Chiến Thần OnlineGame hạng nặng, đồ họa khủng. Đánh quái, làm nhiêm vụ, cày level. (Hỗ trợ Java/ Android)
Nhưng dù sao cũng là lần đầu Nặc Nặc đích thân nấu cơm cho người yêu, cuối cùng thấy ngón tay đang lướt như bay trên bàn phím của Tiêu Đại boss khựng lại, vẻ mặt rất phức tạp, cô không nhịn được, thò cổ ra hỏi,” Thế nào? Có ngon không anh?”
Tiêu Đại boss là người kín đáo, không cần anh tán tụng, chỉ cần anh gật đầu khẽ là được, cô cũng thỏa mãn rồi.
Kết quả, Tiêu Đại boss trầm tư hồi lâu, nhắm mắt nuốt xuống, quay sang hỏi:” Nặc Nặc, ai dạy em nấu ăn?”
“Mẹ”
“ Vậy mẹ có bảo em rằng , nấu xong tốt nhất là mình nên nếm thử trước?”
“…”
Tiêu Đại boss diễn đạt ý mình một cách khéo léo và nhã nhặn rằng: Món này rất khó ăn, không tin em nếm thử mà xem.
/(T o T)/
Tiêu Dật, em hận anh!
Giả vờ rất ngon thì anh sẽ chết hay sao????
Thứ hai, ngày Nặc Nặc trở thành nhân viên chính thức cuối cùng đã đến.
So với những nhân viên mới cùng vào công ty thì Nặc Nặc trầm tình hơn nhiều. Đừng nói là quan hệ của cô và Tiêu Đại boss, mà mấy tháng nay, việc cô tham gia hai tổ hạng mục và rời đến tầng mười bảy đã khiến mọi người hiểu, cô trở thành nhân viên chính thức là điều không thể nghi ngờ.
Dù vậy, Nặc Nặc vẫn có chút thấp thỏm khi đi làm buổi sáng. Nhân viên chính thức, đó là điều cô đã mong ước bấy lâu. Chỉ cần chuyển sang chính thức, lương sẽ tăng thêm một bâc, tiền thưởng hạng mục và cuối năm cũng tăng, bảo hiểm xã hội và các loại cũng đều được đăng ký, mà quan trọng nhất là, cô vẫn ngày ngày đi làm cùng Tiêu Đại boss.
Nghĩ đến sau này ở bên Tiêu Đại boss cả ngày, trái tim Nặc Nặc đã bay ra ngoài cửa sổ, không nghe thấy trưởng phòng nhân sự đang nói những gì.Thực ra một nhân viên quèn như Nặc Nặc được chuyển sang chính thức căn bản không cần Tiêu Đại boss siêu bận rộn nhúng tay vào, chỉ cần cấp trên của Nặc Nặc là Mạc tử Uyên gật đầu, trưởng hạng mục gật đầu nữa, là cô có thể ký hợp đồng chính thức ở phòng Nhân sự rồi.
Thế nên đây là việc bắt buộc phải kinh qua của nhân viên mới, đến văn phòng nhân sự uống chút trà: hoặc ký hợp đồng, hoặc bị đuổi việc. Từ Mỹ Lệ trưởng phòng Nhân sự là một người phụ nữ tài giỏi ngoài ba mươi tuổi, thấy đồng chí Hứa Nặc lại chu du hồn vía tận đẩu tận đâu trong giờ phút quan trọng này thì nở nụ cười bí ẩn, không hề đánh động mà chỉ nhấp một ngụm trà.
ở vị trí của cô ta, thực ra không cần gì nhiều, quan trọng là cặp mắt biết nhìn người, hiểu tâm tư của sếp. Hứa Nặc này đến chưa bao lâu đã được Đại boss ưu ái, một lần là chuyển thẳng đến tầng mười bảy, lần khác là thay phòng Hành chính lấy cơm cho sếp.
Từ khi Từ Mỹ Lệ nhậm chức đến nay đây là lần đầu tiên có chuyện như vậy. Nên cô ta hiểu rõ, Nặc Nặc này không đơn giản. Đừng nói là người sáng chế Mạc Tử Uyên và trưởng hạng mục là chú Hải đều gật đầu đồng ý cho cô chuyển chính thức, mà hai vị này có không chấp nhận thì tự cô ta cũng không dám đề ra chủ trương đạp cô nàng ra khỏi cửa Kiêu Dực.
Vì theo báo cáo của người tâm phúc với mình, Nặc Nặc này thậm chí thứ Bảy, Chủ nhật Tiêu lão đại tăng ca cũng đến đưa cơm. Nói thế thì quan hệ hai người đã vượt quá phạm vi họ tưởng tượng rồi.
Từ Mỹ Lệ khẽ ho một tiếng, gọi hồn Nặc Nặc về, “Nặc Nặc, có nghe tôi nói gì không?”
“Hả?” Nặc Nặc đơ lưỡi, ngượng ngùng sờ mũi, “ Xin lỗi, lúc nãy tôi bận nghĩ ngợi”.
“Không sao, tôi nói là thông báo…” Từ Mỹ Lệ chưa nói xong, máy điện thoại réo lên rất không đúng lúc, cô ta cười tỏ ý xin lỗi rồi nghe máy.
“A lô? Hả? Khụ…được, được,vâng”.
Nói điện thoại ngắn gọn xong, Từ Mỹ Lệ đưa ánh mắt phức tạp nhìn Nặc Nặc một cái, nuốt vội câu ban nãy vào rồi đờ đẫn bảo, “ Hứa Nặc, chuyện chuyển chính thức này tạm gác sang một bên, Tiêu tổng mời cô lên gặp”.
Nghe thế, Nặc Nặc hơi nhíu mày, bất giác thấy căng thẳng.
Trực giác con gái mách bảo cô, có chuyện không ổn. Chẳng phải đã nói…, chuyện này không cần Tiêu Đại boss nhúng tay sao? Lúc đầu mình vào công ty bị gọi đến gặp anh, cũng vì nhân viên nữ phòng Kế hoạch hiếm hoi như lá mùa thu, Tiêu Dật lại quản lý trực tiếp phòng này, nên mới bị đưa đến gặp.
Nhưng bây giờ là tình hình gì?
Nặc Nặc cắn môi, dò hỏi vẻ hồi hộp, “ Tiêu tổng có nói là việc gì không?”
Từ Mỹ Lệ mím chặt môi, sắc mặt còn khó coi hơn cả Nặc Nặc, “Ừ, Mạc Tử Uyên và Tiêu tổng cãi nhau ở văn phòng rồi”.
Nặc Nặc lên tầng mười bảy, quả nhiên thấy các huynh đệ đang áp vào cửa văn phòng Tiêu Dật nghe ngóng với vẻ gian tà.
Thấy cô lên, mọi người đều giải tán, chỉ có Phì Long lão đại lừ đừ đến trước mặt cô, mồm há ra, chần chừ rồi cuối cùng thở dài.
Nặc Nặc thấy mọi người đều có vẻ kỳ quặc thì càng sợ hãi, kéo Phì Long lại hỏi han:” Rốt cuộc là có chuyện gì ạ?”
Phì Long vỗ vai thỏ trắng tỏ vẻ an ủi, “ Hiện giờ thì không sao, chú Hải đã vào trong giữ hai người lại rồi, cũng may chưa đánh nhau, chỉ hơi to tiếng một tí thôi.”
Phì Long lão đại trước nay luôn khoa trương,nhưng lúc này Nặc Nặc bất đắc dĩ phải tin lời anh ta, hơi rụt cổ lại,” Tóm lại là cãi nhau vì chuyện gì chứ?” Tiêu Đại boss và Mạc sư huynh chẳng phải là sư huynh đệ cùng trường hay sao? Nghe nói lúc đầu khi công ty sáng chế Kiêu Dực vẫn còn là một công ty nhỏ, ngay cả tiền mua bảo hiểm xã hội cho nhân viên còn chưa có, Mạc sư huynh đã cương quyết từ chối lời mời của công ty game online nổi tiếng trong nước để đến giúp cho Tiêu Đại boss.
Nên hai người thân như huynh đệ, bình thường nếu có mâu thuẫn trong công việc thì sau đó cũng quên ngay, không tỏ ra mất bình tĩnh như hôm nay : cãi nhau ngay trước mặt nhân viên. Nặc Nặc co rúm lại bên người Phì Long lão đại như rùa con, run rẩy nghĩ: Liệu có liên quan đến chuyện đưa cơm hôm trước của mình không?
Được thôi, cô thừa nhận, nghĩ như thế có phần… hoang tưởng.
Nhưng vì thường ngày các sư huynh thích đùa cô với Mạc sư huynh, lại thêm hôm qua sau khi biết sự thật, sắc mặt Mạc sư huynh hơi thiếu tự nhiên, lúc này thỏ trắng đành phải nghĩ theo hướng ấy.
Phì Long rùng mình,” Một hai câu không thể nói rõ được, em vào trước đi, Tiêu lão đại vẫn đang chờ đấy”.
Thỏ trắng nghe thế thì càng không muốn vào, cứ bám chặt vào cửa lùi dần, Tiêu Dật mà tức giận thì không phải là kinh dị bình thường, anh luôn bình thản trầm tĩnh, hôm nay lại gầm lên như sư tử thế kia. Không tận mắt nhìn thấy nhưng cũng có thể tưởng tượng ra sự kinh dị đó.
Lúc nguy hiểm thế này thì Nặc Nặc vào khác gì tìm cái chết. Thỏ trắng đang vật vã đấu tranh thì cửa phòng Tiêu Đại boss đã mở ra đột ngột. Mọi người nín thở, thấy chú Hải đưa Mạc Tử Uyên sắc mặt âm u ra ngoài.
Nặc Nặc cắn răng, lúc Mạc Tử Uyên đi qua, cô gọi khẽ một tiếng, “Tử Uyên sư huynh…”
Mạc Tử Uyên nghe mà như không nghe, đến ánh mắt cũng chấm chớp, đi lướt qua Nặc Nặc, xem cô là không khí.
>O<
Nặc Nặc đờ người, vô cùng ngượng ngùng, quả nhiên là bị … ghét rồi?
Cũng may chú Hải giải vây, thấy thỏ trắng đứng đó thì đẩy gọng kính cười,” Nặc Nặc lên rồi à? Vào đi, Tiêu tổng đang đợi cô đấy”.
Trong phòng Tiêu Đại boss đang vùi đầu nhìn màn hình máy tính, tóc che nửa gương mặt, không nhìn rõ vẻ mặt.
Nặc Nặc định thần lại, rồi mới mở miệng, “Tiêu tổng, em pha cà phê cho anh”.
Tiêu Dật ngẩng lên, nhướn mày vẻ bình thản,” Chẳng phải em đã không cho phép anh uống cà phê, sợ đau dạ dày à?”
Nặc Nặc thấy Tiêu Đại boss vẫn vui vẻ, không có vẻ đang giận dự thì hơi thở phào nhẹ nhõm, rồi mới e dè hỏi,” Lúc nãy… có chuyện gì thế?”
Tiêu Dật day day huyệt thái dương, ngần ngừ một lúc mới đáp:” Có khúc mắc ở một số quyết định với Tử Uyên nên…” Tiêu Đại boss khựng lại, rồi cười vẻ đau khổ:” Quyết định có liên quan đến em”
Thỏ trắng nghe thế, trái tim bé nhỏ lại dội thình thịch, muốn hỏi cũng chẳng dám, đành cúi gằm đầu véo vào tay mình thật mạnh. Chẳng lẽ mình đã đoán trúng? Mạc sư huynh anh ấy…
Nặc Nặc bất giác cắn môi, nghĩ kỹ lại thì Mạc sư huynh gần đây đối với cô đúng là hơi kỳ quặc, chẳng hạn đôi mắt nhìn cô lúc nào cũng lấp lánh nụ cười , rồi vẻ mặt thờ ơ nhắc nhở cô đừng thức đêm vì làm cho kịp kịch bản, rồi lại cứ thích đảo qua đảo lại trước mặt cô, với lý do rất chính đáng là đi lấy nước uống:>O<
Ngô nghê như thỏ trắng cũng phát hiện ra Tử Uyên sư huynh hơi bất bình thường. Nhưng vì thỏ đã có chủ nên Nặc Nặc nhút nhát không dám thừa nhận sự thực ấy mà thôi.
Tiêu Đại boss nhìn cô chằm chằm, rồi chuyển chủ đề, “Thông qua quyết định của các vị lãnh đạo, em đã được duyệt chuyển nhân viên chính thức rồi!”
“A?” Nặc Nặc sáng mắt, ngước lên toét môi cười ngốc nghếch,” Thật ư?”
Tuy không rõ tại sao Tiêu Đại boss lại đột ngột đề cập đến chuyện đó, nhưng thỏ trắng vẫn bắt đầu sung sướng vẫy đuôi, mơ ước thành thật. Năm nay cô thật là quá may mắn, sự nghiệp tình cảm đều đầy đủ. Cô sẽ phải bái tạ Bồ Tát mới được.
Thỏ trắng đang vui sướng ing~, thì Tiêu Đại boss đã nói ra câu thứ hai một cách tàn nhẫn,” Nhưng, anh không phê chuẩn”.
“…”
Nặc Nặc vẫn đang vui mừng hỉ hả, lập tức cúp điện ngay tại chỗ.
Đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại một câu cứ xoay vờn: Nhưng anh không phê chuẩn, Nhưng anh không phê chuẩn, Nhưng anh không phê chuẩn…
Rất nhiều cái … NHƯNG!
Giấc mơ mấy tháng nay của cô biến thành bọt biển, mà lại do chính bạn trai cô tự tay phá tan. Trong tích tắc, Nặc Nặc không hiểu nổi mình cảm thấy thế nào nữa.
Hai câu ấy của Tiêu Đại boss thực sự đã đưa Nặc Nặc lên thiên đường, sau đó chưa đến một giây sau đã đá cô xuống địa ngục. Khoảng cách to như vậy khiến Nặc Nặc không thích ứng được. Chẳng lẽ nhân phẩm của cô thực sự đã thành con số 0 hay sao?
Cách diễn đạt như thế của Tiêu Dật thì có khác gì với kiểu thông báo “Chúc mừng bạn đã trúng giải thưởng năm triệu tệ”, sau đó lại nói “Nhưng vì nguy cơ tài chính nên đơn vị phát thưởng đã phá sản”???
CHƯƠNG 12: CẦU HÔN BỊ TỪ CHỐI
Mẹ ơi, cứu con với! {{{(>_<)}}}
Về chuyện không phê chuẩn ấy thì Tiêu Đại boss có suy nghĩ của riêng Tiêu Đại boss.
Tuần trước thỏ trắng đến đưa cơm cho anh, Tiêu Đại boss bắt đầu suy xét rất nghiêm túc: Có lẽ, thật sự không hợp để Nặc Nặc ở lại Kiêu Dực.
Thứ nhất, quan hệ của họ sớm muộn cũng sẽ phải công khai. Theo tình hình hiện nay thì, những lời bàn tán xôn xao đã không còn ít nữa. Tiêu Dật không muốn Nặc Nặc bị chỉ chỉ trỏ trỏ, nói này nói nọ.
Thứ hai, đám sói phòng Kế hoạch càng lúc càng quá đáng, thường xuyên rảnh rỗi ôm vai đuà cợt thỏ trắng, tùy ý trêu chọc, Tiêu Đại boss tuy luôn tự nhận khả năng kiềm chế của mình rất cao, đối với các huynh đệ phòng kế hoạch cũng vô cùng khoan dung, nhưng chỉ mỗi việc Nặc Nặc là KHÔNG THỂ!
Tiêu Đại boss không biết mình còn có thể nhẫn nhịn được đến bao giờ, anh rất sợ một ngày nào đó bất cẩn sẽ đuổi hết động vật giống đực trừ anh ra, xuống khỏi tầng mười bảy.
Thứ ba, dường như có thỏ trắng ở công ty thì hiệu quả công việc của anh bị giảm sút rất nhiều. Nghe bên ngoài đột nhiên cười to, anh sẽ lo lắng có phải đám sói đang đùa cợt thỏ trắng, khi cần tăng ca làm việc cho kịp tiến độ hạng mục, anh lại lo thỏ trắng sẽ bị mệt, bị đói.
Tóm lại là hệt như câu nói xưa cũ: Tình văn phòng quả là khó khăn. Nên Tiêu Đại boss nghĩ đi nghĩ lại vẫn phất tay,không phê chuẩn cho Nặc Nặc lên nhân viên chính thức.
Nhìn dáng vẻ gục đầu ủ rũ của Nặc Nặc, Tiêu Đại boss thấy tim nhói đau, dịu giọng giải thích:” Thân phận hiện nay của em dù sao cũng khó khăn khi ở Kiêu Dực, hơn nữa trong nhà cũng không thiếu tiền, nên…”
“ Tiền không phải là vấn đề quan trọng!” Tiêu Đại boss chưa nói hết, Nặc Nặc đã đứng phắt dậy, mắt như nổ lửa, “Trước khi em đến đây tiền lương của em đã rất khá, sếp và các đồng nghiệp cũng rất dễ chịu. Em vất vả đến đây, làm lại từ đầu, không phải vì muốn có một số tiền nào đó mà là vì em thích công việc này! Công việc!!!”
Tiêu Dật thấy thỏ trắng nổi cơn lôi đình thì sững sờ một lúc rồi mới ho khẽ,” Nặc Nặc, em đừng xúc động quá…”
Xoa đầu Nặc Nặc tỏ ý an ủi, Tiêu Đại boss nhướn môi để lộ nụ cười rồi chậm rãi nói, “ Anh muốn em rời khỏi đây là vì quan hệ cấp trên cấp dưới của chúng ta không thích hợp để kết hôn cho lắm”.
Nghe thế, thỏ trắng lúc nãy còn đang tức giận hừng hực bồng cứng người, hóa đá tại chỗ.
Có phải đó là… một lời cầu hôn kiểu khác không?
Tiêu Đại boss ngượng ngập ho một tiếng, quay lưng lại với Nặc Nặc vì gò má anh đã xuất hiện hai vệt đỏ hồng hiếm có. Anh thừa nhận, là đàn ông nên anh rất ích kỉ, chủ yếu là nghĩ đến tương lai của mình và thỏ trắng, chứ không phải là công việc sự nghiệp của Nặc Nặc.
Bây giờ Nặc Nặc là bạn gái Tiêu Dật mà ở công ty thì vấn đề vẫn còn bé, nhưng tương lai gần thì thỏ trắng sẽ xuất hiện ở đây với tư cách là Tiêu phu nhân, ai dám tùy tiện giao việc cho cô, hoặc dạy bảo kiến thức chuyên môn? Như thế thì tất nhiên hiệu quả công việc sẽ rất thấp. mặt khác, khi đã là “ chồng của Tiêu phu nhân”, Tiêu Dật cũng chưa chắc chịu cho ai đó hoa tay múa chân chỉ đạo vợ mình.
Nên con đường duy nhất là Nặc Nặc phải thôi việc.
Tiêu Dật không biết Nặc Nặc nghĩ thế nào, nói câu này xong bèn giả vờ đứng cạnh cửa sổ nhìn phong cảnh, hai tay nắm vào nhau đang rịn mồ hôi. Ôi… không ngờ mình cũng có ngày này, căng thẳng đợi người ta trả lời.
Chiếc đồng hồ kiểu cũ trong văn phòng tích tắc chậm rãi, lâu như một thế kỉ, nhưng dường như chỉ trải qua vài phút ngắn ngủi, Tiêu Dật nghe Nặc Nặc thì thào, “Thôi việc là để kết hôn?”
Tiêu Dật cười không nói, hồi lâu mới “ ừm” một tiếng bằng giọng mũi.
Lúc này anh ngỡ thỏ trắng sẽ cảm động, rơi nước mắt, hoặc xúc động vô cùng, nhưng ai ngờ sự thực lại là…
Nặc Nặc hừ hừ hai tiếng, bình tĩnh nói:” Nói thế nghĩa là,khả năng làm việc của em không vấn đề gì? Chỉ cần không kết hôn thì không cần thôi việc?”
Tiêu Dật khẽ nhíu mày, chưa rõ ý của Nặc Nặc thì đã nghe cô nói,” Nếu đã thế thì em chính thức thông báo với anh, Tiêu Dật tiên sinh, lời cầu hôn của anh, em – từ - chối!”
Cùng lúc Nặc Nặc ra khỏi văn phòng Tiêu Đại boss, Từ Mỹ Lệ cũng nhận được thông báo từ chú Hải – Nặc Nặc đã bị cho thôi việc. Theo lệ thường thì người của phòng nhân sự phân đích thân nói chuyện với đương sự, sau đó mời người ấy ký tên vào đơn cho thôi việc, dọn dẹp đồ đạc, cuối cùng đến phòng tài vụ thanh toán tiền nong.
Nhưng với thân phận đặc biệt của Nặc Nặc, Từ Mỹ Lệ có phần lúng túng. Lên tầng mười bảy tìm Nặc Nặc hỏi thăm thì thấy một cô thỏ trắng nào đó đang ngồi thẫn thờ trước màn hình vi tính.
Thì ra khi Nặc Nặc ra khỏi văn phòng Tiêu Dật, bạn thân Tố Tố của cô cũng vừa lúc gửi một câu chuyện tiếu lâm vô hại cho cô. Nặc Nặc đang ức chế cần tìm người giải tỏa, thế là không nghĩ ngợi gì, bỏ qua tin cô nàng nhắn mà gõ lên:” Tiêu Đại boss cầu hôn với tớ rồi”.
Sự tồn tại của Tiêu Đại boss thì Tố Tố đã biết, khi nghe tin này, cô nàng lập tức buzz màn hình cho rung lên để biểu thị chấn động.
Tố Tố ăn thịt: Úi cha, hai người sao kết hôn nhanh thế? Ka ka ka, cậu còn chưa đưa Tiêu Đại boss ra mắt tớ mà đã kết hôn rồi á? Tớ hận chết cậu!!!
Nặc Nặc thở dài, chua xót gõ thêm hàng chữ nữa.
Nặc Nặc vô vị: Nhưng tớ từ chối rồi…
…
Lần này thỏ trắng đợi rất lâu, Tố Tố bên kia vẫn không nhắn nhe gì, Nặc Nặc đợi không nổi nữa mới nói tiếp:
Nặc Nặc vô vị: Ủa?Đâu rồi?
Tố Tố ăn thịt: Không sao, lúc nãy bị chuột rút cả người, tim đập thình thịch, vừa đi uống một chai thuốc trợ tim.
Nặc Nặc vô vị: =_= Tóm lại cậu muốn nói gì?
Tố Tố ăn thịt: Cậu là đồ ngốc nghếch khờ khạo bẩm sinh, não cậu bị tật à? Một người đàn ông… tốt như thế, một anh đẹp trai… giàu có như thế, mà cậu từ chối? Cậu từ chối thật á? Tốt lắm, xuất sắc lắm, tớ vỗ tay cho cậu!!!
Tố Tố ăn thịt: Thôi thế này đi, cậu đưa điện thoại liên lạc của Tiêu Đại boss nhà cậu cho tớ, cậu không cần thì đưa tớ, tớ dụ dỗ anh ấy!
Nặc Nặc vô vị: Đừng kích động, nghe tớ nói hết đã. Tiêu Đại boss quá đáng lắm. Anh ấy biết rõ tớ rất xem trọng công việc này, thế mà lại lấy lý do “ kết hôn rồi em sẽ khó làm việc trong công ty” để cho tớ thôi việc. Tớ thật sự rất thích công việc này, cậu biết mà,hu hu...
Tố Tố ăn thịt: Não cậu bị tật thật hả? Sao ngốc thế! Cưới rồi thì Tiêu Đại boss cũng thuộc về cậu, công ty của anh ấy cũng là của cậu, đến lúc đó cậu thì thầm to nhỏ ngọt nhạt thì anh ấy lại chả cho cậu quay về đi làm lại?
Tố Tố ăn thịt: Vả lại đồ ngốc nhà cậu có bao giờ nghĩ đến chưa, rằng bây giờ cậu công khai từ chối lời cầu hôn của Tiêu Đại boss ở công ty, không chỉ đánh mắt một mỹ nam đại gia tuyệt sắc, mà sau này trong công việc, cậu là nhân viên của boss, anh ấy không làm khó dễ cậu mà được à! Như vậy cậu còn tạo được sự nghiệp gì trong công ty Kiêu Dực chứ?
Nặc Nặc xem xong… hoàn toàn nghệt mặt.
Phải rồi, tại sao lại quên mất quy tắc đầu tiên mà bố đã dạy, đắc tội với ai chứ không được đắc tội với boss. Lúc nãy cô không chỉ hét lên với Tiêu Đại boss mà còn nghênh ngang từ chối rồi sập cửa bỏ đi, làm mất mặt anh ấy, sau này còn sống thế nào ở công ty đây?
Nặc Nặc túm tóc đập đầu vào tường, tiêu rồi, tiêu rồi, lúc ấy chỉ nghĩ đến phải bảo vệ công việc yêu thích, thật là bất cẩn…
Đầu óc thỏ trắng đang rồi loạn thì QQ bỗng lấp lóe. Trên màn hình xuất hiện một khung chát lớn, bên trên chỉ có một câu đơn giản:” Nặc Nặc, chúng ta nói chuyện”.
Nặc Nặc chớp mắt, nhìn kỹ lại, người gửi tin lại là…
Mạc Tử Uyên.
Thỏ trắng há hốc mồm, nhớ đến cách đây không lâu Mạc sư huynh vừa cãi nhau to với Tiêu Dật, trái tim bé nhỏ của cô bất giác run rẩy.
Chuyện quái gì thế này!
Quán cà phê Mila, tiếng dương cầm dịu nhẹ thánh thót vang lên như tiếng nước chảy.
ở bên cửa sổ, một nam một nữ đang ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm mại, vừa nhấp cà phê vừa trò chuyện. Nhưng rõ ràng là cô gái rất căng thẳng, thỉnh thoảng cứ đưa mắt nhìn lung tung.
Lại bất cẩn chạm phải chiếc thìa, quán cà phê yên tĩnh phát ra âm thanh lanh lảnh, rồi Nặc Nặc không nhịn nổi nữa,” Mạc sư huynh, chúng ta trốn việc ra ngoài thế này chắc không sao chứ?”
Nửa tiếng trước, Mạc Tử Uyên lạnh lùng như băng bảo cần nói chuyện với thỏ trắng, Nặc Nặc chưa kịp đáp “ vâng” thì Mạc Tử Uyên đã đánh thêm một câu, “ Anh đợi em ở quán cà phê Mila đối diện “. Sau đó out mất.
Thỏ trắng bất lực đành len lén chuồn ra ngoài. Tuy bình an vô sự, không gặp đồng nghiệp nào nhưng quán cà phê lại đối diện công ty, nghe nói nhân viên phòng kinh doanh thường xuyên đưa khách hàng đến đây, nếu gặp phải thì làm thế nào?
Cô đã đắc tội với Tiêu Đại boss, nếu lại phạm tội “ trốn làm trong giờ làm việc” thì có lẽ không giữ nổi công việc rồi.
Nặc Nặc nhấp nhổm, Mạc Tử Uyên lại rất trầm tĩnh, sau khi thản nhiên uống cà phê , anh trầm giọng nói, “Nặc Nặc, Tiêu Dật đã nói với em rồi?”
Thỏ trắng ngẩn ra một lúc rồi mới cắn răng, gật đầu.
Xem ra chuyện Tiêu Đại boss đuổi việc cô, Mạc sư huynh cũng biết, nghĩ đến đó Nặc Nặc nhói đau, dường như đã mơ hồi hiểu ra gì đó, tư duy lại rối bời, không mở đâu ra đầu mối.
Chẳng lẽ, Mạc Tử Uyên vốn xem Tiêu Dật là anh em giờ đây trở mặt với Tieu Đại boss là vì đối phương muốn đuổi việc mình?! Nếu là thế thật, Mạc sư huynh bất chấp tình cảm bao năm nay với Tiêu Dật mà tranh cãi to tiếng như thế là có ý gì?
Đáp án như đã hiện ra nhưng Nặc Nặc lại rụt đầu trốn tránh.
Những ngón tay nhỏ nhắn bất giác nắm chặt gấu váy, trong tích tắc Nặc Nặc rụt cổ lại, giọng nam trầm quyến rũ của Mạc Tử Uyên đã vang lên,” Anh cãi nhau với Tiêu Dật… là vì cậu ta muốn cho em thôi việc…”
Nặc Nặc hít một hơi thật sâu, híp mắt cười ha ha,” Thực ra em chẳng làm nên trò trống gì, ngoài việc tạo ra một số câu chuyện lặt vặt. Tử Uyên sư huynh xem trọng khả năng của em như thế, em thật rất bất ngờ và vui mừng, ha ha!”
Thỏ trắng nghe câu đó, nụ cười đông cứng lại, tim đập thịch một cái rồi hiểu ra, có lẽ… Tử Uyên sư huynh gọi mình ra không liên quan đến Tiêu Dật, không liên quan đến đuổi việc, mà là…
Nặc Nặc chớp chớp mắt, đang hoang mang thì Mạc Tử Uyên đã rầu rầu nói,” Cậu ta cho em thôi việc có phải là để kết hôn?”
Nghe câu nói đó xong, Nặc Nặc lại cảm thấy bình thản hơn, nghiến răng gật đầu, nhớ đến mình vừa nãy đã từ chối Tiêu Đại boss lại lắc đầu cật lực.
Mạc Tử Uyên thấy thỏ trắng cứ gật rồi lắc, tâm trạng đang u ám trở nên khá hơn, thì cười phì một tiếng. Thừa nhận đi, anh thực sự có chút gì đó kỳ lạ với Nặc Nặc. Trước kia bọn Phì Long chọc ghẹo, anh hoàn toàn không quan tâm, nhưng không biết từ khi nào mà bỗng phát hiện ra cô gái ấy có đôi mắt rất sáng, rất quyến rũ, giống như có phép thuật thu hút làm bạn không thể không quan tâm.
Không xin đẹp, chỉ thanh tú.
Công việc không hoàn toàn lắm, chỉ có ngôn ngữ khá linh hoạt nhạy bén.
Cũng không có gì đặc biệt lắm, nhưng khi cười thì rất ngọt ngào.
Cũng không biết nói năng gì lắm, nhưng thường xuyên mỉm cười.
Nhưng chính những cái “ nhưng” đó không biết tự bao giờ đã bao vây lấy anh vì vậy khi Tiêu Dật bảo,” Tôi muốn cho Nặc Nặc thôi việc” thì đã hoàn toàn bùng nổ, sụp đổ.
Đã thấy hai người kì lạ với nhau từ lâu rồi, Mạc Tử Uyên gỡ mình có thể phớt lờ, nhưng khi biết hai người sắp kết hôn thì sự tuyệt vọng trong sâu thẳm trái tim đã bùng phát. Không thể để cô đi, không thể để cô nghỉ việc, giờ phút này đây, thực ra chính Mạc Tử Uyên cũng thấy nực cười, tự lừa mình lừa người như thế, lấy lý do,” Nặc Nặc là nhân tài, rời công ty là tổn thất” đường hoàng như thế để từ chối, để phản đối, thì ngay cả can đảm thừa nhận mình đang ghen tuông cũng chẳng sao?
Khóe môi anh xuất hiện nụ cười khổ sở, Mạc Tử Uyên cay đắng, “Nặc Nặc… nếu… nếu không có Tiêu Dật…”.
Mạc Tử Uyên chưa nói xong, Nặc Nặc đã cắt ngang với vẻ chắc nịch, “ Nếu không có Tiêu Đại boss, thì sẽ không có công ty sáng chế Kiêu Dực ngày nay, em cũng sẽ không đến làm việc ở đây, càng không thể quen biết Tử Uyên sư huynh”.
Lễ phép và trầm tĩnh, thỏ trắng đã thản nhiên hủy diệt tia hy vọng cuối cùng của Mạc Tử Uyên.
Có một số người, một số việc, số trời đã mặc định thế rồi.
Sẽ không thay đổi vì sự lựa chọn của chúng ta, sẽ không chệch choạc khỏi quỹ đạo vì quyết định của chúng ta, vì nó vốn đã luôn tồn tại, chỉ do chúng ta chưa đến lúc được biết mà thôi.
Từ đầu, Mạc sư huynh anh đã không phải là người em thích.
Cho dù không có Tiêu Đại boss, người ấy cũng sẽ không phải là anh. Em tàn nhẫn nói với anh như thế là mong muốn anh tìm được cho mình người của số phận. Thở dài một tiếng, Nặc Nặc tổng kết:” Tử Uyên sư huynh, người anh cần tìm không phải em”.
Im lặng một lúc lâu, Mạc Tử Uyên cuối cùng đã hồi phục lại thần sắc thường ngày, mỉm môi nói,” Nặc Nặc cám ơn em”.
Nặc Nặc mỉm cười lắc đầu, trở lại với dáng vẻ rụt rè của thỏ trắng, nói:” Vậy Tử Uyên sư huynh, anh có thể giúp em một việc không?”
Trưởng phòng nhân sự Từ Mỹ Lệ vì chuyện Nặc Nặc bị thôi việc mà cảm thấy khó xử vô cùng.
Một mặt cô nàng bị vướng chuyện quan hệ giữa Tiêu Đại boss và Nặc Nặc, cảm thấy mình không thể hạ đao quyết định được, một mặt lại thắc mắc không hiểu Tiêu Đại boss nghĩ gì, sao lúc thì nâng Nặc Nặc lên tận trời xanh, khi thì lại đòi cho thôi việc.
Từ Mỹ Lệ đã làm công tác nhân sự tròn mười năm, lần đầu gặp chuyện khó xử.
Đang lúc vướng mắc thì người sáng chế đẳng cấp phòng kế hoạch Mạc Tử Uyên gọi điện đến, hạ mệnh lệnh một cách đơn giản,” Chuyện cho Nặc Nặc thôi việc đã bị hủy bỏ, cô chuẩn bị hợp đồng nhân viên chính thức đi”.
Từ Mỹ Lệ thấy tim lạng ngắt, e dè hỏi dò,” Nhưng bên Tiêu tổng…”
“ Bên Tiêu Dật tôi đã nói qua rồi, lát nữa em Lâm chắc sẽ đến báo với cô”.
Từ Mỹ Lệ vâng dạ rối rít. Quả thế, điện thoại vừa cúp thì em lâm đã nhanh nhảu chạy xuống.
“Trưởng phòng Từ, thông báo chuyển Nặc Nặc thành nhân viên chính thức đã được phê duyệt, đây là chữ ký của lãnh đạo phòng, chị xem xem rồi làm hợp đồng nhé”
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Từ Mỹ Lệ lóng ngóng không biết đường nào mà lần, cố ý nhìn chữ kí rồng bay phượng múa ở dòng cuối cùng trang cuối cùng một lúc, xác định hai chữ “Tiêu Dật” không phải do người khác giả mạo rồi mới tò mò hỏi, “ Lúc thế này, lúc thế khác, tóm lại là sao vậy?”
Em Lâm chớp đôi mắt to, chắc chắn xung quanh không có ai rồi mới hạ giọng thì thào,” Trưởng phòng Từ, chị không hiểu ư? Em đoán là Tiêu Đại boss và Nặc Nặc cãi nhau, Tiêu Đại boss ấm ức nên mới không chịu ký tên phê duyệt ấy mà”.
Hai người thì thầm với nhau, mọi việc đã rõ.
…
Thế nhưng cùng lúc ấy, Nặc Nặc cũng đang trò chuyện bằng QQ với Mạc Tử Uyên.
Nặc Nặc vô vị: Tử Uyên sư huynh, thật sự rất cám ơn anh.
Mạc Tử Uyên: không cần.
Ngón tay gõ chữ của Nặc Nặc khựng lại, nước mắt đầm đìa: Tử Uyên sư huynh hình như càng trở nên xa cách hơn trước nữa rồi >O<
Được thôi, cô thừa nhận là cô đã sai, rõ ràng đã làm bộ làm tịch là người tốt, thế mà còn bắt người ta giúp mình, chạy đến tìm Tiêu Đại boss ký tên cho thông báo chuyển chính thức của mình. Nhưng cô cũng bó tay rồi, sau khi từ chối lời cầu hôn, không cần nghĩ bằng ngón chân cũng biết Tiêu Đại boss rất kinh khủng, rất dã man.
Lúc này thì kẻ gây họa là cô không nên xuất hiện là tốt nhất. Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, Nặc Nặc đã vì công việc này mà bỏ rơi cả Tiêu Đại boss, làm gì có chuyện bỏ cuộc giữa chừng? Thỏ trắng nghĩ đi nghĩ lại, vừa muốn Tiêu Đại boss ký tên, vừa không muốn anh nổi giận thì chỉ có một cách duy nhất- xấu hổ nhìn màn hình, Nặc Nặc lại gõ lách cách một hàng chữ để không khí dịu lại.
Nặc Nặc vô vị: Vậy… Lúc anh bảo Tiêu Đại boss ký tên, anh ấy có nói gì không ạ?
Gửi đi rất lâu rất lâu rồi, bên kia mới hồi âm, vẫn là hai chữ lạnh lẽo.
Mạc Tử Uyên: Không có.
Không có.
Không có.
Không có…
Trong tích tắc, Nặc Nặc thấy trời đất xoay vần, trong đầu chỉ có hai chữ này đang bay tứ tung. Không cần Mạc Tử Uyên miêu tả, cô cũng có thể tưởng tượng ra cảnh ấy, Mạc Tử Uyên đưa thông báo chuyển chính thức đến trước mặt Tiêu Đại boss, người ấy sa sầm mặt, nhẫn nhịn, sau đó, ký tên!!!
Quen Tiêu Dật lâu rồi, Nặc Nặc và Tiểu Tuấn đều có chung một nhận thức: Tiêu Đại boss càng không vui càng tức giận thì ngoài mặt càng tỏ ra nhẫn nhịn, ánh mắt sâu thẳm. Nhưng Tiêu Đại boss càng như vậy thì càng đáng sợ!!!
Chẳng phải đã có một danh nhân từng nói,” Không bùng phát trong im lặng, mà diệt vong trong im lặng” đó sao? Sự tĩnh lặng trước cơn bão mới khiến thỏ trắng rùng mình ớn lạnh, hơn nữa cô cũng biết rõ mình đang ở vào hoàn cảnh nào, người đang “ bùng phát trong im lặng” là Tiêu Đại boss, còn cô ư, sẽ là “ diệt vong trong im lặng”.
Mẹ ơi, cứu con với!!!{{{(>_<)}}}
Sao con lại thần kinh mà đắc tội với Tiêu Đại boss thế này?
Nặc Nặc đang đau khổ muốn đập đầu vào tường thì Mạc Tử Uyên đã đánh một hàng chữ mới.
Mạc Tử Uyên: Em định sau này thế nào?
Nặc Nặc vô vị: Hử?
Mạc Tử Uyên: Có sự PR của Phì Long, có lẽ không đến ba ngày thì cả công ty đều biết quan hệ của em và Tiêu Dật.
Nặc Nặc vô vị: …
Mạc Tử Uyên: Hơn nữa với sự hiểu biết của anh về Tiêu Dật, cho dù nhất thời em có cách để thành nhân viên chính thức, thì cậu ấy cũng sẽ có cách buộc em thôi việc.
Lần này ngày cả việc đánh dấu câu tỉnh lược mà Nặc Nặc cũng không còn sức. Đầu óc đang kêu ùng ùng, sấm dội liên tục. Trong lòng cô chỉ còn lại một suy nghĩ:
Toi rồi!
Toi thật rồi!
Tiêu Đại boss chắc chắn không phải người buông tha dễ dàng, bây giờ cô không chỉ từ chối sắc đẹp dâng đến tận miệng mình vì công việc, mà tương lai sau này vẫn sẽ bị Tiêu Đại boss quét ra khỏi cửa, chuyện này có khác biệt gì với việc bán phu nhân và lại rút lui quân sĩ đâu?
CHƯƠNG 13: CHIẾN TRANH LẠNH
Tiêu Đại boss anh đáng yêu quá!
Nặc Nặc run rẩy sợ hãi chờ đợi Tiêu Đại boss đến xử lý mình, kết quả cả cuối tuần cùng chẳng thấy gì, Nặc Nặc cứ hết lần này đến lần khác cố lấy can đảm gọi điện cho Tiêu Dật mà không thành. Mỗi đêm trước khi ngủ cô đều tự an ủi, ngày mai, ngày mai nhất định sẽ liên lạc với anh.
Cứ ngày mai rồi ngày mai nữa, cho đến thứ tư mà Tiêu Đại boss vẫn không thèm đếm xỉa đến Nặc Nặc. Thỏ trắng cuối cùng không kìm nổi, bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Liệu có thể… Tiêu Đại boss lần này giận quá nên bị tổn thương, bỏ mình thật rồi?
Hoặc là… anh thấy bị từ hôn thật quá mất mặt, đợi mình đến xin lỗi?
Hôm ấy hình như mình đã quá giận dữ, nếu mình ngọt nhạt đến dỗ dành anh…
Không được, tuyệt đối không được!
Nặc Nặc cắn răng, chuyện ấy cô không có gì sai, là do Tiêu Đại boss tự quyết định. Anh ta quá là gia trưởng. Nếu cô chủ động xin lỗi trước, Tiêu Đại boss sau này càng chẳng coi ai ra gì nữa!
Thỏ trắng nghĩ tới nghĩ lui, chủ động tìm Tiêu Dật cũng không được, mà đợi anh liên lạc cũng không xong, cứ do dự mãi rồi quyết định đến tìm em Lâm hỏi dò tin tức trước.
Thỏ trắng nhân lúc nghĩ trưa đã giả vờ kéo em Lâm sang một bên, vòng vo tam quốc một lúc lâu rồi mới hỏi khéo,” Dạo này công việc các cậu có bận không?”
Em Lâm phì cười thành tiếng, bóp cằm nhìn trời,” Tớ và Hoa Hoa gần đây rất ổn, cũng không bận lắm”.
Thỏ trắng thất vọng “ồ” lên một tiếng rồi lại hỏi dò, “Ơ… thế ngoài cậu và Hoa Hoa ra…?”
Em Lâm biết rõ Nặc Nặc muốn hỏi ai nhưng vẫn làm ra vẻ hoang mang, “Ủa? Nặc Nặc cậu hỏi “các cậu” chẳng phải là tớ và Hoa Hoa à? Còn có ai nữa?”
=_=
Em Lâm và Nặc Nặc tiếp xúc đã lâu, lại có tình bạn cách mạng khi cùng phục vụ tiết mục đưa cơm cho boss, thực ra đã thân lắm rồi. Thấy Nặc Nặc đỏ mặt, em Lâm nhướn mày huých vào cô,” Được rồi, không chọc cậu nữa, biết cậu muốn hỏi Tiêu tổng, nhưng trước khi trả lời, cậu bắt buộc phải nói thật một việc”.
Nặc Nặc chớp mắt,” Việc gì?”
“ Có phải cậu cãi nhau với Tiêu tổng không?”
“Ưm… “Nặc Nặc yên lặng nhìn trời xanh, mức độ đó có gọi là cãi nhau không? Hai người họ không mặt đỏ tía tai, nhưng hình như sự việc còn nghiêm trọng hơncar cãi nhau.
Em Lâm thấy Nặc Nặc im lặng thì máu nhiều chuyện càng bốc lên, cuối cùng lắc vai Nặc Nặc,” Nói mau, nói mau đi”
Nặc Nặc gãi đầu,” Cứ cho là thế đi”
Em Lâm tỏ ra không hài lòng với câu trả lời đó, đang định hỏi nữa thì nghe thỏ trắng nói,” Vậy tóm lại Tiêu Đại boss gần đây làm gì thế?” Tại sao không đến tìm cô? Câu đó Nặc Nặc ngượng ngùng nên không dám hỏi.
Em Lâm thấy không moi được tin tức gì thì thất vọng rũ vai, khoanh tay bảo,” Thực ra bọn mình cũng không biết Tiêu tổng mấy hôm nay đi đâu, hỏi các lãnh đạo cấp cao cũng ra vẻ bí mật lắm. Tớ còn định thăm hỏi tí tin tức từ cậu, haizzz…”
Thỏ trắng tính toán cuối cùng bị tính toán lại, ủ rũ suýt nữa thì ngất đi, khó khăn lắm mới hoàn hồn nghe em Lâm bình tĩnh phân tích,” Ừ, theo cậu nói thì Tiêu Đại boss chắc chắn là trong lúc giận dữ…”
Nặc Nặc dỏng tai,” Trong lúc giận dữ thì làm gì?”
“Trong lúc giận dữ bỏ nhà ra đi!!!”
Nghe em Lâm phân tích chắc như đinh đóng cột, Nặc Nặc sụp đổ hoàn toàn.
Tuy không tin lắm vào sự phân tích của em Lâm nhưng Nặc Nặc vẫn đứng ngồi không yên vì chuyện Tiêu Đại boss mất tích ba ngày. Suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu cô là liệu Tiêu Đại boss có xảy ra chuyện gì không? Nghĩ như thế thỏ trắng không thể ngồi yên bất chấp sĩ diện, vội vàng gọi điện thoại cho Tiêu Đại boss.
Điện thoại vừa reo được một tí thì bên kia đã nghe máy. Nhưng chỉ một chữ “alo” đơn giản mà Nặc Nặc đã thấy nổi da gà. Rõ ràng không phải là giọng của Tiêu Đại boss… điện thoại di động của Tiêu Đại boss trước nay không rời người, bây giờ người di động rồi, còn có một giọng nam lạ nghe máy…
Một loạt suy nghĩ xuất hiện trong đầu Nặc Nặc, nhưng càng là thế thì Nặc Nặc càng không tìm ra đầu mối, nắm điện thoại trong tay mà vả cả mồ hôi, bên kia đã lại “ alo” với giọng nóng nảy.
Nặc Nặc nuốt nước bọt mới tìm lại được giọng mình, “ Xin hỏi… Tiêu Dật có ở đó không?”
Người bên kia khựng lại rồi mới cao giọng,” Tiêu Dật à? Nó vừa vào phòng mổ?”
Nghe câu đó, tim thỏ trắng tích tắc nhảy lên tận cổ họng, cô nhảy bật lên khỏi chỗ ngồi. Quả nhiên, quả nhiên là Tiêu Đại boss có chuyện rồi, cô biết ngay là anh không phải là người nhỏ mọn hẹp hòi, sao có thể mấy ngày liền không liên lạc với cô được.
Nặc Nặc run lẩy bẩy,” Vậy anh ấy ở bệnh viện số mấy? Cháu đến đó ngay”
“ Không sao, không sao, Tiểu Dật nói là bị thương nhẹ thôi, không cần ai đến thăm”
Nặc Nặc thẫn thờ, hình như… có gì đó không đúng, Tiêu Đại boss thứ năm tuần trước đã mất tích, nếu xảy ra việc thật sao hôm nay mới mổ? Hơn nữa nghe người kia nói, cảm giác hình như Tiêu Đại boss trước khi mổ vẫn rất tỉnh táo, còn dặn dò là chuyện nhỏ nữa?
Nặc Nặc hít một hơi thật sâu, nhắc nhở mình bình tĩnh rồi mới hỏi,” Ơ… xin hỏi bác là…?”
“ Tôi là bố của Tiểu Dật,cô là ai thế? Ôi trời, già rồi nên vô tích sự, không đeo kính lão nên không nhìn rõ tên trên điện thoại di động”.
Thỏ trắng mở to mắt, kinh ngạc vô cùng, người nghe máy lại là … là ông Tiêu? Nặc Nặc cảm giác cú điện thoại này đã khiến mình chết mất bao nhiêu tế bào thần kinh, vật vã hồi lâu mới dùng giọng ngọt ngào, vẫy đuôi nói,” Cháu chào bác Tiêu, cháu là Nặc Nặc”.
“ Ồ ồ, là Nặc Nặc à…”
Nặc Nặc hơi căng thẳng,” Bác Tiêu, Tiêu Đại boss sao thế ạ? Sao lại phải mổ ạ?”
“ Không cần lo, nó đến phòng mổ cắt chỉ”.
(O_O)
Nói thế nghĩa là, đã không còn nguy hiểm?
Mà mới mấy ngày đã cắt chỉ, chắc không bị thương nặng nhỉ?
Bác ơi, bác không thể nói hết một lần hay sao? Đang định hỏi ông Tiêu xem địa chỉ bệnh viện thế nào thì thỏ trắng nghe văng vẳng một giọng nam trầm quen thuộc.
Giọng trầm và nghiêm túc,” Bố đang làm gì thế?”
“ Không… không có gì…” Ông Tiêu ho một tiếng như hơi căng thẳng,” Lúc nãy con ra ngoài, có người gọi điện đến”.
…
Trong tích tắc có âm thanh hơi nhiễu, rồi điện thoại như đã đổi chủ. Giây sau, cô nge Tiêu Đại boss gọi với vẻ hơi gấp gáp,” Nặc Nặc”.
Nặc Nặc im lặng rồi nói ngay,” Tiêu Đại boss anh không cần nói gì cả, báo em biết địa chỉ bệnh viện, em đến ngay!”
Khi Nặc Nặc đến bệnh viện thì ông Tiêu đã đứng đợi ở cổng.
Thỏ trắng cận thị nhẹ, nhưng kiên quyết không đeo kính hay kính áp tròng, khi tới cổng bệnh viện đã thấp thoáng từ xa một bóng áo trắng vẫy tay với mình, đang nghi ngờ mình đâu có quen bác sĩ nào trong đây thì đến gần, cô mới nhìn rõ và kêu lên:
“Bác Tiêu!”
Phải, sao cô lại quên rằng cha mẹ Tiêu Đại boss đều là bác sĩ, ông Tiêu lại là giáo sư Tiêu của đại học y khoa, nếu Tiêu Đại boss vào bệnh viện thì chắc chắn phải vào bệnh viện nơi họ làm việc rồi. Có nghĩa là, sau này, trong thời gian trước khi Tiêu Dật xuất viện, cô đến chăm sóc Tiêu Đại boss mang canh nóng v.v… các chi tiết đó đều bị theo dõi dưới con mắt bố mẹ chồng tương lai.
Nặc Nặc toát mồ hôi đầm đìa, lập tức ngoan ngoãn, “ Bác Tiêu sao lại ra đây đón cháu ạ, như thế cháu ngại lắm”.
Giáo sư Tiêu đẩy gọng kính, lắc đầu,” Bác ra để kể cháu nghe sự tình”
Thì ra, mấy hôm nay Tiêu Đại boss mất tích là vì xảy ra tai nạn xe. Nguyên nhân là đã đến ngày Tiểu Tuấn đến báo danh ở trường đại học, cả nhà lái xe đưa cậu bé đến sân bay, giữa đường thì gặp chuyện.
Nặc Nặc thấy tim thắt lại,” Vậy Tiểu Tuấn và bác gái không sao chứ ạ?” Giáo sư Tiêu cố ý giấu con trai mà nói cho mình nghe, liệu có phải…
Thỏ trắng đang nghĩ vẩn vơ thì ông Tiêu đã lắc đầu phủ định viễn cảnh kinh hoàng mà Nặc Nặc đang nghĩ,” Không sao, ngoài Tiêu Dật lái xe bị thương nhẹ, đầu bị va đập phải vào bệnh viện theo dõi vài hôm thì ba người còn lại đều không sao”
Nặc Nặc thở phào, ông Tiêu nói tiếp,” Vợ bác không yên tâm về Tiểu Tuấn nên cũng bay đến Bắc Kinh với nó rồi”
“Thế thì tốt quá” Nặc Nặc gật gù,” Chỉ cần bình an là phúc rồi”. Nhưng cũng đâu phải chuyện gì khuất tất mà tại sao ông Tiêu cứ phải lén nói với mình nhỉ?
Ông Tiêu thấy Nặc Nặc nhìn mình vẻ nghi ngại thì như đoán ra được tâm tư của cô, nhìn quanh quất, ho một tiếng rồi mới kéo Nặc Nặc ra góc tường,” Nặc Nặc, quan trọng không phải là tai nạn, mà là nguyên nhân xảy ra tai nạn”.
“Hả?”
Giáo sư Tiêu trầm tư một lúc, cặp kính lấp lánh ánh sáng, rồi thì thầm,” Thằng bé Tiêu Dật xưa nay luôn chín chắn nội tâm, hai bác rất yên tâm về nó, Tiểu Tuấn gần như là hoàn toàn do nó chăm sóc, nhưng chưa bao giờ bác thấy nó căng thẳng như thế…”
Thỏ trắng nghe mà ù ù cạc cạc, đang định hỏi thì ông Tiêu đã thuật lại toàn bộ câu chuyện.
Hôm ấy trên đường đưa Tiểu Tuấn đến trường thì đã xảy ra tai nạn thật. Lúc đó Tiêu Đại boss kiêm tài xế lái xe, ông bà Tiêu ngồi phía sau đang vui vẻ trò chuyện, Tiểu Tuấn ngồi ghế phụ thấy nhàm chán quán nên lục lọi đồ lôi ra một quyển sách từ ngăn đựng trong xe của ông anh. Đang định mở xem thế nào thì Tiêu Dật hét lên một tiếng, lông mày dựng ngược cả lên, lao đến cướp lại, khiến Tiểu Tuấn giật bắn mình đánh rơi sách, cùi chỏ của Tiêu Dật huých vào vô lăng, chiếc xe chệch ra khỏi đường, đâm thẳng vào gốc cây to bên đường…
Nặc Nặc há mồm trợn mắt, suýt nữa thì tròng mắt cũng rơi xuống. Người chín chắn như Tiêu Đại boss lại phạm lỗi sơ đẳng như thế, hơn nữa lại trong tình huống cả nhà ở trên xe. Còn nhớ ban đầu anh còn nhấn mạnh trong cuộc họp rằng khi lái xe yêu cầu phải cẩn thận, không thể lơ đãng chút nào được.
“ Rốt cuộc là sách gì mà quan trọng thế?”
Nghe câu đó, ông Tiêu nhíu mày, giọng điệu cũng có vẻ nặng nề hơn, “ Vì không biết nên mới lo lắng, Tiểu Tuấn cũng nói lúc đó chuyện xảy ra quá đột ngột, nó cũng chưa kịp nhìn rõ bìa sách”.
“Tiêu Đại boss bây giờ đang nằm trong bệnh viện, chúng ta nhân lúc anh ấy không biết thì lên xe tìm thử là được?”
Ông Tiêu càng tỏ vẻ lo âu, nghiến răng kích động,” Vấn đề là ở đây! Nặc Nặc, cháu không biết đâu, lúc ấy xảy ra tai nạn, mọi người cuống lên đưa Tiêu Dật lên xe cấp cứu, phản ứng đầu tiên của nó lại là giấu quyển sách vào trong túi áo”
Nặc Nặc hoàn toàn không hiểu là cái gì, cơ mật kinh doanh? Tài liệu tiền bạc của công ty? Không thể. Với cá tính của Tiêu Đại boss, nếu Tiểu Tuấn mò thấy tài liệu quan trọng của công ty, nhiều nhất thì anh cũng chỉ nhìn thẳng và nói gọn một câu,” Bỏ xuống, đó là tài liệu công ty”.
Chỉ một câu thôi thì đã có thể khiến cô và Tiểu Tuấn run bần bật rồi, sách gì mà khiến Tiêu Đại boss lại vô thức cướp lại thế? Thật là… kỳ lạ quá!
Giáo sư Tiêu thấy thỏ trắng sờ cằm ra chiều nghĩ ngợi thì đã bắt đầu nấc nghẹn,” Nặc Nặc, cháu bảo xem Tiêu Dật nó có phạm tội gì không? Chẳng hạn trốn thuế gì đó, hoặc phái gián điệp đi cướp cơ mật kinh doanh của đối thủ? Ôi, bác và bà nhà ngoài chơi với dao mổ ra thì chẳng biết gì hết, hai bác cứ hỏi tại sao Tiêu Dật mới mở công ty mấy năm mà lại làm ăn tốt thế, nhất định là… nhất định là đã sử dụng mánh khóe bất hợp pháp rồi…”
Nặc Nặc à, trí tưởng tượng của ông Tiêu quả thật là rất phong phú, không viết tiểu thuyết đúng là lãng phí quá.>O<
Công ty sáng chế Kiêu Dực đã ra đời một game RPG đầu tiên từ lâu, khi ấy lượng tiêu thụ vẫn không tốt lắm, rất nhiều game thủ không biết công ty vô danh tiểu tốt này, thì Nặc Nặc đã hân hạnh chơi game đầu tiên do Tiêu Đại boss tài năng chế tạo ra.
Phông nền tuyệt đẹp, nhưng nhân vật cá tính, tình tiết game hấp dẫn… Ngay cả NPC cho cả rót xì dầu cũng có câu chuyện riêng của nó, tuyệt đối không xuất hiện nhưng đoạn nói chuyện vớ vẩn kiểu,” Hôm nay trời rất đẹp, bảo hai cô con gái lấy chăn ra phơi”, mỗi một thành phố hay thị trấn đều có thế giới quan và những câu chuyện riêng của nó, khi chơi game rất suôn sẻ thuận lợi, tuy không thể nói là thập toàn thập mỹ, nhưng lúc đó Nặc Nặc đã nghĩ, một Kiêu Dực nhỏ bé thế này, một người sáng chế game thế này đúng là có một không hai.
Một tấm lòng như thế, một tài năng như thế, nhất định không thể cam tâm bị chìm lấp trong đám người, quả nhiên mấy năm sau, khi công ty Kiêu Dực đã nổi tiếng như cồn, Nặc Nặc đã nhìn thấy Tiêu Dật thiên tài trong văn phòng tổng giám đốc. Lúc ấy mà bảo là nhân viên quèn căng thẳng khi gặp Đại boss thì chưa đúng, thà nói đó là tâm trạng thấp thỏm hồi hộp khi fan gặp thần tượng thì đúng hơn?
Nhớ đến cảnh gặp gỡ tình cờ lần đầu tiên, Nặc Nặc khẽ nở nụ cười dịu dàng, nắm tay ông Tiêu, cô kiên quyết lắc đầu,” Tiêu Đại boss không thế đâu bác ạ”.
Rất lâu rồi, trước khi gặp Tiêu Đại boss, Nặc Nặc đã biết người ấy nhất định là người thẳng thắn thành thật. Cô tin Tiêu Dật.
Ông Tiêu vẫn băn khoăn,” Nhưng cháu không thấy Tiêu Dật rất kỳ quặc à? Lần này gặp tai nạn không những không báo cho ai trong công ty biết, mà thậm chí đến cháu cũng không”.