Chiến Thần OnlineGame hạng nặng, đồ họa khủng. Đánh quái, làm nhiêm vụ, cày level. (Hỗ trợ Java/ Android)
Chiều hôm ấy, Pink Baby đang tổ chức họp thì thấy em Lâm phòng Hành chính mặt mày khổ sở luồn vào, len lén đến cạnh Nặc Nặc thì thào, “Nặc Nặc, Tiêu tổng bảo cậu gọi cho anh ấy, cậu đã gọi chưa?”
Tuy em Lâm ghé sát, nói thầm với Nặc Nặc, nhưng âm lượng… khiến cả phòng họp nghe thấy. Nghe thấy từ quan trọng là “ Tiêu tổng” nên ông chú dung tục đang thao thao bất tuyệt trước màn hình power point cũng mỉm cười vẻ nịnh nọt.
“ Em Lâm, Tiêu tổng tìm Hứa Nặc có việc hả?”
“ Đúng thế”. Em Lâm cười hì hì, thẳng lưng lên, “ Hình như gấp lắm, nên tôi mới vào phòng họp hỏi xem, xin lỗi đã làm phiền anh”. Nói thế nhưng em Lâm lại không tỏ ra chút hối hận nào vì đã cắt ngang việc của ông chú dung tuc.
Ông chú dung tục là yêu tinh, tự khắc hiểu ra đạo lý không thể đắc tội được với thư ký quan trọng cạnh Tiêu Dật, nụ cười trên gương mặt càng đậm hơn, “ Đâu có, nếu có việc thì Hứa Nặc đi gọi điện thoại cho Tiêu tổng trước đi”.
Dứt lời, Nặc Nặc nãy giờ vẫn im lặng ngẩng đầu lên, “ Ồ, tôi vẫn chưa kịp gọi cho anh ấy”.
Em Lâm muốn khóc mà không khóc nổi, cuống lên giậm giậm chân, “ Vậy… bây giời ra ngoài gọi đi?”
Nặc Nặc sờ cằm làm ra vẻ suy nghĩ, “ Ồ, lát nữa đi, bây giờ đang họp mà?”
Vừa dứt lời, em Lâm và ông chú dung tục hóa đá cùng lúc, đồng thời những nhân viên khác cũng cấm khẩu. Ông chú dung tục không hiểu, tưởng Nặc Nặc cố ý gài bẫy mình, để báo thù mối hận trước kia, làm sao được! Nếu Tiêu tổng nghĩ anh ta cố tình chơi xỏ, không thả Nặc Nặc, không để cô nàng gọi điện cho anh thì chẳng phải anh ta sẽ tiêu đời ư?
Bên này, em Lâm cũng mắt đỏ hoe, tiền thưởng tháng này… hết hi vọng rồi!
Tiêu Đại boss buổi sáng gọi điện đến, bảo có chuyện muốn tìm Hứa Nặc phòng kế hoạch, muốn cô đích thân gọi lại. Kết quả cả buổi sáng đã qua đi, cả buổi trưa cũng đi nốt, bây giờ buổi chiều cũng sắp qua rồi mà đồng chí Hứa Nặc vẫn thản nhiên, không chịu gọi điện lại.
Tiêu đại boss vì thế rất bực, rất phiền muộn, buổi chiều đã gọi ba cuộc đến hỏi em Lâm, em Lâm bị kẹp giữa hai thế lực mà không dám nói gì.
“Nặc Nặc, cậu hãy nể mình chúng ta thân thiết nhau, mà thương cho tiền lương eo hẹp của tớ với , ra ngoài gọi điện đi?”
Nặc Nặc vẫn tỏ vẻ lãnh đạm, đang định từ chối thì cửa văn phòng lại xịch mở,bên ngoài xuất hiện cô nàng Hoa Hoa,nhân viên mới phòng Hành chính. Hoa Hoa chớp đôi mắt to, “ Chị Lâm ơi, Tiêu tổng lại gọi đến, nói là… Hứa Nặc phải đích thân gọi lại”.
Nặc Nặc nghe thế, ánh mắt thoáng tia xảo trá, bóp cằm cười nhạt, ừ ừ, hay lắm. Có tiến bộ, chịu mất mặt để đích thân gọi đến tìm mình rồi ư?
“ Thế à…”Nặc Nặc trầm tư, bĩu môi nói, “Ồ , em Lâm, cậu giúp tớ nói với Tiêu tổng, nửa tiếng sau gọi lại đi”.
“ Cái … gì…” Em Lâm giật bắn mình, thốt ra từng chữ. Nặc Nặc hôm nay bị trúng gió gì thế? Dám to gan như vậy, ai giúp được Nặc Nặc thì tự đi mà làm, cô mà giúp thì bị Tiêu Đại boss chém chết.
Cùng lúc đó, những nhân viên khác từ trạng thái hóa thạch đã chuyển sang… ngồi thiền. Nặc Nặc phớt lờ, nhìn trời nói, “ bây giờ đang họp mà, bảo anh ấy nửa tiếng sau…”
“ Tan họp” Chưa nói xong, ông chú dung tục đã tuyên bố chắc như đinh đóng cột, sau đó ôm tập tài liệu hoảng loạn bỏ chạy.
Bất chấp Nặc Nặc có điên thật không, hay là có gì khúc mắc với Tiêu Đại boss, không bao giờ để mắc vạ vào thân, nhưng nhân viên khác nghe câu đó cũng như được giải phóng, thở phào một hơi rồi chuồn mất,chả thấy bong dáng ở đâu nữa.
Nặc Nặc bất lực, cuối cùng đành theo am Lâm về phòng Hành chính nghe điện thoại, Tiêu đại boss nghe thấy giọng thỏ trắng, câu đầu tiên là, “ sao lại khóa máy?”
Nặc Nặc chớp mắt,” Ồ, hết pin”
“ Tin nhắn QQ không trả lời?”
“ Không thấy, chắc mạng hỏng”.
“ Điện thoại cũng không nghe?”
“ Sáng nay bận lắm”.
“… “ bên kia im lặng, Nặc Nặc đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục giả lạnh lùng không, hay là tha cho Tiêu đại boss thì nghe thấy tiếng cười rất khẽ bên kia.
Nặc Nặc đơ lưỡi, bực bội. Chẳng lẽ Tiêu Dật thấy mình giận dỗi thế là trẻ con, rất nhảm nhí, nên cười nhạo mình?
“ Không được cười” Nặc Nặc nhe răng, chỉ muốn cắn chết Tiêu Dật bên kia, cô rất nghiêm túc, rất nghiêm túc… Cãi nhau với anh, sao lại cười được chứ?
Kết quả, Tiêu Đại boss chỉ thản nhiên đáp lại một câu, “Nặc Nặc, em đang ghen”
Nặc Nặc ngớ người,cầm ống nghe chỉ thấy da đầu gai gai, cô làm sao… ghen được?! Cô chỉ muốn xoay chuyển tình hình, dạy dỗ Tiêu Dật thôi mà.
Bên kia Tiêu Dật lại nói, “ về chuyện Phụng Hoàng Cửu Thiên, anh về sẽ giải thích. Hôm nay vất vả cả ngày mới mời được Hứa tiểu thư đích thân nghe điện thoại, cũng xem như hả giận rồi chứ?”
Nặc Nặc bỗng thấy hơi thoải mái. Sao cảm giác chẳng thể xử lý được Tiêu dật, mà trái lại mình đang giận dỗi vớ vẩn nhỉ?
“ Em không giận, điện thoại hết pin thật mà”
“ Ừ, vậy anh nghĩ, bây giờ chắc nó được sạc pin rồi. Anh bay chiều mai”.
Nặc Nặc khựng lại, nghe nửa câu sau, thì trái tim lại đập thình thịch, người đó cuối cùng đã về rồi! Nặc Nặc cắn môi, đang định nói gì đó thì nghe bên kia, Tiêu dật dịu dàng nói:
“Nặc Nặc, anh nhớ em”
%>_<%
Chỉ một câu mà Nặc Nặc đã bại trận. Ngang bướng, ghen tuông gì đó đều bay biến hết. Quả nhiên, cô vẫn không phải là đối thủ của Tiêu Đại boss
NGOẠI CHUYỆN: BA MƯƠI CÂU HỎI PHỎNG VẤN
Các bạn thân yêu, chào cả nhà! Tôi là MC Mèo Sao Hỏa, để chúc mừng Tiêu Đại boss đã tỏ tình thành công, đồng thời mặt dày theo đuổi Nặc Nặc, tôi đã tiến hành buổi phỏng vấn đặc biệt. Mọi người vỗ tay chào mừng khách quý đi ạ.
Họ tên?
Tiêu Đại boss: Tiêu Dật
Nặc Nặc: Hứa Nặc
Giới tính?
Nặc Nặc: Nữ
Tiêu Đại boss: … (ánh mắt giết người)
Mèo: Hừm… câu hỏi này bỏ qua bỏ qua! Khóc ròng, rõ ràng là con mình tạo ra, tại sao tôi lại sợ nó?
Tuổi tác?
Tiêu Đại boss: 27
Nặc Nặc: 23
Mèo: Kinh ngạc! Tiêu Đại boss, cậu mới 27? Sao trẻ thế? Vậy rốt cuộc cậu mở công ty năm bao nhiêu tuổi? Tôi nhớ rõ đã thiết lập cho cậu là làm việc hai năm trước, có kinh ngiệm và vốn rồi mới lập công ty mà!
Tiêu Đại boss (ung dung): Ừ, lúc học đại học đã làm thêm cho công ty của giáo sư, không được à?
Mèo: Được, được.
Tính cách bản thân?
Tiêu Đại boss: trầm tĩnh, hướng nội, kiên nhẫn
Nặc Nặc: Nghiêm túc, hơi phản ứng chậm chạp, có phần… ngoan quá mức.
Tiêu Đại boss (cười): Về chuyện “ quá ngoan ngoãn” ấy, Nặc Nặc của tôi luôn rất rất đáng yêu
Mèo: Nặc Nặc, đừng bao giờ để cậu ta lừa. Còn nữa, cậu mà kiên nhẫn cái gì , là người biến thài ngầm thì có, hứ!
Mọi người ( đá Mèo bay vèo): Cô nghĩ là lỗi của ai hả hả hả???
Tính cách đối phương?
Tiêu Đại boss: Không có
Nặc Nặc: Quá hoàn hảo
Mèo: Ủa? Nặc Nặc thấy tự ti vì Tiêu Đại boss quá hoàn hảo?
Nặc Nặc: Vâng, nên khi ở cạnh anh ấy luôn có một áp lực vô hình, không giống cảm giác thoải mái khi ở bên Tiểu Tuấn.
Tiêu Đại boss (nheo mắt nguy hiểm):…
Mèo: Có vẻ Tiểu Tuấn tối nay sẽ rất đau khổ đây.
Thích điểm nào ở đối phương nhất? (chú thích: đáp án phải là một bộ phận trên cơ thể hê hê)
Tiêu Đại boss: mắt
Mèo: Tại sao? Giải thích?
Tiêu Đại boss: Mắt của Nặc Nặc rất trong sáng ngây thơ, không lẫn tạp chất.
Nặc Nặc (bốc cháy): Câu hỏi này tà ác quá, từ chối trả lời.
Mèo: Ủa? Đâu có. Á à, tôi biết rồi, chỗ em thích rất nhạy cảm phải không? Nói ra mau, nói ra mau!!!
Nặc Nặc (đỏ mặt ing~): Eo của Tiêu Đại boss rất … Có lúc rất muốn ôm từ phía sau thử…
Tiêu Đại boss: …
Mèo: Á á! Tiêu Đại boss cậu chảy máu mũi rồi. Nặc Nặc em đang dụ dỗ, dũ dỗ trong sáng!
Nặc Nặc: Em đã nói không muốn tiết lộ rồi mà
Không thích điểm nào nhất của đối phương? ( chú thích: Phải là một bộ phận trên cơ thể)
Nặc Nặc: Đôi mắt, quá sắc bén, giống như nhìn thấu tim người ta.
Tiêu Đại boss: …
Mèo: Sao không nói? Máu mũi vẫn chảy?
Tiêu Đại boss (chậm rãi): Đôi mắt
Mèo: Toát mồ hôi, cậu chơi tôi à, sao thích và không thích đều là một?
Tiêu Đại boss: Lúc Nặc Nặc nhìn tôi chằm chằm, tôi sẽ không nhịn được ham muốn làm chuyện xấu.
Nặc Nặc: Hỏi tiếp,hỏi tiếp!!!
Mèo (cười gian): Nặc Nặc, em xấu hổ kìa.
Địa điểm và thời gian hai người tình cờ gặp nhau?
Tiêu Đại boss: Văn phòng tôi, một ngày nào đó tháng tư.
Nặc Nặc: Văn phòng anh ấy, 24 tháng 5
Mèo (tức): Nặc Nặc mới đúng, Tiêu dật cậu quá đáng thật, ngay cả Nặc Nặc đến văn phòng cậu lúc nào mà cũng không nhớ, cậu không xem trọng Nặc Nặc.
Tiêu Đại boss: Khụ, lúc nào cũng thấy quen biết Nặc Nặc rất lâu rồi.
Mèo: Cậu không phải giải thích, trừ điểm, trừ điểm.
Ấn tượng với đối phương lúc ấy?
Tiêu Đại boss: Kẻ qua đường A.
Mèo: Cái gì? Tiêu Đại boss cậu càng lúc càng quá đáng, dám xem Nặc Nặc là…
Nặc Nặc: Không trách anh ấy được, em vốn chỉ được xem như là có dáng vẻ thanh tú, công ty tháng nào cũng nhiều người mới vào, nếu người nào Tiêu Đại boss cũng chú ý thì mới kỳ lạ.
Mèo: Khóc, con gái mình vẫn là dịu dàng hiểu biết, vậy ấn tượng của em khi đó với Tiêu Đại boss là gì?
Nặc Nặc: Kẻ qua đường B
Mèo: =_= Nặc Nặc, em đang báo thù à?
Nặc Nặc: Lúc ấy chưa bao giờ nghĩ sẽ có quan hệ gì với anh ấy!
Mèo: Hai người đúng là trời sinh một cặp!
Nếu như tặng quà cho đối phương, bạn sẽ tặng gì?
Nặc Nặc (nhìn trời suy nghĩ) : Món ăn tự làm, lần trước lúc tặng canh, Tiêu Đại boss nghĩ là em làm nên đã vui sướng lắm.
Tiêu Đại boss (mím chặt môi): …
Mèo: Chưa kịp nghĩ ra à?
Tiêu Đại boss: Tặng chính tôi có được không?
Mọi người thổ huyết ngất xỉu.
Nếu như đối phương tặng quà cho mình thì bạn hy vọng nhận được gì?
Nặc Nặc: Sao cũng được, miễn có lòng là tốt rồi.
Tiêu Đại boss: Sao cũng được, chỉ cần là quà Nặc Nặc tặng thì tôi đều thích.
Mèo: Boss biến thái, thực ra trong lòng cậu đang nghĩ,tốt nhất là Nặc Nặc thắt một cái nơ cho mình rồi tặng chính cô ấy cho cậu chứ gì?
Dùng một con vật để hình dung đối phương?
Tiêu Đại boss: Thỏ trắng
Nặc Nặc: Sói xám
Mèo: Ừ, điểm này thì lại rất phù hợp tình hình thực tế.
Nặc Nặc (co nắm tay): Có điều em đang cố gắng bẻ gãy sói xám thành sói què.
Tiêu Đại boss: Chỉ cần Nặc Nặc thích thì tôi vui lòng
Mèo: Nặc Nặc thấy chưa? Tiêu Đại boss đang khiêu chiến, cố lên!
Quan hệ hai người?
Tiêu Đại boss: Tình nhân
Nặc Nặc: Cấp trên, cấp dưới
Mèo: Có phải chị nghe nhầm không ?
Nặc Nặc (ngượng ngùng bẻ tay): Cho đến giờ, chỉ có Tiêu Đại boss tỏ tình, em chưa hề nhận lời…
Mèo: Vấn đề này, Tiêu tổng nghĩ sao?
Tiêu Dật ( cười): Không sao, Nặc Nặc nhà tôi rất dễ ngượng ngùng và giận dỗi, hỏi tiếp đi.
Mèo (toát mồ hôi): Thật là tự tin!
Thời gian và địa điểm hẹn hò lần đầu?
Nặc Nặc: Tháng Sáu, xem mắt ở một quán trà nào đó.
Tiêu Đại boss: Tháng Sáu, xem mắt ở một quán trà nào đó.
Mèo: Ừ, điểm này chắn chắn thế rồi. Nhưng lần đầu xem mắt đã hẹn hò, hẹn hò lần đầu đã yêu nhau thành công như hai bạn, mà quan hệ lại còn khá đặc biệt như vậy thì thực sự là rất hiếm đó
Mức độ thân mật hiện nay?
Tiêu Đại boss: Khụ, hôn.
Nặc Nặc: Tiêu tổng, anh xấu hổ à…
Mèo: Chẳng lẽ là do nụ hôn đầu?
Tiêu Đại boss: Câu hỏi tiếp theo!
Hài lòng với tiến triển hiện nay không?
Nặc Nặc: Hài lòng. Chỉ có điều … hình như hơi bị nhanh quá.
Tiêu Đại boss: Hài lòng.
Mèo: Tiêu Đại boss cậu thật giả tạo, thực ra trong lòng rất không hài lòng chứ gì? Muốn nhanh nhanh đến bước tiếp theo, tiếp theo nữa phải không?
Tiêu Đại boss: Hài lòng thật, Nặc Nặc vốn là món ăn trong bụng tôi, không chạy thoát được. Nếu ăn tươi nuốt sống thì không nghiệm ra được mùi vị gì cả.
Mèo: Nặc Nặc, em có nghe thấy chưa? Người ta quá sức tự tin, phải dạy dỗ mới được!
Có nghĩ sẽ phát triển thêm một bước nữa trong quan hệ không?
Tiêu Đại boss: Chị hỏi câu này không sợ mâu thuẫn à?
Nặc Nặc: Xem tình hình thế nào.
Mèo: Hê hê, Tiêu Dật cậu xem Nặc Nặc thoải mái ghê chưa, ngoan quá.
Tiêu Đại boss: Chưa nghĩ đến.
Mèo: Xùy, trả lời chẳng có chút thành ý gì hết, đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, cậu là đồ biến thái ngầm, không nghĩ đến thật à?
Tiêu Đại boss: Câu hỏi này không có điều kiện tiền đề, tôi thật sự không thích những hành vi linh tinh trước hôn nhân, vì đó là biểu hiện của sự vô trách nhiệm, nên…
Mèo: Nên?
Tiêu Đại boss: Nặc Nặc, chúng ta kết hôn sớm đi.
Nặc Nặc: Rốt cuộc là ai nhắc đến câu hỏi này trước vậy???==
Bình thường gọi đối phương là gì?
Mèo: Câu hỏi này bình thường chứ?
Tiêu Đại boss: Nặc Nặc, thỏ trắng.
Nặc Nặc: Tiêu Đại boss, Tiêu tổng
Mèo: Ủa, Tiêu Đại boss chẳng phải là không thích em gọi cậu ta là “ Tiêu tổng” ngoài giờ làm việc đó sao?
Tiêu Đại boss: Ừ, vì như thế cảm giác rất xa lạ, nhưng bảo cô ấy gọi bằng tên thì đúng là vất vả quá ( sờ trán)
Mèo: Hừm… thế nào nhỉ? Nặc Nặc em gọi tên cậu ta thử cho chị nghe xem?
Nặc Nặc (đỏ mặt): Tiêu … Dật
Tiêu Đại boss (tiếp tục sờ trán): Thấy chưa? Còn ghê hơn là bị nói lắp nữa.
Nặc Nặc: Người ta không quen mà!
Mèo: Phù… Hiếm khi cậu chịu nhường bước, từ từ tập vậy.
Tiêu Đại boss: Ừ, tôi cũng đã nghĩ, hay cứ đổi từ “ Tiêu tổng” sang thẳng “ chồng yêu” thì càng sướng.
Mèo: Nếu thế thì từ “ Tiêu tổng” đổi luôn thành “ Yamete” thì càng sướng hơn nhỉ?
Nặc Nặc(lửa giận bốc lên): Mẹ mèo, chị lại chọc em!
Thích đối phương từ khi nào?
Tiêu Đại boss: Chắc là lần đầu xem mắt, định đi hoàn thành nghĩa vụ của bà mẹ, thật không ngờ lại có món quà bất ngờ đến thế.
Nặc Nặc: Em… cũng không biết… hình như là từ từ rồi thích.
Mèo: Ừ, chị hiểu,lâu rồi có tình cảm ấy mà.
Nặc Nặc: không đúng, chị không hiểu ý em rồi, em muốn nói là em bị bắt ép!
Tiêu Đại boss (nghiêng đầu cười gian): Ồ?
Mèo: Câu… câu tiếp…
Khi nào thì xác nhận mối quan hệ này?
Tiêu Đại boss: Trước khi đi công tác, hôm tỏ tình.
Nặc Nặc: Trước khi anh ấy đi công tác, hôm tỏ tình.
Mèo: Tiêu Đại boss cậu thật có hiệu quả ghê!
Đối phương là người yêu lý tưởng của bạn phải không?
Tiêu Đại boss: Đúng
Nặc Nặc: Không
Mèo: Ủa? Nặc Nặc hôm nay em phản kháng ghê thật, vậy người yêu lý tưởng của em là gì?
Nặc Nặc (nhìn trời): giống như bố em.
Tiêu Đại boss: bác trai … như thế nào?
Mèo (cười gian): Tiêu Dật, quả nhiên cậu vẫn quan tâm đến chuyện đó.
Nặc Nặc: Bố em bao thầu việc nhà, bao thầu sự nghiệp, bao thầu ăn uống tắm giặt v.v… là người đàn ông sợ vợ điển hình.
Tiêu Đại boss: …
Mèo (vỗ vai Tiêu Đại boss): Xem ra cậu muốn đạt đến tiêu chuẩn người yêu lý tưởng của Nặc Nặc cũng khá khó khăn đây.
Hai người có cãi nhau chưa?
Tiêu Đại boss: Chưa
Nặc Nặc: Có
Tiêu Đại boss: Nặc Nặc, chuyện “ Phụng Hoàng Cửu Thiên” không tính là cãi nhau.
Nặc Nặc: tính chứ, em cãi nhau với anh rất nghiêm túc mà.
Tiêu Đại boss: Dù sao cũng không
Nặc Nặc: Có có có!
Mèo: Đã cãi nhau rồi đấy…
Nếu đối phương phản bội, bạn sẽ làm gì?
Tiêu Đại boss: Nặc Nặc không làm thế.
Mèo: Nếu như nếu như…
Tiêu Đại boss: nếu thì cũng không thế
Mèo: -_-||| Tiêu Đại boss quá tự tin với bạn thân, còn Nặc Nặc?
Nặc Nặc (co nắm đấm): Tìm một người khác tốt hơn anh ấy, cho anh ấy tức chết!!!
Mèo: Ha ha, nhìn kia, đó chẳng phải là điềm báo sự “ vượt tường” ư? Nặc Nặc cố lên!
( Mèo bị người xem đá bay)
Độc giả: Cô đúng là tên náo loạn thiên hạ!
Việc muốn làm cùng đối phương nhất là gì?
Nặc Nặc (bốc khói):Lại là câu hỏi kỳ cục, cho qua cho qua!
Mèo: Rõ ràng là Nặc Nặc nghĩ bậy!
Nặc Nặc: >O< Ở cạnh các huynh đệ phòng Kế hoạch lâu quá, tai bị lây nhiễm, nghe câu hỏi nào cũng sẽ nghĩ đến chuyện đó.
Tiêu Đại boss: Ừ, tối nay về dán keo hết lên miệng mấy tên đó.
Mèo: Hu hu, kinh dị quá.Nhưng Tiêu Đại boss chưa trả lời, chắc đáp án cũng là rating 18+ chứ gì?
Tiêu Đại boss: Cùng xem tivi
Nặc Nặc: Ủa? Tại sao?
Tiêu Đại boss: Ôm Nặc Nặc xem tivi, vừa xem vừa ôm ấp.
Mèo: Tôi biết ngay mà, quả nhiên là sói háo sắc!
Cảm thấy đối phương đáng yêu nhất ở chỗ nào?
Tiêu Đại boss: Tất cả
Nặc Nặc: không trả lời được không?
Mèo: Có nỗi khổ khó nói?
Nặc Nặc: Ưm…
Tiêu Đại boss: Thực ra anh cũng rất muốn biết.
Mèo: Tất nhiên cậu muốn biết rồi, sau này dụ dỗ Nặc Nặc bằng điểm đó chứ gì?
Nặc Nặc: Nói rõ là… tóc anh ấy! Tóc Tiêu Đại boss rất mềm, rất thơm, thỉnh thoảng ôm, mềm mại dày dặn rất đáng yêu.^^
Tiêu Đại boss: …( vẻ mặt tổn thương sâu sắc)
Mèo: Nói nãy giờ rồi , Tiêu Đại boss, sức hấp dẫn của cậu cũng giống gấu nhồi bông, ha ha, bi kịch!
Nặc Nặc: Em đã nói là không muốn kể rồi mà!
Cảm thấy mình hiểu đối phương không?
Nặc Nặc (ủ rũ): không hiểu.Hình như rất nhiều chuyện của Tiêu Đại boss em chẳng biết gì.
Tiêu Đại boss: Không cần vội, từ từ
Mèo: Vậy Tiêu Đại boss hiểu đối phương không?
Tiêu Đại boss: Tất nhiên
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Mèo (cười gian): Hê hê,đến khi cưới về rồi Nặc Nặc biến thân cho cậu biết.
Có thể chấp nhận cuộc sống của đối phương?
Nặc Nặc : Cuộc sống của Tiêu Đại boss chẳng phải ở phòng kế hoạch à, vô cùng hấp dẫn.
Tiêu Đại boss: Tôi nghĩ vẫn nên để Nặc Nặc cách xa các huynh đệ phòng Kế hoạch kia thì an toàn hơn
Mèo: Người ta đều nói với “vật dĩ loại tu nhân dĩ quần phân”, Tiêu Đại boss cứ thấy các sư huynh đệ phòng Kế hoạch quá kinh khủng, thế thì Tiêu Đại boss cậu cũng…
Tiêu Đại boss: Được rồi, câu tiếp theo
Mèo: =_=
Nếu đối phương không ở cạnh thì sẽ làm gì?
Tiêu Đại boss: Chỉ cần có thời gian thì sẽ gửi tin nhắn hoặc gọi điện cho cô ấy.
Nặc Nặc: Vẫn đi làm như thường, ăn cơm như thường, tan sở như thường.
Mèo: Từ biểu hiện của hai người có thể nhìn ra ai lún sâu hơn rồi.
Câu cuối cùng, nghĩ đến chuyện tương lai chưa?
Tiêu Đại boss: Chuyện tương lai là kết hôn à?Tất nhiên…
Nặc Nặc (gật đầu ing~): Có, Tiêu Đại boss, khi nào anh cho em trở thành nhân viên chính thức?
Mèo: Khụ, Nặc Nặc à, “ chuyện tương lai” mà em từng nghĩ là thành nhân viên chính thức?
Nặc Nặc: Dạ đúng, có vấn đề gì sao?Em còn một tuần nữa là hết hạn thử việc rồi, cũng là lúc Tiêu Đại boss đi công tác về, HOHO!
Mèo: Hu hu, meo meo… Lẽ nào em sung sướng đợi Tiêu Đại boss về là hy vọng được chuyển thành nhân viên chính thức?
Nặc Nặc: Tất nhiên! Ồ ồ, và còn không cần ăn đồ chiên xào nữa.
Mèo: -_-||| Chị hảo tâm nhắc một câu, anh chàng ngồi kế em đã bốc khói rồi kìa.
Nặc Nặc: Được thôi, được thôi, về chuyện kết hôn, em cũng… nghĩ rồi.
(Tiêu Đại boss bình tĩnh, nhìn Nặc Nặc vẻ mong chờ)
Nặc Nặc: À ừ… trong game online em và anh kết hôn, chơi lâu như thế, không có công lao cũng có khổ lao chứ? Nên khi thành nhân viên chính thức, tiền lương có thể …
Mèo (ngã vật ra thổ huyết): Vẫn là chuyện đó, Nặc Nặc em cố ý, chắc chắn là cố ý!
Nặc Nặc (tiếp tục làm ra vẻ ngây thơ trong sáng): Đâu có…
Tiêu Đại boss: Hôm nay về công ty, đuổi việc hết phòng Nhân sự!
Mèo: Toát mồ hôi, lửa ghen của Tiêu Đại boss đã cháy đến công ty nhà mình rồi, mặc niệm ba giây. Phỏng vấn kết thúc tốt đẹp
CHƯƠNG 9: BỒN TẮM
Bố mẹ ơi,con muốn về nhà.
Tiêu Đại boss uy vũ sau khi gọi điện cho Nặc Nặc xong, thì điện thoại của cô quả nhiên... hoạt động lại. =_=
Sau khi mở máy, ngoài ba tin nhắn từ Tiêu Đại boss, một cuộc gọi nhỡ ra, còn có một tin nhắn từ "em trai". Nặc Nặc ngớ người rồi mới nhớ ra là Tiểu Tuấn. Lúc đầu hai người vì muốn trốn tránh vòng vây thập diện mai phục của Tiêu Đại boss nên mới bất đắc dĩ lấy một cái tên mơ hồ như thế, suýt nữa thì Nặc Nặc không nhận ra.
Nặc Nặc mở tin ra xin, nội dụng rất ngắn gọn súc tích:
"Nhận được nhắn lại ngay !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Nặc Nặc giật bắn mình, đến di động cũng văng đi vì một loạt dấu cảm thán kia, vội vàng gọi điện cho Tiểu Tuấn, điện thoại vừa reo một tiếng thì bên kia đã nghe máy, văng vẳng tiếng khóc ai oán.
Thì ra, Tiểu Tuấn vừa thi tốt nghiệp xong đang phải đối mặt với bước chuyển quan trọng nhất cuộc đời - điền nguyện vọng. Tiểu hoàng tử, tiểu công chúa nhà người khác vào thời khắc quan trọng này, đừng nói là bố mẹ đều ra mặt giúp đỡ chọn trường, chọn ngành, mà ngay cả ông bà nội, cô dì chú bác đều vây quanh giúp sức, nhưng với Tiểu Tuấn, thì hiện thực trước mắt lại là:
Bố mẹ đều đang tham gia giảng ở các trường đại học ...
Ông anh đi công tác...
Chú và dì đang đi du lịch mùa hè...
Ông bà nội đang mỉm cười trên thiên đường...
Thế là, Tiểu Tuấn đáng thương ôm hồ sơ điền nguyện vọng nghĩ tới nghĩ lui, gọi điện cho Nặc Nặc, kết quả lại là... điện thoại đang khoá máy...
Nặc Nặc nghe chuyện, cảm thấy tim đau nhói. Nhớ đến đôi mắt đen sũng nước, trong sáng đáng thương như một chú hươu nhỏ, và cả tình hình hiện tại, tình mẹ vĩ đại của con gái tự dưng xuất hiện và không thể thu hồi.
Nặc Nặc nghĩ khi Tiểu Tuấn không có ai trợ giúp người mà cậu ấy nghĩ đến đầu tiên không phải cô chủ nhiệm mà là mình, nhưng lúc ấy điện thoại của cô lại đang ở trong tình trạng khoá thì hổ thẹn vô cùng. Chiều hôm ấy cô đã xin nghỉ nửa ngày mà không hề do dự, chạy thẳng đến nhà Tiểu Tuấn.
Thỏ trắng vốn nghĩ rằng, Tiểu Tuấn là một cậu bé, khi trải qua thời khắc quan trọng thế này mà lại chẳng ai quan tâm, sẽ vô cùng... vô cùng đau buồn. Nhưng trên thực tế, Tiểu Tuấn đến trạm xe đón Nặc Nặc lại tỏ ra vui vẻ như ánh nắng, sung sướng nhảy nhót, hai tai dỏng lên, phía sau dường như còn có chiếc đuôi đang vẫy vẫy, sao mà ...không giống vẻ đáng thương vì bị sốc nhỉ.
Nhưng dù là thế thì Nặc Nặc vẫn ngốc nghếch bị lừa ... Khụ khụ, không đúng, là bị đưa đến nhà Tiểu Tuấn.
Khi Nặc Nặc ngồi yên trên ghế sô pha, nhìn tấm ảnh chụp toàn gia đình treo trên tường mới tỉnh ngộ trong tích tắc, nhà Tiểu Tuấn chẳng phải là nhà Tiêu Đại boss hay sao? Nhìn Tiêu Dật trong ảnh đặt tay lên vai bà Tiêu cười dịu dàng hiền lành, trái tim bé nhỏ của Hứa Nặc đập thình thịch điên cuồng, trong phút chốc, gương mặt đỏ bừng lên.
Gay rồi gay rồi, chỉ nhìn ảnh của Tiêu Đại boss đã thế, vậy đến khi anh công tác xong quay về gặp người thật, chắc cô sẽ phun máu tử vong quá?
Tiểu Tuấn bên kia đã chuẩn bị xong trà nước, thấy Nặc Nặc nhìn chăm chú tấm ảnh thì cũng cười hì hì, giới thiệu: "Đây là bố mẹ em, còn đây ...là ông anh đại gia trưởng của em."
Nặc Nặc sợ bị Tiểu Tuấn phát hiện mình nhìn chằm chằm vào Tiêu Đại boss thì vội vàng quay đi, đánh trống lảng, "Bác trai, bác gái trẻ quá."
"Không trẻ thì sao chứ?" Tiểu Tuấn nhún vai, chớp mắt, "Hai vị giáo sự ngoài giảng dạy, nghiên cứu ra thì chẳng quan tâm đến chuyện khác. Không lo nghĩ gì thì cứ trẻ mãi thôi mà."
Nặc Nặc xoa đầu Tiểu Tuấn an ủi, "Được rồi, em muốn chị giúp điền nguyện vọng phải không? Mang hồ sơ ra đây, chúng ta cùng xem xem em thích học đại học gì."
Tiểu Tuấn được Nặc Nặc xoa đầu thì mắt sáng lên, chiếc đuôi sau mông vừa biến mất lại vẫy vẫy, "Không vội, không vội, muộn nhất là ngày kia mới phải nộp. Nặc Nặc, lần đầu chị đến nhà em, em đưa chị đi tham quan nhé, được không?"
Nghe câu đó, tim Nặc Nặc "cách" một tiếng, tay cứng đờ đặt trên đầu Tiểu Tuấn quên cả rút lại.
Tham quan...phòng...
Tức là, có thể nhìn thấy phòng ngủ, phòng làm việc, và cả... bồn tắm để ngâm mình của Tiêu Đại boss sao ? Nặc Nặc nghĩ đến đó, mắt mở to như chiếc chuông, trong đầu xuất hiện cảnh gợi cảm liên quan đến bồn tắm.
Nặc Nặc choáng thấy máu tăng vùn vụt lên đỉnh đầu, phun ào ào, lại bị máy lạnh thổi gió lớn quá, một dịch thể nong nóng ẩm ướt chảy ra khỏi mũi.
{{{(>_<)}}}
Nặc Nặc hai tay ôm mũi, khóc ròng, chưa kịp nghe Tiểu Tuấn gọi đã lao vào nhà vệ sinh. Trời ơi....mất mặt quá, rõ ràng đang là mùa hè nóng nực, tại sao cô lại... mơ màng "cảnh xuân"?
Nặc Nặc trốn vào nhà vệ sinh, dùng khăn giấy lau máu mũi. Không đúng, không đúng, là do thời tiết quá nóng, là bị say nắng. Khó khăn lắm Nặc Nặc mới đứng trước gương bình tĩnh lại. Bỗng nghe Tiểu Tuấn ngoài kia cuống quýt gõ cửa, hình như đang kêu gào gì đấy, nhưng nhà vệ sinh khá kín nên Nặc Nặc ở trong không nghe rõ lắm.
Chắc không phải là...làm cậu bé sợ hãi chứ ?
Nặc Nặc sờ sờ đầu mũi, nghĩ cũng phải, lúc nãy mình đột ngột đứng phắt dậy, ôm mũi chạy vào nhà vệ sinh, nếu mình là Tiểu Tuấn cũng sẽ cảm thấy rất kỳ cục. Nặc Nặc cười khan hai tiếng, mặc kệ ngoài kia có nghe thấy hay không, nói to:
"Chị không sao, rửa mặt một cái...."
Nặc Nặc vừa nói vừa vặn vòi nước, muốn rửa mặt cho mát rồi ra ngoài, kết quả là...
Chưa nói xong Nặc Nặc đã bị dòng nước phun vào, trong tích tắc, Nặc Nặc giữ nguyên tư thế mở vòi nước, bị "suối nước" phía sau phun ướt như chuột lột, hoá đá tại chỗ.
Tiêu Đại boss, anh có thể nói cho em biết vòi nước nhà anh là kiểu gì không?
Tiểu Tuấn ngoài kia nước mắt đầm đìa, vừa đập đầu vào tường vừa than, “Em ở ngoài đã cố hét to, báo với chị vòi nước nhà em bị hỏng, tại sao chị lại không nghe!!!”
Hậu quả mở vòi nước rất nghiêm trọng, Nặc Nặc đau buồn.
Nặc Nặc ướt như chuột lột đứng giữa phòng khách, nhìn Tiểu Tuấn vẻ cam chịu, lại nhìn ghế sô-pha, không dám ngồi xuống. Hôm nay cô bỗng có hứng, mặc một … bộ váy liền trắng dài qua gối, lúc nãy bị phun nước vào, đã biến thành ống nước di động.
Từ nhà vệ sinh ra đến phòng khách, vừa đi vừa rỏ nước, cô mặt mũi nào “ngồi xuống bình tĩnh” lại được. Nặc Nặc nhìn nước đang rơi xuống, ướt đầm đìa rồi nhìn Tiểu Tuấn, bỗng dưng muốn khóc.
Tại sao mình lại xui xẻo thế…
Thế mới nói, nghĩ đến “cảnh xuân” là tà niệm. Tại cái bồn tắm mà cô bị trừng phạt thế này. Hơn nữa, điều quan trọng nhất bây giờ là mùa hè, nên váy liền của Nặc Nặc rất mỏng, bị nước phun vào người, cả nội y cũng ướt sũng.
Cho nên…
Nặc Nặc lúc nãy áo váy ướt sũng dính vào người, thực ra chả khác gì là không mặc. Sắc mặt cô lúc trắng bệch lúc đỏ bừng, dù Tiểu Tuấn là một cậu bé thì vẫn là con trai, tình huống này khiến cả hai người đều khá – là – ngại – ngùng!
Gương mặt đẹp trai của Tiểu Tuấn cũng đỏ hồng, nhìn sang nơi khác để tránh mang tiếng lợi dụng, ho khẽ, “À… tuy bây giờ là mùa hè, nhưng Nặc Nặc, chị như vậy rất dễ bị cảm lạnh, hay là đi tắm một cái đi. Phòng vệ sinh nhà em trừ vòi nước kia bị hỏng thì những cái khác vẫn còn dùng được.”
Nặc Nặc nhăn nhó vẻ khổ sở, lúng túng gật đầu, “Ừ, nhưng mà…”. Nhưng mà, tắm xong rồi, mình không thể mặc lại bộ đồ ướt sũng đó ra ngoài được, còn giặt giũ quần áo thì thế nào ?
Nặc Nặc cắn môi, ấp úng mãi vẫn không hỏi được.
Bên kia Tiểu Tuấn hình như cũng hiểu tâm tư Nặc Nặc, nắm tay đưa lên miệng, ho khẽ vẻ thiếu tự nhiên, “Em đi tìm cho chị một bộ của mẹ em, chị tắm xong thay vào, hong khô váy rồi hãy mặc lại. Còn nữa… còn nữa…”
Tiểu Tuấn ngập ngừng, vành tai đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nặn ra câu quan trọng nhất, “Còn quần áo lót của mẹ em, em… em sẽ nói với chị chỗ để, chị đi lấy một bộ đi, đồ trên người chị ướt quá, có lẽ…tạm thời không khô được…”
Tiếng sét giữa trời quang!
Nặc Nặc ướt như chuột lột chỉ mong muốn sét đánh xuống, đánh cho mình văng về nhà cho rồi. Cô lại… lại đi thảo luận vấn đề quần áo lót phụ nữ với một cậu nhóc mười tám tuổi, mà mất mặt nhất là phải đi mượn áo lót mẹ người ta mặc!
Làm sao đây làm sao đây? Da thỏ của cô đã xấu hổ đến đỏ tía rồi đây này.
Nặc Nặc tuy ngần ngừ nhưng xét ra đi tắm rửa mặc quần áo khác còn hơn là để ướt sũng thế này. Vậy nên cứ mặt dày chui vào phòng bà Tiêu, lấy trộm quần áo lót và váy, rồi lại mặt dày chui vào phòng vệ sinh. Cả quá trình tắm rửa, Nặc Nặc không dám có chút suy nghĩ viển vông và tơ tưởng dung tục nào với bồn tắm nữa, cứ thế mà hoàn thành quá trình tắm táp một cách kính cẩn thành ý vô cùng. Sau khi tắm xong, Nặc Nặc lại vội vàng giặt sạch quần áo và nội y của mình, chuẩn bị mang ra ngoài để sấy khô.
Quần áo lót của bà Tiêu, thực ra Nặc Nặc không muốn mặc. Loại đồ này quá riêng tư, mặc quần áo lót của người khác thực sự là một chuyện rất kỳ cục. Nhưng Tiêu gia đối với Nặc Nặc, vẫn thuộc hoàn cảnh xa lạ, cô không thể chỉ mặc váy mà ra ngồi “thản nhiên trò chuyện” với Tiểu Tuấn được.
Nên đấu tranh do dự mãi, cuối cùng thỏ trắng vẫn khóc lóc mặc tài sản riêng tư của bà Tiêu vào. Quá xấu hổ, nên Nặc Nặc đã ngần ngừ ở trong phòng vệ sinh rất lâu rồi mới ra ngoài, quãng đường từ phòng vệ sinh đến phòng khách cũng trở nên quá dài, thỏ trắng hít thở thật sâu, cố gắng kìm nén nhịp tim đập loạn của mình, rồi mới cố tỏ vẻ nhẹ nhõm thoải mái, vừa lau tóc vừa cười ha ha bước vào phòng khách.
“Ha ha, bồn tắm nhà Tiểu Tuấn to quá, thoải mái quá!”
Dứt lời, chân trái của Nặc Nặc cũng vừa kịp bước vào phòng khách, thấy cảnh tượng trước mắt, Nặc Nặc nghe tim mình đập “bộp” một phát, chân phải không động đậy nổi nữa, đời ra tại chỗ, cúp điện!
Tiểu Tuấn đứng cạnh vali hành lý, ngoan ngoãn bẻ ngón tay, không nói gì. Trên ghế sô-pha bên cạnh, một người đàn ông đang vắt chéo chân ngồi rất nhàn nhã, thấy thỏ trắng đột nhiên đi ra từ phòng vệ sinh nhà mình, đã không giật mình mà cũng chẵng ngạc nhiên, đôi mắt đen nhánh lấp lóe, ánh lên một tia thích thú khó nói.
“Ồ?” Người ấy chống cằm một cách tao nhã, nheo mắt, “Bồn tắm… em thích lắm à?”
Nặc Nặc nuốt nước bọt, hối hận đến chết đi được.
Đừng nhắc đến bạn bồn tắm, vì vừa nhắc đến là gọi luôn cả Tiêu Đại boss quay về, nhưng! Tiêu Đại boss tại sao lại về nhà lúc này?
Anh chẳng đã nói là, chuyến bay tối sao?
OMG… Bạn bồn tắm, mình sai thật rồi!
Nếu bạn về nhà trước nửa ngày, muốn cho người nhà một sự ngạc nhiên thú vị, nhưng phát hiện ra cậu em trai ấp a ấp úng, không để bạn vào nhà, bạn sẽ nghĩ gì?
Sau khi vào nhà, phát hiện trên kệ giày có giày có gót, trên ghế sô-pha có túi xách phụ nữ, trong phòng vệ sinh vẳng lên tiếng nước chảy tí tách, bạn sẽ nghĩ gì?
Khi người ấy ra khỏi phòng vệ sinh, quần áo xộc xệch, tóc chưa khô và vẫn còn rỏ những giọt nước trong suốt, mà người ấy lại là người bạn gái bạn tơ tưởng nhung nhớ cả ngày lẫn đêm, bạn sẽ nghĩ gì?
Nặc Nặc hai chân như đóng đinh tại chỗ, đầu óc đang trôi dạt…
Nếu là cô, cô nhất định sẽ suy nghĩ lung tung! Nặc Nặc vặn vẹo hai bàn tay, như một cô học sinh phạm tội, đứng trước mặt thầy Tiêu với vẻ đáng thương vô cùng. Còn thầy Tiêu ngồi trên sô-pha vẫn thản nhiên, ánh mắt sâu thẳm không chút xao động, không biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào, một tay chống cằm, ra vẻ suy nghĩ.
Nặc Nặc hiểu rõ, Tiêu Đại boss bình tĩnh như vậy càng đáng sợ hơn. Chắc anh đang suy nghĩ xem phải xử lý cô và Tiểu Tuấn thế nào. Dằn vặt một lúc, Nặc Nặc cảm thấy phải lên tiếng giải thích, thế là ấp úng nói, “Việc không như anh nghĩ đâu.”
Cùng lúc, Tiểu Tuấn thốt ra một câu y hệt. Sự việc nảy sinh quá đột ngột, phòng khách đang tĩnh lặng bỗng hai người cùng hét lên như thế, không khí càng trở nên ngượng ngập, Nặc Nặc và Tiểu Tuấn nhìn nhau. Trong đầu Nặc Nặc chỉ còn lại một ý nghĩ:
Sốc quá.
Đúng là… quá sốc!
Tất cả những việc xảy ra hôm nay khiến Nặc Nặc lại phải nghi ngờ nhân phẩm của mình lần nữa ở một cấp độ sâu hơn. Tiêu Đại boss nghe vậy, không hề nhăn mày mà ra lệnh:
“Tiểu Tuấn, đi lấy giúp anh một chai coca.”
“…” Nặc Nặc chớp mắt, không hiểu đầu anh thế nào. Tiêu Đại boss có phải tức quá hỏng cả não, sao lại nói lung tung thế này?
Bên kia Tiểu Tuấn cũng ngớ người, gãi đầu rồi mới thắc mắc, “Coca? Trong nhà đâu có coca? Anh chẳng đã nói con trai mà uống coca…”
“Khụ!” Tiểu Tuấn chưa nói xong đã bị Tiêu Dật cắt ngang phũ phàng, gõ gõ bàn. Tiêu Đại boss mới thản nhiên nói, “Nếu trong nhà không có thì ra ngoài mua.”
Cằm của Nặc Nặc và Tiểu Tuấn lần lượt rơi xuống đất.
Tiêu Đại boss thực sự quá nham hiểm, quá biến thái! Ý đồ rõ ràng như vậy lẽ nào tưởng người khác không hiểu? Rõ ràng trong nhà không có coca, mà cứ nói muốn uống, rõ ràng biết ở đây là chung cư cao cấp biệt lập, muốn mua đồ phải đi hai mươi phút mới có siêu thị, hoàn toàn là một âm mưu!
Mà kẻ bày âm mưu lại cứ tỏ ra ngây thơ, cười gian xảo, “Thế nào? Bây giờ lớn rồi, anh không nhờ được nữa à?”
Tiểu Tuấn: o( > _ < )o
Nặc Nặc: /(T o T)/
Tiểu Tuấn + Nặc Nặc: Anh ( Tiêu Đại boss), anh trơ trẽn quá!!~
Sốt ruột đuổi em trai đi như thế, thỏ trắng ơi, bạn sắp gặp nguy hiểm rồi!
Tiếng đóng cửa nặng nề của Tiểu Tuấn, cơ thể Nặc Nặc cũng bắt đầu căng cứng, đôi môi cũng tái đi.
Làm sao đây, Tiêu Đại boss hình như rất tức giận, từ đầu đến cuối không nói câu nào. Bình thường anh chí ít sẽ lạnh lung bảo một câu, “Giải thích cho tôi.” Nặc Nặc nghiến răng, quyết định chủ động xuất kích, “Em không trốn việc, mà xin nghỉ rồi mới đến đây.”
Tiêu Đại boss dường như không nghe, ánh mắt sâu thẳm, hồi lâu sau mới vỗ vỗ chỗ ngồi cạnh mình, “Lại đây.”
Nặc Nặc dẩu môi, có vẻ bất mãn với động tác của Tiêu Đại boss. Cô có phải chó mèo đâu, mà cứ gọi là phải đến? Hơn nữa, cô và Tiểu Tuấn đi thẳng ngồi ngay, tại sao phải sợ Tiêu Đại boss?
Nặc Nặc kéo kéo cổ áo, “Tiểu Tuấn muốn điền nguyện vọng thi đại học, nhưng mọi người đều đi vắng, nên em…”
“Lại đây!” Lần này, Tiêu Đại boss gần như nghiến răng thốt ra, thỏ trắng run rẩy, quyết định thực thi nhiệm vụ, cứ …nghe lời anh trước đã, đến khi Tiêu Dật bình tĩnh lại rồi giải thích sau. Nghĩ đến đó, Nặc Nặc e dè đến cạnh Tiêu Đại boss, chưa kịp ngồi xuống thì đã bị một cánh tay mạnh mẽ ôm choàng, kéo vào lòng.
Vì quá đột ngột nên Nặc Nặc “á” lên một tiếng nho nhỏ, vừa ngẩng lên đã chạm ngay đôi mắt đen nhánh của Tiêu Đại boss. Bị ánh nhìn nóng bỏng ấy thiêu cháy, không suy nghĩ gì được, thỏ trắng vật lộn trong lòng Tiêu Dật mấy lần, ấp úng nói, “Tiêu…”
Lời còn lại đều bị Tiêu Đại boss đột ngột cúi xuống nuốt hết vào bụng, Nặc Nặc mở to mắt, chỉ thấy hơi thở gấp gáp, Tiêu Dật hoàn toàn không cho đối phương thời gian do dự, đôi môi đã ép xuống rất mạnh mẽ.