Chiến Thần OnlineGame hạng nặng, đồ họa khủng. Đánh quái, làm nhiêm vụ, cày level. (Hỗ trợ Java/ Android)
Đọc truyện, Hình như chưa có gìĐọc truyện, Hình như chưa có gì
Tác giả: Shinn
Thể loại: SA, short fic, romance, HE
Giới hạn tuổi: 16+
Lời đầu: “Những bức ảnh là cách tốt nhất để gợi nhớ về những khoảnh khắc đã qua. Đó là nơi tui lưu giữ cảm xúc và kỷ niệm của mình.”
1.
- Ủa ba ơi, hồi xưa ba có chụp hình con nít hả?
Xoảng!!!
Du không biết câu hỏi của mình có gì ghê gớm mà có thể khiến ba – người đàn ông điềm đạm của gia đình giật mình làm rớt luôn ly nước đang cầm trên tay. Cũng còn may là không phải đang cầm thứ gì quý giá, không thôi là chắc chắn sẽ được nghe mẹ càm ràm đến cả tháng là ít. May hơn nữa là lúc này studio không có khách, chứ không thì hình tượng ông chủ tiệm phong nhã lịch lãm mất sạch rồi còn đâu.
- Sao con hỏi vậy? – Vội vàng lấy lại vẻ điềm tĩnh, ba Du đứng dậy đi dọn dẹp hậu quả. Du hơi ngơ ngác, có cảm giác hình như mình vừa hỏi điều không nên hỏi. Nhưng nó vẫn chìa cái bìa đựng hồ sơ đang cầm ra.
- Mẹ kêu con dọn nhà kho, con thấy cái này trong thùng đựng mấy cái khung hình cũ…
Rồi tự nhiên miệng Du mở rộng thành một nụ cười hết sức nham nhở:
- Là ba chụp phải không? Hí hí!!!
- Tầm bậy! Chắc là hình của mấy người bạn gửi ba giữ, lâu quá rồi vứt trong đó nên quên ấy mà! – Ba Du cười cười, trán rịn mồ hôi. Du lắc đầu, tay phe phẩy mớ hình. Mắt nó sắc lẻm:
- Ba đừng có chối, sau mấy tấm hình đều có ký tên ba còn gì!
- Chậc…
- Ghê nha, không ngờ ba cũng chụp hình nude con nít nha – Du lật lật mớ hình. “Hình nude con nít” – nghe biến thái nhưng sự thật là vậy. Du nhớ hồi nhỏ, hồi còn hay được ba chở đi ăn kem, uống sinh tố buổi chiều, trên những vỉa hè cứ cách một khoảng lại thấy người ta bày hàng ra bán, mà với Du ấn tượng nhất là những người bán những tấm “ảnh nude con nít” rất to. Cái tên nói lên tất cả, ảnh chụp toàn những bé trai một, hai tuổi gì đó, bụ bẫm, da trắng hồng, mắt to đen như hột nhãn đang cười toe toét. Và quan trọng nhất là thường không-mặc-gì-cả. Khi Du thắc mắc, ba nó cười và nói các cặp vợ chồng thích mua ảnh đó về treo trong phòng để mong sinh con được khỏe mạnh đáng yêu giống vậy. Du còn nhớ lúc nghe ba nói thế, trong lòng nó tự hỏi không biết mấy bé người mẫu này mai mốt lớn lên nếu biết hình mình “tồng ngồng” từng được bán đầy ngoài phố sẽ cảm thấy thế nào nhỉ.
- Vậy mà hồi đó giờ ba cứ nói là ba chỉ toàn chụp ảnh cưới thôi – Du trề môi, bỏ xấp ảnh trở vô cái bìa hồ sơ. Ngẩng lên, nó thấy ba đang nhìn mình và cười cực kỳ… bí hiểm.
- Con trai à, nói thiệt thì thằng nhóc trong mớ hình đó là đứa dễ thương nhất ba từng chụp. Với lại mẹ con không thích ba chụp hình con nít kiểu đó nên từ sau khi lấy mẹ con rồi ba chỉ chuyên chụp hình cưới thôi…
- … – Nó không nói gì. Bỗng dưng cảm thấy có mùi nguy hiểm.
- … chớ hồi nhỏ con còn bụ bẫm dễ thương hơn cả nhóc trong ảnh đó luôn, ba cũng từng định chụp…
- Dạ thôi cảm ơn ba, con phải đi vô trường đây.
Du ôm cái bìa hồ sơ chạy biến ra khỏi studio. Nó đạp xe đến trường mà gân xanh nổi đầy trán. Đừng giỡn chứ, đến con trai mình mà ba cũng muốn đem ra làm mẫu chụp nude con nít hả trời. Bất chợt nó rùng mình. Nếu mớ hình hồi nãy nó tìm thấy không phải là một đứa nhóc xa lạ nào đó mà là chính nó – Đặng Thanh Du, đương kim chủ nhiệm câu lạc bộ nhiếp ảnh của trường, nếu cái thể loại ảnh “đáng xấu hổ” đó được bày bán đầy ngoài đường thì mặc dù biết giờ này chẳng ai còn nhận ra mình được nhưng chắc nó phải đeo mặt nạ mới dám bước ra khỏi nhà quá.
Tới cổng trường, nó nhảy xuống xe cười toe chào bác bảo vệ rồi dắt xe thẳng về phía dãy phòng dành cho các hoạt động Đoàn và ngoại khóa. Bữa nay là chủ nhật nên bãi giữ xe không hoạt động, ngoài vài thầy cô đi trực ở phòng giáo vụ và mấy đứa học sinh ham hố như nó thì chẳng có ai nữa, trường vắng tanh vắng ngắt nhìn phát rầu. Nó đi lững thững dưới tán dù xanh um của mấy cây phượng già, nắng vàng như mật rót qua những khe lá, tạo thành từng chùm bông vàng rực nhảy múa trên sân trường. Nó mỉm cười, thầm nghĩ chút nữa sẽ vác máy ra chụp một cái gì đó. Hôm nay trời đẹp thế này mà, chả bù cả tuần trước cứ mưa dầm mưa dề.
Phòng câu lạc bộ nhiếp ảnh nằm ở cuối dãy phòng. Vốn hồi trước nó là nhà kho, bàn ghế cũ, rồi giấy tờ không xài tới hầm bà lằn thứ đều được tống vào đó. Nó thấy phòng rộng mà chỉ chứa mấy thứ ấm ớ uổng quá nên chạy đi xin cô hiệu trưởng cho tụi nó “cải tạo” phòng thành chỗ cho câu lạc bộ nhiếp ảnh có chỗ hoạt động và trưng bày sản phẩm. Tụi nó đây tức là nó và ba thành viên khác, và lúc đó là năm ngoái khi nó mới vô lớp mười, đầy háo hức đi tìm hiểu các câu lạc bộ ngoại khóa với mơ ước cháy bỏng có một thời cấp ba huy hoàng
rực rỡ như trong mấy cái truyện tranh nó hay đọc. Và khỏi nói, nó sướng muốn chết khi biết trong trường có câu lạc bộ nhiếp ảnh, đúng thứ nó đam mê nhất. Cho đến chừng nó mò đến xin gia nhập và phát hiện câu lạc bộ là một nhúm nhỏ gồm ba con người cực kỳ quái dị và công việc thường xuyên là xách máy chạy lăng xăng mỗi khi trường có phong trào hay lễ lạc gì đó, chụp những tấm hình sẽ được đưa vào kỷ yếu và gần như chẳng ai thèm ngó tới lần thứ hai. Hỏi ra mới biết, nguyên dàn chủ nhiệm và thành viên chủ chốt đã tốt nghiệp hồi năm kỉa năm kia, một số người khác thì chạy qua mấy câu lạc bộ nhảy múa hát hò cổ vũ, còn sót lại có mấy mống này. Nó tặc lưỡi, cũng may chưa tan rã trước khi mình đến. Và nó nhào vô.
Cuối năm đó có hai người tốt nghiệp, nhưng cũng thêm hai người gia nhập, thành ra bây giờ vẫn ngần ấy thành viên, chỉ khác là câu lạc bộ đã thoát khỏi cảnh èo uột lay lắt, trở thành câu lạc bộ thú vị và hoạt động hiệu quả nhất trường. Tụi nó góp tiền làm quỹ nhóm, mỗi tháng nó gom hình cả nhóm chụp được trong tháng lại, chọn ra chừng hai chục tấm đem rửa ra, lồng vô mấy khung hình cũ nó đem từ studio nhà nó lên rồi mở một cuộc triển lãm mini ngay trong phòng câu lạc bộ. Nó thấy vậy là vui, có thêm người gia nhập hay không không quan trọng, miễn là được làm điều mình thích và khoe thành quả cho nhiều người biết là sướng rồi.
Dựng xe dưới gốc cây, nó thấy có hai chiếc xe đạp điện đã dựng sẵn đó. Chắc là chị Quỳnh với thằng An tới rồi. Đúng y như rằng nó vừa ló đầu qua cửa, một bàn tay mát rượi đã hớn hở chồm tới… nhéo má nó.
- Sao giờ này mới tới hả? Hôm qua mày dặn chị mày đi sớm mà rốt cục mày bò như rùa thế mà coi được à? Có biết để cho phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ chưa chồng yếu đuối mong manh dễ tổn thương phải chờ là một loại tội ác trời không dung đất không tha không?
Nó ra sức né bàn tay đang nhào nặn mặt mình và gào lên với thằng con trai cao nhòng đầu đinh đang chúi đầu vô cái laptop:
- Ê An, bà già này hôm nay lại quên uống thuốc nè. Mày ra dập tắt cơn khùng của bả phụ tao coi!
Và nó suýt ói máu khi thằng bạn thân chỉ ngước mắt lên nhìn nó đúng ba giây rồi lại quay về ôm cái lap tiếp, quăng cho nó một câu xanh lè:
- Cảm ơn, tao không dại. Mày chờ đi, chút con Trâm vô nó giải quyết cho.
Mặt nó méo xệch, đành đứng đó chịu đựng cái màn xoa xoa nựng nựng của bà già Quỳnh. Mãi tới gần mười phút sau, một làn khí lạnh mới ập tới và nó cảm thấy một ánh mắt sắc như dao vừa lướt qua đầu mình để đáp lên cái mặt nham nhở của Quỳnh. Cứu tinh đã tới – trong lòng nó âm thầm mở tiệc ăn mừng.
Quả nhiên, Quỳnh nhanh chóng rụt tay lại, vuốt vuốt tóc và ngoan ngoãn quay về chỗ ngồi. Nó xoa mặt, quay lại cười cầu hòa với Trâm – nhỏ bạn nhìn nhỏ nhắn mảnh mai nhưng theo nó thấy, lại là đứa “ngầu” nhất nhóm. Bằng chứng là chỉ có nhỏ mới đối phó được với bà la sát cao gần mét bảy kia thôi.
Chọn xong hình cho triển lãm tháng này, Du lấy mớ hình nude con nít cho mọi người coi. Trong phòng đột ngột im lặng như tờ. Một lúc sau, An vỗ vai nó:
- Du, tao không ngờ mày biến thái như vậy. – Vừa nói An vừa thở dài sầu não, vẻ mặt y chang ba mẹ nó mỗi khi xăng tăng giá.
- Nếu mày đã muốn đem mấy cái này triển lãm thì cứ nói tụi tao một tiếng, làm cả đám mất công ngồi lựa hình chi vậy! – Trâm nhíu mày, không khí trong phòng lạnh đi thấy rõ.
- Tầm bậy, tình cờ kiếm được ở nhà thấy vui nên đem vô cho mọi người coi chơi thôi – Nó phân bua. Chỉ có Quỳnh là ngồi yên chăm chú nhìn mớ hình, mắt sáng rỡ. Mặt Trâm hiện rõ hai chữ “kỳ thị”:
- Đừng nói với tui là Quỳnh cũng bị bệnh thích trẻ em cởi truồng nha.
Đến nước này thì Du với An cũng phải phục Trâm, vì cái mặt con nhỏ dù nói ra những chuyện kinh dị kỳ quái điên khùng cỡ nào vẫn hết sức nghiêm tục.
Tự nhiên Quỳnh phá ra cười.
- Há há há há!!! Thằng em giai hoàn hảo của mình… há há há… kỳ này chết mày nhá em! Há ha ha ha ha!!!
- Chị ơi, chị… sao vậy? – Khó khăn lắm nó mới chen miệng được vào giữa cơn phấn khích của Quỳnh. Biểu hiện của bả làm nó nghi ngờ bả sắp đem đống hình này đi tống tiền ai đó.
- Hờ hờ, tại vì á, thằng nhóc trong tấm hình này là em họ chị. Chị có thấy một tấm giống vầy trong cuốn album cũ bên nhà nó rồi.
Gió thoảng qua. Ba con người trong phòng đơ một cục. Quỳnh không để ý, tiếp tục huyên thuyên:
- Hồi mấy năm trước nó theo ba mẹ ra Đà Nẵng sống, giờ ba nó chuyển công tác nên cả nhà lại về đây. Thành ra, ha ha, chị có nghe nói mai lớp 11A3 có thành viên mới đó.
Lại đơ, mà người đơ nhất là Du.
Nó là lớp phó văn thể mỹ của lớp 11A3.
Trái đất thiệt là tròn mà.
2.
Du len lén quay xuống nhìn tên học sinh
mới, cố tìm xem ở cậu ta còn dấu vết nào của thằng nhóc trắng trẻo bụ bẫm búng ra sữa trong mớ hình kia không. Và nó rốt cục chỉ thấy có cặp mắt đen láy là còn chút gì đó gợi nhớ về “khi xưa ta bé”, còn lại thì chỉ là bộ mặt lạnh như tiền, tóc chẻ bảy ba nghiêm chỉnh và đôi môi mỏng hơi mím lại càng làm tăng thêm vài phần băng giá cho vẻ ngoài của cậu ta.
Mà công nhận, lớn lên nhìn đẹp trai thiệt. Nghĩ tới đây, lại liên tưởng tới đống “ảnh nude”, Du nhịn không được để lọt ra một tiếng cười khẽ. Cười xong, phát hiện ánh mắt “đối tượng” nheo lại thành hình viên đạn và đang nhìn mình chằm chằm với vẻ khó chịu lộ rõ, Du rụt vai, quay lại ngồi ngay ngắn chép bài.
Giờ chuyển tiết, Du lại quay xuống nhìn, lần này không thèm nhìn lén nữa mà nhìn công khai. Nó vẫn đang cố liên kết thằng con trai cao ráo cool ngầu rất hợp chuẩn “bạch mã hoàng tử” của lũ con gái với thằng nhóc mà người cha đáng kính của nó đã chụp hình “thiếu vải”.
- Thằng kia, mày nhìn cái khỉ gì thế? – Giọng trầm thấp đầy vẻ gây sự vang lên, tên học sinh mới cuối cùng cũng nóng máu, thôi chúi mũi vào cuốn sách, ngẩng lên và ngó nó như muốn đem nó quăng ra khỏi lớp.
- Bạn tên gì? – Nó chống cằm hỏi, không để ý mấy đến thái độ không thiện cảm vừa nãy. Nó đang tò mò. Cậu ta đẹp như vầy, liệu bây giờ có còn làm người mẫu ảnh không ta? – Tui tên Du.
Nó nói rồi nhe răng cười, một cái lúm đồng tiền thiệt sâu hiện ra trên má phải, thoáng trông như một bông hoa nhỏ xíu vừa bừng nở. Tên kia hừ mũi, một lúc sau phun ra một chữ:
- Ngọc – Nó chưa kịp nghĩ tên gì giống con gái thế thì lại thêm một chữ nữa trôi ra khỏi miệng tên kia – Bội.
- Ngọc Bội? Tên ngộ ghê ha, chắc ba mẹ bạn mê coi phim kiếm hiệp lắm hả?
- Thây kệ tao, ai mượn mày nhận xét? – Ngọc Bội đỏ mặt tía tai, không muốn gì hơn là đấm ngực kêu trời. Lần nào nói ra cái tên này hắn cũng gặp phải kiểu phản ứng khiến hắn muốn đánh người hết sức.
- Hì hì, tên hay mà. Ngọc bội thường là đồ quý giá, đem cầm hay đem bán cũng được cả đống tiền đó. – Du tỏ ra là một tên “điếc không sợ súng”. Ngọc Bội nghiến răng. Vẻ mặt ngây thơ vô số tội kia khiến cơn giận của hắn không thể nào bùng nổ được, thiệt tức chết.
Chuông reo báo hiệu bắt đầu tiết tiếp theo, cứu Ngọc Bội ra khỏi nguy cơ trào máu chết vì tức. Du quay lên, vừa lấy tập sách ra vừa tự hỏi mình toàn khen không mà sao cậu ta có vẻ bực mình dữ vậy.
Thế nhưng nó cũng phát hiện gương mặt cậu ta không hề lạnh lùng mà có rất nhiều biểu cảm thú vị. Tự nhiên nó muốn chụp hình cậu ta. Cá là sẽ ăn ảnh lắm.
Mà nó thì, khi đã muốn chụp cái gì nó sẽ cố gắng chụp cho bằng được.
- Triển lãm tháng này của câu lạc bộ nhiếp ảnh chủ đề là “Bong bóng”, bắt đầu từ ngày mai ở phòng câu lạc bộ! Các bạn nhớ tới xem ủng hộ tụi mình nha.
Du cười thật tươi, kết thúc phần “quẳng cáo”. Vì vẫn thường ra phụ việc ở studio nên nó đã tập được nụ cười tiếp thị hết sức chuyên nghiệp, Quỳnh vẫn hay nói nụ cười lúm đồng tiền của nó rất là có giá, làm cho một tên con trai không nổi bật gì mấy như nó lại được xem là hot boy của trường. Trâm nghe Quỳnh khen nó thì chỉ bĩu môi, mặt lạnh te nói “Vậy mà tới giờ vẫn không có gái nào thèm theo”. Thằng An còn tàn nhẫn đế thêm câu “Toàn trai theo mới chết”. Nó chỉ biết im lặng, trong lòng rủa thầm cái đường tình duyên hẩm hiu của mình.
Nó chạy lại bàn Ngọc Bội, mắt long lanh:
- Bạn cũng tới xem triển lãm ha. Toàn là hình tụi này tự chụp không đó.
Mặt Ngọc Bội đen thui như trời sắp có bão, rồi không thèm liếc Du lấy một cái, hắn xách cặp đi về.
- Thằng đó hình như không ưa mày, rủ chi mất công.
Một đứa ngồi gần bàn Ngọc Bội nhún vai nói. Du chỉ cười:
- Tại bạn đó hồi nhỏ từng làm người mẫu chụp hình á, nhà tao có hình nè, tao… ưm…
Một bàn tay bịt chặt miệng Du, nó chưa kịp phản ứng đã bị lôi xềnh xệch ra khỏi lớp.
3.
- Mày vừa nói cái gì? – Tới cuối hàng lang, Ngọc Bội thả Du ra. Lúc nãy đi tới cửa lớp thì nghe loáng thoáng mấy câu “nguy hiểm” đó, hắn vội lao trở vào và kết quả là bây giờ Du đang ngơ ngác nhìn hắn:
- Nói gì đâu?
- … – Hắn trừng mắt.
- À chuyện trong lớp hồi nãy đó hả? Tui định nói là tui muốn chụp hình bạn, tại nhìn bạn ăn ảnh lắm.
- Mày nói hồi nhỏ tao làm người mẫu là ý gì? – Sắc mặt Ngọc Bội càng ngày càng xấu xí. Du nhăn răng cười cầu tài:
- Chị Quỳnh nói vậy mà, bộ không phải hả?
- Mấy tấm hình đâu? – hắn nhìn Du đầy vẻ đe dọa – Tại sao mày lại có?
- Đống hình nude con nít ấy à?… Í chết, lỡ miệng, hình bạn hồi nhỏ…
- Mày… – hắn siết chặt nắm tay. Trời ơi muốn đánh thằng này quá!
- Ba tui lấy lại
rồi – Mặt nó ỉu xìu. Hôm qua về đến nhà ba nó tịch thu luôn cái bìa hồ sơ với mớ hình, nói là quá khứ oanh liệt không nên để mẹ thấy, ba cất là tốt nhất.
- Sao ba mày có được mấy tấm hình đó?
- Thì tại ba tui chụp mà. Chứ mẹ tui cực kỳ ghét cái việc mua áp phích con nít cởi truồng về treo trong phòng ngủ, mẹ cứ nói là làm như vậy giống biến thái quá.
Bựt! Bựt! Bựt! Dây thần kinh chịu đựng trong đầu Ngọc Bội rủ nhau đứt hết ráo. Gân xanh nổi đầy trán, hắn gằn từng tiếng:
- Hóa-ra-ông-già-biến-thái-chụp-hình-tao-hồi-đó-là-ba-mày!
- Bạn hỗn quá! Sao bạn dám nói ba tui biến thái?
- Chứ mày thử nghĩ coi nếu mày ở vào vị trí của tao thì mày sẽ nói như thế nào? – Hắn gào. Một con chim sẻ đang nhảy nhót trên hành lang giật mình bởi tiếng gào của hắn, vội vàng đập cánh bay mất tiêu.
- Ờ… – Nó gật gù, tự nhiên thấy thông cảm cho Ngọc Bội. Chẳng vui vẻ gì khi hình mình trần truồng từng được bán khắp nơi. Nhưng mà hắn giận giữ với nó thì làm được gì, nó cũng đâu phải người gây ra cái “thảm cảnh” này chứ.
Hôm đó nó mang theo một nỗi áy náy lớn lao về nhà. Dù sao hình cũng là ba nó chụp, dây mơ rễ má kiểu gì nó cũng thấy mình có trách nhiệm trước “nỗi đau” của Ngọc Bội hết.
-o0o-
- Ra vậy, giờ chị mới hiểu tại sao thằng bé ghét chụp hình dữ vậy. Mấy lần họp mặt gia đình này nọ, cứ thấy ai chìa máy ảnh ra là nó trốn mất tiêu. – Quỳnh xoa xoa cằm, bộ dáng như một nữ thám tử vừa khám phá ra thuốc Fugaca diệt trừ giun như thế nào.
- Hóa ra là do phải chịu một đả kích tinh thần quá lớn – An ló đầu ra từ sau cái laptop. Hồi ra chơi nó cũng cố tình chạy qua lớp Du ngó thử một cái, thấy quả nhiên “nhan sắc” rất xứng tầm với cái sự xinh xắn bụ bẫm hồi nhỏ.
- Ủa mà sao mày lại muốn chụp hình thằng đó? Đẹp thì tao công nhận là nó đẹp, nhưng trước giờ khối người đẹp hơn nó mà mày cũng có chịu chụp đâu. Mày bảo không có hứng chụp người mà? – Nhỏ Trâm dừng tay thắt tóc Quỳnh và ném cho Du một cái nhìn đầy thắc mắc. Du gãi đầu cười:
- Thì… hổng biết nữa. Tự nhiên dòm nó cái tao muốn chụp thử coi sao.
- Ồ! – Cả ba thành viên danh dự của câu lạc bộ cùng ồ lên và nhìn nhau đầy xúc động. Trâm cười. Du thoáng rùng mình. Chỉ riêng cái việc Trâm cười thôi đã được xem là kỳ quan hiếm thấy rồi, mà vấn đề là con nhỏ còn đang cười rất tươi để lộ chiếc răng khểnh chứ không phải chỉ cười mỉm như mọi lần. Không biết có phải nó đã tới số rồi không?
- Cái đó gọi là duyên tiền định – Trâm nói, rất nghiêm túc – Cũng có thể gọi là tiếng sét ái tình.
Thịch! Tim nó thót lên một cái kỳ lạ. Cố lắm nó mới nặn ra được một nụ cười méo xẹo:
- Nói nhảm quá, làm gì có!
Mặc cho nó nhăn nhó, ba người kia trông vẫn rất hớn hở. Mà nó thì không thấy chuyện này có gì vui hết.
Mãi sau này hỏi lại nó mới biết, Trâm vui vì nhỏ thích những chuyện tréo ngoe kỳ quái, Quỳnh thì thấy cái gì làm Trâm vui là khoái thôi, còn An thì, chậc, hẳn là đã bị hai người kia đầu độc.
Bạn bè thế đấy.
4.
- Ngọc Bội, quay qua đây chút đi!
- Dẹp, mày tránh ra cho tao!
- Cho tui chụp một tấm đi mà!
- Không đời nào!
Sau màn giằng có đầy kịch tính ngay trên bục giảng làm thần dân cả lớp mắt tròn mắt dẹt nín thở theo dõi, Ngọc Bội quăng cái khăn lau bảng vô mặt Du, mặt mày chằm vằm đi một mạch ra khỏi lớp. Du ách xì mấy cái rồi lì lợm vác máy ảnh chạy theo. Trong lớp có đứa thốt lên:
- Ê ai muốn cá độ không? Một ly sinh tố căn tin ha! Cá coi thằng Du có chụp được hình thằng Bội không!
- Tao! Tao cá nó chụp được! – Một đứa khác nhoi nhoi.
- Tao cũng cá nó chụp được. Nhớ cái hồi nó lẽo đẽo theo tao đòi chụp vườn lan nhà tao mà tao còn ớn! – Một giọng rên rỉ vang lên.
- Nhưng thằng Bội có vẻ khó nhằn đó, chưa chắc đã chịu thua. – Một đứa khác nêu ý kiến.
- Mày học với thằng Du đó giờ bộ mày không biết tính nó hả?
- Thì nhưng mà đâu phải lúc nào nó cũng thành công đâu!
- Sao, cá hôn?
- Cá thì cá sợ gì!
Thế là, một chiến trường mới đã xuất hiện ngay cái chỗ mà chiến trường cũ vừa rời đi.
Lúc đó trong sân trường, Du cứ cầm máy ảnh tò tò đi theo Ngọc Bội. Lúc đầu hắn ráng thuyết phục mình thằng kia chỉ là ruồi muỗi thôi không cần để ý, nhưng tới chừng hắn vô toilet mà Du cũng tính đi theo thì hắn chịu hết nổi, quay lại trừng mắt:
- Sao mày dai như đỉa vậy?
Du chìa cái máy ảnh ra, mặt ngây thơ:
- Bạn cho tui chụp hình đi.
- Mày mơ giữa ban ngày đấy à? – Hắn quạu – Tao cần đi toilet, cấm mày đi theo biết chưa? Biến thái vừa thôi.
Nó hơi đỏ mặt. Ừ ha, có theo thì chụp cái gì trong đó? Nhìn đồng hồ, cũng sắp hết giờ ra chơi rồi. Nó lủi thủi ôm máy quay về lớp.
Cảnh đó tiếp diễn liên tục một tuần sau đó. Ngọc Bội
tức tối vò đầu bứt tai nhiều đến mức hắn bắt đầu nghi ngờ mình sẽ trọc đầu trước khi bắt được Du dừng cái trò nhảm nhí này lại. Nhiều khi hắn muốn quay lại bụp thằng ngốc đó một trận cho bõ ghét, nhưng cứ chạm phải cái nhìn trong veo của nó là nhuệ khí trong lòng hắn lại nhanh chóng xẹp lép như bong bóng xì hơi. Hắn đành hậm hực cắm đầu đi cho nhanh, biết rằng Du vẫn đuổi theo sát nút.
Trời ơi kiếp trước bộ hắn giựt nợ thằng này chắc?
Có vẻ như ông trời đã không đứng về phía hắn mà chạy qua phất cờ ủng hộ cho Du.
Số là, sau một tuần căng thẳng thần kinh trước sự đeo bám quyết liệt của Du, tinh thần Ngọc Bội hết sức mệt mỏi. Kết quả là bữa nay, trống tiết Địa, hắn lăn ra bàn ngủ khò khò. Thấy Du nhanh tay lẹ chân móc máy ảnh ra, cả lớp (đặc biệt là mấy đứa có cá độ) đều im phăng phắc theo dõi.
Tách! Tách! Tách!
Du tha hồ chụp. Tiếng reo hò của những đứa thắng cược rộ lên ầm ầm:
- Há há, thấy chưa! Tao nói là thằng Du thắng mà!
- Trời ơi sao tự nhiên thằng Bội lại ngủ! Khác gì dê non dâng miệng cọp chớ!
Tiếng ồn ào rốt cục cũng đánh thức Ngọc Bội. Hắn ngồi thẳng dậy, dụi dụi mắt và phát hiện cả lớp đang nhìn mình, mỗi người đều biểu hiện trên mặt một thứ cảm xúc khó diễn tả. Trông như vừa áy náy vừa đang cố nín cười ấy.
- Sao hả? – Hắn sẵn giọng, bực bội ngó Du, kẻ vẫn đang trưng ra một vẻ mặt ngây thơ.
- Không có gì. Bạn ngủ tiếp đi. – Du nhe răng cười. Cả lớp bắt chước nó, nhe răng cười theo. Khóe miệng Ngọc Bội giựt giựt, mặt kỳ thị thấy rõ. Cái lớp này thiệt quái lạ.
5.
- Thằng kia! Tao biết rồi, mày đã chụp hình tao chứ gì!
Ngọc Bội hầm hầm xông vào phòng câu lạc bộ Nhiếp ảnh – nơi mà hắn từng nghĩ là dù có dùng xe tăng cũng không kéo nổi hắn tới. Quỳnh – bà chị họ luôn lấy chuyện chọc phá hắn làm vui, đưa tay lên miệng suỵt dài:
- Đừng lớn tiếng. Nhóc Du bị cảm, vừa uống thuốc xong. Để cho nó ngủ.
Hắn nhìn Du đang nằm trên cái ghế dài ở góc phòng, há miệng muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Hắn ngồi xuống một cái ghế và nhìn quanh. Phòng chỉ có ba người, trông rộng hẳn ra. Trên tường treo khá nhiều ảnh, được đóng khung hẳn hoi. Nhìn cũng ra dáng một phòng triển lãm mini lắm chứ.
- Nghe nói là em đã bị Du chụp hình rồi hả? – Quỳnh sán lại gần Ngọc Bội. Mặt hắn lập tức đen sì. Cười ha ha, Quỳnh chìa ra một tấm ảnh:
- Coi đi, bảo đảm sẽ không giận nó được nữa.
Hắn e dè cầm lấy. Ảnh trắng đen. Hàng mi dài đang nhắm chặt trong giấc ngủ say. Vài sợi tóc lòa xòa. Đơn giản thế thôi nhưng lại gợi lên cảm giác yên bình không tả được. Hắn cảm thấy nghi ngờ, người trong ảnh là hắn sao?
Thấy mặt Ngọc Bội đờ ra, Quỳnh vui vẻ che miệng cười:
- Hờ hờ, đẹp lắm đúng không? Du trước giờ chưa từng chụp người, toàn chụp hoa lá chó mèo không hà. Em là người đầu tiên của nó đó.
Mấy chữ “người đầu tiên” được nhấn mạnh làm mặt Ngọc Bội nóng bừng. Hắn nhăn nhó:
- Em nghe mẹ em nói ông già biến thái chụp ảnh em hồi đó thì em cũng là đứa con nít đầu tiên ổng chụp, mẹ em cứ tấm tắc khen lần đầu mà chụp đẹp quá chừng.
Hắn ngừng nói, ngoái nhìn cái kẻ vẫn đang ngủ rất ngon trong góc phòng. Đôi môi nhỏ hé ra, trông như đang cười. “Người đầu tiên” của cậu ta ư?
Hắn cười không được mà khóc cũng không xong. Giờ thì hắn khẳng định kiếp trước mình không chỉ giựt nợ Du mà còn giựt nợ ông ba biến thái của Du nữa.
Được một lúc sau thì Quỳnh nói là đói bụng rồi tung tăng chạy ra căn tin, để lại Ngọc Bội trong phòng với tên nhóc ngủ như chết kia. Ngắm nghía tấm ảnh chán, hắn đứng dậy đi một vòng quanh phòng. Nhớ không lầm thì hôm bữa Du có nói chủ đề triển lãm tháng này là “Bong bóng”. Hèn chi bong bóng tràn ngập các bức tường, và hắn phát hiện một điều là ảnh Du chụp rất dễ nhận ra. Chúng trong trẻo, tươi sáng, nhẹ nhàng mà lại phảng phất một cảm giác gì đó rất cô đơn, rất lẻ loi. Bất giác hắn quay lại nhìn Du. Cái gì thật sự ẩn bên trong tên phiền nhiễu dai như đỉa ấy?
Đại khái thì sau đó, cả lớp không còn được coi những màn giằng co hay đeo bám của Du với Ngọc Bội nữa. Đơn giản vì Ngọc Bội dường như đã giơ cờ trắng đầu hàng, Du muốn chụp bao nhiêu thì chụp. Thậm chí có mấy tấm được đem trưng bày trong triển lãm của câu lạc bộ nhiếp ảnh cũng không thấy hắn ý kiến gì. Cái thằng từng bị Du nhằng nhẵng bám theo đòi về nhà chụp hoa lan chép miệng cảm thán:
- Sức mạnh của thằng Du thiệt đáng sợ.
6.
Chuông báo hết giờ học, lũ học sinh sung sướng xách cặp ùa ra khỏi lớp. Còn mỗi Du là vẫn thong thả chép bài, trên bàn sách vở bày tùm lum, trông chẳng có vẻ gì là sắp đi về cả. Điều đó làm Ngọc Bội tò mò, bình thường lúc nào Du cũng than
đói bụng và là đứa chuồn về trước tiên.
- Mày không về hả? – hắn hỏi và cố tạo ra vẻ mặt thờ ơ để phớt lờ thứ cảm xúc gọi là “quan tâm” đang nhen nhúm trong lòng. Du cười:
- Tui định đi một vòng chụp hình, sẵn tiện suy nghĩ chủ đề cho triển lãm tháng sau.
- Mày… chụp ở đâu?
- À, ở cái công viên gần trường mình nè. Chỗ ưa thích của tui đó, bạn đi không?
Du ngẩng đầu nhìn, và lúm đồng tiền nở bừng trên má làm Ngọc Bội ngẩng người trong một thoáng. Hắn vô thức gật đầu. Mắt Du sáng như đèn ô tô:
- Thiệt hả? Vậy đợi chút nghen, tui chép bài gần xong rồi.
Công viên nhỏ và vắng, nghe nói đã có từ rất lâu rồi. Có lẽ gần đây không có khu dân cư nên cũng không nhiều người tập thể dục. Ngọc Bội với Du đi loanh quanh, đôi lúc Du đẩy hắn vào một gốc cây, một bụi hoa hoặc ấn hắn ngồi xuống một cái ghế đá nào đó, bắt hắn làm đủ thứ điệu bộ từ vui vẻ đến suy tư để chụp hình. Trong lòng hắn không muốn chút xíu nào hết, nhưng chả biết sao không cãi lại được nên đành phải làm theo. Tới chừng nắng đã tắt hẳn, Du mới chịu cất máy ảnh đi. Hắn mệt rã người, ngồi phịch xuống cái ghế đá gần đó nhất. Thiệt tình ngồi xuống là hết muốn đứng lên luôn.
- Cảm ơn bạn – Du chìa ly trà sữa cho hắn – Bữa nay nhiều hình đẹp lắm.
- Mày lấy đâu ra trà sữa hay vậy? – Công viên này máy bán nước tự động còn không có, nói chi đến trà sữa. Du toe toét cười:
- Đối diện cổng sau có một quán trà sữa đó. Tui không biết bạn thích loại nào nên mua đại.
- Ờ.
Hai đứa im lặng ngồi uống nước. Du lấy máy ra coi lại số hình đã chụp, mỉm cười hài lòng. Ngọc Bội uống hết ly nước, mở nắp móc đá ra nhai. Thấy Du cứ chăm chú vô cái máy ảnh, hắn buột miệng hỏi:
- Chụp ảnh có gì vui mà mày khoái dữ vậy?
- Ba tui đã dạy tui xài máy ảnh từ hồi tui học lớp hai – Du nghiêng đầu cười, đôi mắt to đen lấp lánh như kỷ niệm đang tràn về trong đó – nên cũng có thể nói là tui lớn lên cùng với cái máy ảnh á. Tui nghĩ những bức ảnh là cách tốt nhất để gợi nhớ về những khoảnh khắc đã qua. Đó là nơi tui lưu giữ cảm xúc và kỷ niệm của mình. Hì, nghe sến quá hả?
- Sến dã man! – Ngọc Bội trợn mắt, cảm thấy da gà da vịt đang nổi đầy người. Không ngờ thằng này lại có thể sến chảy nước như vậy.
Nhưng dù sao thì có cái gì đó để đam mê và theo đuổi là một điều rất tốt. Chí ít thì với Ngọc Bội, gương mặt của Du những khi chìm đắm với cái máy ảnh có lẽ là kỳ quan đẹp nhất trên đời.
7.
Ai cũng nghĩ ảnh của Ngọc Bội trưng ra thì hắn sớm muộn gì cũng được cả đám con gái vây quanh. Nhưng kỳ lạ là, người đột nhiên lọt vào mắt xanh của các cô nàng lại là Du. Khởi đầu là mấy nhỏ lớp kế bên qua nhờ Du chụp hình cho, mà lúc đó Du đang bận ngây người nhìn Ngọc Bội châm nước cho mấy chậu trầu bà, tay nó lăm lăm cái máy ảnh nên ai nói gì nói, căn bản là nó không để lọt vào tay.
Rồi sau cái màn nhờ chụp hình đó, chả hiểu ra sao mà Du bắt đầu nhận được thư tỏ tình. Cứ cách vài ngày là trong ngăn bàn nó lại có một lá thư. Du thì không để ý gì, nó cứ nghĩ có ai cố tình chọc nó. Và nó vẫn cứ hớn hở xách máy đi chụp lung tung, tất nhiên nhiều nhất vẫn là chụp Ngọc Bội. Đến giờ Ngọc Bội vẫn là người duy nhất được Du chụp hình. Lâu lâu nghĩ đến điều đó, miệng hắn tự động cong lên thành một nụ cười. Chả biết từ bao giờ, hắn đã mặc định Du chỉ chụp ảnh cho một mình mình. Cứ tưởng tượng tới chuyện Du sẽ giơ máy ảnh lên ngắm nghía một ai khác ngoài mình là hắn lại thấy bực bội. Một thứ cảm giác khó chịu xông thẳng vào lòng, làm hắn cực kỳ muốn túm lấy nhân vật tưởng tượng kia đập cho một trận nên thân.
Bởi vậy, bữa nay thật là quá sức chịu đựng của Ngọc Bội khi có một nhỏ con gái lạ hoắc chạy vào lớp ỏn ẻn kéo Du ra ngoài nói chuyện. Trong lớp tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo vang lên ầm ĩ. Hắn tức tối xô bàn đứng dậy chạy theo bóng Du với con nhỏ kia.
Đến chỗ khuất gần bãi giữ xe, hắn nghe loáng thoáng tiếng con gái ngập ngừng:
- Mình… mình thích bạn. Mình gửi thư cho bạn cả tuần rồi mà không thấy trả lời nên mới…
Không nghe tiếng Du trả lời, hắn lại gần hơn, ló đầu ra nhìn. Bốc hỏa. Nhỏ con gái kia đang thò tay nắm tay Du của hắn! Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, tim hắn đã lập tức dộng binh binh như trống trận. Sao hắn lại nghĩ Du là của hắn? Không phải hắn vẫn luôn bực mình vì ba Du đã gây ra “thảm cảnh” đáng xấu hổ cho mình sao?
Hắn vò đầu bứt tóc. Hắn chỉ biết là hắn đã quen cái cảnh Du cầm máy ảnh hăm hở đi theo mình. Hắn cũng thích cả ánh mắt Du nhìn mình lâu thật lâu. Thú thật không ít lần hắn tưởng mình có thể chết chìm trong màu đen mênh mông đó. Và cái cảm giác mình là người
duy nhất trước Du khiến hắn vui đến nỗi trong mơ cũng có thể bật cười.
Hắn không muốn Du sẽ thuộc về người khác. Không muốn cho bất cứ ai bước vào những tấm ảnh của Du, ngoại trừ mình.
Làm cho hắn thành ra thế này, hừ, hắn sẽ bắt Du chịu trách nhiệm!
Du vừa mở miệng định trả lời cô bạn kia thì ai đó nắm lấy tay nó và kéo nó ra. Hơi loạng choạng vì mất đà, nó ngã vào một vòng tay cứng ngắc. Nhưng ấm áp. Nhỏ con gái trợn mắt, há mỏ nhìn cảnh tượng trước mắt như nhìn một cái UFO.
- Mày nghe cho rõ đây – Ngọc Bội xoay người Du lại để hắn có thể nhìn thẳng vào đôi mắt to đen đang lấp đầy sự ngạc nhiên – Mày phải chịu trách nhiệm với những chuyện ba mày làm hồi đó chớ! Mày không được quất ngựa truy phong! Mày không được ăn ốc bỏ vỏ! Mày…
Tràng diễn văn của hắn chưa kết thúc thì có tiếng “Trời ơi!” thảm thiết (đầy phấn khích) vang lên. Nhỏ con gái đã biến đâu mất, chắc là sốc lắm.
- Bạn nói vậy là sao? – Du nghiêng đầu – Mắc gì tui phải chịu trách nhiệm? Tui có lột đồ bạn ra để chụp hình đâu?
Phựt! – Ngọc Bội có cảm tưởng cả một bó dây thần kinh của mình vừa đứt. Những câu phát biểu ngoài sức tưởng tượng của Du luôn có sức sát thương rất cao.
Du vẫn tròn mắt ngây thơ. Ngọc Bội tức muốn hộc máu. Hắn ôm lấy mặt Du, cúi đầu bực bội hôn lên môi Du một cái.
- Rồi đó, mày đã hôn tao nên mày phải có trách nhiệm với tao. Tao với mày quen nhau, hen!
Thấy Du đơ ra rồi chầm chậm gật đầu với gương mặt đỏ ửng, Ngọc Bội hí hửng cười. Từ giờ hắn không phải sợ đám con gái nữa.
Sau đó một ít phút, tại phòng câu lạc bộ.
- Cảm ơn em gái! – Quỳnh vỗ vai Thi – cô bé xinh xắn vừa tỏ tình với Du lúc nãy. Thi cười rạng rỡ:
- Có gì đâu chị, em rất khoái trò này mà. Tạo động lực cho những kẻ yêu nhau được đến với nhau là niềm hạnh phúc của em. Chưa kể còn được coi phim miễn phí, sướng quá trời.
Trâm mỉm cười đưa cho Thi cái thẻ hội viên. Ba thành viên của câu lạc bộ cùng nghiêm trang tuyên bố:
- Em đã xuất sắc vượt qua thử thách. Chúc mừng em đã chính thức trở thành thành viên của câu lạc bộ nhiếp ảnh!
Và như thế, phi vụ bán đứng chủ nhiệm câu lạc bộ Đặng Thanh Du đã thành công rực rỡ.
8.
Ba năm sau, sự tích oanh liệt đó đã trở thành chuyện vui trong cuộc họp mặt cựu thành viên của câu lạc bộ. Mọi người giờ đều đã là sinh viên, riêng Du thì làm việc tại studio của gia đình và học các khóa học ngắn hạn chứ không học đại học. Tính tình nó vẫn vậy, không thay đổi mấy.
- Thế… hai người sao rồi? Tới đâu rồi? – Thi tinh quái nhìn từ Ngọc Bội sang Du. Thật tự hào khi cặp đôi mà nhỏ góp phần tác hợp hiện có vẻ rất hạnh phúc.
- Hình như chưa có gì… – Du cười. Mặt Ngọc Bội đỏ như trái cà chua. Quỳnh, Trâm, An, Thi đều lắc đầu kiểu “còn lâu mới tin”.
Khi nói tính tình Du không thay đổi, là muốn nói nó vẫn hay phát ngôn trớt quớt như xưa.
- … chưa làm.
!!!
- The end –