Chiến Thần Online Game hạng nặng, đồ họa khủng. Đánh quái, làm nhiêm vụ, cày level. (Hỗ trợ Java/ Android)
Tớ Không Tin Là Cậu Đã Quên
Chap 1: HỒI ỨC
- Cậu đi từ từ kẻo ngã bây giờ!
- ...
- Này, cậu k thể đợi tớ đi với sao?
- ...
- Đợi tớ với nào!!!
Cô bé quay phắt lại, tay chống hông, lắc lư hai bím tóc, bực giọng :
- Sao cậu cứ lẽo đẽo theo tôi thế?
Cậu bé lấy áo lau vội những giọt mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt đáng yêu, cuời bảo:
- Vì...tớ là bạn của cậu mà!
- Thì sao?
- Tớ muốn biết nhà cậu ở đâu thôi mà. Như thế cũng k được sao?
- Để làm gì?
- Để tớ đến chơi với cậu. Sau này mỗi dịp nghỉ hè không gặp nhau được ở trường, tớ sẽ đến nhà cậu chơi. Nhé!!!
- Cậu thật là nhiều chuyện quá đi!
- Nhưng tớ là bạn của cậu mà!
Cô bé thở dài, lẩm bẩm:”Lúc nào cũng lấy cái cớ bạn học ra nói với mình. Hức, chán ngắt! Phải cho tên rắc rối này một bài học mới được!”. Một kế hoạch hoàn hảo vạch ra trong đầu cô bé :
- Thôi được rồi, theo tôi!
Cậu bé mừng rỡ chạy về phía cô bé, hỏi thăm rối rít:
- Thế nhà cậu có còn xa nữa không? Chắc nhà cậu đẹp lắm nhỉ! Ba mẹ cậu có hiền không vậy? Cậu có...
Cô bé ngắt lời:
- Nói nhiều quá! Đi cách xa tôi 3 mét!
- Sao thế?
- Đi cách xa tôi 3 mét! Nhanh!
Thấy cô bé lớn giọng, cậu bé lí nhí:
- Uhm, tớ biết rồi. Cậu là con gái mà sao dữ vậy?
Nhưng bắt gặp “ánh mắt hình viên đạn” của cô bé, cậu bé vội nín thinh, giả vờ ngẩng đầu lên trời ngắm... mây.
Cô bé không thèm nói gì, vẫn tiếp tục bước những bước chân nhanh nhẹn. Đây rồi, ngôi nhà của ông Hùng nổi tiếng với “chú chó thám tử” đã lù lù xuất hiện trước mắt hai đứa trẻ. Cậu bé chạy lại xuýt xoa:
- Ôi! Nhà cậu đây hả?
- Uhm. Cậu ấn chuông đi!
- Sao lại phải ấn chuông? Nhà cậu mà...
- Đã bảo làm theo lời tôi mà lại!
Cậu bé ngoan ngoãn tiến đến bên chiếc cổng cao ngất, rụt rè ấn chuông:”Ting...tong...”. Một giây sau đó là sự xuất hiên của CHÚ CHÓ THÁM TỬ với tiếng sủa đâm thủng cả đất trời. Cậu bé luống cuống nhìn quanh, cô bé đã cao chạy xa bay từ khi nào, chỉ còn mỗi mình cậu bé run lẩy bẩy. Và thế là:
- My ơi! Cứu tớ với! My ơi!!!!!!!!!!!!!!!
Cậu bé ba chân bốn cẳng chạy một mạch về nhà mà không dám ngoái đầu lại. Cậu đâu biết là có một cô bé đang thích chí cười vì kế hoạch thành công mỹ mãn của mình...
Hôm sau, ở lớp:
- Hôm qua sao cậu lừa tớ?
- Tôi có bảo cậu tin tôi đâu! Ai bảo cứ lẽo đẽo theo người ta làm gì? Hức, đáng đời!
- Cậu...
- Tôi làm sao?
- Không...
Lúc nào cũng thế, cậu bé lại nhường nhịn cô bé. Còn cô bé thì...chạy lẹ ra sân chơi đuổi bắt với đám bạn. Cậu bé với theo:
- Này! Cậu chạy từ từ kẻo ngã chứ!
- Mặc kệ tôi!
Cô bé đáp gỏn lọn rồi biến mất tăm. Bỏ lại cậu bé tay chống cầm thở dài buồn chán...
- MY!!!! Tao gọi mày lần này là lần thứ 101 rồi đấy!
- Ah....Uhm, gì cơ?
- Hừ! Mày làm gì mà ngẩn người ra thế hả?
- Tao...Có làm gì đâu!
Trang khẽ dí vào đầu My:
- Nói dối! Mày lại nhớ anh chàng handsome nào chứ gì?
- Uhm tao nhớ đấy! Được chưa cô nương?!
My nói đùa với con bạn thân rồi bước ra khỏi lớp. Cái Trang gọi theo:
- Mày đi đâu đấy?
- Tao có đi đâu đâu!
- Rõ ngớ ngẩn!- Trang lẩm bẩm
My không trả lời mà đi vòng lui bãi đất phía sau trường. Đây là nơi My thích nhất. Vì nó mang lại cho My một cảm giác thật thoải mái, yên bình. Cơn giớ thoảng qua làm tung bay mái tóc cô bé thật dễ thương. My nhắm mắt lại, khẽ thở dài:
- Sao cậu đi mà không cho tớ biết ? Mà cũng phải, cậu nói với tớ bằng cách nào khi tớ không cho cậu biết nhà mình ở đâu chứ. Tớ ngớ ngẩn lắm phải không Thành?
Kì nghỉ hè năm ấy, tớ đã không gặp cậu mãi cho đến bây giờ cũng đã 9 năm rồi nhỉ! Còn nhớ buổi học cuối năm ngày hôm đó, cậu đã năn nỉ tớ:
- Làm ơn đấy! Cho tớ biết nhà cậu ở đâu đi mà! Nếu không thì nghỉ hè không đến trường nữa, tớ sẽ nhớ cậu lắm đấy!
Sao tớ lại trẻ con đến thế nhỉ? Cậu biết không, tớ luôn bảo cậu là đứa nói nhiều, rằng tớ không thèm chơi với cậu. Thế mà nghỉ hè có vài bữa là tớ lại thấy buồn và nhớ cậu. Tớ muốn nghe cậu kể về những con ốc biển tuy chẳng bao giờ tớ tập trung nghe cậu nói hết câu chuyện. Tớ muốn nghe cậu nhắc nhở tớ đi đứng cẩn thận, nghe cậu chỉ bảo cách cầm bút thế nào cho mực khỏi dính tay...Tớ cầu mong 3 tháng hè qua thật nhanh rồi tớ lại được gặp cậu, bắt nạt cậu. Thật buồn cười phải không? Nhưng ngày đầu tiên trở lại lớp học, tớ không nhìn thấy cậu. Tớ tự nhủ chắc cậu bị ốm, rồi cậu sẽ sớm đi học lại thôi. Ấy vậy mà 2 ngày, 3 ngày, một tuần trôi qua vẫn không thấy cậu đâu. Cảm giác lo lắng, bực bội, tớ đã tìm hỏi cô giáo. Và cô cho tớ hay cậu đã chuyển trường rồi...Lúc đó, lần đầu tiên tớ biết thế nào là hụt hẫng, là tiếc nuối. Tớ hối hận vì chưa bao giớ nói với cậu một câu tử tế. Tớ hối hận vì tớ quá kiêu căng, không cho cậu biết nhà mình mà còn lừa cậu một vố nữa. Tớ hối hận vì tất cả, vì sự hững hờ của tớ, vì sự quan tâm của cậu...
- My ! Cậu đang làm gì thế?
Tiếng gọi của Huy làm My lúng túng khi dòng suy nghĩ bị cắt ngang:
- Ah....tớ đi dạo mát thôi!
- Thế tớ đi cùng cậu nhé! Được không?
- Uhm, tất nhiên là được.
Huy cười, lòng tràn ngập sung sướng khi được sánh bước bên cạnh My. Còn My chỉ im lặng, đầu óc trỗng rỗng...
Chap 2: TRƯƠNG NHẬT HUY
- My này!
- Sao cơ?
- Sao cậu k nói gì vậy?
- Ah...tớ...Cậu nói trước đi!!!
- Hì, k sao! Chỉ cần được đi bên cạnh cậu là tớ cảm thấy vui rồi!
- Niềm vui của cậu đơn giản quá ta!- My đùa
- Uhm...- Huy nghiêm mặt- Vậy mà có người lại k nhận ra mới đáng buồn chứ!
- ....
- Ai vậy ta?- Huy khẽ liếc mắt sang phía My nhưng thấy mặt My ửng hồng, cậu kéo tay cô bé đứng dậy:
- Đi nào! Tớ sẽ khao cậu ăn kem!
- Ok! Huy tuyệt vời!
*******************
Giờ ra chơi...
- Này My- Cái Trang khều nhẹ My- Tao thấy thằng Huy có vẻ “cảm” mày rồi đấy!
- Mày nói lung tung gì thế hả?- My cốc lên đầu Trang một cái rõ đau.
- Ô hay cái con bé này! Mày điên mất rồi! Trương Nhật Huy lớp trưởng A3 vừa đẹp trai, vừa học giỏi lại nổi tiếng là ca sĩ của trường mình. K những thế còn là con nhà...
- Tao biết!
- Vậy sao mày còn k quan tâm đến người ta đi!
- Uhm, tao chỉ cần quan tâm đến mày là đủ rồi, nhóc ah!
- Xạo!!!!!!!!
Hai đứa đang đùa giỡn nhau thì Trang lại nháy mắt tinh nghịch:
- Đấy nhé! Lại sang tìm nàng rồi nhé! Lần này mày hết chối chưa?
My nhìn ra cửa lớp thấy Huy đang vẫy tay:
- My! My! Ra đây tớ bảo này!
My bước ra khỏi lớp, k quên cốc vào đầu Trang một cái nữa để hăm dọa.
- Có chuyện gì thế Huy?
- Ah...Mai là sinh nhật tớ. Cậu...cậu có thể đến nhà tớ chơi chứ! Năn nỉ đó! Please!!!
My phì cười:
- Được rồi, cậu làm như tớ khó tính lắm k bằng! Tớ sẽ tới!
- Yeahhhhh!!!!!!!Mà nếu cậu ngại thì rủ cả cái Trang cùng đi nhé!
- Ok
- Uhm thế tớ về lớp đây!
- Bye
- Bye
Huy sung sướng chạy một mạch về lớp và...ngồi cười một mình. My vốn là cô bạn Huy quý mến từ khi mới bước vào cấp III mà. Còn nhớ ngày đầu tiên gặp My, Huy đang chạy đi tìm lớp của mình thì...Rầm!!! Mở mắt ra thì Huy thấy mình đang nằm sóng soài dưới đất, toàn thân đau ê ẩm. Bỗng một bàn tay nhẹ nhàng đỡ Huy dậy kèm theo những lời xin lỗi ríu rít:
- Tớ xin lỗi nha! Cậu có làm sao k?
- Không, tớ mới là người có lỗi mà...-Huy ngập ngừng.
- Vậy thì mình hòa nha!- My cười tít mắt.
Huy bối rối trước cô bé đáng yêu với nụ cười vô tư như một thiên thần. Cô bé đẹp thật, mà đẹp nhất là khi cười.
- Tớ về lớp đây!
Huy gọi với theo:
- Tớ là Nhật Huy 10A3. Còn cậu?
- Diễm My. 10A2
Và họ trở thành bạn của nhau từ đó...
- HUY!!!! Mày làm gì mà ngồi cười một mình như bị trời đánh vậy hả?
- Trời sức mấy mà đánh nổi tao. Mày yên tâm đi!- Huy vỗ vai thằng bạn, miệng vẫn cười toe
- Hừ, ai chẳng biết nụ cười chết người của mày! Cười miết ah! Thấy ghét!
Trên đường đi học về...
- Trang! Chiều nay mày đến nhà Huy với tao đi mà!
- Đã bảo k là k!
- Đi mà!
- Never. Mày đi một mình đi!
- Mày k đi thì tao cũng ở nhà luôn đấy!
- Tao k biết
- Uhm! Tiếc ghê ta? Nghe nói Huy có mời anh Tuấn lớp trên, vừa galant, vừa vui tính mà ai đó mê tít ấy. Thế mà k đi thì...
- HẢ? Có anh Tuấn hả mày? Thôi tao nhượng bộ mày lần này vậy. Hi`hi`^^
- Hehe, biết ngay mà! Mai tao đến đón mày nha
- Ok! Mày đến sớm rồi tao trang điểm cho! Chứ đến nhà Huy thì mày nhất định phải là người nổi bật nhất. Hoặc chí ít là nổi bật thứ 2( sau tao)...^^
- Có cần thiết phải thế k?
- Đừng hỏi nhiều! Mày k tin vào tai năng của con bạn đã từng đạt giải...
- Giải nhất cuộc thi “Chuyên gia trang điểm tuổi teen” đầu năm. Tao biết rồi!
- Uhm, biết thì tốt! Thế mai 2h tao đợi mày nhá!
- Ok
********************
- Trang ơiiiiiiiiiii!!!!!!!
Chưa đợi My gọi lần thứ 2, Trang đã chạy ra kéo nhỏ bạn vào phòng, đẩy nó ngồi phịch xuống ghế:
- Ngồi yên! K được động đậy!
Và nó bắt đầu trang điểm. Phải công nhận Trang rất có tay nghề của một chuyên gia. Sau một tiếng đồng hồ tất bật, cuối cùng My cũng được Trang cho phép mở mắt ra. Có vẻ như con bé k thể nhận ra mình trong gương được nữa. Đôi mi cong cong cùng hai mắt đen láy tạo nên một sức hút kì lạ. Đã thế mái tóc còn được uốn nhẹ đầy quyến rũ rất hợp với bộ váy trắng mà My đã chọn. Trông cô bé y hệt một thiên thần đáng yêu
- Oh my god! You are an angle!!!
- Thôi đi, chỉ khéo nịnh! Mày cũng mau mau trang điểm mà đi kẻo muộn bây giờ!
- Ok
Cái Trang cũng xinh không kém gì My. Con bé ăn mặc rất teen với chiếc mũ lưỡi trai sùm sụp trên đầu đầy cá tính. Hai đứa, mỗi đứa một vẻ và đều xinh như nhau
- Let’s go!!!
Chap 3:NHƯ VẬY NHÉ!
- Wow!!! Nhà Huy đẹp quá Trang nhỉ!
- Uhm- Trang trả lời My mà cứ lóng nga lóng ngóng
- Chúng ta vào thôi nào!
- Mày...cứ vào trước đi! Lát nữa tao vào sau!
- Tại sao?
- Thì...tao...
- Ah! Đứng đợi anh Tuấn 11A1 chứ gì! Rồi lại giả vờ là tình cờ gặp nhau chứ gì! Hì, tao biết rồi, tao vào trước đây!
******************************
- Nhanh lên! Nhanh lên!
- Từ từ kẻo ngã đấy!
- Không sao! Mặc kệ tớ!
- Cẩn thận nào! Đợi tớ với!
- Cậu đúng thật là nhiều chuyện!
........................................................
My đứng sững nhìn hai đứa trẻ đang chơi đùa trước sân. Kí ức ngày xưa lại tràn về...Nhớ nhung...Bồi hồi...Xao xuyến...
- My! My!
- Ah...Huy...Chào cậu!
- Cậu làm gì mà đứng như trời trồng vậy hả? Tớ đợi cậu nãy giờ đấy! Vào đây đi!- Huy kéo tay My vào trong
- Huy này!
- Gì cơ?
- Hai đứa trẻ con chơi ngoài sân là...
- Em gái tớ và cậu bé hàng xóm đấy! Cậu bé này lúc nào cũng quan tâm đến bé Bi mà bé Bi thì vô tư như thế đấy! Trẻ con ấy mà!
- Uhm, ít ra thì cậu bé cũng biết nhà cô bé ở đâu.
- Cậu nói gì thế?
- Ah, không. Chúng ta vào thôi!
**************************************
- My! Đi ăn kem với tao nhé! Anh Tuấn khao đấy!- Trang vui vẻ
- Thôi, mày cứ đi đi! Tao hơi mệt!
- Kìa, mày làm sao thế? Đi với tao đi mà! Please!!!
- Khi khác nha!
- Mày thật là...! Không ai năn nỉ nỗi con bé cứng đầu như mày! Thôi thế để tao bảo Huy đưa mày về.
- Không cần đâu! Tao muốn đi một mình, mày làm như tao là con nít không bằng!
- Chứ sao nữa! Thôi tùy mày đấy, về cẩn thận nha! Đến nhà rồi thì phone cho tao yên tâm biết chưa?
- Ok. Thôi bye nha! Chúc hai người vui vẻ!
- Bye!
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
My...
My ơi! Hôm nay mày làm sao thế hả? Suốt cả buổi tiệc cứ thẩn thờ như người mất hồn, làm Huy cũng mất vui trong ngày đặc biệt của mình. Tại hai đứa trẻ đó ah? Mày lại nghĩ đến Thành ư? Ôi điên mất thôi!!! Hãy để quá khứ ngủ yên đi nào...
- Hello!
- Các anh là ai?
- Cô em xinh đẹp mà sao lại đi một mình buồn bã thế kia? Hay để bọn anh đưa em về nhé?!
- Tránh xa tôi ra!
- Sao lại nổi giận với bọn anh? Nhưng không sao, người đẹp nổi giận lại càng xinh đấy chứ? Khuôn mặt cô bé mới đáng yêu làm sao!- Một tên nâng cằm My lên ngắm nghía...
- Buông tôi ra!!!Cứu tôi với!!!
- Im mồm!
- Không được chạm vào cô ấy!
- Huy...
Huy tiến đến bên My, thì thầm:
- Không sao!!!
Một tên đầu trọc hất hàm:
- Đứa nào đây? Muốn phá đám hả?
- Yes- Huy vừa nói vừa đấm vào mặt tên kia.
- Á à, thằng này láo! Đánh nó cho tao!
Cả bọn xúm lại phía Huy. Nhưng chẳng có ai là đối thủ của Huy cả vì cậu vốn là một tay karatedo cừ khôi. Cũng có thể vì bảo vệ My, Huy chẳng còn sợ ai nữa. Chẳng bao lâu sau, tất cả bọn chúng đều bỏ chạy thục mạng. Huy vội vã quay sang phía My:
- My! Cậu...không sao chứ?
- Tớ...Nếu không có cậu thì...
- Đừng khóc, mọi chuyện ổn rồi! – Huy ôm lấy My vỗ về
My im lặng. Cô bé thấy mình thật nhỏ bé biết bao trong vòng tay của Huy. Bờ vai của Huy ...có thể làm mình yên tâm biết bao...mà bây giờ mình mới nhận ra.
- Tớ xin lỗi!
- Cậu có lỗi gì chứ?
- Tớ không biết! Nhưng tớ thấy mình cần xin lỗi! Tớ thật chẳng ra gì!
- Uhm, đúng rồi! Cậu thật đáng ghét My ah! Cậu cứ chạy nhảy lung tung trong đầu tớ làm tớ không làm được gì cả! Cậu cứ đi vào giấc mơ của tớ hằng đềm làm tớ không muốn tỉnh dậy. Cậu làm tớ lo lắng biết nhường nào mỗi lần không tìm thấy cậu. Cậu lấy cắp trái tim tớ làm cho nó đập sai nhịp loạn xa hẳn lên. Tớ ghét cậu, ghét cậu...
- Huy..Tớ...tớ...
Một khoảng lặng..........
- Tớ đưa cậu về!
Sự im lặng bao trùm lên không gian giữa đêm tối. Không ai biết được bên trong hai tâm hồn kia đang nghĩ gì. Một chút rung động, hay cảm giác hạnh phúc, hay lo lắng? Họ vẫn bước đi song song bên nhau...Bóng trải dài...
My ơi, liệu tớ có thể đi bên cạnh cậu mãi như lúc này không? Tớ đã nói ra tất cả, như vậy liệu có đúng không? Sao cậu không nói gì? Đừng im lặng, làm ơn đấy!
Huy ah, giá như đừng xảy ra mọi chuyện thì tốt biết bao. Có lẽ cậu đã làm tớ quá bất ngờ, tớ chưa hề chuẩn bị tinh thần để đón nhận nó. Tớ không muốn im lặng nhưng cũng không biết phải nói gì cả. Hãy hiểu cho tớ, hãy cho tớ thời gian...
- My !
- Huy !
- Cậu nói trước đi !
- Không, cậu nói trước đi !
- Tớ...có lẽ tớ đã hơi quá lời. Sự thật chỉ là một chút rung động, một chút thôi. Không có gì đâu, tớ xin lỗi. Chúng ta vẫn là bạn nhé!
- Huy ah, tớ cảm ơn cậu!
- Cảm ơn gì chứ? Cậu chỉ biết nói mỗi hai từ cảm ơn và xin lỗi với tớ thôi hả?
- Uhm, có lẽ thế
- Chán cậu quá đi, không chơi với cậu nữa!
- Thế...tớ hát cậu nghe nhé!
- Ok...3...2...1...Start!
- Cháu lên ba, cháu đi mẫu giáo. Cô thương cháu vì cháu không khóc nhè. Không khóc nhè để...
- Hahaha
- Cậu cười gì hả?
- Tớ phải ghi âm lại để tung lên mạng Internet mới được. Bạn Diễm My nhà ta hát hay quá trời luôn nè!
- Cậu dám trêu tớ hả? Chết nè!!!
- Á...á...tớ không dám, không dám nữa!!!
Tiếng cười rộn rã cả một góc trời...Hai tâm hồn lại vô tư như trẻ thơ...
Có lẽ như thế tốt hơn My nhỉ?
Cứ như vậy nhé!!!
Chap 4: CUỐI CÙNG THÌ TỚ ĐÃ TÌM THẤY CẬU
- My ơi! I’m sorry! Lẽ ra tao không nên để mày về một mình! Sao mà tao ngốc đến thế chứ!
- Giận mày rồi đó! - My dỗi
- Thôi mà, cho tao xin lỗi mà!
- Hức, mày có anh Tuấn rồi nên không cần đến tao nữa chứ gì?
- Tao không có...
- Mày thật là quá đáng!
- My ah...tao...tao...
- Hi`hi`, đùa mày thôi! Làm gì mà cuống cuồng lên thế? Tao không có giận mày đâu!
- Ôi, bạn My thân yêu của tao! Yêu mày lắm cơ!- Trang ôm lấy cổ My
- Thôi thôi, cho tao xin!
- Đi nào, tao khao mày ăn kem để chuộc lỗi!
- Yeah!!!Mày hiểu tao nhất đấy!
- Bạn tốt mà lại!!!
............................................................................................
- Cô ơi, cho cháu 2 cây kem Socola!
- Cô ơi, cho cháu 1 cây kem Socola!
- Con có 2 cây thôi các cháu ơi!
- Cháu mua trước nè cô!
- Cháu mua trước nè cô!
- Trang ơi! Sao lâu thế ?
- Mày xem, thằng cha này giành kem của tụi mình này!
- Cậu thật là...Thôi nhường 2 cậu đấy, tớ đi đây!- Đứa con trai kia giận dỗi
Một thoáng ngỡ ngàng...Giọng nói đó...Là giọng nói đó...My có cảm giác như tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực và quá bất ngờ, quá vui sướng. Tớ đã tìm thấy cậu rồi! Nhất định là cậu, là cậu! Tớ không nhầm, tớ không nhầm phải không?- My lắp bắp...
- Nhầm gì cơ? Lúc sàng mày uống nhầm thuốc ah?
- ...
- My?
- ...
- MY!!!!!!
- ...
- Chết nè! – Trang cốc mạnh lên đầu My- Mày làm gì mà như người mất hồn thế kia?
- Trang...
- Gì cơ?
- Cậu ta là ai?
- Ngớ ngẩn! Làm sao tao biết được. Tao chưa hề gặp hắn ta trong trường mình, cũng có thể là học sinh mới chuyển đến thôi! Mà chuyện đó có liên quan gì đến chúng ta đâu?
- Là cậu ấy!
- Mày lại lẩm bẩm cái gì thế nữa? Vào lớp thôi!
- Thông báo! Thông báo! - Con Hà “phóng viên” làm rộn cả lớp.
- Gì nữa đây?
- Tình hình là có một học sinh mới chuyển đến trường mình. Mà vấn đề ở đây là cậu ấy cực kì...cực kì...handsome!!!!!!
- Waaaa!!!! Khai báo họ tên, lớp học tao nghe! – Con Hương chớp mắt
- Trần Đông Thành, lớp A3
- Đúng rồi!- My đập bàn hét lớn
- Mày bị ấm đầu hả My?- Cả bọn đến sờ trán nó.
My vẫn ngồi sững sờ. Chình là cậu rồi! Thành ơi! Là cậu thật rồi! Tớ biết là cậu sẽ quay lại mà, cậu sẽ không bỏ lại tớ mà! Tớ phải đi tìm cậu. Ngay bây giờ!
My vùng dậy thì cái Trang đẩy nó xuống ghế:
- Đi đâu? Vào học rồi cơ mà!
- Ah...uhm...
Cả buổi học hôm đó, My không tài nào tập trung được. Kí ức ngày nào lại ùa về...Tiếng nói ấy, nụ cười ấy, ánh mắt ấy, tất cả đều rõ nét, không còn mơ hồ nữa! Nhất định hết giờ học, mình phải đến tìm cậu ấy mới được...
- My !
- Dạ...
- Em nhắc lại thầy vừa nói gì?
- Dạ...em...em...
- Sao em không tập trung vào bài giảng?
- Em...xin lỗi thầy
- Thôi ngồi xuống, lần này thầy tha đấy. Không có lần sau đâu nhé!
- Dạ...
My ngồi đếm thời gian, từng phút, từng giây cho giờ học qua thật nhanh. Suốt chín năm không gặp, mà bây giờ chỉ còn mấy phút thôi, My lại thấy nó trôi qua lâu ơi là lâu. Cô bé hồi hộp, mong ngóng được đứng trước mắt Thành và nói với Thành những gì mà mình chưa có cơ hội để nói. Lời đầu tiên có lẽ là lời xin lỗi...Xin lỗi vì sự vô tâm của mình. Xin lỗi vì tính trẻ con hiếu thắng của mình. Xin lỗi vì tất cả...
Tùng....tùng....tùng....
My vơ vội sách vở vào cặp và chạy nhanh ra khỏi lớp. Tim cô bé như đập nhanh hơn, và những bước chân cứ chậm lại khi đến sát phòng học của lớp A3. Bình tĩnh nào, My hít một hơi thật sâu...Làm sao để gọi cậu ấy ra nhỉ? Hay là...
- My! Cậu đi đâu thế?
- Ah..tớ...Lóp cậu...
- Lớp tớ về hết rồi, hôm nay cô giáo dạy văn ốm nên cả lớp được về sớm!
- Ra thế!
- Uhm, có chuyện gì thế?
- Không...không có gì....
- Đợi tớ cùng về nha!
- Uhm...
.................................................................................
- Huy này!
- Gì cơ?
- Lớp cậu vừa có học sinh mới chuyển vào ah?
- Uhm, Đông Thành. Cậu có biết cậu ấy hả?
- Không...tớ...
- Ăn kem không?
- Uhm...
...........................
- My, cậu làm sao thế?
- Tớ...làm sao cơ?
- Sao cậu cứ sững người suốt đường về thế? Hay cậu ốm?- Huy sờ tay lên trán My
- Không, tớ không sao! Đến nhà rồi, tớ vào nhà đây! Tạm biệt cậu!
- Uhm, tạm biệt
*************************
My nằm phịch xuống giường, thở dài mệt mỏi. Thế là hôm nay mất cơ hội gặp cậu ấy mất rồi! Chán thật! Thôi, sáng mai vậy! Đằng nào bọn mình cũng học cùng trường cơ mà! Liệu cậu ấy có quên mình không nhỉ? Không đâu, bạn bè ngồi cùng bàn suốt một năm học, quên sao được chứ! Không biết khi gặp lại mình, cậu ấy sẽ như thế nào nhỉ? Vui mừng, bất ngờ, hay là sao nhỉ? Ôi, ngày mai, ngày mai! Đến nhanh lên nào!!!
Chap 5: TỚ KHÔNG TIN...
Suốt đêm hôm ấy, My cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Những suy nghĩ về Thành cứ luẩn quẩn trong đầu cô bé. Quá khứ...Hiện tại...Hình ảnh của cậu bé ngày xưa và của chính cậu bé ấy sau 9 năm...Tất cả đều mang lại cho My một cảm giác thật khó tả. Có những thứ mất đi rồi con người ta mới cảm thấy nó thật sự đáng quý. Nhưng My là một người may mắn, vì My không đánh mất nó. Thành đã trở lại...
My thiếp đi với nụ cười hạnh phúc vẫn nở trên môi...
.......................
Sáng hôm sau...
- Cuối cùng thì cũng đến giây phút này! Hura!!!
My ngồi bật dậy và nhanh chóng tụt xuống giường vội vàng chuẩn bị đến trường!
- Cuộc đời vẫn đẹp sao! Tình yêu vẫn đẹp sao!
My đang tung tăng vừa bước đi vừa khe khẽ hát thì...”Bốp”...My va phải một người con gái và ngã sóng soài trên mặt đất. Ôi mình thật là bất cẩn- My lầm bầm...Nhưng chợt My khựng lại...Một giọng nói quen thuộc:
- Cậu có làm sao không? Có bị đau ở đâu không? Cậu phải cẩn thận chứ!
Là cậu ấy, là cậu ấy!! Thành, cậu ấy đã nhận ra mình...
- Tớ...tớ..cậu...- My lắp bắp không biết nói gì vào lúc này, cảm giác hạnh phúc bất ngờ làm má cô bé ửng hồng. Nhưng đáp lại My là...
- Tớ đỡ cậu dậy nhé! Từ từ nào
- Cảm ơn cậu
- Cảm ơn gì chứ, nhưng cậu có chắc là không sao đấy chứ?
- Yên tâm đi...
- Bạn cũng không sao chứ?- Cô gái kia quay sang hỏi My.
- Tớ...
- Chúng ta đi ăn sáng nào, Mai Chi! Tớ đói lắm rồi đây
- Được rồi, chúng ta đi thôi, Đông Thành!
My sững sờ...Chuyện gì đang xảy ra thế nào? Tại sao lại là cô gái đó, mà không phải là mình? Thành đang lo lắng cho cô gái ấy sao? Vậy còn mình...? Cậu ấy không nhận ra mình àh? My thấy đầu óc mình quay cuồng...Dường như đó là một cú sốc quá lớn đối với cô bé...
- My! Cậu làm sao thế?- Huy hốt hoảng chạy đến.
- Hãy nói với tớ, đây không phải là sự thật.
- My...- Huy nhìn theo hướng mà ánh mắt My đang dõi theo, lòng rối bời...- My ah, hai người đó...
- Tớ phải gặp cậu ấy!- My vùng dậy
- My! Đợi tớ với!
Hai người bước đi thảnh thơi, vô tư lự..Một người chỉ biết đuổi theo, trong đau khổ...Và một người nữa...Vẫn âm thầm...theo gót...
- Trương Đông Thành! Cậu đứng lại cho tớ!
Thành quay lại...4 mắt nhìn nhau...Một không gian im lặng...Chỉ có những giọt nước mắt của một người con gái bắt đầu tuôn rơi...Những giọt nước mắt xuyên thấu tâm can của Thành làm cho cậu có một cảm giác rất lạ...
- Thành ơi! My nè! Diễm My nè!
- ...
- Cậu đã từng bảo tớ là cô bạn thân nhất của cậu còn gì. Cậu đã từng bảo một ngày nào đó cậu sẽ làm tặng tớ một sợi dây chuyền bằng ốc biển thật đẹp còn gì. Cậu đã từng hứa sẽ...
- ...
- Sao cậu không nói gì cả vậy?
- ...
- Thành!- My lay mạnh hai bờ vai Thành, nước mắt vẫn thi nhau tuôn rơi...- Hãy nói gì đi chứ! Nói cho tớ biết tại sao ngày ấy cậu lại ra đi mà không một lời từ biệt! Nói cho tớ biết bao năm qua cậu đã sống ra sao! Nói cho tớ biết chuyện gì đã xảy ra với cậu...Thành ơi!!!
- Cô ấy là ai vậy Thành?- Mai Chi lên tiếng
- Xin lỗi, có lẽ cậu nhầm tớ với ai rồi. Mai Chi là cô bạn thân duy nhất của tớ. Bọn tớ mới chuyển đến trường này học, làm sao quen cậu được?
- Cậu nói gì vậy hả Thành? Cậu nói gì cơ? Nói lại cho tớ nghe đi!
- Tớ...không hề quen cậu!
- Không...không thể nào! – My buông thỏng hai tay, bước giật lùi...- Không! Tớ không tin! Tớ không tin là cậu đã quên tớ! Hãy dừng lại đi, cậu đùa hơi quá rồi đấy! Tớ không thích trò đùa nghịch ngợm này của cậu đâu, không thích chút nào cả, cậu biết không?
My ngã khuỵu xuống đất...mắt nhòa đi nghẹn ngào.
- Chúng ta đi nào Mai Chi!
- Nhưng cô gái đó...
- Chỉ là một sự nhầm lẫn thôi mà, đi thôi!
- Uhm
..........................................................
- My! Cậu đừng như thế... – Huy lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt ướt đẫm của My, mắt cậu cũng đã nhòa lệ...
- Hãy để mặc tớ! – My vùng chạy...
- My! My! Đợi tớ!
Bất chấp tiếng gọi của Huy, My vẫn chạy...Có lẽ cô bé muốn chạy trốn tất cả. Chạy trốn Thành, chạy trốn sự thật, chạy trốn cả bản thân mình nữa...Cô bé chỉ biết chạy...và chạy...