TWO
Cáng đến gần trạm soát vé tim tôi càng dập nhanh dữ dội… Khi đến cổng soát vé, tim tôi đập mạnh đến nỗi suýt rơi ra khỏi lồng ngực.
Làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ làm thế thật…
Tôi còn chưa kịp manh động, Kim Nguyệt Dạ đã ôm tôi vào lòng, run rẩy nói:
“Em gái, em gái… Anh cầu xin em đừng có xảy ra chuyện gì! Nếu không anh làm sao còn mặt mũi gặp mẹ ở dưới suối vàng đây!”
Nằm trong lòng Kim Nguyệt Dạ, tôi hoảng đến mức hai mắt mở to thô lố như hai quả trứng gà. Hắn có cần phải diễn nhập tâm đến như thế không? Hắn ôm tôi chắt đến nỗi tôi sắp tắt thở…
“Đừng có ngọ nguậy, phải bắt chước giống như đang hấp hối ý!” Kim Nguyệt Dạ vừa chảy “nước mắt cá sấu” vừa thì thào nhắc tôi.
Tôi đành ti hí mắt nhìn Kim Nguyệt Dạ, tim nhói đi, làm ra vẻ không còn cảm giác, hai mắt nhắm nghiền.
Không nhìn thấy gì, không nghe thấy gí hết… Mặc hắn làm gì thì làm…
“Em à, em phải nhờ kỹ! Không phải bố mẹ vứt bỏ chúng ta đâu, bố mẹ… bố mẹ sẽ quay lại tìm chúng ta mà!” Kim Nguyệt Dạ tiếp tục vờ than khóc.
“Ôi, hai đứa trẻ này mồ côi à? Đáng thương quá…”
“Chứ còn gì nữa, cả hai đứa này đều mặt mũi sáng sủa, thông minh, nếu là con tôi thì tốt biết mấy!”
“Trên đời này có nhiều người bất hạnh quá…”
Mọi người xung quanh bàn tán không ngớt, xem ra quỷ kế của hắn đã thành công rồi…
“Hu hu hu hu… Tất cả đều là lỗi của anh, ở trường em bị bạn bè bắt nạt, mà anh chỉ mãi đi làm kiếm tiền nên không thể chăm sóc được em! Hu hu hu… bây giờ em bị bệnh, đưa em đi khám thì lại làm mất ví tiền… Tất cả đều là lỗi của anh…”
Có cái gì ươn ướt trên mặt tôi ý nhỉ? Tôi len lén hé mắt…
Thánh thần ơi! Thằng cha này khóc cứ như thật, nước mắt lã chã từng giọt từng giọt rơi xuống má tôi.
“Hừm! Tội nghiệp quá!”
“Hai anh em nhà này khổ thật!”
Oh yeah! Thành công rồi! Tôi mừng thầm trong lòng…
“Tuýt tuýt! Tránh đường, tránh đường! Sao lại túm tụm lại vậy?” Một người đàn ông có giọng nói rất hung dữ đang tách đám đông ra tiến về phía chúng tôi.
Ối, không phải là cảnh sát chứ? Tôi cảm thấy mối nguy hiểm đang rình rập.
“Thằng nhóc này, lại diễn trò hả? Ta ở đây làm cái nghề soát vé đã ba mươi năm, việc gì cũng đã gặp hết rồi! Mấy ngày trước cũng có đứa kêu gào ầm ĩ, nào là người nhà chết hết, khóc còn thảm thiết hơn nhưng cũng vô ích thôi!”
“Không phải đâu chú ạ, ví tiền của chúng cháu bị mất thật mà…” Tôi cố mở mắt, giọng thều thào.
“Mất á? Sao không nói thẳng là mấy đứa ăn chơi nhảy múa, tiêu hết tiền rồi! Hai đứa tụi bay không phải là anh em mà chẳng qua học đòi bỏ nhà ra đi đúng không?”
…
“Ha ha ha, cứng họng rồi chứ gì? Ta biết mà! Nhóc con, nói cho mà biết, dù là người nào, ta chỉ cần nhìn thoáng là biết ngay, đừng tưởng vờ khóc lóc thảm thiết là quỵt được tiền vé. Ối giời, còn nói bị người nhà bỏ rơi nữa chứ…”
“Chú…” Tôi đang định chồm dậy thì lại nghe thất tiếng nói của Kim Nguyệt Dạ.
“Đủ rồi!” Kim Nguyệt Dạ mặt lạnh như băng. “ Chú làm sao biết tôi không bị bố mẹ bỏ rơi? Chú đã nếm mùi vị bị vứt bỏ chưa?”
“…”
“Không biết à? Vậy để tôi nói cho chú biết. Bị bỏ rơi chính là có một ngày khi chú về nhà, phát hiện ra trong nhà trống không, chẳng có một bóng người hay một đồ vật. Bị bỏ rơi chính là rõ ràng người thân còn sống nhưng mười năm nay không hề hỏi thăm chú lấy một câu. Bị bỏ rơi chính là chú phát hiện ra trên thế giới này không hề có ai quan tâm đến chú, mọi người xung quanh chỉ biết lợi dụng chú! Những điều đó chú đều biết sao? Chú tưởng cái gì mình cũng biết, thế sao chú lại không biết những điều đó?”
Woa! Diễn xuất trên cả tuyệt vời! Tất cả mọi người xung quanh kể cả chú soát vé đều há hốc mồm không nói được câu nào. Không để để vuột mất cơ hội, tôi đành “tát nước theo mưa” kéo Kim Nguyệt Dạ ra phía cổng bến xe:
“Thôi anh ạ, trên thế giới này chỉ có hai anh em mình mới hiểu được cảm giác bị bỏ rơi…”
Chúng tôi bước ra khỏi bến xe trong ánh mắt đờ đẫn của mọi người. Sau khi đi khuất khỏi tầm mắt của đám đóng, tôi không kìm nổi buột miệng ca tụng hắn:
“Chà chà! Cậu đúng là đỉnh của đỉnh! Sao Steven Allan Spiellberg (3) không mời cậu làm diễn viên chính trong phim của ông ta nhỉ? Đảm bảo cậu sẽ thàng ngôi sao hạng A sáng chói ở Hollywood đó!”
Trên đường đi tôi thì líu la líu lô không ngừng, còn Kim Nguyệt Dạ lại trầm ngâm một mình đi lên trước. Ha ha, thằng cha này chắc là được tôi khen nhiều quá đâm đê mê rồi.
“Đến nơi rồi!” Giọng nói lạnh lùng của Kim Nguyệt Dạ làm đứt đoạn đống giả tưởng đang miên man trong đầu tôi.
THREE
A a a a…
Đẹp quá!
Biển… Là biển!
Từng đợt sóng xanh biếc vỗ nhẹ vào bờ, những bọt sóng trắng xóa đua nhau vờn trên bãi cát vàng óng.
“Haha, đẹp quá đi mất!” Tôi vui sướng đuổi theo những gợn sóng, cảm nhận rõ cái ngưa ngứa của bàn chân khi chạy trên những hạt cát nhỏ li ti, “Kim Nguyệt Dạ, Kim…”
Tôi quay lại, Kim Nguyệt Dạ đang ngồi trên bãi cát, lặng lẽ nhìn từng đợt sóng vỗ bờ.
“Tại sao cậu lại không xuống nước? Rất vui mà!” Tôi xách giầy đi về phía hắn, ngồi xuống bên cạnh.
“Như thế này tốt hơn!” Hắn cười nhạt, “Đứng xa một chút, chỉ ngắm thôi, sẽ không cảm nhận được niềm vui khi sóng lên, cũng không cảm thấy trống rỗng khi sóng rút!”
“…”
Tôi kinh ngạc nhìn người đang ngồi cạnh mình. Đó… đó là Kim Nguyệt Dạ sao? Là kẻ suốt ngày đá xoáy, châm chọc khiến tôi dở sống dở sống dở chết đó sao?
“Nhìn biển kìa! Ở nơi khác sẽ không nhìn thấy mặt trăng và mặt trời cùng lúc xuất hiện thế này đâu!” Kim Nguyệt Dạ đột nhiên hét lên, mỉm cười ranh mãnh như mọi ngày.
Thật tình, tôi đúng là lo bò trắng răng. Tôi nhìn về phía hắn chỉ tay.
Tuyệt vời! Đây là lần tiên tôi được ngắm một khung cảnh đẹp như mơ thế này!
Mặt trời chiều đỏ au sắp ẩn mình xuống biển xanh. Tỏa ra những tia nắng làm mê đắm lòng người, cả bầu trời một sắc đỏ quạch. Đối diện với vầng dương đó là mặt trăng đang từ từ nhô lên khỏi lòng biển, chiếu rọi những tia sáng bàng bạc… Ánh mặt trời sắp tàn lụi cùng ánh trăng thuần khiết chiếu dội xuống sóng nước, tạo thành những ánh vàng, ánh bạc lấp lánh!
Thiên nhiên thật là kì diệu, nét mềm mại của ánh trăng hòa quyện cùng với nét rắn rỏi của ánh dương và tất cả nằm gọn lại trong lòng biển cả bao la, để mặt biển xanh phản chiếu lên những sắc màu kì diệu. Ôi, một bức tranh hoàn mỹ!
“Tôi rất thích ngắm cảnh biển đêm ở đây! Nước biển xanh thẫm hòa cùng màu trời đêm, sao trên trời lấp lánh không phân biệt nổi thật giả!” Kim Nguyệt Dạ trước mặt thiếu đi cái ngạo mạn, gian manh của thường ngày nhưng lại ấm áp và bình lặng đến xao lòng.
…
Hai chúng tôi cứ ngồi yên như vậy, ai cũng không nỡ phá vỡ cảnh sắc thiên nhiên tuyệt đẹp này, đến khi những giọt nắng cuối cùng giấu mình đi xuống lòng biển, cả trời và biển hòa làm một.
Phải chăng lâu rồi chưa được thấy một cảnh sắc kỳ ảo đến thế, phải chăng vì đứng giữa một không gian rộng lớn như vậy mà tôi thấy mình thật nhỏ bé? Tôi đã quên mất mình là con bé Tô Hựu Tuệ suốt ngày chỉ biết chúi đầu vào sách vở để giành vị trí số một, quên mất cái tên có nụ cười đẹp như thiên thần kia là kẻ thù không đội trời chung với mình…
“Này! Chúng ta đi thôi!” Tôi mỉm cười chìa tay về phía hắn.
“Hả ?” Kim Nguyệt Dạ nhíu mày không hiểu.
“Sóng rút đem đến cảm giác trống rỗng, nhưng sóng lên lại đem đếm một niềm vui vô bờ mà? Cậu có dám cùng tôi thi xem ai hét to hơn không?”
Tôi kéo Kim Nguyệt Dạ tiến về phía biển, trước mặt là mặt biển xanh thẫm, rộng mênh mông. Nước biển mán mác dâng từ từ đến gối chúng tôi. Những hạt cát li ti theo sóng luồn qua kẽ ch6an chúng tôi, thấy ngưa ngứa…
“Có gì mà không dám!” Kim Nguyệt Dạ đứng trong nước biển. hai tay bắt thành cái loa. “Cô nói trước đi! Ai thua phải sủa gâu gâu đấy!”
“Được thôi!”
Tôi hắng giọng, hít một hơi dài…
“Kim Nguyệt Dạ là một tên khốn!” Tôi gấn cổ, dùng hết sức bình sinh hét lơn về phía biển xanh.
Hê hê! Sảnh khoái thật! Tôi đã muốn hét như thế từ lâu rồi.
Kim Nguyệt Dạ đứng bên cạnh bịt chặt tai, ngây ngô ra nhìn tôi.
“Ủa? Cô nói gì cơ?” Tôi quay sang nhìn thấy bộ mặt như chẩn bị lên mức báo động đỏ của hắn. “ Hơ hơ… Bé Hựu Tuệ bình thường toàn đi nhẹ nói khẽ cười duyên, hóa ra tiếng hét có sức công phá hàng khủng như vậy!” Tô Hựu Tuệ ơi là Tô Hựu Tuệ! Sao mày có thể mất cảnh giác đến thế? Khỉ đột mãi mãi là khỉ đột, sao có thể biến thành người? Mày quên mất hắn là kẻ địch rồi à?
“ Hựu Tuệ à , núơc biển mát lắm đấy !”
Hắn định làm gì vậy ? Tôi định bỏ chạy , nhưng muộn mất rồi…
Tôi không kịp “chống đỡ” nên bị nuớc biển bắn tung toé khắp nguời . Ban nãy còn có nắng nên không cảm thấy lạnh , giờ đã tối , gió thu đem theo cái lạnh tái tê của nuớc biển , tôi khẽ rùng mình .
“Kim Nguyệt Dạ , quần áo tôi ướt hết cả rồi !”
“ Thế thì sao ?” Nói xong hắn hít một hơi dài .
“ Tô Hựu Tuệ là con vịt bầu xấu xí ! Hơ hơ đã quá đi mất !”
Hả ? Hắn dám bảo ngọc nữ tài sắc vẹn toàn của Minh Đức là con vịt bầu xấu xí ? Chán sống rồi chắc ?
Tôi tức điên nguời , ngồi thụp xúông , hắt nuớc biển tới tấp vào nguời
hắn ! Hừ , dám bêu rếu ta hả ? Cho nguời nguơi uớt như chuột lột luôn !
“ Oái ! Cô làm gì vậy ?” Kim Nguyệt Dạ bị bất ngờ , vội vàng chạy lui ra xa .
“ Sau này không đuợc đem ảnh ra uy hiếp tôi !”
“ Không đuợc tự tiện dựa đầu vào vai tôi !”
“ Đừng có nghĩ là cậu đứng trên cơ tôi nhé !”
“ Vâng vâng vâng ! Cô làm ơn đừng tạt nuớc vào tôi nữa !”
“ Ha ha ha..”
“ Ha ha ha..”
“ Thấy sự lợi hại của công chúa truờng Minh Đức chưa ?”
“Kim Nguyệt Dạ ! Không đuợc chạy !”
“ Ha ha còn lâu cô mới đuổi kịp tôi ! Đừng phí sức !”
“ Nhiều lời ! Tôi mà tóm đuợc thì cậu chết chắc !”
…
Cứ như vậy , hai chúng tôi quên mất đó là một buổi tối mùa thu , vô tư chơi đùa trong cái lạnh của biển xanh…Chúng tôi đuổi bắt nhau như những đứa trẻ , huởng thụ niềm vui giản dị , bé nhỏ…..
FOUR
“ Hắc xì ! lạnh quá….”
“ Lạnh…lạnh chết mất thôi !” Tôi run cầm cập
“ Tô Hựu Tuệ , e là hôm nay chúng ta không về nhà đuợc rồi !”
” Cái… cái gì?”
Những tia nắng cuối cùng đã theo chân mặt trời di ngủ, trời sẩm tối.
Kim Nguyệt Dạ đến chân núi gần đó nhặt về một ít củi khô, đốt một đống lửa nhỏ trên bờ cát, chúng toi im lặng ngồi quanh đống lửa ngắm trời cao và mặt biển khoáng đạt.
Bóng tôi tối bao phủ khắp nơi. Xa xa có một ánh lửa leo lắt…
Sóng biển mơn man vỗ vào bờ cát, như người mẹ à ơi ru con ngủ. Gió biển phiêu du vờn lên mái tóc tôi, cuốn đi những lo âu phiền muộn trong lòng tôi.
Woa! Bầu trời hôm nay thật nhiều sao! Mỗi vì sao giống như giọt sương long lanh trên những nhánh cỏ non, óng ánh và lấp lánh.
“ Sao cậu lại biết một nơi tuyệt như thế này !” Tôi gặng hỏi Kim Nguyệt Dạ.
Chỗ này cách thành phố không xa , nhưng ngồi xe cũng mất hơn một tiếng đồng hồ .
“ Đây là ngôi nhà thứ hai của tôi!” Hắn nhìn tôi mỉm cười, nhưng sao tôi lại không thấy chút ấm áp nào trong nụ cười ấy…
“Nhà cậu?”
“Bên kia, nhín thấy không? Căn nhà mái trắng ý!”
Nhìn theo hướng hắn chỉ, ừ nhỉ, có một căn nhà nhỏ ẩn mình trong bìa rừng.
“Chà, đẹp quá! Đấy là nhà cậu à?” Thảo nào Tô Cơ nói hắn là con nhà danh gia vọng tộc, chẳng sai chút nào!
“Đã từng…”
“Đã từng…”
Tôi co hoa mắt không? Trên khuôn mặt hắn không phải nụ cười rạng ngời thường ngày mà phảng phất một nỗi buồn và… một chút oán hận…
“Tô Hựu Tuệ, bình thường cô có cảm thấy mệt mỏi không?”
“Hả?”
“ Phải che giấu con nguời thật , phải đeo bộ mặt giả tạo , chỉ để nhận đuợc sự ca tụng . Sống như vậy vui lắm sao ?”
“ Cậu nói linh tinh gì vậy ?” Tôi kinh ngạc khi thấy hắn nhận ra bản
chất thật của mình, tôi cố tình lảng tránh ánh mắt của hắn .
“ Không hiểu hay cô giả vờ không hiểu ?”
“ Còn cậu thì sao ? Cậu có tư cách gì nói tôi ? Cậu cũng như vậy mà , thế cậu có thấy vui không ?”
Tôi sợ kiểu chất vấn này của Luân . Vỏ bọc tôi xây dựng bấy lâu nay phải chăng sẽ bị vỡ nát .
“ Cô nói đúng ! Tôi không có tư cách phê bình ngùơi khác !” Hắn bất ngờ đứng dậy , buớc đi đầu không ngoảnh lại ..
Đợi đã…
Nhìn bong hắn buớc đi , tôi thộn ra . Gịân gì chứ ? Tôi chỉ có nói lại có một câ thôi mà , hắn vừa nói tôi như tát nuớc đó sao ? Tôi chẳng để bụng chuyện gì bao giờ , hắn là con trai cơ mà , Sao lại nhỏ nhen thù vặt như vậy ? Hắn định bỏ đi để lại tôi một mình giữa bãi biển hoang vắng không nguời này à ?
Tôi thấy nuớc mắt mình cứ trào ra trong khoé mắt…..
“ Reng ! Reng ! reng ! Reng !”
Điện thoại ? Chuông điện thoại di động ! Tôi vội vàng lục tung balô , không phải của tôi . Điện thoại của tôi hết pin rồi !
“ Reng ! Reng ! Reng !”
Điện thoại vẫn kêu in ỏi , mắt tôi huớng về phía balô KIm Nguyệt Dạ để lại . Là điện thoại của hắn .
Tôi luống cúông tìm chiếc điện thoại , duờng như sợ nó sẽ không reng nữa , màn hình điện thoại hiện ra chữ to đùng ! Lý Triết Vũ !
“ A lô , al lô , Dạ à ?”
Đúng là cậu ấy thật , tôi cảm thấy tay mình run run lên , từng giọt nuớc mắt lăn trên gò má , lại là giọng nói ấm áp đó , tôi nghẹn ngào…
“Hựu Tuệ ? …Là cô phải không ?”
“ Ừ..” Nghe thấy tiếng nói dịu dàng đó , tâm trạng bồn chồn của tôi vỡ tan ra từng mảnh .
“ Cô… cô đang ở đâu ?”
“ Tôi… tôi không biết !”
“ Đừng khóc , có tôi đây mà , nói cho tôi biết xung quanh như thế nào ? Có gì đặc biệt không ?” Đầu máy bên kia giọng nói bên đầu dây kia rất lo lắng , không phải thuờng ngày anh vẫn lạnh lùng sao .
Đúng rồi! Tô Hựu Tuệ, bình tĩnh. Mày là nữ thần trí tuệ của trường Minh Đức cơ mà! Bình tĩnh.
Tôi cố gắng trấn tĩnh, nhìn bốn phía, chỉ có hướng Kim Nguyệt Dạ vừa đi là có ánh đèn, còn những nơi khác đều quạnh quẽ, đìu hiu.
“À, có biển và… một căn nhà màu trắng…”
“Được rồi, cô hãy đợi tôi ở đó nhé…”
“A lô, Lý Triết Vũ, cậu nghe thấy không? A lô a lô …Lý Triết Vũ, đừng bỏ rơi tôi mà…”
Chiếc điện thoại chỉ kịp “hấp hối” một tiếng “bíp” rồi tắt ngóm! Á á á… sao lại hết pin vào đúng lúc này chứ? Tại sao? Ấn cực lực mà cái điện thoại vẫn trơ ra, không ăn thua gì hết!
Tôi phải làm gì đây?
Tôi không thể ngồi chờ chết ở đây được, phải tìm một nơi có người…
FIVE
Tôi đành rảo bước về phía Kim Nguyệt Dạ vừa bỏ đi!
Cảm thấy cô đơn? Hay là sợ hãi? Dù vì cái gì tôi cũng phải chạy thật nhanh đến chỗ có ánh đèn le lói kia. Cố gắng lên! Sắp đến rồi…
Trước mặt tôi là một cửa hàng nhỏ, cánh cửa đang khép hờ. Cửa kính được trang trí tỉ mỉ bằng những tờ họa báo quảng cáo trông rất hoa lá cành. Nhìn qua cửa số có thể thấy trong cửa hàng bày la liệt những món đồ lưu niệm lung linh sắc màu, trên bàn thu ngân nồi lẩu bốc hơi nghi ngút và có một dáng người nhỏ nhắn đang cần mẫn làm việc.
Không gian ấm cúng đó khiến tim tôi đang đập loạn xạ cũng bình tĩnh trở lại…
“Đừng vào!”
Tiếng nói này… Kim Nguyệt Dạ?
Tôi quay đầu lại, đúng là hắn ta! Hắn đứng dưới một gốc cây, cách tôi chừng mười mét, hai tay đút túi quần, nhìn đăm đăm vào cửa hàng.
“Cậu…”
“Có nhìn thấy không? Cô gái đó…”
“Cô gái?” Tôi nhìn theo ánh mắt hắn, hóa ra là người con gái đang mải mê làm việc khi nãy!
“Cô ấy tên Lãng Lãng, nghĩa là ánh sáng!”
Kim Nguyệt Dạ dường như là đang kể một câu chuyện rất xa xôi, khuôn mặt không chút biểu cảm. Tôi có cảm giác hắn dường như không ở đây mà biến thành một ngọn gió bay đến nơi có cô gái tên là Lãng Lãng.
“Mười mấy năm trước có một cậu bé đã theo bố mẹ đến thị trấn nhỏ này nghỉ hè và quen một cô bé tên là Lãng Lãng. Bởi vì không có bạn nên cậu bé rất cô đơn…
Nửa hư nửa thực, tôi bắt đầu không thể phân biệt được câu chuyện đó có tồn tại thật hay không…
“Cô bé đã đưa cậu bé đi ngắm biển, đi đến mọi ngóc ngách nơi đây, cậu bé đã có những tháng ngày vui nhất cuộc đời. Và cũng nhờ cô bé đó, cậu bé mới trở nên kiên cường…”
Kim Nguyệt Dạ cuối đầu, nói một hồ. Tôi cũng không hiểu cảm giác lúc này của Dạ thế nào nữa.
“Hết kì nghỉ hè, cậu bé phải theo gia đình trở về thành phố. Cậu bé lấy hết dũng khí thổ lộ mong cô bé làm cô dâu của cậu. Cô bé mỉm cười, nói với cậu, cô ấy hơn cậu đến bảy tuổi, không thể làm cô dâu của một chú nhóc được…”
…”
“Nhưng cậu bé nhất quyết không nghe, bởi vì cậu cho rằng chỉ có mình mới bảo vệ được cô bé. Cô bé không còn cách nào khác đành đưa ra một yêu cầu, đó là cậu bé luôn phải đạt được thành tích học tập xuất sắc, luôn đứng đầu trong mọi kỳ thi… Cậu bé nghe thấy vậy, trong lòng rất vui sướng, cậu dành hết tâm sức cho việc học, bẵng đi một thời gian rất dà không quay lại nơi này… Vì cậu nghĩ phải thực hiện được lới hứa đó cô bé mới quay trở về… Nhưng một ngày kia khi cậu trở lại, co bé con năm nào đã lấy chồng…”
…
“Cô bé nói với cậu, nếu thật lòng yêu một người thì sẽ không đưa ra bất cứ yêu cầu nào cả, cho dù người đó có tài giỏi hay không. Vì người yêu, cô ấy can tâm tình nguyện vứt bỏ công việc tốt, cả tương lai tươi đẹp để ở lại thị trấn ven biển này, miễn sao được ở bên cạnh người cô ấy yêu…”
Kim Nguyệt Dạ ngước mắt nhìn vô căn nhà kia, ánh mắt chan chứa nỗi buồn ấy sao lại khiến tim tôi nhói đau như vậy.
“Cậu ấy mới ngộ ra một điều, hóa ra hạnh phúc chỉ là ảo tưởng… Cái gọi là xuất sắc, ưu tú đối với cậu bé đều chỉ là cái gái để đổi lấy sự ngưỡng mộ, thần tượng…”
“Đừng nói nữa…!” Tôi cắt lời hắn. Bất giác, tôi thất sợ hãi.
Lời nói của hắn khiến tôi nhớ tới một buổi chiều mười năm trước, tôi cũng đau lòng và tuyệt vọng như vậy…
Lời nói của hắn như một câu thần chú, làm cho bước chân tôi không nghe thep sự điều khiển của bản thân nữa, tôi từ từ tiến về phía hắn. Tôi ngồi bên cạnh Kim Nguyệt Dạ, hắn vẫn lặng lẽ nhìn cửa hàng trước mặt.
“Cho tôi mượn vai chút!”
“Này…” Tôi chưa kịp trả lời thì hắn đã tựa đầu vào vai phải của tôi.
Cửa hàng xuất hiện thêm một cái bóng nữa, chắc là chồng của cô gái trong câu chuyện! Nhìn gương mặt rạng ngời hạnh phúc của cô gái, thấy cuộc sống ngọt ngào của đôi vợ chồng trẻ, tôi thấy hạnh phúc thật giản dị!
Thời gian chầm chậm trôi, bên vai tôi vang lại hơi thở đều đều…
“Ngày mai, trời sẽ sáng…”
Tôi lẩm bẩm một mình, dường như để an ủi bản thân, mà cũng như an ủi hắn… Tôi từ từ chìm vào giấc ngủ!
…
“…Cô dùng cái vỏ bọc giả tạo để gói ghém mình lại, có thể cô nhận được nhiều lời tán dương nhưng những lời tán dương đó hoàn toàn không thuộc về con người thực sực của cô mà chỉ thuộc về cái vỏ bọc của cô thôi, mà cô cũng chỉ biết lao như con thiêu thân chỉ vì những lời ca ngợi đó…”
Kim Nguyệt Dạ hiện ra trong giấc mơ, cười nhạt và tước đi cái mặt nạ sinh tồn của tôi!
“Không!” Tôi choàng tỉnh thì thấy mình đã quay về với bãi cát bên bờ biển. Trước mặt là Kim Nguyệt Dạ đang ngủ say, trông đáng yêu như một đứa trẻ!
Hả? hắn vừa nói mơ sao? Tôi hiếu kì quay mặt lại nhìn hắn, phải quan sát kỹ địch thủ chứ!
Nhưng… chẳng ngờ rằng, không nhìn còn đỡ, đằng này vừa nhìn thì…
Đẹp trai quá..Tôi ngây ngùơi nhìn khuôn mặt đẹp mê hồn phía trước…
Cho dù không có nụ cuời rạng rỡ thuờng ngày nhưng hắn lúc này lại đẹp
như một vị thiên thần trên thuợng giới!
Tôi say mê ngắm nhìn hắn, hoàn toàn quên mất là mình đang chuẩn bị làm một chuyện “kinh thiên động địa”.
Tôi làm sao thế này! Sao rất muốn “mi” thử một cái nhỉ?
Tô Hựu Tuệ, không được làm thế, mày có phải là cầm thú đâu!
Nhưng… nhưng môi tôi cứ từ từ tiến sát khuôn mặt hắn… cứ sát lại gần… Tôi dường như trúng phải bùa chú, bộ não không thể kiểm soát nổi hành động của mình.
Đúng lúc môi tôi chỉ còn cách mặt hắn chừng không phẩy không một milimet thì đột nhiên nụ cười đáng ghét thường ngày của thằng cha Kim Nguyệt Dạ hiện ra trước mắt tôi.
“ Bé Hựu Tuệ , bé xem bức ảnh này chưa ?”
“Tô Hựu Tuệ, cả đời này cô đừng hòng thắng được tôi!”
…
Hừ! Tên không! Vẫn chứng nào tật nấy! Tô Hựu Tuệ, mày đang làm gì vậy? Sao lại muốn hôn kẻ thù không đội trời chung chứ? Không được ! Không được! Không được!
Nhưng mũi tên đã trót bắn ra không thể quay lại được.
Bập!
“Ối !....” Kim Nguyệt Dạ la thất thanh , mở to mắt như ngáo ộp , ngồi bật dậy.
“ Tô Hựu Tuệ ! Cô điên à ! Sao lại cắn tôi ?” Kim Nguyệt Dạ sờ vào chỗ vừa bị cắn , kinh hãi hét lên .
“ Tôi…tôi…Ai bảo cậu suốt ngày bắt nạt tôi !” Tôi đỏ mặt lẩm bẩm
He he…. “cạp” vẫn sướng hơn là mi.
“ Này , tôi chỉ đưa cô ra biển chơi , chứ có bắt nạt cô đâu..”
“ Vậy…hôm qua đang yên lành , ai bỏ tôi lại một mình bên bãi biển này , còn cả những việc truớc đó nữa…”
“ Việc truớc đó nào ?”
“ Cậu lừa tôi đi kiếm tiền thay cậu ! Hại tôi uống thuốc xổ khiến tôi sống dở chết dở…Từ khi gặp cậu , chẳng ngày nào là tôi không gặp chuyện cả , cậu có biết vì cậu mà tôi bẽ mặt biết bao nhiêu lần không ?”
“ Làm gì mà nghiêm trọng thế ?”Kim Nguyệt Dạ lấy lại vẻ mặt thùơng ngày .
“ Dĩ nhiên rồi ! Lần nào cậu cũng lấy ảnh tôi ra uy hiếp , ép tôi làm
cái này cái nọ , cậu có bao giờ nghĩ đến cảm nhận tôi chưa ?” Tôi càng
nói càng tức giận , nghĩ lại quảng thời gian bi thảm gần đây , khoé môi
bắt đầu đỏ lên .
Kim Nguyệt Dạ ngồi im như tuợng , mở to mắt thao láo nhìn tôi .
“ Tô Hựu Tuệ…cô…cô buồn đến thế sao ?”
“ Đừng nhiều lời ! Lúc cậu không vui liền kéo tôi đến chỗ này rồi vứt bỏ tôi một mình , thế lúc tôi không vui thì sao ?
“ Tôi không có…” Hiếm khi thấy thằng cha này có vẻ mặt ngượng nghịu như vậy ,” Tôi…tôi chỉ muốn trêu cô một chút thôi mà !”
“ Cái…cái gì ? Cậu có bị thần kinh không ? Tôi cũng là ngùơi , không phải là đồ chơi để cậu quăng đi quăng lại !” Khoé mắt lại đỏ lên .
Kim Nguyệt Dạ đứng dậy đi đến cạnh tôi rồi ngồi xuống , ánh mắt dịu dàng nhìn tôi .
“ Xin lỗi! Thực tình tôi cũng không ngờ những việc tôi làm lại khiến cô tổn thuơng như vậy…Nhưng tôi…tôi cũng không biết tại sao…” Dường như muốn nói gì đó nhưng hắn lại trầm ngâm.
Tôi thực sự muốn khóc nhưng không khóc nổi . Ngay cả cái tên hay bắt nạt tôi giờ cũng cứng họng không nói đuợc nguyên nhân. Hừ , hắn lại còn nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên rồi lau nước mắt giúp tôi.
Chưa từng thấy một Kim Nguyệt Dạ dịu dàng đến vậy , tôi mơ màng , nhắm tịt mắt lại , tận hưởng cảm giác hạnh phúc hiếm thấy !
Bỗng có đôi môi ấm áp nhẹ nhàng áp sát mặt tôi , hơi ấm phả vào mặt, toàn thân tôi như muốn tan chảy, nhưng vẫn không hiểu tại sao, tôi lại không muốn vùng vẫy chạy trốn.
Gío biển miên man , tiếng sóng vỗ rì rào ….
“ Ọc ..ọc…ọc…”
“-_- …”
“0.o…"
“ Tiếng gì vậy ?” Kim Nguyệt Dạ kinh ngạc nhìn tôi..
“Là…là bụng tôi reo… Tôi rất đói…ha ha ha….” Cả người tôi như bừng tỉnh.
Đúng là cái bụng phản chủ , sớm không kêu , muộn không kêu , lại chọn đúng lúc này.Chỉ muốn lặn luôn xuống biển cho xong
“ Hơ hơ hơ!” Kim Nguyệt Dạ nhìn tôi rồi cuời lăn lộn .
“ Cười cái gì mà cười ? Không được cuời ! Cậu bị điếc hả? Không đuợc cười!” Tôi giơ tay đấm thùm thụp vào nguời hắn ta , nhưng hắn còn cuời lớn hơn .
“ Xin lỗi…xin..lỗi ..tôi không cuời nữa…” hắn cuời chảy nuớc mắt , vội lấy tay lau đi, nói không ra hơi.
…
“ Hựu Tuệ ! Tô Hựu Tuệ !”
Là tiếng của Tô Cơ ? Tôi vội rút tay lại , quay lại nhìn . Có Tô Cơ , còn có Triết Vũ nữa !
“ Tô Cơ !”
“ Hựu Tuệ , bà múôn chết hả ? Báo hại tôi bốn giờ sang phải mò dậy tìm bà . Còn bà thì chạy đến nơi khỉ ho cò gáy này !”
Tôi và Tô Cơ ôm chặt nhau .
Bất chợt thấy Triết Vũ đứng cạnh Tô Cơ , tôi mới nớ cú điện thoại hôm qua , mặt tôi nóng bừng như có lửa đốt .
“ Sao bà biết tôi ở đây ?” Tôi vội hỏi chuyện để tránh sự im lặng kinh hoàng “ Hiểu Ảnh đâu ?”
“ Là Lý Triết Vũ nói với tôi đó ! Hôm qua nhìn mặt cậu ta lo lắng lắm lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt đó . À, mama bà hôm qua gọi điện hỏi tôi tại sao bà không về nhà , tôi viện đủ lý do để nói dối giúp bà đó. Hiểu Ảnh muốn trốn ra ngoài nhưng bị người nhà tóm được…”
Là cậu ấy! Hôm qua trong điện thoại cậu ấy đã nghe thấy? Tôi ngẩng mặt lên đúng lúc bắt gặp cặp mắt đang nhìn tôi chằm chằm .
Bầu không khí bỗng căng thẳng .
“ Mọi nguời làm sao thế ? Mặt ai cũng đăm đăm vậy ? Kim Nguyệt Dạ , cậu quá đáng lắm , không nói tiếng nào mà đem Hựu Tuệ đến cái thị trấn heo hút không bóng nguời này !”
“Tô Cơ, ở đây không phải không có người đâu…” Con nhỏ này nói hơi quá rồi, nhưng cũng phải cảm ơn cái mồm toang toác của nó đã giúp phá tan bàu không khí vừa nãy
“ Đi thôi , đi về nhà !”
Kim Nguyệt Dạ bỗng nghiêm túc trở lại , Triết Vũ không nói lời nào , chỉ có Tô Cơ kéo tay tôi , liến thoắng nói không ngừng .
…
Trên đường về, mọi người đều câm như hến. Kim Nguyệt Dạ vẫn giữ nụ cười tươi giống mọi ngày nhưng không vui vẻ như lúc sáng. Đôi môi hới nhe1ch lên của hắn làm tôi chợt nhớ lại cảnh tưởng sáng nay.
Lý Triết Vũ ngồi bên cạnh hắn, chẳng nói chẳng rằng khiến nguời khác cảm thấy hơi sợ . Bọn họ là bạn thân mà lại không hề nói với nhau lời nào .
“ Hựu Tuệ , bà với Kim Nguyệt Dạ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả ?” Tô Cơ đột nhiên thì thầm vào tai tôi
“ Cái gì?”
“ Bà còn dám giấu tôi sao? Sáng nay tôi nhìn thấy hết cả rồi, tôi biết ý nên không làm phiền hai người, cảm ơn tôi đi chứ!” Tô Cơ cười ranh ma.
Không phải chứ? Tô Cơ nhìn thấy chuyện ban sáng…
Vậy Lý Triết Vũ…
Tôi nhìn khuôn mặt lạnh tanh không chút biểu lộ cảm xúc của Lý Triết Vũ.
Tô Hựu Tuệ, mày đang nghĩ gì vậy? Đầu óc tôi bắt đầu hỗn loạn!
Chương 05
Đêm Giáng sinh hai người
Địa điểm:
Nhà Bạch Tô Cơ
Happy House
Công viên Clover
Nhân vật:
Tô Hựu Tuệ: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Bạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Thôi Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Lý Triết Vũ: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương
Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương
Lăng Thần Huyền: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương
Bạch Ngưng: Hiệu trưởng trường cấp III Minh Đức
Nhã Văn: Trợ lí chủ tịch trường Minh Dương trước đây
Woa! Phóa hoa! Có cả những bông hoa tuyết
li ti đang bay
Đây đúng là giáng sinh tuyệt vời nhất!
Nhưng…
Sao vào đúng lúc này…
Tôi lại…
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
ONE
Happy House hôm nay yên tĩnh lạ thường, cả quán ăn giống như được tụi tôi bao trọn gói. Ngoài tụi tôi và ông chú râu xồm ra, không có một vị khách nào khác…
“Ngốc! Bây giờ đã là một giờ đêm rồi! Làm gì có khách nào còn mò đến đây nữa!” Tô Cơ thấy tôi ngố hết chỗ nói nên cốc một cái nhẹ vào trán cho tỉnh ra.
“Tô Hựu Tuệ, đêm hôm khuya khoắt cô gọi tụi tôi đến đây làm gì?” Lăng Thần Huyền ngáp ngắn ngáp dài, ngồi đối diện tôi hỏi sang.
“Hay là bà định rủ mọi người đến khu biệt thự cổ số 23 chơi?” Hiểu Ảnh háo hức, hai mắt sáng long lanh.
“Thà chết chứ cả đời này đừng có mơ tôi quay lại đó lần thứ hai!” Lăng Thần Huyền mặt mày xanh xám rít lên.
“Bàn chuyện của Dạ phải không?” Lý Triết Vũ hớp một ngụm trà, chậm rãi lên tiếng.
Mỗi lần thấy Lý Triết Vũ, dù lòng tôi có rối rắm đến đâu, dù tôi không thể hiểu được Vũ đang nghĩ gì, đang cảm nhận gì sau vẻ ngoài hờ hững kia, nhưng cậu ấy luôn xuất hiện đúng lúc, tuy không biểu hiện bằng lời nói hay hành động, cũng khiến tôi có cảm giác ấm áp và bình yên…
“Hựu Tuệ! Bà muốn giúp Kim Nguyệt Dạ đi học lại à?” Tô Cơ không đi vào tai mình nên hỏi lại lần nữa.
“À… cái đó… à… Tôi nghĩ Kim Nguyệt Dạ bị buộc thôi học cũng vì tôi, cho nên… tôi muốn hỏi xem… mọi người có cách nào giúp cậu ấy được đi học lại không?”
Hừm… Tô Hựu Tuệ, mày làm sao vậy? Sao lại ôm rơm dặm bụng chứ? Tên Kim Nguyệt Dạ có thân mà chẳng lo, mày việc gì phải lo thay hắn?
“Về chuyện này thì chú tôi không khắt khe lắm! Ông không giống như ai đó lòng dạ nham hiểm, chỉ vì muốn đánh bại trường Sùng Dương mà sẵn sàng hi sinh tương lại của Dạ…” Lăng Thần Huyền vừa nói vừa liếc xéo Tô Cơ.
“Lăng Thần Huyền! cậu nói ai nham hiểm? Mẹ tôi chỉ làm theo nguyên tắc thôi, Kim Nguyệt Dạ cũng chẳng oan đâu, ai bảo đến khu biệt thự 23 làm gì!”
“Bây giờ không phải lúc cãi nhau, quan trọng là nghĩ cách để cô Bạch bỏ qua, không truy cứu nữa, những việc còn lại thì dơn giản thôi!” Lý Triết Vũ điềm tĩnh dập tắt ngọn lửa chiến tranh vừa nhen lên giữa hai đối thủ truyền kiếp – Tô Cơ và Thần Huyền.
…
Mọi người lại im bặt, lặng lẽ suy nghĩ.
“Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông!” Là giọng của ông chú râu xồm. Quên mất, là chú Nhã Văn mới đúng! Sao ông ta đột nhiên thốt ra những lời như vậy?
“Chú Nhã Văn, ý chú là…”Lý Triết Vũ hết nhìn chú Nhã Văn đang cười híp mắt, lại quay sang nhìn tôi.
“Sao… sao lai nhìn tôi?” Tôi có dự cảm chẳng lành.
Tôi ư? Tôi phải làm gì bây giờ? Hay là đi đến cầu xin cô Bạch Ngưng? Việc này chắc phải nhờ Tô Cơ mới xong, nhỏ ta là con gái cô Bạch mà!
“Tô Cơ…” Tôi quay sang lắc lắc vai Tô Cơ, ánh mắt cầu cứu.
“Vô ích thôi! Tôi đã thử nhiều lần rồi! Vừa đề cập đến chuyện này, mama tôi lại lôi thành tích học tập ra đe nẹt, bảo tôi đừng có mà lo việc không đâu! Tôi bó tay thôi!” Tô Cơ thở dài nhìn chúng tôi.
“Từ xưa đã nghe mẹ cô ngang ngược, cố chấp. Quả là không sai nhỉ?” Lăng Thần Huyền thừa cơ giễu cợt.
“Lăng Thần Huyền, ngươi muốn gây sự hả?”
“Tô Cơ, Huyền, hai người đừng cãi nhau nữa được không?” Hiểu Ảnh ngồi bên cạnh, lo lắng kéo tay Tô Cơ.
Trời đất thiên địa ơi, lúc nước sôi lửa bỏng thế này mới biết chẳng nhờ được ai!
Nhưng, không phải tôi không biết cô Bạch nổi tiếng cố chấp, hơn nữa, việc lần này còn liên quan đến sự sống còn của trường Minh Đức. Kim Nguyệt Dạ mà trở về trường Sùng Dương thì chẳng khác gì ”cõng rắn cắn gà nhà”, ai lại muốn thế cơ chứ?
“Hựu Tuệ, cô thật lòng muốn Kim Nguyệt Dạ quay lại học hả?” Lý Triết Vũ đặt cốc trà trên tay xuống, nhìn tôi chằm chằm.
“Ừ…” Tôi trả lời không tự nhiên lắm.
Đôi mắt màu cà phê của Lý Triết Vũ khiến tôi sợ hãi né tránh, không biết Vũ muốn nghe câu trả lời thế nào từ miệng tôi? Nhưng có lẽ mọi lời nói của tôi với Vũ đều không quan trọng!
Một phút… Hai phút…
Đúng là sự yên lặng đáng sợ, Lý Triết Vũ nhìn tôi không chớp mắt, tôi không thể nào đoán được Vũ đang nghĩ gì. Lúc này hố sâu ngăn cách giữa hai chúng tôi càng lúc càng xa…
“Thế này nhé, Hựu Tuệ, mai tôi cùng cô đi gặp hiệu trưởng Bạch” Lý Triết Vũ bỗng lên tiếng.
“Gì cơ?” Tôi kinh ngạc đến mức nín thở.
“Vũ, cậu muốn cô ta đi gặp hiệu trưởng Bạch sao? Không khéo lại đổ them dầu vào lửa đấy!”
“Lăng Thần Huyền! Ngươi ngậm miệng lại đi!”
“Có Lý Triết Vũ thì mọt việc sẽ dễ dàng hơn nhiều. Hựu Tuệ, cháu thì sao?” Ngài Nhã Văn mỉm cười nhìn tôi và Lý Triết Vũ, nhưng trong nụ cười đó còn ẩn chứa điều gì đó.
“Được rồi, được rồi! Quyết định như vậy đi! Hựu Tuệ, vì tình yêu, bà phải cố lên…”
“Tô Cơ, bà nói lăng nhăng gì vậy?”
“Yên tâm đi! Có tôi đi cùng, cô sẽ làm được mà!”
…
“Cô không đồng ý!”
Trong phòng làm việc, hiệu trưởng Bạch lạnh lung nói với tôi, Lý Triết Vũ và Tô Cơ.
Tôi ngây người nhìn khuôn mặt vô cảm của hiệu trưởng Bạch. Câu trả lời này tôi đã biết từ lâu, nhưng khi phải trực tiếp đối mặt với nó vẫn thấy sao quá nặng nề.
“Mẹ! Mẹ nhất định phải làm thế sao?” Tô Cơ quyết không bỏ cuộc.
“Tô Cơ, con phải biết trường học có quy tắc và kỉ luật của trường học, nếu mọi người không tuân theo thì trường học sẽ biến thành cái gì? Lý Triết Vũ, cha em là nhà tài trợ lớn của trường Minh Đức và Sùng Dương, nhưng từ xưa đến nay không hề can thiệp vào công tác quản lí của trường. Cô hi vọng với tư cách là một học sinh trường Sùng Dương, em phải hiểu rõ điều này!”
Quả không hổ danh là “hiệu trưởng mặt sắt”, đối diện với con gái ruột và con trai của chủ tịch hội đồng quản trị trường mà không hề nhường bước, Tô Hựu Tuệ, mày phải làm sao đây?
Tôi quay sang cầu cứu người nãy giờ im lặng không lên tiếng là Lý Triết Vũ. Nhìn bộ dạng tôi đáng thương như vậy mà cậu ta không mảy may động lòng.
“Đành phải dựa vào mình thôi!” Tôi ngầm tự cổ cũ, đã đến đay rồi không thể tay trắng ra về được, huống hồ Kim Nguyệt Dạ bị đuổi học cũng là vì tôi…
“Hiệu trưởng Bạch, cô nói rất đúng ạ! Với tư cách là một người học sinh, chúng em phải tuân theo nội quy của trường, nếu vi phạm thì phải chịu hình thức kỉ luật thích đáng!”
“Hựu Tuệ!” Tô Cơ tròn mắt nhìn tôi. Không có cách nào khác, tôi đành liều thôi!
Hiệu trưởng Bạch gật gù tán đồng với tôi. Lúc này, Lý Triết Vũ mới chịu ngẩng đầu nhìn tôi, mỉm cười cổ vũ…
“Cho nên, em muốn đến xin lỗi cô, lần trước em đã nói dối cô, hiệu trưởng Thôi và ngài Nhã Văn! Em cũng đi tới số 23 phố Angel, hơn nữa còn đi cùng với Kim Nguyệt Dạ!”
“Em nói cái gì?” Hiệu trưởng Bạch không tin vào tai mình, “Hựu Tuệ, em có biết, em đang đem tương lai của mình ra làm trò đùa không?”
“Mẹ, con cũng đến số 23 phố Angel. Mà không chỉ có con đâu, còn có cả Hiểu Ảnh, Lý Triết Vũ, Lăng Thần Huyền!”
Trời ơi, Tô Cơ điên thật rồi sao? Ai lại kéo cả lũ cùng xuống bùn như thế?
“Hựu Tuệ nói không sai, tất cả chúng em đều vi phạm nội quy, đều phải chịu kỉ luật, như vậy mới công bằng với Kim Nguyệt Dạ!”
Lý Triết Vũ cũng ủng hộ Tô Cơ á? Nhìn nụ cười của hai người bọn họ, rõ ràng đã thông đồng với nahu từ trước mà.
“Các em… các em…” Hiều trưởng Bạch quá shock trước sự thực phũ phàn này. “Các em nghĩ có thể dung cách này để Kim Nguyệt Dạ được quay lại học sao?”
“Không ạ! Thưa cô, trong mấy ngày qua em đã suy nghĩ rất nhiều, vì tương lai của bản thân, em có thể để người khác chịu tôi thay mình mà vẫn ăn ngon ngủ yên được sao? Vì thắng lợi mà bất chấp tất cả để che giấu sự thật. Một Tô Hựu Tuệ như vậy đã đi ngược lại với tôn chỉ làm người của trường Minh Đức, phụ sự dạy dỗ từ trước đến nay của cô!”
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm túc khiến người khác phải e sợ của cô Bạch: “Trong buổi leexx khai giảng, cô đã nói, cô quý trọng người tài! Kim Nguyệt Dạ là thiên tài hiếm có, chỉ vì một lần mắc lỗi mà bị đuổi học, cô không cảm thấy đáng tiếc sao?”
“…”
Nhìn ánh mắt do dự của hiệu trưởng Bạch, xem ra có chút hi vọng rồi! Tô Hựu Tuệ, cố lên!
“Thưa cô, cô từng nói rằng cô tin tưởng em, trường Minh Đức chúng ta có thể quang minh chính đại thắng trường Sùng Dương, không phải vì không có Kim Nguyệt Dạ mà bởi vì Minh Đức thực sự là trường ạnh! Em mong cô có thể cho Kim Nguyệt Dạ một cơ hội, cũng là cho trường Minh Đức một cơ hội! Được không ạ?”
Tôi vừa nói xong một lèo thì căn phòng lại yên tĩnh như lúc đầu.
Tích tắc… tích tắc…
Cả căn phòng chỉ còn nghe thấy tiếng kim đồng hồ chạy, tôi căng thẳng đến thở không ra hơi.
“Tô Hựu Tuệ, nếu các em đã kiên quyết như vậy thì hãy chứng minh cho cô xem…”
“Mẹ! Mẹ thật là…” Tô Cơ chưa kịp nói nốt câu, đã bị Lý Triết Vũ chặn lại.
Tôi và Lý Triết Vũ quay sang nhìn nhau, ngầm hiểu ý, xem ra hiệu trưởng Bạch đã có “dấu hiệu” nhượng bộ.
Thưa cô, ý của cô là…” Tôi hít một hơi dài, ho vọng điều kiện không quá khó.
“Sáu người các em đều vi phạm nội quy của nhà trường nên đều phải chịu phạt. Nhưng cô sẽ cho các em một cơ hội, nếu thi cuối kì cả sáu em đều được lọt vào Top 100 người dẫn đầu thì cô sẽ bỏ qua chuyện này!”
“Sao cơ?” Tô Cơ rít lên yếu ớt, “Mẹ, phải lọt vào Top 100 á? Thế có khác nào mẹ không đồng ý đâu?”
“Được! Em đồng ý!”
“Hựu Tuệ, bà đùa sao?”
Thiên tài vô đối như tôi đã xuất chiêu thì tôi không tin là chuyện cỏn con này lại chẳng làm được.
“Rất tốt! Nhưng Hựu Tuệ, em là học sinh của trường Minh Đức nên cô có một điều muốn nhắc nhở em…”
“Vâng ạ! Cô cứ nói!” Tôi ngoan ngoãn đáp, nhìn ánh mắt nghiêm nghị của cô, tôi cũng đoán được câu tiếp theo.
“Nhà trường cấm học sinh có quan hệ tình cảm, đặc biệt em lại là đại diện cho bộ mặt của trường Minh Đức, em càng không thể quan hệ yêu đương với Kim Nguyệt Dạ. Cô mong em tự mình xử lí được chuyện này!” Hiệu trưởng Bạch nói như đinh đóng cột.
“Em hiểu rồi ạ!” Tôi thở phào, thế mà tưởng chuyện gì? Tôi với Kim Nguyệt Dạ vốn có gì đâu.
Chuyện này chẳng là gì cả!
Nhưng sao trong lòng lại thấy hụt hẫng nhỉ? Tô Hựu Tuệ, mày làm sao thế?
Tôi ngước đầu lên nhìn thấy đôi mắt màu cà phê. Lý Triết Vũ, cậu đang nghĩ gì vậy? Chỉ cần Kim Nguyệt Dạ được đi học lại, còn những chuyện khác với cậu đều không quan trọng phải không?
“Cô đợi các em thực hiện lời hứa của mình…”
“Hựu Tuệ! Hựu Tuệ? Bà chắc chắn sao?”
Từ lúc bước ra khỏi phòng hiệu trưởng Bạch, Tô Cơ cứ liên tiếp hỏi đi hỏi lại câu đó.
“Tô Cơ! Tôi phải nói mấy lần nữa bà mới chịu hiểu? Tôi bảo làm được là làm được! Heo tôi cũng có thể dạy trèo cây được nữa là,bà yên tâm đi!” Tôi cười toe toét khẳng định lại lần nữa.
“Cái gì? Bà dám bảo tôi là heo hả? Bà đừng quên, lần trước trên bãi biển, tôi nhìn thấy bà và Kim Nguyệt Dạ hôn…” Nhân lúc con nhỏ này chưa nói hết câu, tôi vội bịt miệng nó lại, nhưng Lý Triết Vũ lại nhìn tôi với vẻ khó hiểu, như thể nhìn thấy cả tâm khảm tôi.
“Muộn rồi! Tôi về trước đây! Hai cô cũng về sớm đi!” Lý Triết Vũ mỉm cười lãnh đạm chào bọn tôi.
“Hựu Tuệ à, bà có thấy con người Lý Triết Vũ là lạ không? Có lúc bất cần đời chẳng mảy may quan tâm đến chuyện gì hết, có lúc lại nhiệt tình đến đáng sợ! À, hay là cậu ta là người đa nhân cách?”
“Nhiệt tình đến đáng sợ?” Lý Triết Vũ cũng có lúc như vậy sao? Nhưng lần trước khi tôi bị mấy nàng cọp cái trường Sùng Dương chặn đầu, cậu ta nổi giận đúng là kinh khủng thật…
“Thật mà! Hôm đi tìm tụi bà ở bờ biển ý, mới hai giờ sang cậu ta đã chạy đến nhà tôi rủ tôi đi cùng, lại còn ngồi đợi hai tiếng đồng hồ để đón chuyến xe sớm nhất, hay là hắn và Kim Nguyệt Dạ… Hô hô hô…”
Bờ biển? Hai giờ sang? Đó là lúc tôi nhận điện thoại! Cậu ấy lo lắng cho tôi sao? Một Lý Triết Vũ như vậy từ trước đến giờ tôi không hề biết…
TWO
“Tô Cơ! Bà phải nhớ hết đống công thức này cho tôi! Sau đó làm hết chỗ bài tập này!”
“Hựu Tuệ! Bà tha cho tôi… Hôm nay là Giáng sinh mà! Tại sao tôi phải ở nhà học bài?”
“Tô Cơ, bà đừng quên, nếu thi cuối kì bà không lọt được vào Top 100, mọi người sẽ chết cùng bà! Cái dũng khí hôm đó của bà biến đâu rồi?”
“Nhưng… sao con khỉ đáng ghét kia cũng ở đây!” Tô Cơ tức giận chỉ tên Lăng Thần Huyền đang ghếch chân nằm trên sô-pha đọc truyện tranh.
“Cô nói ai là con khỉ đáng ghét?” Lăng Thần Huyền giơ nắm đấm về phía Tô Cơ.
“Lăng Thần Huyền, đây là nhà của bản cô nương! Là bản địa của ta! Ngươi muốn làm gì?”
“Tô Cơ, là tôi xin Hựu Tuệ dạy kèm cả Tiểu Huyền Huyền nữa. Hiệu trưởng chẳng bảo cả sáu người phải lọt vào Top 100 sao?” Hiểu Ảnh mếu máo. “Hơn nữa, trong phim nhân vật nam nữ chính đều chụm đầu ôn thi cùng nhau, mùi mẫn lắm đó!”
“Vâng, vâng, coi như tôi chưa nói gì hết…” Tô Cơ tự vuốt ngực để hạ hỏa. Xem ra mấy lời vừa rồi của Hiểu Ảnh có sức “sát thương” khá lớn.
“Ha ha ha! Nghe rõ chưa? Là có người mời tôi đến chứ không phải tôi tự đến nhé!”
Tên khốn Lăng Thần Huyền đúng là điếc không sợ sung, lại định châm ngòi nổ sao?
“Nào, nào, chúng ta ôn lại bài đã, có gì nói chuyện sau!” Tô Cơ đang định nhảy dựng lên phang cho thằng cha đó một trận, tôi vội kéo tay nhỏ ta lại.
“Đừng… Tôi vừa nhìn thấy sách giáo khoa là muốn ói rồi! Hựu Tuệ, bà có ‘bánh mì giúp trí nhớ’ hay cái gì đại loại vậy thì cho tôi!”
“… Bà tưởng tôi là Doraemon chắc? Tôi lấy đâu ra mấy thứ thần kì đó chứ! Thật tình!”
“Lạ ghê! Hôm nay là Giáng Sinh, sao Kim Nguyệt Dạ không đến rủ bà đi chơi nhỉ?”
“Vớ vẩn! Hắn có phải bạn trai tôi đâu, sao phải mời tôi?”
Mồm nói cứng vậy, sao trong lòng lại có chút hụt hẫng nhỉ? Hừ, tôi cũng được coi là ân nhân cứu mạng hắn mà sao không thấy hắn bày tỏ lòng cảm ơn
“Dạ! Tối nay đi chơi với tụi mình nhé…”
“Dạ! Mình đã đặt bàn ở nhà hàng Pháp rồi, cậu đi ăn với mình được không?”
“Dạ! Lên xe đi, mình đưa cậu về nhà!”
…
Cứ tưởng tượng ra bộ mặt hí hửng của mấy cô nàng mê giai đẹp ở trường Sùng Dương khi biết Kim Nguyệt Dạ được quay lại học, còn cả vẻ mặt đắc ý, ngạo mạn của thằng cha đó mà tôi chỉ muốn tức hộc máu. Sao tôi lại phải vì cái lời hứa chết tiệt đó mà ngay cả đêm Giáng Sinh cũng phải lọ mọ đi gia sư cho người khác? Càng nghĩ tôi càng bực.
“Tô Cơ! Bà làm hết quyển này rồi hẵng nói! Lăng Thần Huyền, cậu cũng lại làm cùng đi!”
“Tôi không cần!”
“Lăng Thần Huyền, ngươi bớt ngạo mạn đi được không? Hựu Tuệ giúp ngươi ôn tập là nể ngươi lắm rồi đó!”
“Hừ, liên quan gì tới cô?”
“…”
Nhìn ba tên đang cãi nhau ỏm tỏi kia, tôi nổi giận đùng đùng, cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được nữa:
“Mấy người ngồi xuống đây cho tôi!”
Tôi cầm tập đề thi và vở bài tập đặt trước mặt Lăng Thần Huyền và Tô Cơ.
“Lăng Thần Huyền! Cậu lại đây, đề dễ như thế này mà không biết làm, cậu làm những câu tương tự cho tôi hai mươi lần!”
“Tô Cơ! Bà cũng đừng cười nữa! Đề trắc nghiệm này trong bốn mươi phút phải làm xong!”
“Á… Hựu Tuệ…”
“Bắt đầu tính giờ!” Tôi không nương tay giơ đồng hồ lên xem, “Bà còn ba mươi chín phút nữa!”
Tôi trừng mắt nhìn Tô Cơ và Lăng Thần Huyền đang thì thầm to nhỏ, liếc sang bên cạnh:
“Hiểu Ảnh, bà định chuồn đi đâu đó?”
“Hi hi hi… tôi… hi hi…” Hiểu Ảnh ngừng ngay động tác lén lút bò về phía cửa, má ửng hồng, giã đầu gãi tai. “Tôi… Hi hi… tôi đi rót nước!”
“Ồ…” Tôi dịu dàng nở nụ cười “sát thủ” với Hiểu Ảnh, “Trên bàn không phải cũng có sao? Bà rảnh rỗi vậy để tôi giúp bà ôn tập môn lịch sử nhé!”
“Hu hu hu…”
“Tô Cơ ơi! Hựu Tuệ sao lại trở nên đáng sợ vậy? Tôi cứ tưởng bà la sát tái sinh chứ?”
“Đây mới là bộ mặt thật của nó đó! Nó còn nhiều thứ đáng sợ hơn nhiều…”
“Không nói chuyện riêng! Làm bài tập cho tôi! Làm bài ngay!”
“Á! Vâng, vâng, vâng! Hơ hơ hơ…”
Kính coong! Kính coong! Kính coong!
Tiếng chuông cửa vang lên.
“Để tôi ra mở!” Tô Cơ mắt sáng bừng, chạy nhanh ra cửa.
“Merry Christmas!”
“A ha! Lý Triết Vũ! Sao cậu lại đến đây?” Tô Cơ sung sướng reo lên.
“Ồ! Chăm chỉ vậy! Giáng sinh còn phải làm bài tập! Huyền à, tôi phải thay đổi cách nhìn về cậu rồi đấy!” Lý Triết Vũ bước vào phòng khách, kẽ cười.
“Vũ… may mà cậu đến giải nguy cho tôi! Cảm ơn cậu… Tôi tưởng mình sắp chết ở đây rồi chứ…” Lăng Thần Huyền như mới bò từ địa ngục lên, nước mắt ngắn nước mắt dài, ôm chầm lấy Lý Triết Vũ, còn chỉ thiếu chút nữa thôi là quỳ sụp xuống vái sống Vũ.
Tên ngốc này có cần diễn quá đà như vậy không? Hắn mới cầm được bút lên chưa đầy một phút mà!
“Tiểu Huyền Huyền, tốt quá rồi!” Hiểu Ảnh vừa được tự do, xúc động đến nỗi lao đến ôm chầm Lăng Thần Huyền.
“Oái! Tránh ra! Tránh ra nào!”
“Lý Triết Vũ! Sao cậu lại đến đây?” Tô Cơ hí hửng ra mặt, miệng cười ngoác đến tận mang tai.
“Tôi đến để cứu người, nhưng không phải các cậu đâu, mà là Tô Hựu Tuệ!”
“Cứu tôi?” Tôi tròn mắt nhìn Lý Triết Vũ.
Lý Triết Vũ nhìn lướt qua tôi mỉm cười:
“Ở cổng công viên Clover có người đang đợi cô! Nhanh đến đó đi!”
“Có người đợi tôi?” Tôi hoài ngi nhìn Lý Triết Vũ. Ai thế nhỉ? Có thể nhờ Lý Triết Vũ làm người đưa tin chỉ có hắn thôi.
“Nhưng Tô Cơ và Lăng Thần Huyền, mấy người bọn họ…”
“Hựu Tuệ! Bà lo xa làm chi cho mau già! Hôm nay là Giáng sinh cơ mà, là ngày Chúa ra đời, ngày quan trọng nhất trong năm nay! Bà mau đi đi!”
“Vậy việc ôn tập…”
“Bà không cần phải lo lắng cho tụi tôi đâu! Tụi tôi tự học với nhau được mà. Đúng không Lăng Thần Huyền?”
“Ờ! Ờ! Đúng! Rất đúng! Tụi tôi sẽ học với nhau, sẽ học mà! Ha ha ha…”
“Mấy người tự học?” Tôi không dám tin những điều vừa nghe.
“Đúng vậy, đúng vậy…” Hai mắt Hiểu Ảnh như hiện lên chữ “giờ tự học ngọt ngào”.
Làm ơn đi, có vờ vịt thì cũng phải diễn cho giống một chút chứ! Ba người này vừa nghe tin tôi có việc phải đi mà vui đến nỗi trên đầu nổ pháo rào rào ăn mừng, chẳng có vẻ muốn học chút nào.
Nếu thi cuối kì mà không qua thì lời hứa…
“Đừng lo, tôi sẽ thay cô giúp họ ôn tập…” Lý Triết Vũ mỉm cười, dịu dàng quay sang nhìn tụi Tô Cơ.
Sao cậu ấy không nhìn tôi chứ? Hay là đối mặt với tôi còn khủng khiếp hơn đố mặt với ba người kia?
“Hả? Cậu muốn giúp tụi tôi ôn tập, không phải là đến rủ tụi tôi đi đập phá nhân dịp Giáng sinh sao?”
“Thì đúng là đến để cùng các cậu đón Giáng sinh mà! Đảm bảo đây là ngày Giáng sinh đáng nhớ nhất của các cậu!”
“Triết Vũ! Đừng…” Lăng Thần Huyền năn nỉ ỉ ôi.
“Mau đi đi!” Lý Triết Vũ dường như cảm nhận được tôi đang nhìn cậy ấy đăm đăm, cậu ấy cuối cùng cũng quay ra nhìn tôi, khẽ vẫy tay.
“Tôi đi trước đây!” Nói xong tôi bước ra phía cửa.
Mặc dù không biết người đang đợi tôi phía trước là ai, nhưng tôi vẫn phóng như bay đến công viên Clover, bỏ lại phía sau nơi tôi từng thấy bình yên nhất, một người mà tôi tin tưởng nhất…
THREE
Hu la la! Hu la la!
Woa! Thật là náo nhiệt!
Trên phố đông lúc nhúc toàn người là người. Dưới lòng đường hay trên vỉa hè đều đông nghịt người đi chơi. Nghe Tô Cơ bảo hôm nay lạnh âm bốn độ, nhưng người tôi lại nhễ nhãi mồ hôi.
Hàng quán hai bên đường đèn điện sang trưng. Màn hình lớn gần trung tâm thương mại phát đi phát lại bài hát “Ring the bell”. Mọi người cười nói rôm rả, khoác tay nhau, niềm vui và sự ngọt ngào tràn ngập khắp nơi, ngay cả không khí cũng có vị ngọt.
Vậy trong lòng tôi là vị gì vậy?
Người đợi tôi phía trước… từng là địch thủ của tôi, nhưng bây giờ hắn cứ từng bước tiến vào cuộc sống của tôi. Còn phía sau, người mà tôi vừa chạy trốn… lại là người tôi tin tưởng nhất. Cậu ấy luôn đứng ở đầu bên kia thế giới, lưỡng lự…
Đời người luôn biến ảo khôn lường như vậy, không biết tương lại sẽ thế nào đây? Khuôn mặt của của Kim Nguyệt Dạ ngày càng hiện lên rõ ràng trong tâm khảm tôi, ngày càng…
Lúc hắn cười…
“Cô không sao chứ? Sao thế? Cô khó chịu à?”
“Để tôi đỡ cô dậy nhé! Con gái mặc váy như vậy không nên ngồi dưới đất!”
Lúc hắn xấu xa…
“Ok thôi! Tổng cộng ba bức ảnh, chỉ cần cô làm cho tôi ba việc, mỗi việc hoàn thành xong, tôi sẽ xóa một bức!”
“À, vì dạo này kẹt quá, nhưng tôi lại không muốn vất vả cho nên đành phải nhờ cô giúp đi làm thêm!”
Lúc hắn nghiêm túc…
“Bình thường ở trường học, cô luôn phải khép kín tình cảm và ước mơ của mình ở đáy sâu tâm hồn, kể cả có bực dọc hay buồn bã vẫn phải giả làm một nàng công chúa đài các, quý phái. Cô không thấy mệt mỏi sao?”
Khi hắn bị tổn thương…
“À! Tôi không sao! Hơ hơ… chỉ là không có bố mẹ thôi mà, tôi đã sống như vậy mười nay! Vả lại tôi cũng quen rồi!”
Từng hồi ức như những thước phim vụt qua trước mắt tôi, tiếng bước chân và hơi thở mỗi lúc một nhanh…
FOUR
“Hắt xì!”
Một tiếng đồng hồ rồi…
Cái nóng của một tiếng trước đang dần dần biến mất, tôi bắt đầu cảm thấy lạnh!
Hai tiếng trôi qua…
Tay và chân tôi bắt đầu đông cứng lại, tôi nhảy lên nhảy xuống liên tục rồi xoa xoa tay để làm ấm cơ thể nhưng chẳng xì nhê gì hết.
…
Từng đoàn khách đi qua cổng công viên Clover đều thấy thương hại cho đứa con gái đang ngồi thu lu ở một góc như tôi.
Hu hu hu… Chắc họ đều nghĩ tôi là đứa con gái đáng thương, bị bạn trai “đá” vào đúng đêm Giáng sinh.
Tên khốn Kim Nguyệt Dạ! Hắn bắt tôi phải đợi đến hai tiếng đồng hồ rồi, dung là đến chết mà vẫn không chừa, hắn lại định chơi tôi một vố nữa sao?
Nhưng Lý Triết Vũ sẽ không hùa theo hắn để lừa tôi đâu! Hay là trên đường hắn xảy ra chuyện gì rồi?
Phải rồi, nhân vật nam chính trong phim “Bản tình ca mùa đông”(4) cũng bị xe đâm, mất trí nhớ đúng vào đêm Giáng sinh đấy!
Không được, Tô Hựu Tuệ, mày đang nghĩ lung tung gì vậy? Chuyện tốt không linh, chuyện xấu thì linh. Chết quên! Chuyện xấu không linh chuyện tốt thì linh!
Híc! Làm trẻ con vẫn vui hơn, không lắm phiền não như tôi bây giờ.
Tôi chán nản ngồi xổm xuống đất, nhìn ông già Noel đang đứng trước cổng côn viên Clover phát bóng bay cho trẻ em.
Ông ta đeo trên lưng một cái túi rất to, và hình như đã đứng ở đây rất lâu rồi. Lúc thì cùng du khách chụp ảnh, lúc lại đến chơi đùa với các em nhơ. Thật tội nghiệp, Giáng sinh cũng phải đi làm them, có lẽ không ai chịu đón Giáng Sinh cùng ông ta… Hóa ra trên đời vẫn có những người bất hạnh như tôi.
Híc híc híc… Kim Nguyệt Dạ đã xảy ra chuyện gì thật sao? Oái! Nước mũi chảy ra rồi!
Hơ, khăn giấy ở đâu ra vậy? Tôi ngẩng đầu lên.
A, là ông già Noel, không hiểu ông ta đến từ lúc nào, đưa cho tôi một gói giấy ăn.
Tôi cảm động đến rớt nước mắt, nhận lấy gói giấy ăn từ tay ông già Noel.
“Ha ha… ha ha… cảm ơn ông!”
Đọt nhiên ông già Noel bật cười khanh khách:
“Merry Christmas! Tô Hựu Tuệ!”
Khoan, giọng nói này sao mà quen thế, đừng có bảo… ông già Noel này là…
“Á! Kim Nguyệt Dạ! Đúng là cậu rồi!” Tôi kinh ngạc hét lên.
Cái người đội mũ đỏ, đeo râu trắng này đúng là Kim Nguyệt Dạ rồi.
“Bé Hựu Tuệ à! Không ngờ được gặp tôi, bé lại xúc động đến thế!” Tên đó huơ huơ tay trước mặt toi.
“Kim Nguyệt Dạ! Cậu làm trò gì thế hả? Bắt tôi đợi ở đây gần ba tiếng đồng hồ. Tôi còn tưởng cậu…” Tôi kịp lấy lại bình tĩnh, tức tối nói.
“Tưởng với tưởng cái gì? Nghĩ tôi bỏ rơi cô à? Hơ hơ!”
“Bỏ rơi cái đầu cậu ý! Cậu bảo tôi đến đây làm gì? Chỉ để nói mấy câu này hả? Laị còn bắt tôi phải hứng gió hứng sương đợi ba tiếng đồng hồ liền!” Cơn giận của tôi bốc lên ngùn ngụt. Hừ, biết vậy tôi ở nhà Tô Cơ ôn bài cho xong.
“Tôi còn bận làm việc mà! Lặng lẽ ngồi bên chờ bên tôi, co không thấy rất thú vị sao?”
“Thú vị cái khỉ mốc!” Tại sao cứ gặp thằng cha này thì y rằng phong thái thục nữ của tôi biến mất tiêu. “Có giỏi thì cậu đứng đợi ở đây ba tiếng đồng hồ xem!”
“Bé Hựu Tuệ, làm gì mà dữ như chằn lửa vậy? Tôi đã đứng ở đây sáu tiếng rồi!”
“Hừ, đừng ra bộ đáng thương! Tôi giận rồi đấy!” Tôi hằn học đảo mắt nhìn Kim Nguyệt Dạ.
Đây là ngày Giáng sinh quái quỷ gì vậy? Có mà là ngày quả tạ chiếu mạng thì có. Vì thằng cha này mà tôi đứng một mình trong gió rét đợi hắn suốt ba tiếng đồng hồ. Không biết dấu mặt đi đâu đây.
“Ông già Noel, cháu muốn một quả bong bay!” Có chú nhóc chạy đến chỗ chúng tôi, chỉ về phía chùm bong, ánh mắt vặt vài.
“Được rồi! Đây, chúa cầm lấy. Đừng để bong bay mất nhé! Ha ha ha.”
“Cháu cảm ơn ông. Chị ơi, chị xinh như minh tinh điện ảnh ý! Em bắt tay với chị được không?”
“Đương nhiên rồi! Em thật đáng yêu! Hơ hơ hơ hơ!”
“Hì hì hì! Vui quá!” Chú nhóc cầm quả bóng chạy đi xa.
Hô hô, thằng nhóc này có mắt tinh đời đấy!
“Bé Hựu Tuệ à! Sao lúc nào bé cũng chỉ hung dữ với mỗi tôi vậy? Chẳng nhẽ đối với bé, tôi đặc biệt đến thế ư?” Mặt thằng cha Kim Nguyệt Dạ trông rất gian manh, dù không nhìn rõ bộ mặt hắn lúc này nhưng chỉ cần nghe giọng nói là tôi biết ngay.
“Đừng tưởng bở! Cậu làm sao có thể so sánh với bé gây thơ đó!”
“À! Đến giờ rồi! Để tôi đưa cô đến một nơi!” Hắn không thèm để ý đến cơn tức giận của tôi, nhìn đồng hồ trên tay, cười rồi nói.
“Cậu muốn đi đâu? Tôi không đi! Hừ!”
“Cô không đi thật sao?” Kim Nguyệt Dạ mỉm cười hỏi.
Không đi là không đi!” Tôi trễ môi ra, giận dỗi.
“Thế thì thôi vậy! Tôi đi tặng bóng tiếp đây!” Tên Kim Nguyệt Dạ thản nhiên nhún vai, quay người bỏ đi.
“Hả?” Tôi tức đến nỗi đầu sắp vỡ tung ra, sao hắn không có tí thành ý nào vậy? Tức chết mất!
Tên ngu ngốc! Ngu ngốc! Kim Nguyệt Dạ là tên siêu ngốc! Ta căm thù ngươi!
Á á á á á… Sao tôi lại phải đứng đây để tự chuốc lấy bực dọc vậy…
Á á á á á… Sao tôi phải them chữ “lại” nhỉ?
Tôi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì mọi vật đột nhiên xoay ngược lại.
Kim Nguyệt Dạ, hắn dám vác tôi như vác bao tải gạo vậy sao?
“Tên khốn kia, mi làm gì vậy? Mau thả ta xuống! Thả ta xuống ngay!” Tôi hét toáng lên.
“Bé yêu! Mọi người đang nhìn chúng ta đấy! Tôi mặc thế này, không ai nhận ra được đau, nhưng bé thì… Hơ hơ…”
Mọt người xung quanh…
“Eo, khiếp quá đi mất!”
“Nữ sinh bây giờ dữ như cọp ý!”
Hu hu hu… hình tượng của tôi còn đâu!
Lạy Chúa! Đừng để ai nhận ra tôi lúc này, nếu không tôi làm sao ngẩng mặt lên nhìn đời được đây!
Tất cả đều tại tên khốn Kim Nguyệt Dạ! Hừ! Hừ!
A ha! Đã thế tôi giả làm xác chêt, để mọi người tưởng hắn là sát thủ yêu râu xanh mới được!
Tôi tựa khuôn mặt đỏ ửng lên vai Kim Nguyệt Dạ, lắc lư theo bước chân của hắn.