watch sexy videos at nza-vids!

WAP ĐỌC TRUYỆN HÓT NHẤT VIỆT NAM


kênh truyện - đọc và chia sẻ truyện

* Bạn đang truy cập vào Truyencapnhat.Sextgem.Com wapsite đọc truyện teen hay,tiểu thuyết teen full và nhiều truyện hay khác...hãy lưu lại và giới thiệu cho bạn bè nhé!!!
Chiến Thần Online Chiến Thần Online
Game hạng nặng, đồ họa khủng. Đánh quái, làm nhiêm vụ, cày level. (Hỗ trợ Java/ Android)
Bạn đang truy cập vào wapsite đọc truyện teen hay,tiểu thuyết teen full
_Lại suy nghĩ gì nữa thế?_Sarah cất tiếng.

_Đâu có!

_Tối nay trời mát quá,mình ra ngoài vườn đi dạo đi!_Sarah đề nghị.

Ivy gật đầu.Còn gì thú vị hơn khi được đi dạo mát lúc này cơ chứ.^^!

2 đứa bước ra sân sau nhà,hương thơm hoa lyly toả ra nhẹ nhàng.Nhà Sarah cũng trồng khá nhiều hoa lyly.Ivy dang rộng 2 tay ra,hít thở khí trời trong lành,nó thấy thật sảng khoái.

_Mát quá Sarah ơi,tối nay mình ra đây ngủ nhé!

_Không sợ muỗi cắn ah?_Dennis đột ngột lên tiếng.

Ivy giật mình:

_Sao anh lại ra đây?Sarah đâu?

_Nó đói bụng nên vào trong lục đồ ăn ăn rồi.Mà chẳng lẽ anh ra đây không được ah?Nếu em đuổi thì anh vào lại vậy.

_Ấy!ai đuổi đâu nào!

Dennis cười với nó,anh ngồi bệch xuống bãi cỏ xanh mướt.Ivy thấy vậy thì ngồi xuống cạnh anh luôn,bấu trời đêm đầy sao,xung quanh nó thì toàn hoa là hoa,gió mát thổi nhè nhẹ,thật là 1 khung cảnh lãng mạn ^^

Ivy ngước nhìn trời!!Yên bình quá!

Dennis ngập ngừng lấy ra một hộp quà màu hồng nho nhỏ,anh nói với nó:

_Qùa cho em đây!chúc em sinh nhật thật vui và hạnh phúc.

Ivy tròn mắt nhìn anh,ngạc nhiên:

_Qùa anh tặng em áh?

_Chứ ai vào đây nữa?

_Sao hồi nãy anh không tặng lúc em thổi nến?_nó hỏi

Dennis bất chợt đỏ mặt,nhưng nhờ có trời tối nên Ivy không thấy!

_Hỏi hoài!người ta tăng thì lấy đi.

Ivy phì cười,nó nhận món quà và mở ra. Ánh sáng lấp lánh hiện ra khi nó mở hộp quà.Một sợi dây chuyền thật đẹp,hạt phale màu hồng hình giọt nước,đẹp quá đi mất!

_Đẹp quá!_nó thốt lên.

_Em thích chứ?_Dennis hỏi

Ivy gật đầu:

_Thích lắm,cám ơn anh nhiều!

_Để anh đeo vào cho em nhé!_Dennis đề nghị

_Bây giờ ah?

_Uh!

Ivy thấy…hơi kì kì nhưng chẳng lẽ lại không đồng ý,với lại sợi dây chuyền này đẹp quá,nó cũng muốn đeo bây giờ.

_Vậy anh đeo dùm em!

Nó vén tóc qua 1 bên để Dennis đeo vào.Nó đâu biết rằng lúc này tim anh đang đập thình thịch,anh phải cố kềm chế lắm mới không ôm Ivy.

Ivy nhìn xuống sợi dây đã được đeo nơi cổ:

_Cám ơn anh!

_Cám ơn hoài!_Dennis nói._em thích là anh vui rồi.

_Em thích lắm_Ivy mỉm cười_anh là 1 người anh trai tuyệt vời.

Mặt Dennis chợt méo xệ,cảm giác hạnh phúc vừa mới chợt đến thì đã vội tan theo bọt xà phòng....anh đứng dậy:

_Anh lên ngủ đây!em ngủ ngon nhé!

Ivy gật đầu:

_Dạ!chúc anh ngủ ngon.

Dennis đi vào nhà với khuôn mặt đau khổ.Sao mà em ngốc vậy hả Ivy? ^___^~

--------------------------------------------

_Mày chở tao đi đâu vậy?Tao không thích đi xe moto mà!

_Chỉ là đi dạo thôi!tao không muốn ở nhà!_Henry đang chở Jack chạy quanh thành phố.

Jack nhăn nhó:

_Mày chở tao đi đường này nãy giờ là 5 lần rồi đó.

_Vậy hả?Tao không để ý!_Henry nói giọng tỉnh bơ.

_Henry này!

_Gì?

_Hôm nay…

_Sao?

_Hôm nay là….sinh nhật…

_Sinh nhât của Stephanie chứ gì nữa.

_Không!Hôm nay là sinh nhật của Ivy.

“Kéttttttttttttttttttttt”_hắn đột ngột thắng xe lại.Cũng may là đường đang vắng.

_Mày làm trò gì vậy?_Jack nói to_chạy đàng hoàng được không?Muốn bị cảnh sát tóm ah?

_Hôm nay là sinh nhật Ivy ah?_Hắn hỏi lại.

_Uhm!

_Sao mày biết?

_Tao điều tra.

_...........................

_Nhỏ chuyển nhà rồi,tao không tìm gặp được.Nhỏ cũng đổi số di động luôn.Có lẽ….chẳng bao giờ gặp lại được nhỏ.

_Tao biết bây giờ mình nên đến đâu rồi!

_Hả?

_Đến Night!_Hắn nói và phóng xe đi với tốc độ cực nhanh.
Trung tâm mua sắm cực kì đông đúc,có một người phụ nữ đứng tuổi đang đi shop cùng với con trai.Thằng con đang nhăn nhó với mẹ hắn bất kể hầu hết con gái xung quanh đang nhìn hắn.

_Con ghét đi mua quà!

_Ghét cũng phải đi,đừng có nhăn mặt,con nhăn mặt nhìn xấu trai lắm!

_Kệ con!

Mẹ hắn đi ngang qua tiệm trang sức:

_Vào đây con,tìm 1 món trang sức tặng Stephanie.

Lần đầu tiên hắn bước chân vào tiệm nữ trang.2 cô bé bán hàng nhìn hắn chăm chú,hắn đã quá quen với cảnh đó nên không lấy gì ngạc nhiên.Hắn đi xung quanh,ngắm ngắm,nghía nghía những món trang sức đẹp đẽ mắc tiền.Bỗng mắt hắn dừng lại nơi sợi dây chuyền đó.Đấy là 1 sợi dây rất đẹp,mặt dây chuyển hình giọt nước lấp lánh,tâm hồn hắn chợt nghĩ đến Ivy,nhỏ mà mang sợi dây chuyền này thì sẽ hợp lắm đây.

_Ôi,đẹp quá!_mẹ hắn thấy con trai mình đang ngắm nghỉa chăm chú 1 vật gì thì đi đến xem_con có mắy thẩm mỹ thật đấy,Stephanie mà mang nó thì chắc đẹp lắm.Con mua đi!

_Tôi mua sợi này!

Hắn và mẹ hắn quay sang người vừa nói câu đó.Một cậu trai khoảng 22 tuổi đang hồ hởi nói với cô bán hàng,tay cậu ta chỉ vào sợi dây chuyền mà hắn định mua.

_Ơ!_mẹ hắn ấp úng,rồi quay sang hỏi cô bán hàng_còn sợi nào như vậy nữa không?

_Dạ hết rồi,nhưng còn màu khác!_cô ta trả lời.

_Vậy cậu nhường cho tôi mua sợi này được không?_mẹ hắn nói với cậu trai kia.

Cậu ta cười:

_Bác thông cảm,cháu thích sợi này!

Hắn lay lay tay mẹ:

_Mình mua màu khác cũng được mà mẹ!

_Uhm!_mẹ hắn miễn cưỡng gật đầu.

Hắn quay sang cậu ta:

_Anh mua tặng bạn gái ah?

Cậu ta lại cười:

_Cũng không phải,hôm nay là sinh nhật cô ấy. Tôi hi vọng cô ấy sẽ hiểu tình cảm tôi 1 ngày gần đây.

_Vậy chúc anh may mắn!

_Cám ơn!Thôi chào anh và bác,tôi đi trước.

Hắn gật đầu chào.Và nhanh chóng trả tiền mua sợi khác.

Lần gặp đầu tiên của Henry và Dennis đã diễn ra như thế đó ^^!!
CHAP 21:

Henry ngồi bệch xuống đất,thở nặng nhọc.Hắn vừa mới mua mấy bụi hoa lyly và đem đến trồng ở khu vườn nhỏ sau trường.Thật khó khăn với 1 công tử như hắn,1 người chưa bao giờ động tay động chân làm bất kì việc gì,bây giờ lại cuốc đất,trồng cây,áo quần lem luốc hết cả. Trông hắn lúc này không giống công tử nhà Hamilton nữa rồi.

Hắn cũng không hiểu mình đang làm gì,hắn đang hi vọng vào điều gì nữa?Tình cảm của hắn,hắn không thể nào điều khiển được rồi.Chỉ có lúc uống say thật say,hắn mới không suy nghĩ,không nhớ gì đến nhỏ,còn không,lúc nào hắn cũng cảm thấy nhớ nhung,đau khổ.Ngày nào đến trường hắn cũng lẩn vào trong này ngồi,để nỗi nhớ nhỏ thêm da diết,tha thiết.Hắn vẫn biết..cố quên sẽ càng nhớ,nên…bây giờ,hắn cố nhớ để mà quên..Nhưng càng nhớ thì hắn lại thấy rằng..quên là 1 điều không thể.

Hắn ngắm nhìn những bông hoa lyly xinh đẹp dưới ánh nắng mặt trời,đẹp thật,chẳng trách nhỏ thích hoa này như thế.

“Anh nhớ em đến phát điên lên được!!!Đến bao giờ anh mới được gặp lại em đây?Ivy?”

Hắn nằm dài trên bãi cỏ,ngước lên nhìn trời,rồi nhắm mắt lại…ước chi có 1 cơn mưa đổ xuống..để hắn thấy sảng khoái và thoải mái…

_Anh ngủ ah?

Hắn giật mình mở mắt ra,ngồi dậy.Stephanie đang nhìn hắn,cười:

_Sao…sao em biết anh ở đây?

_Anh Jack chỉ cho em!

Cái thằng quỉ Jack,lát gặp nó chết với mình.Hắn nghĩ thầm.

_Hoá ra lâu nay anh ở đây,làm em tìm muốn chết.Em năn nỉ muốn gãy lưỡi luôn anh Jack mới chỉ cho em đó!

_Em năn nỉ sao?_Hắn hỏi

_Em nói là ảnh chỉ cho em đi rồi mai mốt em đãi ảnh 1 chầu thịnh soạn.Thế là ảnh chỉ!

“Cái thằng phản bội,nó vì ham ăn mà nỡ vứt bỏ tình anh em” ^^~

Như đoán ra được suy nghĩ của hắn,Stephanie cười:

_Em nói giỡn thôi!Em bảo với ảnh là mẹ anh nhờ em đưa đồ cho anh.

_Mẹ anh đưa gì?

Cô bé cười hihi:

_Đâu có đâu,em nói vậy để anh Jack chỉ cho em mà!

Hắn ngao ngán..muốn yên tĩnh cũng không được.

_Em có cái này cho anh nà!_Stephanie vừa nói vừa lôi trong túi xách ra 1 cái hộp nhỏ.

_Cái gì vậy?_hắn hỏi.

_Bánh em tự làm đó!Lần đầu tiên em làm,anh ăn thử đi.

Cái bánh nhỏ thôi nhưng nhìn bề ngoài rất xinh xắn,có điều…mới làm lân đầu...phiêu quá
>__<”

_Anh không thích ăn bánh,em ăn đi!

Khuôn mặt Stephanie bỗng xịu xuống,lộ rõ vẻ buồn.Hắn lại không chịu nổi cái nét mặt ấy.

_Thôi!đưa đây anh ăn!_hắn cầm cái bánh,cắn 1 miếng!Lạy chúa….sao cứng và khô thế này,đây là bánh ngọt mà sao lưỡi hắn nếm thấy….mặn! >___<

Ánh mắt Stephanie nhìn hắn hi vọng:

_Ngon không anh?

Hắn nuốt cái ực..1 cách “hơi bị”khó khăn, gật đầu:

_Uhm!..ngon.Làm lần đầu như thế là…khá rồi

Cô bé lại cười…dễ thương! ^__^~

Bỗng cô đưa mắt nhìn những bông hoa:

_Woa,đẹp quá!!

Hắn im lặng không nói,đang cố gắng ăn hết cái bánh cho xong chuyện.Chúa phù hộ cho hắn..

Stephanie lại tiếp tục nói:

_Chỗ này thật là hay,mỗi lúc mệt chỉ cần ra đây ngồi,nghe nhạc,hay là nghỉ 1 giấc chắc sẽ thấy thoải mái hơn nhiều lắm anh ha.

Cảm tạ trời đất,hắn đã nuốt xong miếng đá..ah,miếng bánh chứ.cũng may là cái bánh nhỏ thôi chứ nếu to chắc hắn ăn vừa bị nghẹn vừa muốn ói quá!!

_Cám ơn em nghen,bánh làm ngon lắm!

_Vậy mai mốt em làm nữa nghen anh!_Stephanie hí hửng

_Ấy..ấy.._hắn hết hồn_ ah ý anh là làm gì cho mệt,mai mốt ra tiệm mua ăn ngon hơn,ah không ..khoẻ hơn!

Rồi sợ cô bé bắt bẻ,hắn liền đứng dậy:

_Anh vào lớp đây!

_Nhưng chưa vào tiết mà!

_Ah,anh vào trước….ôn bài!Lát có bài kiểm tra!bye em nghen!

Mấy bạn tin hắn không?ôn bài?chuyện khó tin như gà trống mà đẻ trứng vậy!Tôi,tác giả không hề tin,tôi chắc mấy bạn cũng vậy,nhưng Stephanie..thì tin

_Dạ,vậy chúc anh kiểm tra được A+ nghen!

_Ah oh..

Hắn liền đi nhanh.

Ôi trời đất giúp hắn với…hắn không muốn làm ai đau khổ hết..vì chính hắn cũng đã nếm được mùi đau khổ vì tình yêu rồi.,hắn không muốn Stephanie dành nhiều tình cảm hơn cho hắn vì hắn biết cái cảm giác lúc bị từ chối như thế nào,yêu càng nhiều,lúc bị từ chối thì đau càng nhiều.Hắn thật tình không muốn Stephanie sẽ như thế,đối với hắn,Stephanie như 1 cô em gái nhỏ.Gần 1 tháng cô bé ở nhà hắn,hắn đã cố gắng đối xử bình thường,đôi khi còn tỏ ra lạnh lùng chỉ để cô bé thay đổi tình cảm,nhưng hắn đã lầm,hắn thấy tình yêu cô bé dành cho hắn ngày càng sâu đậm hơn

Hắn chỉ muốn Stephanie mãi vui vẻ,lúc nào cũng luôn tươi cười,hồn nhiên nhưng hắn không tài nào đáp lại tình càm của Stephanie,hình bóng Ivy luôn ngập đầy trong đầu hắn.Hơn 1 tháng mất tin tức của Ivy nhưng hắn vẫn không quên được nhỏ,yêu là như thế sao?. ..Có đôi lúc hắn tự hỏi nếu không gặp Ivy thì bây giờ hắn sẽ như thế nào?Ivy xuất hiện trong cuộc đời hắn và đã làm cho hắn thay đổi hoàn toàn..bây giở công tử ăn chơi,thay bồ như thay áo đã biến mất,thay vào đó là 1 Henry mới hoàn toàn,trầm tính hơn,lạnh lùng hơn..

Hắn tình cờ đưa tay sờ túi quần…điện thoại của hắn..đâu rồi ta?

Hắn sực nhớ ra,hồi nãy lúc đào đất trồng cây,hắn đã lôi điện thoại ra để trên cỏ cho đỡ vướng.Henry liền quay lại,mong là Stephanie đã đi rồi.

_Tôi khuyên cô,vô ích thôi!

Giọng ai nghe quen quen vậy nhỉ?

Hắn thò đầu ra,Stephanie vẫn còn đứng đó,đang nói chuyện với..Jessica.>___<

_Chị nói gì?tôi không hiểu?_Stephanie hỏi

_Tôi nói là những gì cô làm vô ích thôi!Anh Henry sẽ không bao giờ yêu cô đâu!

_Sao chị lại nói thế?

_Vì anh ấy đã yêu người khác rồi!

Henry đứng núp sau bức tường,nghe rõ từng câu 2 người đang nói với nhau.

Stephanie chợt tái mặt:

_Người đó…là chị ư?

Jessica bật cười:

_Tôi ấy ah?tôi đâu có diễm phước như thế!Người anh ấy yêu là 1 đứa con gái không ra gì!

_Chị nói láo,anh ấy bảo anh ấy không yêu ai!

_Hơ!anh ấy nói vậy là cô tin sao?Cô ngây thơ quá cô bé ơi!

_Sao tôi phải tin những gì chị nói?

_Bởi vì đó là sự thật!Chứ làm sao mà tôi biết anh ấy đang ngồi ở đây mà chỉ cho cô tới?Cô có biết chỗ này là chỗ nào không?

Hoá ra là Jessica chỉ cho Stephanie biết chứ không phải Jack.

Stephanie lắc đầu:

_Tôi không biết!

_Đây là chỗ mà người anh ấy yêu hay đến.Trưa nào cô ta cũng ngồi đây.

Stephanie nghe như có sét đánh ngang tai:

_Cô ấy học trường này ah?

_Đã từng thôi!

_Thế…thế…

_Cô muốn hỏi chuyện của 2 người chứ gì?Tôi cũng nghĩ là 1 người như anh Henry thì chẳng bao giờ yêu nổi hạng con gái như cô ta,chắc cô ta bỏ bùa gì ảnh,đến lúc ảnh chết mê chết mệt thì bỏ ảnh,đi lấy 1 người khác.

_Cô ấy…lấy chồng rồi ư?

_Được thế thì còn gì bằng,tôi đã nói là cô ta là 1 người không ra gì mà.Chỉ tội anh Henry,trong ngày cưới của cô ta thì anh ấy đã đến ngăn cản,cô ta thì huỷ hôn lễ,coi mọi thứ như 1 trò chơi,rôì sau đó không nghe tin tức gì nữa.Anh Henry thì thay đổi hoàn toàn sau đó,không còn là công tử hào hoa phong nhã 1 thời nữa mà lạnh lùng và khó gần hơn!

_Tôi..không tin!không thể…anh ấy…tôi không tin..!

_Tuỳ cô thôi!tôi chỉ muốn tốt cho cô nên mới nói cho cô biết.Cô tin hay không thì tuỳ,đến lúc đau khổ thì đừng trách tôi không báo trước.thôi tôi đi đây!!

Jessica bỏ đi.Còn lại Stephanie,cô bé vẫn đứng đó,sững sờ....không tin được!!!

Henry nhìn Stephanie…hắn hi vọng cô bé hiểu được..Đột nhiên Stephanie ngồi xuống,úp mặt khóc nức nở..Henry nhìn thấy cảnh đó mà lòng thấy xốn xang,hắn làm được gì cho cô bé bây giờ?em đừng yêu anh nữa,Stephanie ah,em xứng đáng gặp 1 người khác tốt hơn anh,anh chỉ làm em đau khổ thôi,em làm ơn hãy quên anh đi..đừng khóc vì anh…đừng khóc…

Hắn chỉ biết đứng nhìn cô bé từ xa…anh xin lỗi…

-----------------------------------------------------

Hắn mệt mỏi nằm phịch xuống giường..đi đâu thì đi,về nhà là thấy thoải mái nhất.Nằm trên chiếc giường êm ái thế này,bao nhiêu âu lo phiền não dường như tan biến,dù chỉ trong chốc lát thôi!

“Reng..reng…”chuông điện thoại hắn reo lên

Hắn thấy tên người gọi,liền vội bắt máy:

_Alo!anh Anthony hả?

_Henry,anh tìm được rồi!

_Tìm được rồi hả anh?_tim hắn đập nhanh..

_Gia đình Harnett sau khi tuyên bố phá sản thì đã chuyển đến nhà một người bạn.Bà ta tên là Marsha Molton,bác sĩ viện trưởng của bệnh viện liên bang.

_Thế ah?anh cho em địa chỉ đi!

_Số 100 đường…..thành phố……

Hắn nhanh tay ghi:

_Cám ơn ánh nhiều!

Cúp máy,tim hắn vẫn còn đập nhanh..thế là có tin tức của Ivy rồi..dù nhỏ đã từ chối tình cảm của hắn,hắn vẫn đến gặp nhỏ,hắn phải nói chuyện với nhỏ,xin nhỏ cho hắn 1 cơ hội,nếu không hắn…chết mất..thời gian qua hắn sống cứ như địa ngục,tâm hồn hắn cứ như rời khỏi thể xác của hắn,cầu xin trời,cho nhỏ hiểu được tấm lòng của con…và đáp lại nó.

Hắn với lấy áo khoác.Chạy nhanh ra khỏi phòng.

----------------------------------------------------

_Con nhỏ Sarah này thiệt tình_Ivy cằn nhằn_tự nhiên để anh em mình lại ở siêu thị rồi lấy xe chạy đi đâu mất.Cũng may là siêu thị gần nhà chứ nếu không mình đi bộ về rã chân luôn!

_Thì con bé để quên đồ ở tiệm nên mới quay lại lấy.Cũng sắp về đến nhà rồi,còn xíu nữa chứ mấy!Mà lâu lâu phải đi bộ tập thể dục chứ,anh thấy em càng ngày càng mập ra đấy!
Ivy trừng mắt nhìn Dennis:

_Anh dám nói em mập ah?em như thế này mà mập ư?

Dennis lém lỉnh;

_Nhưng mà anh thích mập!

_Mập mà thích!

_Em như thế nào…anh cũng thích cả!

Ivy nhìn Dennis,chỉ còn vài bước nữa là đến cổng nhà:

_Anh nói thế người khác nghe được lại hiểu lầm đấy!

_Hiểu lầm gì cơ?

_Hiểu lầm là anh thích em chứ gì nữa!

_Thích áh?anh đâu có thích em đâu!

_Thì đó,nên anh nói vậy người khác sẽ hiểu lầm_Ivy giải thích

_Anh không thích..nhưng.._Dennis hít 1 hơi thật sâu_nhưng anh…yêu em.

2 người đã đền trước cửa nhà.Ivy đứng lại:

_Anh đừng giỡn nhu thế!

_Anh đâu có giỡn!_Dennis nói_anh..yêu em thiệt mà!

Ivy cười:

_Em không mắc lừa đâu!

Cô bé này thiệt tình>____<

_Em không tin ah?

_Dĩ nhiên là không rồi!

_Đồ ngốc!_Dennis nói và bất chợt,anh kéo Ivy lại gần và…hôn nó,một nụ hôn thật ấm,thật mềm nhưng Ivy chẵng cảm nhận gì hết,.Ivy sững sờ,người nó như hoá đá..Nó không động đậy,cũng không nhúc nhích gì hết,bởi vì nó quá bất ngờ đến mức nó không biết phải như thế nào.

Dennis cũng cảm thấy như vậy,anh từ từ buông Ivy ra..

Ivy lắp bắp,mặt nó đỏ gay:

_Em…em..

Dennis đưa 1 ngón tay lên miệng nó,anh nói:

_Anh biết là...em bất ngờ..nhưng hãy tin anh,anh yêu em từ lâu lắm rồi!

_Không được…anh ah!em không…_Ivy vẫn còn run.

Dennis cắt lời nó:

_Em đừng nói gì hết,anh sẽ đợi,bây giờ em chưa yêu anh,nhưng anh sẽ đợi,cho đến lúc nào em nói em yêu anh.Anh sẽ đợi…vì thế..đừng ghét anh..mà hãy cho anh 1 cơ hội!

_Dennis ah!không được đâu!

_Anh đã nói là anh sẽ đợi chưa nhỉ?Hình như anh nói rồi mà!

_Nhưng…

_Thôi anh đói bụng rồi,vào nhà nào em.Mẹ đang đợi đó!

Rồi không kịp để Ivy nói thêm 1 lời nào,Dennis nắm tay Ivy,kéo nó vào nhà!Ivy chợt giật mình.lòng nó rối bời…chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây?

-------------------------------------------------

Chẳng ai để ý,chẳng ai biết,chẳng ai thấy..trong góc khuất đằng kia,hắn đã chứng kiến mọi chuyện..Hắn không tin vào mắt mình,trái tim hắn như vỡ ra thành từng mảnh,máu hắn như đang sôi lên..đau đớn,tức giận,thất vọng…

_AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA_hắn hét to lên

Hắn leo lên xe,phóng với tốc độ cực nhanh,như 1 con hổ đang đói mồi chạy đi săn trong đêm vắng….

---------------------------------------------------

Ivy hết hồn khi nghe tiếng hét,và nghe tiếng xe rú…sao nó thấy khó chịu thế này?Một cảm giác bất an đang xâm chiếm tâm hồn nó..Lạy chúa..

Những tháng ngày vừa mới bình yên..bỗng nhiên lại dậy sóng…
CHAP 22:

Henry uống say khướt,lần đầu tiên hắn say đến mức đó,say đến nỗi Ken sợ không dám để hắn chạy xe mà đích thân anh đưa hắn về nhà.

Đã gần 1h sáng,đây không phải là lần đầu hắn về trễ,như đã nói ở những chap trước thì hắn cũng là 1 tay ăn chơi 1 thời,đâu có hiền lành gì ^^.Và những lúc hắn vể trễ thì chỉ có ông quản gia ra mở cửa cho hắn còn ba mẹ hắn thì đã thẳng giấc từ lâu.Nhưng hôm nay người mở cửa cho hắn không phải là ông quản gia mà chính là Stephanie,cô bé ngồi đợi hắn về…

_Ối,anh Henry!anh sao thế này?_Stephanie hốt hoảng khi nhìn thấy hắn say khướt như thế!

_Uống say chút thôi mà_Ken vừa đỡ hắn vào nhà vừa nói_không sao đâu!

Hắn cứ gật gù hua tay:

_Vô…uống nữa đê!-_người hắn lâng lâng,hắn không biết trời biết đất gì nữa rồi.

_Phòng hắn đâu?để tôi đưa hắn lên phòng nghỉ!_Ken nói

Stephanie nghe vậy liền gật đầu:

_Trên lầu,anh theo em!

Cô bé dẫn đường cho Ken.

_Đây này,phòng ảnh đây!_Cô bé mở cửa phòng hắn.

Ken thả hắn xuống giường,thở phào:

_Chú mày nặng quá Henry ạ!

Hắn cứ hơ chân hơ tay,nói om sòm:

_Uống tiếp nào..uống với em nào Ken!

_Chú mày say quá rồi!

_Say đâu……uống tiếp đêeeee!

Ken lắc đầu:

_Chẳng biết hắn có chuyện gì mà như thế nữa.

Rồi anh quay qua sang Stephanie:

_Cô trông hắn giúp tôi nhé!Hắn có la hét om sòm thì lấy vớ nhét vô miệng hắn,còn nếu hắn múa máy tùm lum thì lấy dây thừng trói hắn lại!

Stephanie nhăn mặt:

_Gì mà ghê thế ạ?

_Tôi đùa thôi,hắn ngủ 1 giấc là mai tỉnh lại thôi!cô đừng lo!mà ..cô có phải là cô em họ của Henry không?

_Em..họ?_Stephanie ngạc nhiên.

Ken gật đầu:

_Uhm,hắn kể là có cô em gái từ Paris qua học,đúng là cô không?

Stephanie cười buồn/;

_Đúng ạ!_”em họ”rốt cuộc sau tất cả mọi cố gắng của em,anh chỉ xem em la em gái thôi ư?

_Thôi tôi về đây!_cô đóng cửa dùm tôi nhé!

Stephanie xuống lấu tiễn Ken,xong rồi cô lại lên phòng Henry:

_Sao anh lại uống nhiều như thế?_vừa nói cô vừa cởi giày ra cho hắn…

_Uống…uống….

Stephanie lấy chăn đắp cho hắn:

_Anh có chuyện gì buồn hả anh?Sao lại như thế?

Vừa lúc cô cúi người xuống để đắp chăn cho hắn thì bất ngờ,hắn ôm chầm lấy Stephanie:

_Ôm anh 1 cái đi…làm ơn!

Stephanie quá bất ngờ …rồi cô nhẹ nhàng ôm hắn.

_Chặt nữa!ôm anh chặt nữa đi!

_Em ôm anh rồi!anh không thấy sao?

_Đừng rời xa anh,,đừng bỏ anh_hắn vừa ôm Stephanie vừa nói

Stephanie gật đầu:

_Em không rời xa anh đâu,không bao giờ..

_Đừng xa anh…Ivy…đừng xa anh!!!

Stephanie sững sờ…Ivy…anh vừa kêu em là Ivy ư?

_Ivy…đừng xa anh..anh yêu em….

Stephanie vội đẩy hắn ra ,cô chạy về phòng,bật khóc….”Sao anh nỡ đối với em như thế??”

Henry nằm lăn ra giường,ngủ ngon lành,không hề biết mình vừa làm tồn thương 1 người con gái..

----------------------------------------------------------

Ivy nằm trằn trọc,nó không thể ngủ được,nó cứ nhớ lại lúc ấy,lúc Dennis nói yêu nó và hôn nó,nó không ngờ được rằng người mà từ trước giờ nó xem như anh trai lại giành tình cảm đặc biệt cho nó.Bây giờ nó phải làm sao đây?Nó không thể đón nhận tình cảm ấy,vì đơn giản,nó không yêu Dennis và bởi vì,nó vẫn còn yêu Henry,nó nhớ đến hắn nhiều đến mức nó không thể để ý đến ai nữa cả.Dennis bảo nó rằng anh sẽ chờ,nhưng chờ đến bao giờ…nó biết nó không yêu anh…sẽ không bao giờ yêu anh…

Nó ngồi dậy,đối diện với bóng đêm..chuyện này vừa mới xong lại có chuyện khác đến.Rồi tất cả sẽ kết thúc như thế nào?có tốt đẹp hay không?

_Cậu chưa ngủ ah?_tiếng Sarah vang lên.

Ivy giật mình,nó không nghĩ Sarah còn thức.

_Ah..uhm…

_Cậu đang suy nghĩ về chuyện của Dennis phải không?

Nó ngạc nhiên:

_Sao cậu biết?

Sarah ngổi dậy luôn,nhỏ thở dài:

_Mình biết anh Dennis có tình cảm với cậu từ lâu rồi,còn hôm nay ảnh bày tỏ tình cảm với cậu thì là do anh ấy kể mình nghe.

_................................._nó không biết nên nói gì,dù sao thì Dennis cũng là anh ruột của Sarah,nếu nó làm Dennis buồn thì chắc Sarah cũng buồn lắm.

_Mình biết là cậu vẫn còn thích người ấy,mình cũng đã kể cho Dennis nghe..Xin lỗi,mình nghĩ là Dennis nên biết thì tốt hơn,mình mong anh ấy sẽ thay đổi nếu biết cậu có người khác trong lòng.Nhưng anh ấy vẫn….!

_Mình phải làm sao đây Sarah?

Sarah lắc đầu:

_Mình cũng không biết!Tình cảm thì không thế theo ý muốn được…dù như thế nào thì cậu vẫn là bạn thân nhất của mình!Mình luôn tôn trọng quyết định của cậu!

Ivy quay sang ôm Sarah:

_Cám ơn cậu nhiếu lắm!

Sarah mỉm cười:

_Thôi,biết mấy giờ rồi không?Ngủ đi.mai còn đi làm nữa đó!

_Uhm!

2 đứa lại nằm xuống giường,2 mắt Ivy giờ đã mỏi,nó nhắm mắt lại và giấc ngủ nhanh chóng ập đến.

------------------------------------------

Nhà thờ..

Henry đang hồi hộp,tim hắn đập nhanh..Chỉ xíu nữa thôi là cô dâu của hắn xuất hiện.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên..Và Ivy của hắn,người mà hắn dành trọn tình yêu,rực rỡ trong chiếc váy cưới trắng tinh xinh đẹp,đang cầm tay ba vợ hắn ^^ từ từ tiến vào sảnh.
Hắn nhìn Ivy không chớp mắt,chưa bao giờ hắn thấy nhỏ đẹp như lúc này…

Nhỏ đi đến đứng bên cạnh hắn,nhỏ mỉm cười với hắn.Và sau đó thì cha xứ hỏi hắn là có muốn lấy nhỏ làm vợ không?Muốn quá ấy chứ!Cha xứ cũng hỏi nhỏ là có muốn lấy hắn không,nhỏ liền trả lời “Có ạ!” ôi,hạnh phúc quá!

Cha xứ tuyên bố giờ nhỏ là của hắn,của riêng mình hắn thôi!Hắn có thể hôn nhỏ lúc này..
Hắn nhẹ nhàng cúi xuống,ôm chặt nhỏ,đặt vào đôi môi mềm mại kia một nụ hôn cháy bỏng..Khoảng chừng 5 phút,10 phút hay cả một thế kỷ( do hắn tưởng là vậy ^^) hắn mới buông nhỏ ra…Hắn muốn nhìn khuôn mặt rạng ngời vì hạnh phúc của nhỏ..Nhưng nhỏ đã biến đâu mất,người mà hắn vừa hôn,người mà hắn vừa buông ra..lại là Stephanie…

Henry giật mình tỉnh dậy..mồ hôi đầm đìa…chỉ là 1 giấc mơ…nhưng hắn cảm thấy có ai đang nhìn hắn,hắn quay sang;

_Stephanie_cô bé đang đứng cạnh cái bàn bên cạnh giường hắn_sao em lại vào đây?

Stephanie run run,cô bé ấp úng:

_Em…em…

Hắn nhìn xuống đất..những lá thư mà hắn ghi,những tấm hình của Ivy đang nằm dưới đất..Ngay lập tức hắn hiều ra,Stephanie đang đọc chúng ,hắn tỉnh dậy và cô bé bất ngờ làm rớt.

_Cô đọc chúng ah?

_Em…em chỉ…_Stephanie thấy sợ..

_Ai cho phép cô vào đây lục đồ của tôi!_Hắn hét lên!

_Em.._mặt cô bé đỏ bừng,cô thở mạnh_em..không..

_Cô đi ra,đi ra khỏi đây,tôi không muốn nhìn thấy cô!_Hắn lại hét to

_Đừng anh…_tim Stephanie đập mạnh,mồ hôi cô bé chảy ra,trông cô có vẻ rất mệt mỏi.Nhưng hắn không thèm quan tâm.

_ĐI MAU!!TÔI KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY CÔ!CÔ NGHE RÕ CHƯA?

Mằt Stephanie bỗng lờ đờ,và dường như đã quá sức chịu đựng..cô ngã xuống..ngất xỉu.

Henry hốt hoảng khi nhìn Stephanie như thế,hắn liền chạy tới:

_Stephanie,em sao thế?

Hắn lay mạnh cô bé,nhưng cô bé vẫn không động đậy.

_Người đâu??Gíup với_hắn la to.

Chỉ chưa đầy 5p,tiếng còi xe cấp cứu đã kêu inh ỏi,nhanh chóng đưa Stephanie vào bệnh viện..

--------------------------------------

Hắn ngồi ngoài phòng chờ mà lòng đầy hồi hộp…không biết cô bé có bị sao không??Hắn đã to tiếng với Stephanie,chắc là làm cô bé đau khổ lắm..

5p..

10p…

20p…….ôi trời!sao lâu thế này?

40p…………….lo quá!

60p……………………Có chuyện gì mà lâu thế???lạy trời đừng có chuyện gì xảy ra!

Cánh cửa phòng bật mở,1 ông bác sĩ bước ra.hắn liền chạy tới:

_Bác sĩ,mọi chuyện thế nào?

_Chuyện này rất quan trọng,tôi cần nói trực tiếp với người thân trong gia đỉnh của bệnh nhân!_ông ta nói

_Tôi là người nhà của cô ấy!Tôi là….chồng sắp cưới của cô ấy!_trong lúc quýnh quá, hắn buột miệng nói như thế ^^~

Ông ta nhìn hắn,thở dài:

_Tôi xin thông báo tin buồn cho anh!vợ sắp cưới của anh bị bệnh tim,khá nặng,nhất là thời gian gần đây!tình hình sức khoẻ của cô ấy ngày càng yếu!

Henry sững sờ:

_Vậy…vậy..có cách nào chữa khỏi không bác sĩ?

_Chúng tôi phải phẫu thuật,nhưng chỉ có 50% là thành công…

_Không thể ..không thể như thế được!

_Tôi hiểu tâm trạng anh lúc này,nhưng bắt buộc phải phẫu thuật,nếu không cô ấy sẽ không sống nổi 6 tháng!

Lạy chúa,chuyện gì đang diễn ra thế này?Những điều hắn nghe có phải là sự thật hay không?

_Cô ấy..có biết mình bị bệnh không bác sĩ?

Ông ta chắt lưỡi:

_Theo tôi nghĩ là không!vì nếu biết thì cô ta sẽ đi khám và điều trị từ lâu rồi!để đến lúc này là khá trễ!

Tội nghiệp em quá Stephanie..anh phải làm gì giúp em đây?

_Điều quan trọng bây giờ_ông ta nói tiếp_chính là làm sao để cô ấy không bị shock khi biết sự thật,và tránh bị kích động,hãy tạo cho cô ấy nhiều niềm vui.Điều đó sẽ giúp rất nhiều trong việc phẫu thuật!chúng tôi sẽ làm hết sức mình.

Hắn gật đầu:

_Tôi có thể vào được không?

_Được,nhưng hãy nhớ..tránh làm kích động!

Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa vào,Stephanie đang nằm trên giường,say ngủ..Hắn đi đến gần,nhin cô bé.Đến giờ hắn mới nhận ra,Stephanie xanh xao quá,khác hẳn 1 cô bé đầy sức sống lúc vừa dọn đến nhà hắn.Anh xin lỗi em,Stephanie ah!anh xin lỗi em,anh làm em đau khổ nhiều quá phải không?chính anh làm em ra nông nỗi này..một nỗi hối hận lan trong lòng nó.

_Anh Henry!

Hằn giật mình:

_Em tỉnh rồi ư?

_Đây là đâu?_cô bé nhin xung quanh.

_Đây là bệnh viện!

_Sao em lại ở đây?

_Em…ngất xỉu..anh xin lỗi!

Stephanie ngơ ngác 1 lúc rồi cô bé nhớ ra:

_Ah..em nhớ rồi!em xin lỗi anh mới đúng!em đã tự tiện vào phòng anh!

_Không!tại anh đã to tiếng với em!

Stephanie mỉm cười dịu dàng:

_Em không cố ý đọc thư anh viết đâu!chỉ là vì…

_Anh hiểu mà!em đừng nói gì nữa!

Nhìn Stephanie mà lòng hắn thấy xốn xang..

_Giờ em nghe anh nói....em nghe nhé!em bị bệnh tim,và em cần phải phẫu thuật!

Stephanie mở to 2 mắt:

_Anh nói gì cơ?em…em bị bệnh..ah?

Hắn gật đầu.

_Và em cần phải phẫu thuật!

Hai dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống bờ má cô bé:

_Làm sao lại như thế được?chắc người ta lầm rồi!_cô bé lắc đầu.

_Stephanie ah!không sao đâu em,đừng lo!

_Không phải đâu!_Stephanie lay tay Henry,nước mắt vẫn rơi,cô bé nói hoảng hốt_anh hỏi lại đi,chắc chắn là họ nhầm rồi!

_Bình tĩnh em!

_Không…sao em bình tĩnh được?Họ nhầm rồi…nhầm rồi_cô bé vẫn lay mạnh tay hắn.

Hắn liền ôm chầm lấy cô bé:

_Không sao đâu!em đừng lo,anh sẽ ở bên cạnh em.

Stephanie ngơ ngác:

_Bên cạnh em ư?

Ôi!anh phải làm gì cho em đây?Để cho em thấy đỡ hơn?

Hắn buông Stephanie ra,nhìn thẳng vào mắt cô bé:

_Em….lấy anh nhé!

Stephani không tin vào những gì mình vừa nghe:

_Anh…nói gì?

_Em làm vợ anh nhé!anh sẽ mãi bên cạnh em!

_Anh…đang tội nghiệp em ư?

_Không phải!đây chính là những gì mà anh muốn làm!

_Nhưng anh đâu yêu em,người anh yêu là người con gái khác cơ mà?

Tim Henry ngừng đập 1 nhịp..hết rồi…còn gì nữa đâu..giờ Ivy đã có người khác rồi,trong tim nhỏ trước giờ không hề có hình bóng hắn..thế tại sao hắn cừ mãi hi vọng làm gì?Đã đến lúc phải quên đi rồi.

_Anh đã quên người đó rồi!bây giờ anh sẽ đáp lại tình cảm của em!

Stephanie bật khóc:

_Thật..thât chứ?

Hắn gật đầu:

_Hãy tin anh!

Cô bé ôm chầm lấy hắn,khóc nức nở.

_Này,sao lại khóc?

_Em …hạnh phúc quá nên em khóc….

Hắn thấy thương Stephanie quá,1 cô bé thật ngây thơ,trong sáng với trái tim mỏng manh,yếu đuối.

_Ngốc quá!

Stephanie cứ thế mà khóc ngon lành trên vai hắn…lúc mà cô thấy đau khổ nhất thì ngay sau đó cô lại thấy hạnh phúc nhất..ông trời thật khéo trêu ngươi..

Hắn nhắm mắt lại…hắn sẽ quên được nhỏ thôi…trước giờ chưa bao giờ hắn thật sự quyết tâm,nhưng bây giờ đã đến lúc ấy rồi…Hắn đã làm Stephanie tổn thương nhiều rồi…hắn phải dành tình cảm cho cô bé nhiều hơn thôi,hắn sẽ bù đắp cho cô bé…Stephanie xứng đáng được yêu mà,đúng không?

Hắn làm như thế là đúng hay là sai??Khuôn mặt ấy,giọng nói ấy,nụ cười ấy,rồi tất cả sẽ là dĩ vãng…chỉ còn là quá khứ…là 1 ký ức đau buồn….quên đi…phải quên đi..
CHAP 23:

Xoảng…._Ivy vừa làm rơi cái ly thuỷ tinh.Nó luống cuống ngồi xuống,nhặt mảnh vỡ.

_Chuyện gì thế?_Chị Cathy hỏi

_Em vừa làm ..bể ly!>___<_nó nhìn Cathy với vẻ mặt có lỗi.

Chị Cathy cười:

_Không sao đâu!Cẩn thận đấy,coi chừng chảy máu!

_Dạ!_nó trả lời,chị Cathy thật là tốt,nếu gặp 1 bà chủ khác thì chắc nó bị đuổi việc từ đời nào rồi.

Ivy cẩn thận nhặt từng mảnh vỡ…Sao đột nhiên nó lại run tay thế?nó cảm thấy khó chịu lắm,mà không biết nguyên nhân tại sao…Chắc tại vì hôm nay thời tiết thay đổi,mới sáng
sớm còn mát mẻ,giờ mới giữa trưa mà trời âm u quá,chắc chiều nay mưa to lắm đây!

_Úi_nó giật mình_một mảnh thuỷ tinh nhỏ đã đâm vào tay nó,chảy máu rồi,Ivy đưa tay lên miệng mút,sao nó không thấy đau ở tay mà tim nó đột nhiên nhói lên nhỉ?

---------------------------------------------------

Henry đưa Stephanie về nhà,hắn bắt cô bé phải ở lại bệnh viện để tiện việc theo dõi
nhưng cô không chịu:”em sợ cái mùi ở bệnh viện lắm”..lý do khá là chính đáng nên hắn không còn cách nào khác là chiều theo ý cô bé.

Vừa bước vào nhà thì mẹ hắn đã hốt hoảng chạy đến hỏi han Stephanie :

_Cháu không sao chứ? Stephanie?

Stephanie cười:

_Con ổn mà bác!_Stephanie bắt hắn hứa phải giữ bí mật chuyện cô bé bị bệnh!>___<

_Tạ ơn trời phật,làm bác lo lắng nãy giờ_mẹ hắn thở phào.Rồi bà quay sang nhìn hắn_sao con tắt dt hả?mẹ không liên lạc được gì hết!

_Khu vực đó người ta bắt off fone mà mẹ!_hắn giải thích.

Bà lại quay sang Stephanie:

_Bác xem con như con gái,con có thế nào thì bác lo đến chết mất!

_Bây giờ con sẽ là con gái của bác,bác chịu không?

_Được thế thì còn gì bằng!

_Oh,mà không được!con không thể làm con gái của bác được!

_Thì bác cũng biết là vậy mà!

_Nhưng con làm con dâu của bác có được không?

_Hả?_mẹ hắn ngạc nhiên hỏi lại.

Stephanie đến gần Henry,nãy h hắn vẫn đứng yên nghe 2 người nói qua nói lại !Cô bé quàng tay hắn,cười rạng rỡ:

_Anh Henry…anh ấy vừa cầu hôn con!

_HẢ????_mẹ hắn thốt lên,nhưng thể chuyện này là 1 chuyện không tin được!>__<

Bà hết nhìn Stephanie rồi lại nhìn hắn,ánh mắt như dò hỏi.

_Stephanie nói đúng đấy mẹ ạ!_hắn chậm rãi nói.

_Vậy nghĩa là….2 đứa…._bà vẫn chưa hết bất ngờ.

Stephanie gật đầu,vẫn nở nụ cười hạnh phúc.

Hắn đột ngột quay sang Stephanie:

_Em lên phòng nằm nghỉ đi!

_Em đâu có mệt!

_Nghe lời anh,lên phòng nghỉ đi!anh cũng thấy hơi mệt,anh về phòng đây.

Hắn bước lên lầu.

------------------------------------------------

Hắn cầm cái gối ném mạnh xuống giường(chỉ dám ném cái gối thôi),rồi hắn ngồi bệch xuống nền nhà…hằn đang làm cái trò gì thế này???Mày…khùng rồi Henry!Mày khùng rồi..Hắn tự nguyền rủa mình!Hắn cầu hôn người mà hắn không yêu,bởi vì..bởi vì hắn thấy tội nghiệp cô bé,cùng lúc đó hắn lại đang vô cùng tuyệt vọng…Stephanie đáng thương lắm,hắn muốn bù đắp lại,nhưng hắn biết hắn sẽ không yêu cô bé…Hắn không thể nào nói với Stephanie rằng cô chỉ có 50% cơ hội sống sót,hắn phải giúp cô bé vui vẻ hơn để giữ sức khoẻ tốt nhất khi vào phòng mổ..Nếu ca mổ thành công,thì từ nay người cùng hắn đi suốt cuộc đời còn lại là Stephanie,dù yêu hay không thì hằn cũng phải đối xử tốt với cô bé,và quên hẳn Ivy là 1 điều hiển nhiên..Còn nếu……nghĩ khùng điên gì vậy hả Henry?Hắn lắc đầu để xua tan cái ý nghĩ đó..chắc chắn phải thành công…

“Hãy lấy người yêu mình chứ đừng lấy người mình yêu” câu này hắn đã nghe ở đâu rồi thì phải,bây giờ hắn đang làm theo lời chỉ dẫn đó.

Sẽ ổn cả thôi…hắn tự nhủ..

“Henry”_tiếng mẹ hắn vang lên_”mẹ vào được chứ?”

_Vào đi mẹ_hắn nói và đứng dậy,ngồi lên giường.

Mẹ hắn mở cửa,bước vào.

_Có chuyện gì vậy mẹ?

Mẹ hắn ngồi cạnh hắn,nhẹ nhàng:

_Bây giờ giải thích cho mẹ,mọi chuyện là thế nào?

Hắn nhìn bà:

_Thế nào là thế nào?con không hiểu.

_Thì chuyện con sẽ lấy Stephanie!nói mẹ nghe xem.

_Con đã nói rồi,chúng con sẽ lấy nhau!

Mẹ hắn nhìn thẵng vào mắt hắn:

_Nhưng con đâu yêu con bé?

Hắn cúi mặt xuống,tránh né ánh mắt như hiều rõ suy nghĩ của mình:

_Con yêu cô ấy mà!

_Con nghĩ mẹ là ai chứ?mẹ là người sinh ra con đấy!

_Không phải mẹ rất yêu thương Stephanie ư?mẹ bảo là muốn cô ấy làm con dâu còn gì?

_Đúng là như thế!nhưng mẹ không chấp nhận chuyện con đùa giỡn vói tình cảm của con bé!

_Đùa giỡn???_hắn thốt lên_mẹ xem con là hạng người nào vậy?

_Mẹ biết rằng con không yêu Stephanie!

Hắn im lặng…mẹ hắn nói đúng..hắn không yêu cô bé,hắn bèn thú nhận.

_Tuy là vậy nhưng con không có ý đùa giỡn với Stephanie đâu!

_Con…vẫn còn …yêu cô gái ấy phải không?

Hắn đột ngột đổi giọng:

_Mẹ đừng nhắc đến nữa,con sẽ quên cô ta..Mẹ yên tâm,con biết tình cảm của Stephanie như thế nào,con sẽ không làm cô ấy tổn thương đâu!Stephanie xứng đáng được yêu hơn ai hết!

_Uhm_mẹ hắn gật gù_mẹ cũng hi vọng là vậy!

----------------------------------------

Ngoài cửa,1 cô bé đang lấy tay khẽ quẹt nước mắt…Stephanie tình cờ đi ngang qua căn phòng quên đóng cửa,cô đã nghe hết…1 giọt nước mắt rơi xuống cô khi biết rằng Henry không yêu mình,1 cảm giác buồn…nhưng lòng cô như vỡ oà khi nghe thấy những lời Henry nói…”em xứng đáng được anh yêu,phải không anh?”

----------------------------------------

Thế là đã quyết định rồi…. 1 tuần nữa sẽ tổ chức lễ đính hôn…sau đó phải đợi Stephanie phẫu thuật xong mới làm lễ cưới..Khỏi phải nói cũng biết ba mẹ hắn vui như thế nào trước sự kiện này,tuy vậy vẫn còn nỗi lo về bệnh tật của cô bé…Đến lúc này thì tất cả mọi người ai cũng biết chuyện Stephanie bị bệnh,nhưng Henry thì không hề nói cho bất cứ ai biết về độ nghiêm trọng của nó,1 phần vì mấy hôm nay đí khám thì bác sĩ nói rằng bệnh đang tiến triển theo chiều hướng tốt,do được sự chăm sóc đầy đủ của những bác sĩ hàng đầu nước Mỹ,cộng với tâm trạng vui vẻ,điều đó rất tốt cho ca mổ,sẽ có nhiều hi vọng hơn,còn 1 phần thì hắn biết nếu lúc này nói ra thì người shock nhất có lẽ là Stephanie,không biết cô bé có chịu đựng được sự thật hay không.Tốt nhất là cứ im lặng và hi vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp.Bác sĩ rất lạc quan khi nói về điều đó,thôi thì cứ để như thế đi....bây giờ hắn làm được gì cho cô bé vui thì hắn cứ làm.

Gần đây hắn cứ chở cô bé đi shopping miết,con gái là chúa mê mua sắm…Hắn dù ghét cay ghét đắng chuyện này nhưng cũng phải ráng cười,ráng vui vẻ.Còn Stephanie thì khỏi nói, được “ông xã tương lai”(dạo này cô bé gọi hắn là vậy) dẫn đi như thế này, thích mê đi chứ.

_Anh này!_cô bé đột nhiên lên tiếng khi vừa ra khỏi cửa hàng Channel

_Gì?

_Mình chưa hẹn hò bao giờ nhỉ?

Hắn nhìn cô bé:

_Em nói vậy là sao?

Stephanie cười:

_Ý của em là tụi mình chưa hẹn hò lần nào như những cặp tình nhân thường làm!

_Vậy chứ em muốn sao?

_Mình đi xem phim đi anh!em thấy những người yêu nhau hay đi xem phim lắm!

Tim hắn chợt ngừng đập…phim??

_Phim????

_Uhm!mình đi thôi anh!_Stephanie kéo tay hắn.

Rạp ABC….

Hắn thật sự không hề muốn đến nơi này..nhưng chỗ này là gần nhất,những rạp khác phải chạy khá xa…

_Wa!hôm nay chiếu nhiều phim quá nhỉ?_Stephanie reo lên_trông cô cứ như đứa trẻ lần đầu được ba mẹ dắt đi xem phim ^^_xem phim gì hả anh?

_Phim hoạt hình_hắn buột miệng nói ra ….>___<

_Phim hoạt hình??_Stephanie nhìn hắn_là phim Kungfu Panda hả?

Hắn lúng túng:

_Coj phim khác cũng được!

_Em cũng thích xem phim hoạt hình lắm!vào xem anh!

Kí ức ngày xưa chợt ùa về….quên đi…quên đi nào…sao những hình ảnh đó cứ mãi trong đầu hắn,không xoá đi được nhỉ?

Hắn chẳng xem gì hết…chỉ có Stephanie là chăm chú xem,lâu lâu lại cười,chốc chốc lại hít hà…ôi sao giống thế???

_Phim dễ thương quá anh nhỉ?_cô bé hỏi khi cả 2 rời rạp chiếu.

Hắn gật đầu:

_Uhm,dễ thương_thật sự hắn có coi đâu mà biết_tâm hồn hắn cứ để đâu đâu….bay về quá khứ.

_Giờ mình về được chưa?_hắn hỏi.

_Chưa!em muốn đi vòng vòng hóng mát 1 chút!

Giờ hắn chỉ muốn về nhà đánh 1 giấc thôi…nhưng…kệ,chiều vậy!

_Mát quá đi…_cô bé la lên ( hắn đang chở bằng moto ^^,nhưng với tốc độ khá chậm)_anh chạy chậm lại để em ngắm đường phố nào!

_Vậy là chậm nhất rồi!

_Chậm xíu nữa đi!

Hắn nhăn nhó,chạy như vậy rồi mà còn bảo chậm hơn…nhưng…kệ,chiều vậy!^^

_Anh..dừng lại_Stephanie vỗ vào vai hắn!

Lại chuyện gì nữa không biết?Hắn tấp xe vào lề đường.

_Sao?

_Mình vào quán kia ăn kem đi!_cô bé chỉ bên kia đường.

Lạy chúa.tim hắn lại ngừng đập…ma xui quỉ khiến nào mà hắn lại chạy vào đường này cơ chứ???Stephanie vừa chỉ vào tiệm “Sweet Dream”
_Kem ở đó dở lắm!_hắn lấy cớ!

_Sao anh biết?

_Anh…anh vào rồi!
_
Nhưng em thấy dễ thương,em muốn vào cho biết!

_Anh không thích!

_Tại sao?

_Anh không thích vào tiệm đó!

Stephanie nhìn hắn,tỏ vẻ ngạc nhiên..Chúa ơi,sao lại đối với con như thế!!!

_Vào 1 lần này thôi!lần duy nhất!_hắn nói

Stephanie gật đầu,cô bé đang thắc mắc sao hắn lại ghét tiệm kem này như thế?chẳng lẽ kem dở đến mức đó??>____<

Hắn đã muốn quên đi nhưng cứ như thế này…làm sao hắn quên được…???Hắn lại đến những nơi mà ký ức về nhỏ mãnh liệt hơn bao giờ hết…

Hắn cảm thấy sợ…khi bước chân vào quán đó….
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
_Đi nhanh nào anh!Sao anh đi chậm rì vậy?

Hắn lê từng bước nặng nhọc,sao chân hắn nặng trịch vậy nè?

Stephanie mở cửa ra,kéo hắn vào trong quán.Một không gian quen thuộc hiện ra trước mặt hắn,chẳng thay đổi gì hết,quán kem vẫn như xưa,vẫn dễ thương với phông màu hồng nhẹ nhàng và hương thơm quyến rũ của những chậu bông nhỏ.Lòng hắn thấy xuyến xao nữa rồi..Lạy chúa!!

Hắn và Stephanie ngồi ở bàn cạnh cửa sổ,cái bàn hồi trước hắn từng ngồi hiện giờ có 1 cặp tình nhân đang cười đùa vui vẻ ngồi vừa ăn kem vừa nói chuyện.Cũng may hắn không ngồi lại chỗ đó,nếu không chắc chết quá.

_Hai bạn dùng gì?_Sarah đứng bên cạnh hắn tự lúc nào,hỏi.

_Cho em 1 ly kem dâu!_Stephanie nói

Hắn nhìn lên:

_cho ly lục trà là được rồi!

_2 bạn đợi 1 lát nghen!_Sarah mỉm cười với hắn rồi cô quay vào trong…người gì mà đẹp trai thế không biết.Cả cô bạn gái của anh ta nữa,dễ thương thật,cô nghĩ thầm

_Sao anh lại uống trà vậy?chẳng lẽ kem ở đây dở đến mức đó sao?em thấy quán này cũng được nhiều người yêu thích mà_Stephanie hỏi,cô bé nhìn thấy quán bây giờ đã hết bàn,đông nghẹt.

Hắn nhún vai ,không trả lời.Hắn chỉ muốn rời chỗ này thật nhanh.

---------------------------------------------------

Ivy và Sarah đang tất bật với công việc của mình,Sarah thì lo chào khách và dọn dẹp bàn.Còn Ivy và Cathy thì ở bên trong hôm nay là cuối tuần mà,nên khách đến khá đông.

_Chị Cathy,1 kem dâu và 1 lục trà!bàn số 10._Sarah nói

_Ok,xong ngay!

_Có cần anh phụ gì hok nào?_Dennis đột nhiên cất tiếng

_Anh hai,anh đi làm về rồi ah?

_Uhm!biết hôm nay thế nào quán cũng đông nên anh ghé qua xem có phụ được gì không!_anh quay sang nhìn Ivy_mệt không em?

_Dạ..cũng không mệt lắm_nó lúng túng,từ hồi Dennis bày tỏ tình cảm với nó,nó cảm thấy ngượng mỗi khi tiếp xúc với anh,không còn tự nhiên như xưa nữa.

Dennis biết thế,anh chỉ mỉm cười dịu dàng mỗi khi thấy nó như vậy.

_Còn đứng đó làm gì nữa?anh mau phụ em dọn bàn 12 đi!_Sarah hối

_Ờ ờ!_anh liền đi ra.

Sarah quay sang Ivy:

_Bàn số 10 áh,là 1 cặp tình nhân rất dễ thương,nhất là cậu trai,cute kinh!

Ivy nói:

_Mình nhớ là trước giờ cạu đâu khen ai đâu ta?Sao giờ lại…

Sarah phẩy tay:

_Tại lần đầu tiên thấy 1 người …quá đẹp trai như thế!^^!!

_Thiệt hok?có nói quá không vậy?_Ivy nghi ngờ…dù đẹp trai đến đâu thì đâu thể nào qua mặt được…Henry!!Ôi,nó lại nghĩ đến hắn nữa roài!>___<

Sarah gật đầu lia lịa:

_Thiệt mà,không tin lát ra coi đi,lát cậu bưng đồ ra..giờ mình phải dọn dẹp bàn,để khách vô tiếp ^^!

_Uhm!_Ivy đồng ý,nó cũng tò mò không biết người đó mặt mày như thế nào mà ngay cả con nhỏ bạn chưa bao giờ khen người khác giờ cũng phải khen nức nở.

“Pong”_chị Cathy đập cái chuông nhỏ_bàn số 10 xong rồi đây.

Ivy cầm cái khay,bước ra ngoài..Sao nó lại thấy hồi hộp thế này.

“Số 6,số 7”_nó vừa đi vừa tìm,bởi vì từ trước đến giờ nó chỉ ở bên trong quầy,không phải là người phục vụ,nên nó không biết rõ vị trí của các bàn,lý do mà nó phải làm phía trong là vì số ly nó làm vỡ đã đến mức kỷ lục khiến tháng nào nó cũng trích lương ra mua ly trả lại.>____<

“Số 10…đây rồi”nó reo lên…Cô gái đúng là xinh thật,nhìn cứ như là búp bê vậy..còn cậu trai..quay lưng về phía nó nên nó không thấy.

Nó đến gần bàn đó hơn,tim nó cũng đập nhanh hơn..

_Kem của bạn đây!_nó mỉm cười với cô bé.

_Cảm ơn!

Nó nhìn qua chàng trai:

_Còn đây là trà của…_nó không nói hết được câu..cổ họng nó như có đá mắc bên trong..Henry ư?

Hắn cũng nhìn lên…sững sờ…Ivy…đúng là Ivy…nhỏ đang đứng trước mặt hắn…..thời gian và không gian lúc này như ngừng lại…

“Xoảng”_ly trà trong tay Ivy rơi xuống.Nó giật mình,sực tỉnh lại..

_Xin…xin lỗi!Nó cúi xuống,nhặt những mảnh vỡ lên,run run..Cả quán quay lại nhìn xem ai vừa làm bể ly..Hắn chẳng biết nên làm gì nữa,tay chân cứ luýnh qua luýnh quýnh..

_Sao vậy em?_Dennis chạy lại.

_Không sao_nó nói,nó không muốn gặp hắn…nhất là trong lúc này.

_Để đó anh dẹp cho!em vào trong đi!

Chỉ cần có thế,Ivy liền chạy vào trong,tim nó đập nhanh chưa từng thấy..nó biết,sau lưng nó,ánh mắt của hắn đang dõi theo…nó biết là như thế!

_Thành thật xin lỗi!_Dennis dọn xong,đứng lên nói với hắn_chúng tôi sẽ mang nước ra cho anh ngay!

_Không…không sao đâu.

_Vui lòng đợi 1 lát,tôi sẽ mang đồ uống ra ngay!_Dennis đi vào trong

Hắn ngồi sững hồn…là mơ…hay là thật…??tim hắn….hồi nãy…như ngừng đập..
_Anh Henry!

_.............................

_Anh Henry!

_Hả?_Hắn giật mình.

_Anh đang nghĩ gì mà không nghe em kêu vậy?

_Không có gì!_Hắn lắc đầu.

Stephanie ngập ngừng:

_Anh biết cô gái đó ư?

Tim hắn như chùng xuống:

_Sao em lại nói vậy?

_Em…chỉ hỏi vậy thôi!

_Anh không biết cô ta!anh thấy mệt,mình đi về thôi!

_Nhưng em chưa ăn kem mà!

Hắn đứng dậy,để tiền trên bàn.

_Về thôi!_Hắn bước ra cửa.

Stephanie lật đật chạy theo sau.

_Đợi em với!

Hắn đi ra ngoàj,hít 1 hơi khí trời trong lành…Đêm nay trời không có trăng..cũng không có sao…trống trải,im vắng...như tâm hồn hắn lúc này vậy

--------------------------------------------------------------

_Ivy!cậu không sao chứ?_Sarah chạy vào trong,lo lắng hỏi.

Ivy gật đầu:

_Mình ổn mà!

_Vậy sao lại …?

Im lặng 1 lúc,nó nói:

_Là anh ấy!

_Sao?

_Người mà cậu khen ấy!chính là Henry!

Saraho tròn xoe mắt:

_Sao lại thế được???sao lại trùng hợp như thế?

_Chổ này mình và anh ấy đã từng đến!

_Cậu…ổn chứ?

_Thật sự…hơi shock…không nghĩ là sẽ có lúc gặp lại anh ấy!

_Vậy cô gái đó là ai?

Ivy lắc đầu,

_Mình không biết!có lẽ…._tim nó bỗng nhói lên khi nghĩ đến điều đó.

Sarah thở dài:

_Ivy ah!

_Mình ổn mà!cậu ra lo việc của cậu đi!

_Uhm!cậu ngồi nghỉ đi!_Sarah đi ra.

Ivy đưa tay lên vuốt trán…nhức đầu quá…nó thấy khó chịu,,,1 cảm giác khó tả lan trong người nó…anh ấy….mình lại gặp anh ấy…còn cô gái kia..là ai????

_Em muốn biết cô gái đó là ai không?

Ivy nhìn lên.Dennis đứng dựa vào tường,nhìn nó:

_Em đọc đi,rồi sẽ biết!_anh đưa cho nó 1 tờ báo_vừa mới ra sáng nay.lúc nãy anh đọc trên công ty…

Nó cầm lên…không tin vào mắt mình,,ngay trang đầu…chính là hình của Henry và cô gái ấy,đang tay trong tay đi trên đường phố.Một dòng tít lớn bên dưới:“Tình yêu thật sự của công tử Livingstone,tiểu thư Stephanie,ái nữ nhà tài phiệt Pasha,2 người sẽ đính hôn cuối tháng này”

Ivy thả tờ báo xuống,nước mắt rơi lã chã.

_Anh không định cho em biết,nhưng đến lúc này thì….

Tim nó đau…đau lắm…..vẫn biết là tại quyết định của nó,hắn không có lỗi gì,dù có lý do gì thì chính nó là người từ chối tình cảm của hắn,thế mà sao…lòng đau thế này…nó khóc…nhưng chỉ là khóc thầm trong lòng,cđể mặc cho nước mắt tuôn rơi chứ không nấc lên thành tiếng.

Dennis đến ôm nó vào lòng:

_Anh biết..anh biết hết mọi chuyện..anh biết em có tình cảm với cậu ta,anh biết em từ chối cậu ta,anh biết giờ em đau khổ như thế nào…hãy chấp nhận anh đi.anh sẽ làm em hạnh phúc,không bao giờ làm em khóc,không bao giờ làm em đau lòng,anh hứa..chấp nhận anh đi…Ivy…anh sẽ yêu em nhiều hơn ai hết…cho anh một cơ hội đi…

Nước mắt nó vẫn tiếp tục rơi…vẫn biết là sẽ đau,sẽ buồn..nhưng nó không ngờ…nó lại buồn nhiều,lại đau nhiều đến như thế!Trái tim nó như đang rướm máu!!Nó biết…làm sao đây???Ông trời sao khoái đùa cợt như vậy?…ông làm thế là ác lắm…ông biết không?
CHAP 24:

Gió thổi mạnh bên tai hắn..hắn đang chạy xe với vận tốc khá nhanh..Mỗi lúc buồn hay thấy khó chịu thì có 2 cách khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn,1 là uống rượu,2 là chạy xe như điên..hắn muốn hét lên thật to,để có thể thấy thoải mái hơn.Cảm giác của hắn lúc này như thế nào?Đau đớn,tức giận,tuyệt vọng,tất cả điều đúng.

Stephanie ngồi sau kéo áo Henry:

_Anh ah!Chạy chậm lại đi!

Hắn dường như không nghe thấy tiếng cô bé,vẫn tiếp tục chạy nhanh…lạng lách.

_Anh!Em thấy mệt…chạy chậm lại đi anh!em mệt!

Có 1 cái gì đó thúc suy nghĩ hắn trở lại,hắn chạy chậm lại,tấp vào lề,dừng xe.Henry vội quay lại nhìn Stephanie,mặt cô bé trắng bệch.

_Stephanie,em không sao chứ?_Hắn hốt hoảng.

Stephanie thở nặng nhọc,cô lấy tay xoa ngực:

_Em…thấy mệt!

_Để anh đưa em đến bệnh viện!

Cô bé lắc đầu:

_Không sao đâu!giờ em đỡ hơn rồi!không cần đến bệnh viện.

Henry nhìn cô bé như thế,hắn thấy hối hận..

_Anh xin lỗi…tại anh chạy nhanh…anh không để ý đến em!

Stephanie mỉm cười,1 nụ cười dịu dàng:

_Chị ấy…là Ivy phải không?

Hắn nhìn cô bé:

_Stephanie ah!

_Anh trả lời em đi,có phải không?

Hắn thấy nghẹn,không thốt được lời nào,hắn lặng lẽ gật đầu.

Stephanie nhắm mắt,thở dài:

_Em cũng đoán được!Chị ấy xinh thiệt.

_Stephanie ah!

_Anh còn yêu chị ấy chứ?

_Đừng bao giờ hỏi anh câu đó!_Hắn chợt đổi sắc mặt.

Stephanie ngước lên nhìn trời:

_Em cũng biết cả câu trả lời của anh rồi.

_Em đừng có suy nghĩ vớ vẩn..anh chẳng còn tình cảm với cô ta nữa!

_Vậy anh dành hết tình cảm đó cho em ư?

Hắn gật đầu.

_Anh làm như em ngốc lắm ah??Nhìn thái độ của anh thôi là đủ hiểu rồi!

_Anh không hiểu em đang nói gì!Giờ mình về nhà thôi._hắn quay đi.

Chợt Stephanie níu tay hắn lại:

_Mình huỷ lễ đính hôn đi!

Hắn trợn mắt nhìn cô bé:

_Em đang nói cái quái quỉ gì vậy?

_Em bảo mình sẽ không lấy nhau!

_Stephanie!

_Em không thích như thế!em không muốn người sống cả đời với mình lúc nào cũng nghĩ đến người con gái khác!_cô bé nói rõ ràng,cương quyết,nhưng hắn thấy mắt của cô đỏ hoe.

_Em coi anh là hạng người gì hả?Anh đã bảo là quên cô ta rồi.Giờ người anh quan tâm là em.Em không tin cũng không sao!Anh đã nói là anh làm.Em đừng bao giờ nhắc đến chuyện này nữa._hắn giận dữ nói_em lên xe đi,anh chở về nhà!

Stephanie im lặng không nói thêm gì hết,thật ra cô biết Henry vẫn còn nhiều tình cảm với người con gái ấy lắm,nhìn thái độ của anh là biết,nhưng trong thâm tâm cô vẫn rất vui mừng vì Henry đã khẳng định rõ quyết định của anh…Em vẫn sẽ là vợ anh…rồi anh sẽ yêu em,phải không anh??

Henry cũng suy nghĩ rất nhiều..lần này mình lại làm tổn thương Stephanie nữa rồi,anh xin lỗi nhé Stephanie,anh cứ mãi nhớ đến người ấy,1 người không hề có tình cảm với anh,mà anh lại dửng dưng với em,người dành tình yêu duy nhât cho anh.Đã vậy còn nổi nóng với em nữa.Anh thật là tệ quá....

Lần này chiếc xe moto được lái chậm hơn rất nhiều..Hướng thẳng về biệt thự Livingstone.

-------------------------------------------------------
Quán Sweet Dream…trở lại với Ivy và Dennis

Ivy đẩy Dennis ra:

_Anh đừng như thế!Em…không thể..

_Tại sao?Vì hắn?? Hãy mở con tim ra 1 lần nữa đi Ivy!
Ivy lắc đầu:

_Không phải vì Henry…đơn giả vì…em không yêu anh..

Từng câu,từng lời Ivy nói như lưỡi dao đâm vào tim Dennis.

_Em xin lỗi,nhưng từ trước đến giờ,em luôn coi anh là 1 người anh trai đáng kính_Ivy nói_em không thề chấp nhận anh vì em biết được nhịp đập con tim mình.Nếu giờ em đồng ý,thì anh chỉ là người thay thế,rồi sau này người bị tổn thương chính là anh đó,anh biết không?Vì vậy,hiểu cho em,em không thể nào làm tổn thương 1 người anh mà em yêu mến…

Ngừng 1 lúc,nó nói tiếp:

_Em là 1 người rất nghiêm túc trong tình cảm…Chắc giờ anh ghét em lắm nhỉ,nhưng em thà bị anh ghét còn hơn chính làm làm tổn thương anh!

_Em đừng nói nữa!_Dennis đột ngột lên tiếng_anh hiểu rồi!!!Anh cũng biết với tính em,em sẽ trả lời như thế!Nhưng anh cứ nuôi hi vọng,khi yêu người ta điên khùng như thế đấy!Anh không giấu mà nói với em rằng anh đang thấy rất đau khổ,nhưng….anh hiểu,anh hiểu..

Ivy mím môi:

_Em xin lỗi!

_Em đâu có lỗi gì đâu!tại anh mà ra thôi!_Dennis nói_anh muốn ra ngoài đi dạo 1 lát_anh quay lưng đi.

Nó gật đầu.Nhìn theo dáng Dennis…nó lại làm thêm 1 người buồn vì nó rồi…Chúa ơi,sao con cứ làm cho những người con yêu thương đau khổ vậy?Chúa trả lời con đi!!!Người con yêu con cũng không đến với người đó được,còn người yêu con lại là người mà con xem như anh ruột,sao lại trớ trêu đến thế?

Từ giờ có thêm 1 lý do để nó có thề quên Henry nhanh chóng,nó nhìn xuống tờ báo mà nó làm rớt,hắn sắp đính hôn.Với tính cách của hắn,cuộc hôn nhân này chắc chắn không phải do 2 gia đình sắp đặt,chẳng đời nào hắn chịu như thế…Cô gái này hắn còn dẫn cả đi ăn kem,chắc là…hắn yêu cô ấy…hắn đã quên được mình.Thế thì tốt nhỉ?Đáng lẽ mình phải vui mừng chứ?Sao lại khóc nữa thế này?Nó đưa tay dụi mắt….
Hắn ngồi trên sofa uống cà phê,một buổi sáng yên bình...Chỉ ngày mai nữa thôi là cuộc đời hắn sẽ rẽ qua trang mới,chỉ là đính hôn thôi ,nhưng hắn biết từ giờ,hắn sẽ có trách nhiệm khác,bên cạnh hắn sẽ có 1 người mà hắn gọi là"vợ"...hắn đã từng mơ đến chuyện này,sẽ cùng với người con gái ấy đi hết suốt cuộc đời còn lại,bây giờ người mà hắn gọi là "vợ" không phải người hắn từng mơ và mong ước...Đôi khi...cuộc sống lại cay đắng như thế...nhưng hắn không hối hận,vì Stephanie cũng là 1 người tuyệt vời,cô bé rất dễ thương,dịu dàng,lại yêu hắn chân thành...Hắn không nên cứ mơ tưởng,cứ nhớ nhung hoài về 1 hình bóng như thế,hắn tin chắc rằng,Stephanie sẽ mang đến hạnh phúc cho hắn..Còn Ivy...nhỏ đã tìm được hạnh phúc cho riêng nhỏ rồi.

Điều hắn lo lăng lúc này là sức khoẻ của Stephanie,bác sĩ bảo rằng ngay chính ông cũng bất ngờ trước tình trạng của cô,kết quả xét nghiệm ngày hôm qua đã cho biết điều đó,và bác sĩ cũng lạc quan mà thông báo rằng hắn đừng lo lắng vì ca phẫu thuật sắp tới sẽ chắc chắn thành công nếu tình hình sức khoẻ cứ tiếp tục khả quan như thế.Thật là 1 tin mừng,hắn như trút được 1 nỗi lo,tuy vậy,hắn vẫn không được xem thường,hắn phải cố gắng mang lại niềm vui nhiều hơn nữa cho cô bé,hắn sẽ cố gắng....

_Suy nghĩ gì mà thấy vẻ mặt nghiêm trọng vậy mày?_mọt giọng nói vang lên phía sau hắn.

Hắn quay lại:

_Thằng quỉ,mấy hôm nay mày đi đâu vậy?Giờ mới vác mặt đến đây.

Jack nhún vai:

_Ba tao có dự án ở Bahamas nên tao ra đó xem xét,mà tao nhớ tao nói mày roài mà!

_Tao tưởng mày đi 1,2 ngày thôi chứ ai dè mày đi cả tuần vậy.

Jack mỉm cười,nhưng là 1 nụ cười méo.Thật ra...tuần qua,sau khi nghe Henry sẽ lấy Stephanie thì Jack đã bỏ ra hòn đảo du lịch nổi tiếng ấy,để tâm hồn thanh thản.Nói cho đúng là để thấy bớt mặc cảm tội lỗi!!

_Henry ah!

_Hả?_Hắn cầm ly cà phê lên,nhấp 1 miếng.

_Mày suy nghĩ kỹ rồi ư?

_Chuyện gi?_hắn hỏi lai.

_Chuyện đính hôn...

Hắn cau mày nhìn Jack:

_Ý mày là gì?

Jack thở dài:

_Mày lấy người mà mày không yêu,chỉ tại thương hại.

_Mày đừng nói như vậy ,tao không thương hại ai hết!

_Vậy thì tại sao?

_Không phải chính mày khuyên tao quên Ivy đi ah?giơ tao quên được rồi!Stephanie là 1 cô gái tuyệt vời.

Jack nhìn thẳng Henry:

_Có thật là mày quên được rồi không?

Hắn thấy khó chịu,hắn không muốn Jack nhìn hắn như thế ,hắn né tránh ánh mắt ấy.

_Mày đừng hỏi nhiều!

Jack đặt tay lên vai hắn,thở mạnh 1 hơi,và nói:

_Mày là anh em tốt của tao mà tao đã làm 1 chuyện không phải với mày.Tao không thể chịu được nữa,tao phải nói ra,có thế thì tao mới thấy thoải mái được.

_Mày đang nói cái quái gì thế?_Henry ngơ ngác.

_Nghe đây!Henry!Bây giờ chắc là quá muộn nhưng tao phải nói..

_Có chuyện gì nói sau đi giờ 2 người phải tiếp tôi đã chứ?_một giọng nói nhừa nhựa vang lên.

Hắn và Jack nhìn lại,Stephen,đúng là thằng mất dạy này rồi.Stephen đang đứng ngay cửa vào,nhếch mép.

_Mày đến đây có việc gì?_hắn hỏi

Stephen đi tới:

_Không mời tao ngồi ah?Khách đến nhà mà như thế ư?

_Ah,tao quên mất.Mày là khách mà nãy giờ tao tưởng là ông quản gia nhà tao,ông ấy 60t rồi,già lắm,cũng hơi giống giống mày nên tao tưởng nhầm,thế mày là khách ah?Vậy thì mời ngồi!

Stephen tím mặt:

_Mày...

_Ấy ngồi đi,nếu không thì không chỉ có tao mà tất cả người làm nhà này đều nhầm như thế!!Càng nhìn càng thấy giống...này ngồi đi!khách sáo làm gì?

Jack phì cười trươc những lời nói shock óc của Henry,nhìn mặt thằng Stephen lúc này như ăn nhầm bánh mì bị mốc vậy.^^~Stephen ngồi xuống mà mặt mày sượng ngắt.

_Thế hôm nay công tử của biệt thự Livingstone đến lâu đài của Hamilton,phải chăng là có chuyện muốn thưa?

Stephen không biết Henry chơi xỏ mình ^^~

_Ba mẹ tao bảo tao đến gửi quà đính hôn cho mày!

_Quý hóa quá!_hắn giả bộ đon đả_về nhắn là tao cám ơn cái lòng hảo tâm của nhà mày nha!vậy mà có nhiều người nói nhà mày keo ơi là keo,kiết ơi là kiết,giờ tao mới biết là họ nói sai hoàn toàn!

_Coi bộ mày vui quá nhỉ?Sắp có vợ có khác!

_Quá khen!

Stephen liếc hắn:

_Mà số mày đào hoa gớm!mới tháng trước có 1 em,tháng này lại thêm 1 em nữa!Xù em kia rồi ah?Thế mà tao cứ tưởng mày yêu con nhỏ kia lắm,ai dè cua được nó rồi bỏ ah?

Hắn trừng mắt:

_Mày nói gì?

_Chẳng phải sao?Ivy nó yêu mày lắm mà!Lúc đầu nghe mày lấy vợ,tao cứ tưởng mày lấy "vợ cũ" của tao_Stephen cười khẩy

Hắn tiến đến,2 tay hắn nắm lấy cổ áo Stephen,hắn gằn từng chữ:

_Mày đang nói cái quái gì thế?

_Buông tao ra!

_Tao hỏi mày,MÀY NÓI VỀ CÁI QUÁI GÌ THẾ?_Hắn hét lên

Stephen tái mặt:

_Tao..tao...

_ĐỪNG BAO GIỜ XÚC PHẠM IVY,MÀY NGHE RÕ KHÔNG?

Stephen gật đầu lia lịa,mồ hôi chảy ròng ròng.Hồi trước choảng nhau ở vũ trường,Stephen uống say nên không ngán ai kể cả Henry.Nhưng lần này nó thấy thằng này sừng sộ đáng sợ như thế,mắt hắn long lên sòng sọc,Stephen cũng cảm thấy hơi sợ...

Henry từ từ nới lỏng tay ra:

_Biến đi!Biến khỏi nhà tao!

Stephen vội vã chạy đi,nó không dám nhìn lại.^____^~

Hắn thở hồng hộc,cơn tức giận chùng xuống.

_Henry ah!

_Tao tệ quá!tao lại không kiểm soát bản thân mình rồi_hắn chậm rãi nói_cứ nghe nhắc đến tên Ivy là tao lại mất bình tĩnh.Tao thật có lỗi với Stephanie quá.

_Henry,tao...tao phải nói với mày chuyện này_Jack ngập ngừng.

_Tao thấy mệt ,giờ tao chỉ muốn nằm nghỉ thôi!

_Mày phải nghe!

_Để sau đi!_hắn quay lưng định bước lên lầu.

_Ivy!

_Đừng nhắc đến nữa mà!_Hắn cau có

_Ivy!...cô ây..yêu mày..

Hắn quay lại,nhìn Jack:

_Mày đừng có nói vớ vẩn như thế ,mọi chuyện đã kết thúc rồi.Mày đừng suy diễn nữa.

Jack nói:

_Mày nhớ hôm nhỏ làm lễ cưới không?Mày ngất xỉu,và nhỏ đã đưa mày về.Chính vì mày mà nhỏ đã hủy bỏ lễ cưới.

Như có sét đánh ngang tai Henry,tim hắn như ngừng đập.

_Nhỏ đã đứng cạnh giường mày,lúc mày còn bất tỉnh_Jack nói tiếp,hắn có thể nghe rõ giọng thở hồi hộp của Jack_Và nhỏ đã đọc những lá thư mày ghi ,sau đó,nhỏ khóc,nhỏ thú nhận là nhỏ yêu mày,nhưng nhỏ không thể đến được với mày ,vì lí do gì thì tao không biết nhưng.....

_Mày bảo là nhỏ không yêu tao cơ mà!Lúc đó mày nói khác mà!

Jack cúi gằm mặt xuống:

_Tao xin lỗi,Henry!!Tao không biết lúc đó tao nghĩ gì nữa,lúc đó...tao chỉ cảm thấy ghen tức với mày,tao nghĩ rằng tao không có được nhỏ thì...mày cũng không!!

_BỐPPP...

Quá bất ngờ,Jack ngã ra đằng sau.Cú đấm của hắn rất mạnh,Jack cảm thấy rát nơi khoé miệng.Jack nhìn lên hắn,hắn mím môi,khuôn mặt lộ rõ vẻ đau khổ.

_Thế đấy,người anh em mà tao quý mến lại đối với tao như vậy!Thế đây..mày không có nên tao cũng không được có!Mày suy nghĩ đúng lắm,Jack,mày giỏi lắm.

_Tao xin lỗi!!!Mày đánh tao nữa đi,tao đáng bị như vậy lắm_Jack vẫn ngồi trên sàn,cúi măt.

Hắn chạy tới,nắm chặt 2 vai Jack:

_Mày biết là mày là thằng tồi như thế nào không?Mày biết hiện giờ tao thấy như thế nào không?Sao mày nỡ đối với tao như vậy hả Jack?Mày là đồ tồi!_vừa nói hắn vừa đấm mạnh vào vai Jack

Jack để yên cho hắn đấm:

_Tao là đồ tồi,mày đánh tao nữa đi!!

_Thà mày mang bí mật đó đến khi mày chết luôn đi,sao mày lại nói ra,hả Jack,mày muốn nhìn thấy tao đau khổ hơn sao?

_Tao xin lỗi!tao xin lỗi!

Rồi trong 1 phút chốc bình tĩnh,hắn đứng dậy:

_Từ giờ tao với mày...không còn...là....anh em nữa!

Hắn bỏ chạy lên lầu.

Jack nhắm mắt,thế là từ nay chúng ta không còn là anh em nữa ư???Cái giá phải trả cho lỗi lầm của mình gây ra,uh thì cũng đúng thôi...ai biểu mày tồi như thế,đáng đời mày lắm,Jack ơi!!Mày đã làm người anh em của mày đau khổ như thế!!tao xin lỗi mày Henry ah,tao xin lỗi!!!

_Anh Jack!

Jack giật mình,nó nhìn ra cửa,Stephanie đã đứng đó tự lúc nào.

_Những gì anh nói....là thật ư?

Nó hoảng hốt,chẳng lẽ cô bé đã nghe hết những gì mà nó và Henry đã nói.

_Chuyện gì cơ?_nó cố tỏ ra bình tĩnh hết mức.

_Anh đừng giấu em!em đã nghe hết rồi!_Stephanie nói,giọng buồn buồn.

_Không như em nghĩ đâu!Chỉ là....

_Anh không cầm giải thích đâu!chỉ cần anh bảo chuyện đó có thật hay không?

_Để anh nói rõ cho em hiểu!

Cô bé lắc đầu,nói

_Mà em ngốc thiệt,dĩ nhiên là chuyện thật chứ!!em lên phòng đây!chào anh!!

_Stephanie!

Cô bé quay đầu lại ,nhìn nó.

_Em..không sao chứ?

_Em ổn mà_cô mỉm cười_đừng lo cho em!

Jack ra về mà tâm trạng day dứt.Nó muốn nói ra để có thể thấy thanh thản hơn ,thời gian vừa qua Jack đã sống trong cảm giác dày vò khó chịu,Jack chịu không nổi,nhưng đâu ngờ nói ra..lại làm cho mọi chuyện xãy ra như thế!Nó khong nghĩ đến điều đó,càng không hề nghĩ đến 1 điều là Stephanie đã nghe và biết hết mọi chuyện!Rồi chuyện sẽ ra sao đây?Trong khi ngày mai là lễ đính hôn rồi!Chỉ trong 1 thời gian ngắn mà Jack đã đánh mất đi tình anh em thân thiết bấy lâu nay!tâm trạng cùa Jack bây giờ còn đau khổ và khó chịu hơn cả lúc trươc...mình đã sai khi ngay từ đầu làm đau Henry,nhưng lần này mình càng sai hơn khi làm tổn thương cả 2 người....Henry và Stephanie.....
Tao chỉ biết xin lỗi mày thôi,Henry ah..ước gì thời gian quay trở lại,tao sẽ không đánh mất tình anh em của tụi mình 1 cách ngu xuẩn như thế......
Hắn ngồi bệnh xuống nền nhà,thẫn thờ...

Đau.....hắn thấy rất đau..

Tức.....hắn rất tức.

Hắn nắm chặt 2 tay,mím chặt môi!!Và rồi...hắn khóc!!!

Hắn khóc vì đau,vì tức,vì uất ức,vì hận.....Hắn nhắm chặt mắt để kềm lại điều đó,nhưng không thể,chuyện này quá sức chịu đựng của hắn....

Có ai hiểu được nỗi đau lúc này của hắn?Hắn đang bị giằn xéo dữ dội...Tại sao?Tại sao?Tại sao??????

Tại sao lại đối với hắn như thế?Tại sao lại để hắn vào tình cảnh này?Có phải là 1 trò đùa hay không?Một trò đùa của số phận....Hắn đã làm gì mà bắt hắn phải đối mặt với điều này ,trời ơi!!!!

Trước mắt hắn...một màu đen ảm đạm.

_Ivy!!em yêu anh ư? Thật chứ?_hắn nói thầm với một giọng điệu đau đớn..._nếu vậy sao em lại từ chối tình cảm của anh?Làm sao anh có thể đến được với em bây giờ...em...độc ác lắm....Muộn rồi ,tất cả đã muộn rồi....anh không quay lại được,dù anh rất muốn nhưng...không được,lý trí anh không cho phép anh hành động như thế.Lần đầu tiên từ trước đến giờ,anh sẽ để lý trí chiến thắng con tim....Anh phải đi tiếp con đường mà mình đã chọn,có một người xứng đáng được như thế!!Anh sẽ không thể nào yêu cô ấy như đã từng yêu em,anh sẽ không quên em,nhưng bây giờ,anh phải chọn cô ấy.....

Nếu có kiếp sau,anh vẫn sẽ chỉ yêu mình em thôi,kiếp sau,kiếp sau nữa,anh vẫn sẽ như thế.Nhưng kiếp này....đành phải chịu cho sự sắp đặt của số phận!!!Anh phải chấp nhận sự thật này....

----------------------------------------------------

_Mình mua vé cho cậu rồi này!

Ivy mỉm cười.

_Cám ơn cậu!

_Khách sáo nữa!Mà sao cậu lại quyết định về quê đột ngột thế?

_Đã lâu rồi mình không về thăm mộ mẹ mình,với lại...._nó ngập ngừng_gần đây mình thấy mệt mỏi,muốn về quê để cho tâm hồn thoải mái hơn.

Sarah nhìn nó:

_Không phải vì muốn tránh anh Dennis chứ?

Nó liền vẫy tay:

_Không có chuyện đó đâu,sao mình lại tránh anh ấy chứ?

_Dennis nói với mình là dạo này cậu tránh mặt anh ấy!

Ivy lắc đầu:

_Không phải đâu!Đúng là không tự nhiên và thoải mái như trước,nhưng không phải vì thế mà mình đi đâu!

_Vậy là tại anh chàng kia!!!_Sarah nói

_Đừng nói chuyện ấy nữa,được không?Hắn ta sắp lấy vợ rồi.

_Hắn đã quên được cậu,đó không phải là điều cậu muốn sao?thế tại sao cậu cứ......??

_Mình cứ nhớ,cứ thương,không quên được,phải không?Vì thế nên mình muốn về quê!!!biết đâu được sau khi trở về đây,mình quên được hắn ta thì sao?

_Cậu định về bao lâu?

Ivy nhún vai:

_Có lẽ vài ba ngày,cũng có lẽ cả tuần,cũng có thể cả tháng...

_Ấy,cậu mà đi cả tháng là biết tay mình!_Sarah đưa nắm đấm dứ dư trước mặt nó ,đe dọa ^^!_Cầm lấy vé đi nà,cô nương.

Ivy lấy tấm vé từ tay Sarah.Có lẽ hiện giờ đây là cách tốt nhất giúp nó ....

_Ivy!_chị Cathy kêu khiến nó giật cả mình.

Nó quay lại:

_Sao hả chị?

_Em có khách!

_Khách??Ai vậy nhỉ?_nó ngơ ngác,đưa mắt nhìn Sarah có ý hỏi!!Nhỏ này cũng nhún vai,bó tay.

Rồi đột nhiên,tim nó đập loạn xạ..chỉ vì nó vừa chớm có ý nghĩ...chẳng lẽ là....hắn????
Không thể nào!! Lại suy nghĩ lung tung nữa rồi.Nó cười vì sự ngớ ngẩn của mình,rồi đi ra phía trước.

Tim nó giật thọt 1 cái , không phải hắn, mà là cô bé ấy.một cô bé tóc dài ngang lưng,trông cô dễ thương như 1 thiên thần nhỏ đang ngồi ở cái bàn gần cưa ra vào…Ivy nhớ cô bé này,cô ấy là……vợ chưa cưới của hắn..tjm nó…đau nhói …Sao cô ta lại đến đây nhỉ?cô ấy tìm nó ư???Nó thấy hồi hộp …

“Sao mình phải lo chứ?Mình với hắn có gì đâu?” Nghĩ như thế,nên nó mạnh dạn bước đến gần cô gái.

_Cô tìm tôi?nó hỏi

Stephanie ngước lên nhìn nó:

_Chào chị,chị nói chuyện với em 1 lát được không?

Ivy chần chừ,rồi nó cũng ngồi xuống,đối diện Stephanie.Im lặng…

_Chắc chị cũng biết em rồi nhỉ?

_Cô đã đến đây ăn kem 1 lần!

_Em không nói chuyện đó!_Stephanie mỉm cười_ý của em là chị có biết em là vợ sắp cưới của Henry không?

Ivy thấy khó chịu:

_Sao cô lại hỏi tôi như thế?

_Chị thì không biết rõ về em,nhưng em biết rõ về chị lắm.

_Cô biết gì về tôi?_nó ngạc nhiên

Stephanie nhìn thẳng vào nó:

_Tất cả,chuyện giữa anh ấy và chị!

_Tôi và hắn chẳng có chuyện gì cả !_nó lạnh lùng trả lời!

_Anh ấy yêu chị, phải không?

Tjm nó đập nhanh hơn bình thường,nó đứng dậy

_Cô là vợ sắp cưới của hắn mà cô lại hỏi tôi như thế!Không thấy mắc cười ư ?Xin lỗi,nếu cô gặp tôi chỉ vì hỏi những câu như thế thì tôi rất tiếc,tôi không giúp được gì!

Stephanie nhìn xuống ly nước đang uống dở :

_Chị cũng yêu anh ấy mà!

Ivy mở to mắt nhìn cô bé:

_Cô đang nói cái gì thế?

_Chị nói thiệt đi!_cô bé nhìn Ivy,hai mắt đỏ hoe_chị có yêu anh ấy không?

_Ơ………..!_Ivy quýnh quáng.

_Chị yêu anh ấy, phải không?

_Cô đừng làm mọi việc thêm phức tạp như thế!Tôi không yêu hắn,hắn cũng không còn tình cảm gì với tôi nữa!

_Chị tưởng em ngốc lắm sao?Chỉ cần nhìn thái độ của chị là em biết câu trả lời rồi…!!

_Cô đừng suy diễn..tôi không yêu cậu ta,cậu ta cũng không yêu tôi.Chẳng phải người cậu ta lấy là cô đó sao?

_Chị tưởng anh ấy lấy em vì anh ấy yêu em ư?Không đâu!_Stephanie nói cay đắng_vì anh ấy tội nghiệp em đấy!

Ivy nhìn cô bé tỏ vẻ không hiểu.

_Em bị bệnh tim…và anh ấy….._Stephanie cố gắng giữ giọng bình thường nhưng Ivy vẫn cảm nhận được nỗi nghen ngào trong ấy!

Trước mắt Ivy giờ đây là 1 cô bé tội nghiệp hiền lành,có được tình yêu nhưng lại đang đau khổ vì nó!

_Tôi…._nó nói không nên lời.

_Chị biết là em ghen ti với chị như thế nào không?dù em cố gắng thế nào cũng không thể làm phai mờ hình bóng chị trong trái tim của anh ấy!!!trong khi đó chị lại chối bỏ tình yêu đó!

_Cô không hiểu được đâu!Tôi và hắn…không thể được!Đúng là tôi đã có lúc rung động trước hắn,nhưng bây giờ thì không còn nữa!Đó chỉ là 1 phút thoáng qua thôi!_nó nói dối 1 cách trắng trợn.

_Vậy ah?_Nhìn mặt Stephanie là biết rằng cô bé không tin,nhưng cô vẫn gật đầu_ vậy mà em cứ nghĩ…yêu là phải đấu tranh,đã yêu là không từ bỏ, như em,dù biết anh ấy không yêu,nhưng em vẫn cứ hi vọng,em không bao giờ hối hận vì những gì mình đã làm,dù không có được tình cảm của anh ấy,em vẫn chấp nhận.

_Cô yêu hắn nhiếu đến thế ư?

_Vâng,rất nhiều!_Stephanie đáp_yêu hơn cả bản thân em nữa!

Ivy nhắm mắt:

_Hắn ta may mắn thật

_Chị sắp đi đâu ah?_Stehanie hỏi,cô bé nhìn thấy cái vé mà Ivy nắm từ nãy giờ!

_Ah…oh…tôi về quê chơi!

_Khi nào chị đi?

_Ngày mai!

_Ngày mai….cũng là ngày đính hôn của em!

Tim nó lại nhói lên 1 cái nữa ,sao cứ nhắc đến chuyện đó hoài thế?

_Vậy…chúc cô hạnh phúc và khỏe mạnh!giờ tôi phải đi làm rồi!Chào cô nhé!

_Càm ơn chị!chào chị!_Stephanie vẫn ngồi yên…trong đầu cô bé bây giờ đầy nỗi lo lắng,hoài nghj.như 1 người bị mất phương hướng,không biết đi về đâu,không biết làm gì,chỉ hành động dựa theo bản năng,để mong một hanh phúc với tình yêu của hắn… xa vời …….

Nó quay bước đi nhanh để cô bé khỏi thấy đôi mắt đang chực trào rơi nước của nó!Sao nó muốn yên ổn mà lại không được thế này…Nếu hắn đã quên được nó thì nó sẽ thấy đỡ hơn,đằng này….tại vì tội nghiệp cô bé ấy!Bất giác nó thấy cô bé ấy thật đáng thương …Khi nó chấm dứt với hắn,phải nói đó là cảm giác đau khổ nhất mà nó có thể cảm nhận được!Nhưng….giờ nó nghĩ đến hắn!Chắc là cảm giác của hắn còn đau hơn mình gấp trăm lần…Nó biết nó chẳng làm được gì nữa rồi,bây giờ nó chỉ biết nhìn người mà nó yêu thương đính hôn với người con gái khác ….và cầu chúc 2 người sẽ gặp may mắn .Nếu như đó là số phận,nếu như đó là sự sắp đặt của ông trời .thì ta phải tuân theo thôi…

Ngày mai….

Ngày mai………..

Trời lại tối……………..

Và trời lại sáng………………..


Powered by Xtgem.com
© Copyright Truyencapnhat.SextGem.Com
Wapsite thuộc hệ thống Wapnhipsong.net
WAP DOC TRUYEN