẻ mặt của Văn Thiên làm Thư Quân cũng ừhm rồi cười nhạt, "thế thì có gắng mà giữ lấy nó."
"Tất nhiên tôi sẽ phải giữ rồi, một khi cái gì đã vào tay Văn Thiên đây thì không có cái gọi là buông ra đâu." Anh thẳng thắn đáp lại với Thư Quân mà không một chút do dự.
Thư Quân anh hiểu ngay ra ý của Văn Thiên muốn ám chỉ điểu gì thì mặt tối lại ghé sát vào tai Văn Thiên nói ra một giọng điệu đến người ngoài ai mà nghe được chắc lạnh cả xương sống. "Không hẳn thứ gì muốn là được đâu anh họ. Có 1 thứ mà đang rời xa anh dần dần đó."
Văn Thiên nhìn Thư Quân, anh cười nhẹ, "nếu mà không như em họ tôi nghĩ thì sao nhi? Nếu mà...àh mà thôi, em nghĩ gì thì nghĩ."
"Ý anh là sao?" Thư Quân không hiểu, chẳng lẽ Văn Thiên đã nuốt tươi cô bé rồi? Anh cau mày trên trán nổi lên gân xanh, Văn Thiên vỗ vai Thư Quân thỏng thả nói, "không cần phải căng thẳng thế đâu, hãy chấp nhận nó là thế đi ha."
Lại thêm một câu nữa như muốn chọc cho Thư Quân tức điên lên mà không làm gì được, bắt Thư Quân chấp nhận ư, còn lâu khi Thư Quân cũng đã ra quyết định phải có bằng được Thanh Thu mặc dù như thế nào đi chăng nữa. Anh đã quá lẵng phí 13 năm trời khi thích một người mà không dám nói, nhưng bây giờ anh sẽ cho Văn Thiên biết là, anh vẫn đang tồn tại.
Thư Quân âm thầm rời khỏi công ty, phóng chiếc xe thể thao của mình về nhà. Anh đi đến Thượng Ngư để tìm Thanh Thu, anh muốn nhì thấy cô, muốn xem cô thế nào? Anh đang sợ? Sợ những lời của Văn Thiên nói là sự thật và mong rằng nó không phải như thế.
Thanh Thu mặc trên người một chiếc váy trắng dài đến mắt cá chân, mái tóc dài mềm mại để xõa ra, cầm trên tay một bình nước để tưới hoa, đang chăm chú tưới cho những cây hoa Lan trước sân nhà. Những con gió nhẹ thổi qua người cô, làm chiếc váy cùng với mái tóc mượn mà dài chạm đến mông bây lên theo từng cơn gió, một cảnh tượng đẹp khiến không ai là không thể rời mắt được, mà cảnh tưởng đẹp này lại đập ngay vào mắt Thư Quân, làm cho anh càng thèm khán muốn có được cô hơn.
Anh đi đến gần Thanh Thu nhẹ giọng nói như không muốn cô giật mình, „woahhh hoa Phong Lan đẹp ghê."
Thanh Thu quay người sang nhìn, cô cưới hồn nhiên như ánh mặt trời tóa sáng trên đôi môi, hàm răng đều như hạt ngô, trắng bóng được phẳn chiếu bởi những tia nắng rặng rỡ. „Anh Thư Quân?"
„Em khỏe chứ?" Thư Quân cười theo cô, chủ động lấy tay mình vút những sợi tóc bị những cơn gió kia bay vào mặt cho cô ra.
Đôi mắt Thanh Thu lại cong lên, như chúng đang muốn nói câu cảm ơn anh vậy. Thư Quân anh cầm nhẹ lấy tay Thanh Thu rồi nói, „em muốn đi chơi không, anh sẽ đưa em đi một nơi mà anh hay đến đó."
Cô ngặc nhiên hỏi lại anh, „đi đâu vậy anh?"
„Em đi cùng thì anh chỉ cho." Thư Quân tuy miệng nói, nhưng tay lại kéo cô theo mình.
Chiếc xe của anh chở 2 người đến một nơi toàn cây và cỏ với những bãi đất lớn, ánh mặt trời hôm nay chói chang làm cho chiếc váy trắng và cả bộ đồ tây cũng mầu trắng của Thư Quân tỏa ra những ánh hào quang chói mắt.
Thư Quân cầm lấy tay cô kéo đi theo mình, họ đi vào một con đường nhỏ rồi rẽ bên phải là những cái bậc để lên đồi, khi lên tới trên cao thì có một cái tấm biển đề 4 chữ được khắc vào trong tấm gỗ đó. „Ngĩa trang Thương Quan". Cô nghĩ thầm rằng, >> gia đình Thương Quan này giầu đến thế sao? Có hẳn một cái nghĩa trang riêng cơ đó<<.
Cô hơi tò mò, không hiểu vì sao Thư Quân lại đưa cô đến đây, cô đi theo anh bước vào trong trước mắt cô không biết bao nhiêu cái bia mộ nằm ở một bãi đất cỏ lớn, trông rất sạnh sẽ chắc hẳn được người ta hàng ngày quét rọn và cắt cỏ thường xuyên đây.
Khi đứng trước một cái bia mộ nhỏ, trên tấm bia bằng đá là hỉnh ảnh của một người phụ nữ với đôi mắt hiền hậu đang nở ra một nụ cười rất tươi. Thanh Thu nhìn cái hình của người đó lạ lẫm rồi ngước lên nhìn anh.
Thư Quân cười nhẹ, „đó là mẹ anh."
Cô hết sức ngạc nhiên không nói mà để cho anh nói tiếp „mẹ anh mất lúc sinh ra Tri Tuyết, mẹ anh đã bị mất máu rất nhiều vì sức khỏe bà quá yếu nên đã không qua khỏi."
Anh ngập ngừng một lát đưa mắt nhìn Thanh Thu, „mẹ anh rất giống em, từ nụ cười hiền hậu cho đến giọng nói nhẹ nhàng.... và anh có hứa với mẹ sẽ tìm một người giống hệt như mẹ anh để lấy làm vợ đó."
Thanh Thu đưa đôi mắt to tròn lên nhìn anh vừa cảm động vừa ngại ngùng không biết nên phải nói gì hơn.
Thư Quân đến gần Thanh Thu hơi cúi người ôm cô vào lòng mình nhẹ nhàng, „Thanh Thu có thể chấp nhận anh không?" câu đó anh nói ra thì 2 cánh tay to lớn càng siết chặt lấy cô như không muốn cô tẩu thoát.
Cô hết sức bối rối, hơi đẩy nhẹ anh ra không biết nên trả lời anh làm sao đây cho phải, „em...em .. xin lối, em ..chỉ coi anh như là ...b..."
Vừa nói đến đó Thư Quân cướp lời và hơi to tiếng nói lại cô, „anh không muốn nghe, anh đã nhìn thấy em trước." Tiếng của anh mỗi lúc một to, anh dữ lấy tay của Thanh Thu, „em không thể thuộc về ai ngoài anh. Em hiểu chưa? " Tay anh dữ chạt cổ tay cô, làm cho Thanh Thu vừa đau vừa sợ.
„Anh... Thư Quân..đừng làm ..em ..sơ." cô run rẩy khi thấy Thư Quân nhìn mình bằng ánh mắt đỏ ngàu vì giật. Anh không để Thanh Thu nói hết câu, kéo cô vào lòng mình định bá đạo ôm lấy cô và định hôn cô.
Thanh Thu vùng vẫy cầu xin anh, nhưng Thư Quân càng dữ chặt cô hơn, „em đừng có vùng vẫy với tôi, đừng để cho tôi thấy em cùng với thằng Văn Thiên tôi sẽ không để cho 2 người yên đâu."
Anh đang dọa cô đến sợ tái mét hết mặt đi, khuôn mặt của anh biển đổi hoàn toàn không còn là một Thư Quân thanh tú như trước nữa, anh bây giờ nhìn rất là hung dữ như muốn ăn tười nuốt sống cô ngay tại đây.
„Buông tôi ra." Sau đó là một tiếng Chátttt vang lên giữa cánh đồng không mông quạnh này, cô muốn tự bảo vệ mình mà tát anh, mặt Thư Quân càng biến đổi hơn, làm cho Thanh Thu lo sợ, nước mắt yếu đuối lại muốn chảy ra.
Trong lúc Thư Quân không để ý, cô lao mình chạy đi. Tất nhiên là Thư Quân đuổi theo cô, khi cô chạy qua 2 ngôi mộ cô nghe một tiếng lướt qua tai mình, giọng điệu một người phụ nữ rất quen thuộc, >>Thanh Thu con chạy nhanh đi.<<
Vừa lúc đó Thanh Thu quay mặt lại để nghe tiếng đó phát ra từ đâu thì Thư Quân anh chạy tới không để ý lao sầm vào cô, một cô gái bé nhỏ cùng với chiếc váy trắng muốn ngã đập đầu xuống nền đá sỏi và nằm bất tỉnh... Hết Esp 6
TẶNG QUÀ GỬI LỜI CẢM ƠN
hotboyhathanh - Cấp 10 [ được Cảm Ơn lần trong 10201 Bài Viết ] Thời Gian: Thứ 7, 29/12/2012, 10:53:48 | Bài Thứ 38
Esp. 7
Bầu trời trở nên âm u, ông mặt trời vĩ đại sáng rực kia lại bỗng bị những đám mây đen hung dữ dày đặc che đi mất, làm cho những nhân loài của trái đất ở thành phố này cũng bị u ám theo nó.
Văn Thiên anh đang ngồi trong phòng làm việc, cảm thấy ánh sáng bị che khuất dần nên quay chiếc ghế bằng da mầu đen bóng cùng mình ra phía cái cửa sổ kính rộng lớn đằng sau lưng, anh nhìn lên bầu trời đang chuyển hình, những đám mây đen xám xịt lại với nhau rồi bắt đầu những tiếng sét, tiếng sấm vang trời nở đất.
Cảnh tưởng làm cho con người đổi sắc đổi mầu, đường phố càng lúc càng ít người hơn tại vì lúc này những cơn mưa nặng hạt bắt đầu rơi xuống. Những hạt mưa đó đập mạnh vào cái cửa kính của phòng làm của anh mà kêu lên những tiếng >>tanh tách<< nghe sao mà buồn buồn.
Văn Thiên cau mày nhíu chặt lại với nhau, anh rất ghét trời mưa mỗi lần mưa là anh cảm giác có gì đó bất an. Thì bỗng tiếng chuông điện thoái réo lên làm anh giật mình quay người lại bàn làm việc.
Cầm tai nghe lên, bên đầu bên kia là Thư ký củ anh, "ngài chủ tịch, sắp đến giờ họp rồi. Ngài nên chuẩn bị đi đi."
Anh "ừhm" một cái nhẹ rồi cụp máy. Đứng dậy mặc chiếc áo Vést ngoài vào người. Trước khi ra khỏi phòng anh hơi liếc nhìn lại bầu trời đang đổ mưa sấm sét kia một cái rồi rời khỏi đó thật nhanh.
***
Một cô gái đang ngất lịm đi được đưa vào viện, các y tá và bác sĩ vây quanh cô. Họ cho cô hít ôxi rồi chuyền nước đưa vào phòng cấp cứu.
Một chàng trai dáng người cao lớn, mặc trên mình một bộ đồ tây mầu trắng, hốt hoảng đưa cô vào đó, mặt anh tái nhợt đi không còn giọt máu nào cả, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán đang chảy nhẹ thành dòng lăn xuống theo đường thái dương, xuống khuôn mặt dài thanh tú mà chảy vào sau chiếc áo sơ mi kia rồi biến mất.
Anh phải ở bên ngoài chờ khi phòng cấp cứu mở đèn đỏ, nhưng không lâu sau 2 cô y ta kéo chiếc giường cô đang nằm ra ngoài, người bác sĩ đi sau. Từ đầu anh định đi theo cô nhưng rồi ông bác sĩ gọi anh lại.
Bạn đang đọc truyện tại
Thư Quân cùng ông bác sĩ đi vào phòng riêng nói chuyện. Người bác sĩ cao tuổi mời anh ngồi. Thư Quân cúi đầu ngồi xuống vẻ mặt anh vô cùng lo lắng và căng thẳng.
Ông bắc sĩ mở một tập hồ sơ mỏng ở trên bàn ra rồi trầm tư nói, "Cô gái này đã một lần bị mất trí nhớ rồi sao? Haizz, quả thật là sui sẻo mà. Sao lại để sẩy ra chuyện này lần nữa vậy? May là cô ấy không bị chấn thương sọ não đó, nếu không thì chúng tôi cũng khó mà cứu chữa."
Anh không nói được gì chỉ biết cúi đầu nghe bác sĩ nói.
"Đối với cô ấy bây giờ trấn an tinh thần là điều tốt nhất, không được làm gì để cô ấy kích động quá, nếu không thì trường hợp mà tôi nói sẽ sẩy ra đó." Ông bác sĩ nhấn mạnh từng câu nói một, tại vì Thanh Thu sẽ rất khó qua khỏi, nếu cô bị thêm một lần nữa va chạm mạnh vào đầu.
Khi ra khỏi phòng của bác sĩ anh đi thẳng đến phòng chỗ cô nằm. Thanh Thu cô đã tỉnh nhưng vẫn còn nằm trên giường, đôi mắt đục ngầu nhìn ra ngoài trời mưa.
Một cô y tá tiến lại gần anh nhẹ giọng thì thầm với anh, "người yêu anh cô ấy không nhớ gì nữa đâu, anh đừng làm cô ấy bị kích động quá nhé."
Nói xong người y tá đó rời đi để lại anh và cô ở trong một phòng tư rộng lớn. Thư Quân thở hắt ra một tiếng rồi anh đi lại bên giường cô, Thanh Thu thấy có người tiến lại gần cô quay mặt sang nhìn, đôi mắt cô nhìn anh như một người xa lạ. Trái tim của anh lại thêm một lần nữa như vỡ vụt ra, tại anh, tại anh hết.
Anh tiến lại càng gần cô hơn, cầm nhẹ tay của Thanh Thu lên, cô vẫn nhìn anh bằng ánh mắt xa lạ, miệng mở hé ra để có thể nói với những câu yếu đuối của mình. "Anh là ai thế?"
Thư Quân anh đang muốn khóc, nhưng cố gắng không để lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt cô. Anh cười, một nụ cười chua sót, "anh là người yêu em từ rất, rất lầu rồi."
Cô nhếch đôi môi còn tái nhợn của mình lên cười hiền. "Anh là người yêu em sao?"
Anh như chết đứng vì câu nói này, trong lòng anh lại tham lam nẩy ra một suy nghĩ mà sẽ có được cô mãi mãi. Anh cúi người sát mặt với Thanh Thu hôn nhẹ lên má cô một cái rồi nói, "đúng thế, anh là người yêu em."
***
„Thưa chủ tịch vừa rồi có một cuộc điện thoại của một anh thanh niên, tên là Trí Kiệt. Anh ấy muốn hỏi anh về cô gái tên Thanh Thu. Anh ta bảo gọi cho cô gái đó không được, gọi về nhà không có ai bắt máy còn điện thoại di động thì tắt. Nếu chủ tịch biết tin gì về cô gái đó xin báo hộ cho anh ấy biết.“ Thư ký của Văn Thiên thao thao bất tuyệt một hồi rồi hạ tập hồ sơ xuống bàn cho anh cúi đầu lùi đi.
Văn Thiên lập tức gọi về nhà mình, không có ai bắt máy, gọi vào di động của Thanh Thu thì tắt máy. Anh gọi thẳng về cho ông Nội mình hỏi người xem cô ở đâu. Nhưng không ai biết Thanh Thu đâu cả.
Anh bắt đầu lo lắng, nhìn lên đồng hồ, đã là 5h chiều rồi. Văn Thiên mặc áo Vést vào người đi ra ngoài. „Tôi đi về trước nhà có chút chuyện, tập hồ sơ kia tôi sẽ ký sau.“
Thư Ký cúi đầu chào anh, Văn Thiên lên xe phóng thẳng về nhà. Ngôi nhà trống trơ không có ai hết, tăm hơi của Thanh Thu không thấy đầu cả.
Ruột của anh nóng ran lên, đã sẩy ra chuyện gì sao? Anh chạy qua bên Thượng Nhiên, đến phòng người lằm gặp được Lee, „Cô có biết Thanh Thu đi đâu không?“
Lee cùng mấy người nữa ngạc nhiên nhìn anh, Lee lắc đầu, „không tôi không biết, cô ấy không nói gì với tôi cả.“
Quả thật Văn Thiên không biết là Thanh Thu có thể đi đâu được nữa, cô ít khi ra ngoài mà không nói, nếu mà có ra ngoài thì thường đi với một người nào đó chứ không có đi 1 mình.
Trong đầu anh bất chợt nhớ đến Thư Quân, anh cầm điện thoại mình lên gọi cho Thư Quân luôn. Tiếng chuông đầu bên kia reo lên rất lâu nhưng cũng không ai bắt máy cả. Văn Thiên tức tối ấn nút tắt đi.
Anh đi đến chỗ Ông Nội thì nhìn thấy một người đàn ông đang cắt cỏ, ông ta đang lúi húi cắt cỏ nhìn thấy anh ông liền gọi anh lại, „Thưa cậu chủ, chờ một lát được không ạ.“
Văn Thiên quay sang nhìn ông, ông lão chạy tới cầm trên tay một chậu hoa phong lan, đưa cho anh rồi nói, „Cậu chủ, đây là hoa phong Lan cho nhỏ Thanh Thu, sáng nay cô ấy nhờ tôi mua dùm, nhưng khi tôi cầm đến cho cô ấy, thì thấy cô đang nói chuyện với Cậu Thư Quân rồi 2 người họ lên xe đi đâu đó. Do đó mà tôi không kịp đưa. Nhờ cậu đưa dùm.“
Anh cầm chậu trên tay, cúi đầu cảm ơn ông. Ông lão rời đi, anh lấy điện thoại mình ra gọi tiếp cho Thư Quân nhưng cũng không thấy ai nhận máy hết.
Quả thật là muốn làm anh tức điên lên đây mà. Thư Quân mày đang làm gì thế? Anh đi thẳng vào nhà ông Nội nói ông gọi cho Thư Quân bảo cậu ấy về ngay.
Ông Nội anh gọi cho con trai Thượng Nhiên của mình, đối với Thư Quân chỉ có bố anh thì anh mới sợ chứ không còn ai khác. Quả thật một lúc sau, Thư Quân gọi lại cho ông Nội, nhưng mà lại là Văn Thiên cầm máy.
„Đang ở đâu thế? Sao tôi gọi không nhấc máy.“ Anh muốn quát to với Thư Quân nhưng cố kìm cơn giận xuống.