Chiến Thần OnlineGame hạng nặng, đồ họa khủng. Đánh quái, làm nhiêm vụ, cày level. (Hỗ trợ Java/ Android)
Chương 7
Hạ Âu bước ra khỏi cổng trường, kinh ngạc thấy tôi, vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên:
- Sao anh lại đến đây?
- Đến đón bạn gái tan học, không đc sao?
Tôi bước đến, mở cánh cửa xe cho cô, như một gentleman chính hiệu.
Tan lớp, sinh viên nhiều như đàn ong vỡ tổ, Hạ Âu nhanh chóng trở thành tiêu điểm. Cô không giấu nổi vẻ tự hào. Tôi cũng vui.
-Thực ra là anh định vào xem cái giường sắt trong ký túc của em là loại rách nát gì.
Giọng tôi nghiêm túc nhưng mắt cười.
Làm sao mà không giận cái giường ngủ trưa ở ký túc của cô được, làm cho lưng và eo con gái nhà người ta bầm tím. Chỗ bầm tím rất rộng, lại sẫm màu, tôi nhìn thật lòng đau đớn. Tôi vẫn thường thấy Hạ Âu lén lấy rượu nóng chườm những vết bầm tím trên eo và lưng ở nhà. Mỗi lần tôi đòi giúp, cô đều vội nói, tay anh mạnh lắm, sợ em càng đau hơn. Vì thế sau tôi cũng không hỏi thêm.
- Mình đi thăm mẹ em đi! - Cô chợt đề nghị, tôi cũng vui vẻ ừ.
Đi qua một cửa tiệm bách hoá, tôi dừng xe bảo phải đi toa-lét. Thấy dáng tôi có vẻ buồn đi lắm rồi, cô bảo, anh cứ tạm tìm toa-lét của tiệm XX đi, cô ấy nói cô ấy sẽ chờ tôi trên xe.
Mười phút sau tôi đi ra. Trong túi áo tôi đã có thêm một chiếc nhẫn kim cương.
Mở cửa xe, lòng vui sáng như bầu trời Hy Lạp. Khi ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa xe, tôi nhìn Hạ Âu bên tôi, nét mặt hạnh phúc của cô cũng sáng ngời. Có lẽ vì niềm vui trong tim, tôi luôn thấy chiếc hộp vuông nho nhỏ trong túi áo cựa quậy.
Trái tim phiêu đãng ba chục năm của tôi giờ sẽ quy thuộc trong 1 phút. Tôi sẽ, trong bữa tối, mang cho Hạ Âu một lời thề sáng lóng lánh, cho cô một niềm tin rực rỡ.
Và cũng sẽ mang cho tôi, một người vợ xinh đẹp.
-Sao anh cứ cười mãi thế? - Hạ Âu hỏi
Tôi cuống, vì tôi không biết cách che dấu tâm sự khéo như cô, tất cả đã hiện lên trên nét mặt tôi. Hạ Âu nhìn thấy tôi cười ngượng nghịu.
- Hơ, có gì đâu- Để không làm cô nghi ngờ, tôi nói thêm - Anh đã trở thành Tổng đại lý toàn khu vực Tây Nam.
Hàm ý của tôi là: "Chồng em tiền đồ rộng mở"
Hạ Âu im lặng, cô không thích hỏi về công việc của tôi, tôi cũng không thích để cô lo nghĩ về công việc của tôi. Mặt cô hướng về cửa sổ xe, cho đến lúc xuống xe. Chúng tôi đã sống cùng nhau hai năm rồi, thế mà tôi vẫn không cách gì hoàn toàn nắm giữ trái tim, suy nghĩ của cô, vui đấy, muộn sầu đấy.
Mẹ cô và cô lại nồng nhiệt thân mật một lúc, rồi mẹ cô đi vào bếp.
Lòng tôi bắt đầu bấn loạn, tôi chẳng biết nên mở miệng thế nào để cầu hôn.
Đột ngột, một tiếng rơi ầm trong bếp, tiếng bát vỡ nhọn hoắt. Tiếng một vật đổ xuống.
Tôi và Hạ Âu cùng lúc nhảy bổ vào bếp. Mẹ cô ngã trên sàn, đã ngất đi.
- Mẹ, mẹ! Hạ Âu hoảng hốt chạy tới, vội vã tìm cách nâng đầu mẹ dậy.
- Để yên, có lẽ não tụ máu rồi! - Tôi biết tôi buộc phải bình tĩnh hơn Hạ Âu, bởi trường hợp này khả năng tử vong cao.
- Em mau đi gọi xe cấp cứu! - Cô vội vã chạy ra, mặt lộ vẻ khủng khiếp
Lúc đó thật ra tôi cũng hoảng. Tôi nhẩm đi nhẩm lại trong lòng, Hà Niệm Bân, bình tĩnh, Hạ Âu lại chạy tới, cẩn trọng để người mẹ nằm gọn lại, để đầu mẹ quay qua 1 bên để bà dễ thở. Sau đó nới lỏng áo khoác của bà, rồi mở cửa sổ. Tôi kêu Hạ Âu mang khăn lạnh tới.
Bỗng dưng, tôi nhìn thấy eo mẹ Hạ Âu, một đám bầm tím y hệt như của Hạ Âu, giống y hệt. Tôi lặng đi, quên mất tôi đang định làm gì.
- Bây giờ làm gì, làm gì đây? Hạ Âu nhìn tôi cầu cứu, giọng run rẩy, cô tưởng như tôi là cọng cỏ cứu mạng, tôi nhìn thấy những nước mắt cô đang tuôn hoảng loạn, chúng nhắc nhở tôi, thời gian đã gấp lắm rồi.
- Đặt khăn lạnh lên trán mẹ! - Tôi ra lệnh.
Sau 5 phút, đã nghe thấy tiếng thở phì phò của bà, tôi cũng bắt đầu trở nên tuyệt vọng, tôi nhớ đến hoàn cảnh mẹ tôi ngã tụ máu não 6 năm trước. Sau khi thở phì phò, chỉ vài giây sau bà tắt thở. Tôi cần phải làm mọi cách để cứu bà mẹ đáng thương này. Nhưng những vết thâm xanh mà tôi nhìn thấy làm đầu óc tôi hỗn loạn.
Tôi gượng giữ tinh thần, kêu Hạ Âu mang khăn tới.
-Khô hay ướt? – Cô cuống quýt
-Sư bố cô ngu như lợn! Ướt thì làm được gì, tất nhiên là khăn khô! – Tôi bực mình vì sự vụng về của cô đến cực độ, to giọng chửi cô. Hạ Âu chựng lại 1 giây rồi lao vào buồng.
-Nhanh lên, Tiên sư cô cô lại còn ngồi trang điểm à? – Không nhịn được tôi lại chửi.
Tiếp lấy chiếc khăn run rẩy của Hạ Âu, tôi vội vạch miệng mẹ cô ra, lưỡi bà đã bắt đầu rũ xuống, tôi vội vã dùng khăn bọc lưỡi, nhè nhẹ kéo ra ngoài.
……
Chiếc xe cứu thương chết tiệt đến sau 10 phút. Sau đó Hạ Âu khóc mếu đi theo xe tới bệnh viện. 10 phút nữa, tin dữ đến, mẹ cô đã đi rồi.
Tôi ngồi phủ phục trên đất mất một lúc.
Tôi nghĩ tới người mẹ chết vì tràn máu não, rồi lại nghĩ đến mẹ Hạ Âu, những trùng điệp nhau.
-Mẹ! Tôi thốt nhiên đau vô cùng, những người tôi thương!
Trong óc tôi hiện lên những cảnh tượng ngày tôi thơ ấu.
Hồi đó nhà có ba anh em, tôi là út. Mẹ thương tôi nhất, khi nấu cơm thường kéo tôi ngồi bên, thức ăn chín tôi thích nhón vài miếng ăn trước, mẹ lấy tay phát nhẹ vào đầu tôi, mắng, đồ mèo ăn vụng.
Tay mẹ nhẹ lắm, mẹ mắng vẫn cười.
Tôi lại nghĩ đến mẹ Hạ Âu, vẫn thường gắp miếng ngon nhất cho tôi, nghiêm giọng bắt tôi ăn hết.
Giọng nghiêm mà nồng hậu yêu thương.
Nỗi đau lớn lao khiến tôi quên phắt chiếc nhẫn kim cương, và vết bầm tím trên eo lưng kia.
Vài ngày sau tôi mới gặp Hạ Âu ở cổng trường, cô tiều tuỵ như ngọn lúa héo. Khi nhìn tôi, mắt cô mới có chút thần, tuy vẫn trống rỗng.
- Hạ Âu…- Tôi gọi khẽ, nỗi thương xót như tảng đá lăn từ đỉnh xuống vực sâu, tôi sắp không gánh nổi rồi.
Cầm tay cô, lặng yên.
Chương 8
Mất đi người mẹ, Hạ Âu bắt đầu rất tiêu cực, mọi chuyện giữ lại trong lòng, nỗi đau đớn cũng giữ lại trong lòng. Cô còn ít lời hơn trước, thường một mình ngồi đờ đẫn, hoặc trốn kín trong phòng ngủ, viết gì đó.
Tôi lo cho cô, nhưng tôi không trách gì. Nhẫn kim cương cất trong ngăn kéo. Tôi đã chưa thể trao cho cô, tôi chờ cô bình tâm.
Hạ Âu rất sợ mất tôi, trước, cô có mẹ, giờ, tôi là chỗ dựa duy nhất. Mỗi tối cô không còn dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve tôi, mà như con mèo nhỏ náu kín trong lòng tôi, đôi tay gấp gáp ôm chặt eo tối. Thật lâu rồi mới ngủ thiếp đi.
Đã hết hai năm thời hạn làm gái bao cho tôi! Tôi giờ đây không còn phát lương hàng tháng cho Hạ Âu nữa, ngược lại, đưa tất cả thẻ tín dụng và tài khoản, tiền bạc cho cô giữ. Chúng tôi đã sống như một đôi vợ chồng thực sự. Tôi chưa từng nghĩ rồi ái tình của tôi sẽ vỡ tan ra làm sao, tôi cứ tận hưởng cuộc sống yên bình hạnh phúc này.
Có thể nói, tôi vì được đủ đầy mà vui sướng.
Một ngày, cũng không rõ vì sao, cô đột nhiên vui lên, mặt hồng nhuận, đôi lúc hóng ngoài cửa sổ, cười ngọt ngào và thầm kín. Tôi không rõ đã xảy ra điều gì, nhưng tôi vui mừng vì cô đã hồi sinh.
-Cười cái gì hả ngốc? - Hỏi cô, tôi vô tình đã lây nỗi vui kia.
-Em chả nói cho anh biết! Nói rồi, cô quay người chạy mất. Tôi lâu lắm mới có tâm trạng thoải mái.
Dục vọng cuồng lên như sóng cả, khi tôi thấy cô kiều diễm và nhí nhảnh lắc lư đôi mông nhỏ chạy mất.
Tôi như con mãnh thú trong mắt chỉ còn con mồi, ôm cô lại, bước dài về phía buồng ngủ, rồi sau đó chả xót xa gì vứt cô thật mạnh như một đồ vật lên giường, rồi tôi chồm tới.
- A! Không! Cút ngay! – Cô dãy dụa.
Suýt nữa tôi tưởng mình nghe nhầm, vì sự phản kháng đầy mãnh liệt của cô trước đây chưa bao giờ có. Tôi ngừng lại, nhìn cô, trong đầu vô tình bắt đầu nghĩ loạn xạ - trước đây cô làm nghề gì.
- Đừng, anh nhẹ một chút có được không? – Cô ấy nói, vô cùng hấp dẫn trong bộ quần áo xốc xếch, đôi mắt hỗn loạn tia nhìn như thuỷ yêu làm tôi mê mệt. Nhìn thấy Hạ Âu trong lúc khêu gợi và giận dữ, một thằng đàn ông như tôi đã mất cả mọi suy nghĩ và quy tắc.
Tôi lại chồm lên, xé quần áo cô.
-Anh Bân, anh Bân, đừng! Trời ạ, anh đừng làm đau con! – Cô hét lên.
Tôi sững lại, bàn tay để trên bầu vú Hạ Âu, quên vò..
- Cái gì? Con mình à? - Hỏi lại.
- Dạ! - Mặt Hạ Âu đỏ dần, như đoá hồng.
- Của chúng mình à? - Lại hỏi lại, nghi ngờ.
- Dạ!
Tôi có lẽ 3 phút liền không nói năng gì, cứ thế nhìn xuống cô ấy. Người con gái đôi mắt long lanh trong tay tôi, đã làm mẹ rồi. Tay tôi trượt xuống bụng cô ấy, vuốt ve nhè nhẹ, ở đây có một sinh mệnh nhỏ bé! Đó là đứa con của tôi.
Mẹ kiếp, mình có con rồi này!
Rồi tôi bắt đầu cuồng lên ôm bổng Hạ Âu, nhấc bổng cô lên, làm cô lại kêu thét - Kìa, cẩn thận còn em bé nữa!
Tôi lại đặt cô xuống nhẹ nhàng, vui sướng vô bờ bến. Tôi chạy như điên ra phòng khách, chạy vào nhà bếp, rồi lại chạy trở ra, mồm hét váng lên - Tôi có con rồi, ha ha, con ơi, bố mày là thiên tài đấy nhé!
- Khiếp quá, anh điên rồi à! - Hạ Âu cười, mặt tràn trề vui.
- Hạ Âu, Hạ Âu! Em phải nói cho con biết, bố nó là một thiên tài! - Tôi lại hưng phấn chạy tới ấp lấy gương mặt cô hôn như điên.
Hạ Âu lúng búng cười, cười rồi hỏi: - Sao lại thiên tài?
- Vì bố nó làm cho mẹ nó có em bé ! - Tôi hào sảng nói - Không phải thiên tài sao?
Cô ấy cười rạng rỡ.
Tối hôm đó tôi đã đi mua ngay bỉm và bình sữa, mua thêm cả tá quần áo trẻ sơ sinh và giày vải, rồi ôm đống đồ dùng bé xíu xinh xẻo ấy nhủ thầm - Quỷ con, mày nhất định phải đẹp trai và thông minh như bố đây này!
Ngày thứ hai, tôi kéo Hạ Âu đi ra phố mua cái giường trẻ con thật đẹp.
- Còn lâu mới đẻ! - Hạ Âu bảo.
- Em thì biết cái gì, chả lẽ đẻ ra con lại ngủ với chúng mình à? Anh không cho phép ai đến giành mất Hạ Âu của anh, con cũng không được!
- Em thấy có vẻ anh bị điên thì phải! - Cô nói, cười êm ái.
Cuộc sống sau này sẽ thật ấm áp và tươi sáng. Còn phải nghĩ tên cho con này, còn phải mua sách cho con nà, rồi còn phải học cách trở thành một ông bố!
Hạ Âu có lần nhắc, có lẽ em trước khi lo sinh con thì nên lo tốt nghiệp, nhưng bị tôi mắng. Phải biết đã dùng toàn bộ thân thể và tâm hồn tôi để đón đợi đứa con yêu dấu này.
Đứa con đầu lòng của tôi và Hạ Âu.
Sau Hạ Âu không nói gì nữa, cô vốn không thích nhiều lời, chỉ cười mỉm và tận hưởng hạnh phúc làm mẹ.
Hạ Âu trên giường, nằm trong lòng tôi, nhè nhẹ nói về những tâm trạng của người làm mẹ.
- Giá mẹ em còn sống, trở thành bà ngoại, tốt biết bao! - Cô thầm thì.
Mẹ cô? Trong óc tôi phiêu dạt lại những hình ảnh trước lúc bà mất, vết bầm tím trên eo. Nhưng chỉ thoảng qua như mây dạt thôi, bởi Hạ Âu trong lòng tôi ngủ, vết bầm trên eo cô vì cái giường ký túc cũng đã tan đi dần.
- Đừng nghĩ nhiều em ạ, mẹ em sẽ nhìn thấy chúng ta từ trên trời.
Tôi không thể tưởng tượng cuộc sống có thể tràn đầy ý nghĩa như thế này, nhiều đến mức, tôi không kịp nếm trải hết. Công việc cũng nhiều thành tựu, tôi không có gì ưu phiền.
- Hạ Âu! - Tôi ôm cô, gọi tên cô nồng nàn.
- Dạ! - Cô đáp khẽ.
- Anh yêu em và con!
- Em cũng thế!
- Em là của anh phải không?
- Vâng, em chỉ là của anh!
Những âm thanh ấy êm đềm mãi trong trái tim tôi.
Tôi định, vào ngày lễ Tình nhân tới, sẽ đeo vào tay Hạ Âu chiếc nhẫn cầu hôn, rồi cô ấy sẽ là người yêu thương duy nhất của đời tôi.
Nhưng khi đó, tôi không bao giờ nghĩ, sau này tôi sẽ gọi vợ yêu bằng tên người khác. Và chiếc nhẫn cầu hôn như lời thề yêu thương ấy, Hạ Âu suốt đời không còn cơ hội đeo.
Chương 9
Cái thai gần một tháng, tôi chở Hạ Âu đi khám bác sĩ. Khi ông bác sĩ trung niên bảo, mẹ con đều khoẻ, tôi vui lắm. Rồi về, tôi bắt đầu sắc thuốc bổ, hầm canh dinh dưỡng cho cô theo lời khuyên của bác sĩ.
- Anh không thấy phiền phức à? - Hạ Âu nhòm vào nhà bếp, hỏi tôi đang bận túi bụi.
- Không hề, anh vui vô cùng! - Tôi đuổi cô vào phòng khách ngồi nghỉ ngơi.
Cô lại đi viết lách thứ gì đó.
Sau bữa tối, tôi đi rửa bát, phát hiện trên bàn nước có 1 mảnh giấy, trên là nét chữạ Âu:
" Tặng Bân, người em yêu vô cùng
Em nấu ái tình thành món canh
Không gia vị, không bỏ đường
Nhưng nêm chút cảm xúc
Sôi trào
Em nấu ái tình thành món canh
Những vui buồn đớn đau gác lại bên
Để lửa nho nhỏ
Rồi thưởng thức
Em nấu ái tình thành món canh
Không thổ lộ không khoa trương
Để đôi khi trong cô tịch
Mình em nếm
Em nấu ái tình thành món canh
Như hương hoa lan xa mười dặm dù trời lặng gió
Thẩm thấu, cho và gửi lại
Thanh thoát
Em nấu ái tình thành món canh
Không dục vọng không vật chất nhưng đường dài
Lo khi trái tình yêu chín
Nơi em sẽ rộn ràng
---- Hạ Âu tặng---
Tôi vui sướng cầm mảnh giấy, đọc đi đọc lại n lần, cho đến khi thuộc. Sau đó đi vào phòng, tựa sát Hạ Âu, hôn cô, nhà thơ vợ.
Cô cười bảo, tôi nịnh đầm.
- Anh không nịnh vợ thì nịnh ai nào?
Tôi định bảo cô nghỉ học đi, nhưng cô không đồng ý, cô bảo, chỉ vài tháng nữa sẽ tốt nghiệp (cô học hệ Cao đẳng, chỉ 3 năm). Cô nói sau này công việc cần.
Tôi không để ý lắm đến bằng cấp, tôi chỉ lo lắng cho cô và đứa con trong bụng thôi.
Tôi đã quyết định rồi, chờ cô tốt nghiệp sẽ làm lễ cưới. Cô sẽ thành cô dâu nhỏ bé của tôi, mỗi tội lúc đó cưới thì bụng sẽ hơi to. Nhưng bất kể dù sao thì cô cũng sẽ rất xinh đẹp.
Mà sắc đẹp của cô sẽ là tài sản của tôi.
Có một buổi trưa công ty tôi mất điện. Vậy nên tôi về sớm. Tôi định cùng Hạ Âu đi ăn trưa, nhân tiện dắt cô dạo công viên xem khỉ. Hạ Âu thích nhất loài động vật tên là... khỉ, cô bảo loài này giống tôi. Mỗi lần cô nói thế tôi đều tóm cô lại phét vào mông cho vài cái!
Hôm đó là ngày mùng 9 tháng 3, mặt trời lấp ló nắng sau mấy đám mây.
Tôi đỗ xe cách cổng trường một đoạn, bởi Hạ Âu không thích mọi người để ý đến hai chúng tôi.
Tôi chưa đi đến cổng trường đã nhìn thấy Hạ Âu, cô đang đứng nói chuyện với một người đàn ông, trông rõ mặt.
Tôi lo âu, Hạ Âu cứ đứng đó im lặng một hồi lâu, tôi lén đi đến gần, nấp sau một cây to. Không thể nghe thấy họ nói gì, chỉ nhìn thấy gương mặt Hạ Âu đầy khủng khiếp, rồi phẫn nộ.
Người đàn ông đấy nói gì, Hạ Âu im lặng mãi, trầm mặc một lúc, mặt đờ đẫn. Cuối cùng người đàn ông nói thêm một câu, chỉ thấy cô miễn cưỡng gật đầu, rồi đi vào trường.
Người đàn ông bỏ đi, lướt qua tôi, tôi nhìn hắn ta thù hận. Khi tôi nhận ra hắn chính là người đàn ông trung niên đã bao nuôi Hạ Âu hai năm trước, trái tim tôi tràn lên nỗi đớn đau, ngạt thở.
Tôi tự dặn lòng phải tin tưởng Hạ Âu, cô ấy không còn là con đĩ mà người nào muốn cũng có thể sờ mó, cô ấy sắp là vợ tôi, là mẹ của con tôi.
Tối đó, Hạ Âu về nhà đúng giờ, tôi quan sát cô rất kỹ nhưng thất bại. Cô giống như nước xanh và trong, tưởng cái gì cũng nhìn thấu, nhưng nhìn mãi chả thấy gì.
Tôi định hỏi cô về người đàn ông kia, nhưng cô sẽ đau lòng vì tôi. Nhưng tôi sẽ phải hỏi, không tôi chết mất.
Tôi phải đi toa-lét đến lần thứ 4, rồi quay ra mới đủ can đảm hỏi cô:
- Hạ Âu.
- Dạ, gì ạ?
- Hôm nay ở trường có gì không?
- Hì hì, không có gì đặc biệt.
- Thế... không gặp cái gì bất thường à?
Cô ấy chả nói gì, nhìn tôi xem xét. Tôi sợ cái nhìn tinh tường của cô, thành ra tôi lại thành kẻ giấu diếm. Tôi vội thanh minh: " Hơ hơ, anh chỉ muốn hỏi em bé trong bụng mẹ có quậy không, trưa nay anh ngủ trưa, mơ thấy nó gọi bố ơi!"
Cô cười, trìu mến áp vào tôi: - Mới 1 tháng, làm sao dám quậy? Đồ ngốc! Nhưng hôm nay em gặp một người quen, người ta còn dạy em cách an thai nữa!
Cô cười tôi ngốc, tôi thật lòng mong giá mình là thằng ngốc bên cô thì hay.
Tôi liên tục 3 ngày liền xin nghỉ trưa sớm đi đón cô ở cổng trường, tất cả tốt đẹp, chả có chuyện gì. Tôi cũng không thấy trên mặt cô có nét gì bất thường. Nỗi lo âu cảnh giác trong tôi đỡ dần.
Một tuần sau tôi ở công ty nhận cú điện thoại của Đại Bản. Hỏi tôi xem Hạ Âu đang làm cái gì? Hạ Âu đangởđâu. Lúc đó là 10 giờ sáng, Hạ Âu có lẽ đang học tiết 3. Vì thế tôi trả lời là cô đang ở trường. Hỏi hắn vì sao, hắn không nói, bảo tao tiện mồm hỏi thôi mà, rồi dập máy.
Đại Bản xưa giờ chưa từng hỏi câu này, càng không bao giờ nhắc chuyện Hạ Âu. Tôi thấp thỏm gọi tới số của Hạ Âu, một giọng nói thanh nhã vang lên: " Số máy quý khách vừa gọi hiện đang đi vắng..." càng làm tôi run, cả buổi cứ bồn chồn. Trực giác làm tôi nghĩ, chắc chắn sự việc không đơn giản thế.
Trước đây, tôi nghĩ "phải tin mẹ của con mình", giờ câu thần chú ấy vô hiệu.
Mãi mới tới trưa, vội vàng đi tới trường, bạn cùng phòng cô nói:
- Hôm nay Hạ Âu trốn học!
Trái tim tôi lăn xuống tận đáy vực sâu.
Buổi chiều tôi không về công ty, tôi về thẳng nhà.
Không ăn, không bật ti vi, không lên mạng, tôi ngồi ở ghế sô-pha, nhìn lên mặt đồng hồ treo tường. Kim giây chạy như bay, kim phút đi bộ, kim giờ di động mệt mỏi một nửa hình bán nguyệt.
Chín giờ tối, cuối cùng cô ấy đã về.
Cửa mở, cô đi vào. Tôi chú ý thái độ cô, không ân hận không sợ hãi. Cô chỉ mệt mỏi, nặng nề ngồi xuống sô-pha. Cô nhắm mắt, thở dài mệt nhọc.
Tôi không hiểu gì nữa, tôi cũng mệt lắm rồi, tôi sợ đôi mắt có cái nhìn lấp liếm giấu kín của cô lắm rồi, tôi cũng chả còn hơi sức và kiên nhẫn đi tìm hiểu cô, tôi càng không có sự từ tâm để đi hiểu xem cô đang nghĩ gì.
Tổn thương hay không tổn thương gì nữa, tôi đã dành cho cô tất cả chở che, cô đã để cho tôi đầy mình thương tích.
- Cô đi đâu về?
- Đừng hỏi, được không?
Mặt lỏng lẻo, lời đáp khó hiểu, bảo tôi làm sao chịu được?
- Em đi tắm! Anh ngủ trước đi!
Cô để tôi lại một mình trên sô-pha, đi vào buồng tắm. Tôi ngồi ì ra 10 phút, rồi nhảy vào buồng tắm.
Đá tung cái cửa buồng tắm, cảnh tượng khó quên lại hiện ra, tôi tưởng tôi sẽ không bao giờ còn thấy cảnh tượng ấy.
Cô ấy đang vội vã dùng rượu nóng xoa bóp những vết thâm tím trên eo. Dưới tay cô là vệt eo đen thâm tím.
Tôi không thèm nói một lời, giận dữ trừng mắt nhìn cô. Đôi mắt đã lừa phỉnh tôi 4 năm của cô cũng đang khiếp hãi nhìn tôi. Sau đó tôi như thằng điên bỏ ra khỏi nhà.
Khi tôi xuất hiện trong mắt nhìn của Đại Bản, với đôi mắt mà sau này Đại Bản tả lại là vằn máu như mắt bò tót trong trận quyết đấu, làm cậu ta khiếp sợ kinh hoàng.
- Trời, Bân, cậu làm sao thế?
- Anh nói xem hôm nay anh đã thấy gì?
- Cái gì?
- Nói ngay, tôi cần phải biết! Hôm nay anh thấy con đĩ ấy ở đâu?
Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi gọi Hạ Âu là đĩ, cơn máu nóng trong đầu giúp tôi phát âm từ này trơn tru.
- Cô ấy đã nói gì rồi? - Đại Bản kinh dị bảo - Ối giời ôi ông em tôi, đàn bà ấy mà, mày việc gì phải nóng thế, mày nhìn mày đây này - Nói rồi anh ta ngoác cánh tay ra ngoặc ôm tôi - Tóc thì dựng đứng lên này! - Nói xong anh ta cười gằn hai tiếng, dùng một giọng hạ lưu nói - Đàn bà thì có con nào không có lúc hứng tình? Huống hồ mày bảo trước nó làm nghề gì? Có khi tại cái c... của mày không làm nó sướng. A a a...!
Hắn chưa nói hết, mặt bị tôi quại một đấm trời giáng.
- Đ. mẹ mày! Tao hỏi mày cái đấy à? Bố mày đang hỏi sáng nay mày thấy cái gì?
Đại Bản lấy đà tống cho tôi một nắm đấm trả đũa, đấm vào ngực tôi, tiếng vang lên trầm. "Sư bố mày, bị con đĩ làm cho phát điên rồi à? Anh em cũng không nhận ra à? Tao nói thì mày làm gì được? Sáng nay tao thấy nó, cục cưng của mày, với một thằng giai đi vào khách sạn **** bán dâm. Mày còn ở đây thương xót gì cho nó, mẹ nó làm điếm, nó còn điếm hơn cả mẹ nó! Mày còn chưa thấy người ta đi ô tô gì à? Cái Benz của mày đừng hòng so sánh...."
Đại Bản còn chửi một hồi, nước bọt bắn tung toé. Tôi thì khi nghe thấy chữ khách sạn **** đã đờ đẫn rồi.
Cuối cùng Đại Bản an ủi tôi mấy câu, kéo tôi đi uống rượu.
Đêm say về, thấy Hạ Âu bồn chồn ngồi trên sô-pha, nghĩ đến lời Đại Bản, tôi nhìn mặt cô mắt cô càng nhìn càng thấy bẩn thỉu, tôi giận điên lên, bèn lôi xềnh xệch cô lên giường cưỡng hiếp!
Ngày hôm sau, mắt bị ánh nắng chói tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, thấy Hạ Âu vội bưng đến bát canh giã rượu, ân cần như xưa, dỗ tôi uống, dường như chưa có ngày hôm qua.
Tôi hoang mang, tôi nhìn sâu vào đôi mắt sóng sánh hồ thu của cô ta, thanh tịnh trong sáng, không một vết gợn. Tôi không nghĩ ngợi ra được điều gì nữa. Phải cô ta là thiên sứ. Thiện lương?
Tôi chợt thấy đôi tay bê bát, có vết cấu véo, màu tím xanh chọc cơn giận dữ, tôi xé toạc áo cô ta ra, liền thấy dấu vết trên eo. Tôi có thể hiểu đây là dấu vết của cái gì. Tôi có thể tưởng tượng đôi tay nhờn mập mạp bẩn thỉu của người đàn ông kia, dâm ô vờn vê trên da thịt cô ta, làn da sạch thơm và mượt mà của Hạ Âu.
Mà đôi tay đó chắc chắn đã mó khắp thân thể Hạ Âu.
Tôi hằn học nhìn cô ta, tôi đã từng nghĩ cô ta là con đĩ trong sạch nhất thế giới này. Cô ta cũng nhìn tôi, ánh nhìn sợ hãi.
- Tránh ra, tôi lên công ty. – Tôi nói một cách nhọc nhằn và trống rỗng. Tôi hận tôi vì vẫn còn thấy trong lòng chút thương hại.
Cô ngồi trên mép giường, dịch tránh sang một chút, tôi phát hiện tay cô che bụng. Rồi tôi lạnh lùng khoác áo đi khỏi nhà.
-- Dưới bàn tay kia, trong bụng cô, chả biết là cái của nợ của ai!
.........................................................
Bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
..............................................................
Chương 10
Những ngày hỗn loạn, tôi bận cuống cuồng ở công ty, nhưng tôi cũng ko biết tôi đang bận cái gì. Tôi tìm việc để làm, nếu không tôi sẽ nhớ Hạ Âu vô cùng. Giờ đây cô ta ở trong lòng người đàn ông nào, kệ cho eo hay đùi có thêm vết bầm nào. Đêm xuống tôi cũng không về nhà, tôi sợ phải vào một căn nhà trống rỗng, càng sợ cái người đàn bà chỉ vào bụng nói ở đây có đứa con anh. Tôi ngủ giấc đêm trong cái giường nhỏ sau văn phòng, hoặc đi tiêu khiển ở Yêu Lục với bạn.
Tôi trượt vào một ống cống lăng loạn bẩn thỉu. Đáng sợ nhất, là tôi không có ý định bò lên.
Có lẽ khoảng vào quá trung tuần tháng 3, tôi buộc phải về nhà lấy một tài liệu quan trọng trong máy tính. Tôi cố ý lang thang ở ngoài đường đến tận 2 giờ sáng mới về, như thế, nếu Hạ Âu có nhà, cô ấy cũng đã ngủ rồi.
Tôi mở khẽ cửa vào nhà, như đà điểu lẻn vào. Máy tính ở phòng khách, tôi không sợ Hạ Âu phát hiện ra tôi.
Nhưng tôi vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hạ Âu, cô thấy tôi, sững lại, rồi vội vã chạy đến giúp tôi cởi giầy.
Cơ thể cô vốn gầy gò đã chỉ còn một bộ xương, ngước đôi mắt vui sướng nhìn khi đưa đôi dép lê cho tôi:
- Anh đã về rồi? Thay giầy đi! – Cô nói nhẹ nhõm, cố ý cất giọng cao, nhưng vẫn nghẹn lại ở hai chữ cuối.
Cô ta để đôi dép cạnh chân tôi, chờ tôi cởi giầy cô lại mang đôi giầy da của tôi cất vào tủ giầy. Đã hai năm nay cô hầu như mỗi ngày đều làm việc này, thuần thục và nhẹ nhõm.
Rồi khi cô ta có mang, tôi đã không để cô ta làm thế nữa, tôi chăm sóc cho cô, cô vẫn thường nũng nịu bảo, thôi anh đừng cướp nốt niềm vui cuối cùng của em.
Tôi cứ tưởng tôi có thể không còn yêu cô ta nữa, trải qua từng đó chuyện, ít nhất có thể mất đi phần yêu rồi.
Có lẽ khi thấy đôi tay đưa ra chạm vào giầy tôi, mắt tôi đã cay. Tôi nỗ lực kiềm chế để khỏi ôm cái thân hình tiều tuỵ kia.
- Sao cô chưa ngủ đi?
Cười với tôi, ngây thơ, không đáp lời, chỉ bảo em đi lấy cho anh tách cà phê.
Tôi nhìn cô cười và nghĩ, có lẽ đang lại rơi vào vòng tròn ma mị của cô ta.
Rót tách cà phê đến, bê ghế ngồi gần tôi. Tôi không ngoái lại cũng biết cô ta đang nhìn tôi.
Mùi vị quen thuộc trong không gian khiến tim tôi mềm nhũn.
Xong việc cần làm, tôi đứng dậy, cố để không nhìn phải ánh mắt cô, tôi không để cô ta cơ hội giữ lại tôi.
- Em đi đặt nước vào bồn cho anh tắm. – Cô ta nói vội vã, chạy vào buồng tắm.
- Đừng, Hạ Âu…
- Sao ạ?
Tôi định bảo tôi không ở nhà, nhưng có vẻ hơi tàn nhẫn khi cô đang háo hức mong đợi.
- Thôi cô ngủ đi, tôi kiếm cái gì ăn rồi về công ty, tôi còn việc chưa xong. – Hy vọng cớ này làm cô đỡ buồn.
Hạ Âu lặng lẽ nhìn tôi, rồi vào bếp.
Thực ra tôi cũng không có bụng dạ để ăn.
Mười phút sau, cô bưng đồ ăn lên, ngồi bên xem tôi ăn.
-Dạo này mấy giờ mới ngủ? – Tôi xem ra có vẻ đêm nào cô ta cũng thức chờ thế nà.
Cô nhìn tôi, không nói, chỉ lắc đầu.
-Không ngủ à?
-Không, ban ngày em ngủ rồi, ở trường.
Tôi kinh ngạc, nhưng không để cô ta biết. Lầm lũi ăn.
Ăn hết một bát, cô đưa tôi bát canh đầy, đây là việc ngày xưa cô thích làm.
Tôi thấy lòng đau xót đến mức không thể chịu được.
Tôi nhìn thấy tay cô run rẩy khi cầm cái thìa canh.
Tôi chậm rãi đặt cái tay cầm thìa của cô xuống. kéo cô quay về phía tôi, rồi ôm ghì cô thật chặt vào lòng, thật chặt.
-Em chỉ định chờ anh thôi, em chỉ định làm những gì tốt nhất có thể. – Cô run lên, cũng ôm chặt lấy tôi.
Tôi vuốt tóc cô, mềm và nhẹ, áp vào má cô, quen thuộc và thơm mát. Cái thân thể gầy gò đã từng quyến rũ tôi bao lâu. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ buông cô trong vòng ôm.
Nhưng vì sao cô như thế, lừa dối mẹ ngày xưa, lừa dối tôi bây giờ. Sao cô tàn nhẫn với những người yêu cô nhất trên đời này?
Hạ Âu không thanh minh gì, mắt đỏ lên.
- Em phải nói cho anh biết, tối hôm đó em làm gì, với ai? – Tôi vẫn phải hỏi, tôi cần chính miệng cô nói ra, nếu không cả đời này tôi sẽ điên đảo vì những vết bầm tím trong tim.
Cô lắc đầu, mắt mở to, nhíu mày, cô có vẻ mặt bộc lộ cảm xúc nhiều nhất mà tôi thấy.
-Nói đi!
-Anh đừng hỏi! - Khẩn cầu, bơ vơ.
-Vì sao không nói cho anh biết? Vì sao vì sao vì sao không nói? Thế em muốn anh sẽ thế nào? Cứ thế này sống cả đời với em, hay em chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ sống cùng anh cả đời? – Tôi gầm lên, gần như là gào lên.
Rồi tôi nhìn thấy cô ấy khóc. Cô ấy ngồi trên ghế sô pha và khóc.
Đây là lần thứ ba cô ấy khóc, cũng là lần cuối cùng trong đời, tôi thấy cô ấy khóc.
Hạ Âu khóc rồi, khóc nức nở, đôi vai nhỏ run bần bật, nước mắt vòng quanh mặt, cô như thế không muốn khóc, cật lực dùng tay lau mặt, lau vừa mạnh vừa nhanh.
- Thôi thôi đừng khóc nữa, em lúc nào cũng thế này, toàn tự một mình. Bây giờ em không phải là chỉ một mình nữa, có việc gì thì cứ nói ra, Hạ Âu, thôi nín đi, nghe anh này, nói cho anh biết đi. – Tôi quỳ xuống, dỗ dành, dùng ngón tay cái lau nước mắt cho cô.
Sau một hồi, cô không khóc nữa. Rồi một hồi nữa, mới bình tĩnh lại.
-Anh muốn nghe thật à?
-Ừ, anh cần nghe. Vì anh muốn sống đời với em.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, nhưng câu đầu tiên của cô ấy cũng đã làm tôi giật mình.
-Em tổng cộng đã bị chín người đàn ông cưỡng hiếp. – Cô ấy nói, mắt bắt đầu khôi phục lại vẻ điềm đạm.
Tôi cứ tưởng cô nói cô đã ăn chín quả anh đào. Nhưng cô nói là cô bị chín người… Tôi kinh ngạc đến mức mồm há ra không khép được.
-Còn muốn nghe tiếp không? – Hạ Âu cười ngạo nghễ.
Tôi nhìn cô, tôi nghĩ có thể tôi bắt đầu hiểu ra chút gì đó về cô.
Về con đĩ Hạ Âu.
- Ừ, em nói đi.
-Lần đầu tiên của em là năm 11 tuổi. Hồi đó mẹ em lần đầu mang đàn ông về nhà. Người đàn ông nhân lúc mẹ em ra khỏi nhà, đã cưỡng hiếp em, rồi bảo em, nếu em nói cho người khác biết, ông ta sẽ đập chết mẹ em. Cho nên em không dám nói ra. Sau này liên tiếp những người đàn ông sau đó của mẹ em, bảy người, đều làm việc đó với em. Bọn họ sau khi hành sự đều mang mẹ em ra để uy hiếp em. Họ đều đổ tội lỗi lên em, nói là vì em… dùng ánh mắt để quyến rũ họ. Anh có nghĩ liệu thật sự có một đứa bé 13 tuổi lại dâm đãng không? Mà năm đó em còn chưa tròn 13.
Tôi im lặng, tôi không thể tưởng tượng cô ấy có những kinh nghiệm tuổi thơ như thế. Tôi biết mẹ cô cả đời đã xoay quanh những người đàn ông, nhưng lại dùng chính mình để bảo bọc cho đứa con. Vì sao bà không phát hiện ra điều này?
Hạ Âu giỏi nguỵ trang quá. Tôi quá quen với đôi mắt phẳng như mặt nước giếng thơi của cô.
-Khi em 13 tuổi, mẹ làm tình nhân cho một người đàn ông, một người đàn ông cực kỳ giàu có. Trong chớp mắt, em và mẹ đổi đời, mẹ con em trở thành những người thượng lưu của xã hội. Em có thể học ở trường tốt nhất, ăn những món cao lương mĩ vị, mà người đàn ông đó chưa bao giờ động tay vào em. Ông ta thật sự bận rộn tới mức rất ít khi đến nhà em. Em đã từng tưởng đây là hạnh phúc nhất đời. Khi em lên lớp 10, một hôm tan học ông ta đến trường đón em, nói chở em đi ăn trưa, mẹ em đang chờ ở đó. Em không nghi ngờ gì nên leo lên xe đi cùng ông ta. Ông ta để tài xế chở đến một nơi hoang vắng rồi cưỡng hiếp em ngay trước mặt thằng tài xế. Lúc đó em tưởng em đã chết rồi. Nhưng khi ông ta phát hiện ra em không còn trinh, rất tức giận. Ông ta bảo đã chờ bao nhiêu năm rồi, rốt cục không ngờ em lại đĩ điếm sớm thế. Ông ta bắt đầu chửi mắng, chửi mẹ em, nói mẹ em làm đĩ, còn em là con đĩ non. Lúc đó em không kìm được, đã đánh ông ta một cái.
Không nói anh cũng biết, em bị ông ta đánh đập bầm dập. Ông ta không mang mẹ em ra để doạ nạt em, ông ta chẳng nói chẳng rằng, coi như chưa hề xảy ra chuyện gì và mang em trả về nhà. Em biết, nếu em chỉ nói ra một tiếng, mẹ em sẽ mất tất cả. Mà em cũng đã không còn muốn giãy giụa nữa, em dường như tin lời của bọn đàn ông – em là một con đĩ, em bẩm sinh đã đi quyến rũ đàn ông, em là một con đàn bà hư hỏng không còn gì để nói. Đêm ấy em không về nhà, đêm ấy em đã gặp anh. Em cũng không biết em đã đi vào quán Bar đó như thế nào nữa, nhưng giây phút bước vào đó, em thật sự thèm đi kiếm khách, giây phút đó em đã chết một nửa con người rồi. Vì sao em lại chọn anh ư? Vì trong cả đám đàn ông đó, anh là người duy nhất không ôm gái.
Tôi nhớ lại đêm đầu tiên gặp Hạ Âu, lần đầu tiên, cái nét thơ ngây tràn trề của một cô bé.
-Và sau đó em bắt đầu đón khách? – Tôi hỏi.
-Không, anh là khách duy nhất chơi em. Anh có tin không? – Cô hỏi.
Tôi không do dự gật đầu. 16-17 tuổi, các cô thường hay xúc động và manh động, sau đó sợ hãi, các cô sẽ suy nghĩ. Cái này thì tôi hiểu.
Anh có biết vì sao em không tiếp khách không? Vì cách mà anh đối xử với em. Anh không e dè gì bảo em là đồ đĩ, anh cũng không ngượng ngùng gì mà đã thể hiện toàn bộ thú tính của anh trên cơ thể em, rồi sau đó, anh vứt vào mặt em 500, đến một phút chợp mắt nghỉ ngơi cũng không phép cho em, và vứt em ra khỏi nhà anh. Khi ấy, tay em cầm 500 vừa tự kiếm được, em phát hiện thấy em đứng ngoài đường như một con chó hoang.
Nghe Hạ Âu kể chuyện cũ, tôi ngượng ngùng quá, dù không biết thì không có tội. Người tôi yêu, đang kể việc tôi chơi đĩ, chuyện của vài năm trước.
- Sau đó, có lẽ anh cũng đoán được phần nào. Người đàn ông đó không buông tha cho mẹ em. Em nghĩ có lẽ là vì em. Ba năm trước, người đàn ông mà anh gặp ở cổng trường em, đó là tay lái xe của ông ta. Cho đến ngày em gặp anh! Em nghĩ em chưa hề lừa dối anh lần nào, ít nhất, em cũng mới chỉ là gái bao của một người khách làng chơi duy nhất là anh mà thôi.
Tôi trầm ngâm hồi lâu, đầu óc trì đốn, tôi nhìn người con gái ngồi trước mặt tôi, người không phải là đĩ nhưng lại là đĩ, tôi đang nghĩ gì. – Ông ta… có phải là rất thích cấu véo eo đàn bà?
Hạ Âu gật đầu.
Có nghĩa là, sau khi mẹ chết, sau khi đã đính ước trọn đời cùng tôi, cô ta đã phản bội, với thằng khốn nạn ấy.
-Vì sao không tránh xa thằng đó ra. Nó đã không có cớ gì uy hiếp em nữa?
-Bởi vì…ông ta có một lý do để bắt em phải làm ông ta thoả mãn!
- Là gì?
Em không thể nói với anh – cô ta tuyệt vọng.
Tôi trợn mắt nhìn cô ta, tôi muốn giết người, Chém chết tất cả đàn ông đã bức nhục Hạ Âu, chém chết cả Hạ Âu.
Nhưng mà tôi yêu cô ấy.
Tôi nhượng bộ. Cô ấy đã chịu đựng đủ rồi. Tôi ôm lấy cô – Thôi, em , tất cả đã qua rồi, may vẫn còn em là của anh, anh sẽ không đi so tính thiệt hơn, nhưng em đừng gặp người đàn ông nào khách nữa…
Tôi cứ nghĩ Hạ Âu sẽ cảm động và chúi vào vầng ngực tôi khóc nức nở, cảm kích bởi tôi đã dành tất cả bao dung và thấu hiểu cho em, và em sẽ vứt bỏ quá khứ, cùng tôi đi về phía trước. Nhưng những cảm giác tốt đẹp của tôi chưa hiển thị hết, đã nghe thấy Hạ Âu nói với giọng quả quyết:
-Nếu ông ta tìm em, em cũng vẫn sẽ đi!
Chương 11
Tôi nhìn con đàn bà này, cô ta bảo cô ta vẫn sẽ đi. Cô ta nói như một võ sĩ dũng mảnh quả cảm, can đảm một cách tàn nhẫn.
- Em không định giải thích vì sao ư? – Tôi lạnh lùng
- Xin anh đừng hỏi em, như thế này đã là tốt lắm rồi!- Cô kêu lên khẩn cầu.
- Như thế này? Như thế này là như thế nào? Cô thỉnh thoảng lén đi tìm giai, rồi mỗi tối lại dúi vào lòng tôi kêu “Con chúng mình thế này thế kia”? Hay thật sự cô là con đĩ rạc nên thèm thoả mãn cái nhu cầu kia ? - Tôi gào lên từ trong sâu thẳm cõi lòng, kính cửa sổ rung lên như sắp rơi xuống vỡ tan.
- Anh… thì anh hãy coi em như là tình nhân, có được không? Em xin anh cho em ở bên cạnh anh, thì thế nào cũng được. Em có thể nấu cơm cho anh, em sẽ không để ý nếu anh có người yêu, chỉ xin anh đừng vứt bỏ em…
Cô ấy tủi nhục và mệt mỏi, như con mèo hoang, miệng lắp bắp như kẻ ăn xin đầu đường. Tôi cảm giác tôi thua tôi bất lực, tôi muốn cứu vãn tình yêu, nhưng cô ta thì không.
Thì ra, cái cô ta cần chỉ là những yêu chiều của tôi, hoặc có lẽ tôi chưa bao giờ có được tình yêu như tôi tưởng.
Tôi đã từng tin, như mẹ cô ta nói, một con đĩ, cái quý nhất trên đời với nó là một lời hứa hẹn của đàn ông. Nhưng tôi, của tôi thì Hạ Âu không thèm, Nếu tôi cứ trao, cô ta sẽ càng mệt mỏi.
Tôi chậm chạp đứng dậy, tôi cần đi khỏi nơi này. Không khí trong phòng ngột ngạt quá, tôi như một con thú bị nhốt trong cũi, không thể thở cũng không thể cử động. Và những gì tôi đã trao cho Hạ Âu, níu giữ cho cô, là cái cũi cuối cùng của đời tôi.
Đi ra cửa ngoái lại, thấy Hạ Âu còn ngồi lặng trên sa-pha, tóc xoã xượi, mắt ngây dại. Những trăm ngàn lời nói thương xót trong lòng tôi vào giây phút này đã tràn khỏi con đê ngăn.
- Hạ Âu! Hạ Âu ! – Tôi quay người chạy đến ôm chặt cô, điên cuồng lắc vai cô, ôm ghì lấy mặt cô hôn như điên dại lên đôi môi - Hạ Âu, em làm như thế này là sai rồi, chúng ta có thể sống rất tốt, chỉ cần em tránh xa thằng khốn đấy ra! – Tôi dùng tất cả sức mạnh của thân thể tôi ôm chặt lấy cô, khe khẽ thì thầm vào tai cô – Em, em hãy nghĩ đi, còn đứa con của chúng ta nữa! Đứa con của hai chúng ta! Em định để nó cũng trầm luân sao? Anh sẽ cho em tất cả, chúng ta sẽ có một gia đình hạnh phúc, sẽ có một đứa con xinh đẹp, ở trong công viên, chúng ta sẽ nhìn thấy con nô đùa, em ơi, con mình sẽ nói gì nhỉ, nó sẽ mập mạp rắn chắc, nó sẽ nói cái giọng non nớt như chim non “Bố ơi! Mẹ ơi!Xem con đu cao không, con đu cao đến tận trời rồi này!” Hạ Âu, em đừng phạm sai lầm nữa, em không nên đi vào ngõ cụt, em hãy nghĩ đến con chúng ta!
- Con chúng ta? - Cô ấy lắp bắp, rồi đột nhiên cô ấy cười như điên dại, cười làm tôi nổi da gà, toàn thân lạnh toát, tim thót lại. – Con chúng ta ư, ngày thứ hai anh bỏ nhà đi, em đã đi bác sĩ, biến nó thành một đám máu nhầy rồi! Có thể đúng là nó đã bây lên trời đi mất rồi!
Cô ta vẫn đang cười, cô ấy cứ cười mãi. Tôi không chịu nổi con điên này nữa.
Cô ta đã giết con tôi rồi! Cô ta biết tôi yêu đứa con ấy thế nào!
- Thế thì cô được như cô mong muốn rồi! Hạ Âu!
Tôi vội vã chạy trốn khỏi căn nhà có một con điên, có hung thủ đã giết con tôi. Tôi vội vã chạy trốn, quên cả thay giầy.
Tôi chạy ra đến cổng khu cao ốc, thấy mình đúng là một thằng không nhà. Tôi chưa từng nghĩ sẽ đuổi Hạ Âu ra khỏi nhà tôi. Vì cô ta, nếu đuổi, sẽ thật sự không có nhà để về.
Và tôi không bao giờ về nhà nữa. Hai tháng sau, Hạ Âu gọi điện cho tôi, cô ta bảo, cô đã chuyển ra khỏi nhà rồi!
Tôi lập tức về, mở cánh cửa, ập vào mũi vị hoang hoải trống vắng.
Khi ngôi nhà có đàn bà, người ta không dễ nhận ra thứ hơi ấm đã quá quen. Nhưng khi người phụ nữ ấy rời xa, bạn sẽ nhận ra thứ mùi hương đã làm bạn mê mẩn trong những ngày xa xưa.
Tôi xem xét mọi căn phòng, chiếc nhẫn kim cương vẫn nằm trong ngăn kéo, tủ áo treo một chiếc váy trắng, tôi biết khi mặc nó, Hạ Âu sẽ phiêu diêu như đám mây trắng nhẹ nhàng. Trong phòng tắm, sữa rửa mặt của cô không còn, tôi thấy trên mặt bàn còn để một VCD “Để trở thành người mẹ trẻ tuyệt vời”. Nước mắt tôi đã lăn ra vào lúc tôi không ngờ nhất. Tôi cứ nghĩ, tôi sẽ tìm được một mẩu giấy, trong đó cô sẽ viết, đại loại như, nếu anh thế này thế này, em sẽ quay trở về! Nhưng hoàn toàn không có. Ngôi nhà tôi đã trở nên rỗng trống như ba năm về trước.
Đêm trước giấc ngủ, tôi còn thấy sót lại trên đầu giường một sợi tóc dài. Tôi đã cất giữ dấu vết còn lại duy nhất ấy của Hạ Âu.
Hai tháng sau, Đại Bản giới thiệu cho tôi một người con gái khác. Cô vừa tròn 21, đang học năm thứ ba ở một trường ĐH danh tiếng. Những nét đẹp toát ra từ nội tâm làm cô giống như một cô bé.
Tiểu Mãn, cô bạn gái mới giống người có bệnh hiếu động, làm tôi thường nghĩ, giá cô ấy thành đôi cùng Đại Bản thì đẹp. Nhưng Tiểu Mãn nói, cô chả thấy xi-nhê gì với chàng Đại Bản. Cô ấy là như thế, nói năng ngẫu hứng và từ ngữ lộn xộn theo kiểu các diễn viên đang nổi trong các phim truyền hình dài tập, tuy nhiên theo cái kiểu khá nhã nhặn vui vẻ.
Thời gian đầu, tôi không thể quen được với sự lóc chóc nhí nhảnh của cô, nhưng sau rồi cũng chả để ý nữa.
Cô không nấu nướng, tôi đành vào bếp làm cho cô. Nhưng tôi bắt cô phải học thuộc bài thơ kia, hàng ngày đọc tôi nghe. Tất nhiên cô không chịu, bảo, thơ gì mà dài thế này. Tôi làm mặt lạnh mất hai hôm. Khi tôi cho rằng chuyện giữa tôi và Tiểu Mãn thôi thế là đứt, thì cô tìm tôi, đọc một mạch bài thơ từ đầu chí cuối, rồi cười hì hì bảo, mỗi người đều có thói xấu, hai người ở bên nhau thì phải đành thôi!
Từ đó về sau tôi mới thật sự mở cửa trái tim cho cô, coi cô ấy là người yêu thật sự, tuy nhiên thỉnh thoảng cũng bị cô ấy kể tội với "đại ca" Đại Bản của cô.
Đó là khi Hạ Âu đã bỏ đi đc nửa năm. Tôi cũng không tìm thấy cô ở đâu nữa.
Mùa hạ lại đến, nghỉ hè, cô người yêu bé nhỏ bám chặt tôi suốt cả ngày.
Ngày xưa, tôi chưa bao giờ cảm thấy Hạ Âu bé bỏng, cho dù Hạ Âu còn nhỏ hơn Tiểu Mãn một tuổi.
Phải chăng vì trong Tiểu Mãn, bầu trời của cô luôn tràn nắng lấp lánh. Hai mươi mốt tuổi, cô như một chú ve tràn trề sinh lực, rền giọng ca luôn miệng. Mỗi ngày cô đều có những công việc làm không hết, nhàn rỗi đến phát chán và cũng vui vẻ đến khôn cùng. Niềm vui sướng nhất của cô là lẻn đến sau tôi bịt chặt mắt tôi và kêu, đố biết ai nào. Rồi sau đó vui sướng để tôi nói đáp án là:
- Vợ!
Cô kêu tôi phải gọi cô là vợ. Cô bảo, ở trường em bọn nó yêu nhau toàn gọi thế này đấy!
Ngày xưa, tôi tha thiết mong gọi Hạ Âu là vợ, cô thường không chịu, cô vẫn cười bảo, chưa cưới cơ mà!
Tôi ép mình đừng so sánh hai người con gái, bởi Tiểu Mãn sẽ thua thê thảm.
Tiểu Mãn thật sự là rất nhỏ, bởi những gì cô ấy làm: Cô vô cùng yêu các anh cầu thủ đẹp trai nhưng lại chả hiểu gì bóng đá. Bởi vậy những đêm cô thức tới 2h sáng để cùng tôi chờ cúp châu Âu, thì đúng 2h10 phút cô trườn vào giấc ngủ. Cô thích chọc giận người khác sau đó lại nũng nịu ngọt ngào như thể mèo. Đồng thời cô cũng có tật lo lắng xốn xang trước mỗi kỳ kinh nguyệt... Rồi sau kỳ kinh, lại bắt đầu khôi phục lại vẻ xốn xang phớn phở của gái.
Tiểu Mãn là một cô gái tốt, Tiểu Mãn còn trinh.
Lần đầu tiên tôi làm tình với Tiểu Mãn, lại là một lần tôi hơi say, cho nên, tôi đã nhầm cô là Hạ Âu.
Sáng tỉnh dậy nhìn vết máu như cánh hồng trên chăn, tôi chết điếng. Tôi không làm sao cất được nụ cười yêu thương và hạnh phúc với Tiểu Mãn, nhưng Tiểu Mãn lại không để ý đến điều đó, cô chỉ nũng nịu vít cổ tôi xuống nói, em nhất định sẽ lấy anh. Tôi run lên trong cơn lạnh lẽo, bởi chưa từng nghĩ, sẽ cưới người con gái nào đó không phải là Hạ Âu.
Tôi hỏi, vì sao.
Cô đáp rất hồn nhiên - Vì em còn trinh mà!
Hạ Âu vẫn luôn lạnh lùng khi nói: Tôi là một con đĩ.
Bỗng dưng tôi đau đầu quá.
Một năm sau, tôi sắp 32, tôi vẫn không gặp lại Hạ Âu. Tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện kết hôn với Tiểu Mãn.
Tôi tự hỏi chính bản thân tôi lý do, thì, cũng là lý do như Tiểu Mãn từng nói.
Tiểu Mãn hồn nhiên, thẳng thắn và tự hào khi nói: - Vì em còn trinh!
Tiểu Mãn giống như quảng cáo nước ép trái cây, ngon mát đầy sức sống, bộc lộ ra cái sức sống thanh xuân làm người ta thèm muốn. Cô ấy luôn luôn ngẫu hứng, sống ở giây này mới quyết định giây sau, vô kế hoạch vô nguyên tắc. Cho nên, khi cô ngồi trên sô-pha, nuốt đến quả dâu tây thứ 8, lấy ngón út khều tôi lại bảo:
- Đi, mua cái sơ-mi mới cho anh nào! Anh xem anh chẳng bao giờ mua áo mới, may mà trông anh vẫn còn phong độ của người có của!
Cô rất thích gọi tôi là "người có của", nhưng thực ra tôi cảm thấy khó chịu vì cách gọi đó, chả hiểu vì sao.
Rồi Tiểu Mãn bắt đầu lăng xăng đi thay quần áo, chạy từ góc này sang góc kia tíu tít rửa mặt chải tóc, chọn đôi giày đẹp hợp với quần áo, vui thích vô cùng. Tôi nghĩ tôi không thể không cười lên cùng cô.
Cô bảo: - Em sẽ mua cho anh một bộ đồ thể thao thật oách! - Bị tôi trợn mắt lên, cô cầu hoà - Thôi anh ngoan ngoãn nghe em đi nào! Anh toàn mặc đồ tây mãi được à? Nhanh nhanh lên, thay áo đi cùng em!
Rồi cô kéo tôi đi, tôi cười như mếu.
Ngắm Tiểu Mãn tung tăng dạo phố, ngửi mùi hương thơm tho như trà sữa từ cô, tôi muốn ôm cô vào lòng quá, tôi nghĩ lấy người thế này cũng hay.
Tôi đưa tay phải ra, tôi sắp vòng ôm cô vào bên tôi. Thì ngay lúc đó, tôi thấy Hạ Âu đi tới, vội rụt tay lại. Hạ Âu dường như cũng đã nhìn thấy tôi, Hạ Âu mỉm cười với tôi.
Hạ Âu đứng giữa khoảng nắng ấm, mặc chiếc áo hai dây nhỏ màu hồng, váy trắng dài, với nụ cười duyên dáng tự nhiên, xinh đẹp như ba năm trước ngày tôi gặp Hạ Âu trước cổng trường đại học. Làn da trắng mịn của cô ửng lên một màu hồng của má đào tơ, lặng lẽ và quen thân như thế, cảm giác dâng lên từ một sớm hè. Tôi tưởng cô là một dáng vóc thiên thần bước ra ngập ngừng trong ánh mặt trời kia.
Và người con gái ở bên cạnh tôi lúc này chỉ còn tầm thường như mọi phụ nữ khác.
Thiên thần nhìn tôi mỉm cười, và tôi đã không còn gì lưu luyến nơi cõi trần.
.........................................................
Bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
..............................................................
Chương 12
Hạ Âu có vẻ như sống không đến nỗi nào, béo lên một chút so với ngày trước, nhưng rất thon thả.
Cô ấy cười với tôi và nói - Hi!
Tôi vẫn trong cơn kinh ngạc vui mừng trong giây phút gặp gỡ, không kịp phản ứng.
- Hi! xin chào! Cô là bạn của Bân Bân à? Tôi tên là Tiểu Mãn! - Tiểu Mãn rất tự nhiên, chào hỏi trước. Khuỷu tay huých tôi - Người ta chào anh kìa, ngốc! (Tôi bị nhiễm cách chào Hi! ở đây, mỗi lần quay về nhiệm sở, phải mất vài ngày mới bỏ được tiếng chào Hi! )
Tôi định thần, vội đáp lại, chắc hẳn lúc đó trông tôi rất thảm hại. Về nhà, Tiểu Mãn có nhận xét, trông tôi lúc đó như một anh nông dân quê mùa phải đứng trước mặt người quyền cao chức trọng.
- Hi, Hạ Âu. - rồi chẳng còn biết nói gì, chỉ nhìn Hạ Âu chằm chằm, cũng quên không buông tay cô bạn gái Tiểu Mãn ra.
Phút giây gặp gỡ quá đột ngột, cũng chả nói được cái gì, Hạ Âu bảo, cô có việc phải đi, thậm chí không để lại số điện thoại cũng không nói xem giờ đây cô sống ra sao.
Xem sắc mặt tươi sáng của Hạ Âu, có thể nghĩ chí ít, người đàn ông (những người đàn ông) của cô ấy đã không tệ bạc với cô.
Tôi nhìn theo Hạ Âu cho đến góc khuất. Mươi giây sau, một chiếc Audi (không hiểu sao tớ rất ấn tượng với xe Audi, vì nó đắt, hay vì những gì tớ vô tình tiếp xúc đều có sự xuất hiện của Audi, đến cả truyện văn chương mạng này cũng thế?) chạy lướt qua tôi, ngồi bên cạnh người lái là một phụ nữ áo hai dây màu đỏ, tôi không kịp nhìn mặt. Xe đã lướt đi rồi.
- Ôi trời, bạn anh có vẻ hoành tráng quá nhỉ, giới thiệu cho em làm quen với! - Tiểu Mãn thật thà nói.
- Cô ta chỉ là một con đĩ! - Tôi đáp.
Tiễu Mãn chép miệng tiếc rẻ một cách bộc tuệch, rồi chỉ ba phút sau, cô quên béng chuyện này.
Cô kéo tay tôi dạo khắp phố. Nhưng trái tim tôi không còn ở trong ngực tôi nữa, tôi đi bên cô, không buồn tỏ ra chán nản mệt mỏi để cô ngưng công cuộc shopping. Trong tâm trí tôi chỉ còn lại một mình Hạ Âu.
Hạ Âu giờ đang ngồi trong chiếc xe của thằng đàn ông bao cô, hoặc có thể đang ngồi trong lòng gã. Cô ngồi chỗ nào thì cũng có liên quan gì đến tôi đâu, thế nhưng vì sao trái tim tôi đau đến thế này?
Tôi vẫn nghĩ Hạ Âu đã rời bỏ thành phố này, nên ban nãy, khi gặp mặt tôi suýt ngất. Tôi từ trong sâu thẳm bản năng tôi, chỉ muốn đi theo bao bọc cô yêu thương cô, như một trách nhiệm từ ngay trong những mạch máu đang chảy trong tôi, nhưng cô đã đi mà không nói năng gì.
Thậm chí kiêu căng lướt qua tôi trong chiếc xe của thằng đàn ông nào đó đang bao cô. Thậm chí không nhìn tôi.
Những nỗi xúc động biến thành giận dữ.
Tôi bắt đầu lo lắng buồn bực một cách kỳ lạ, bực bội và nhẫn nại để Tiểu Mãn kéo tay tôi đi như một phu đang kéo thuyền, một cửa hàng rồi lại một cửa hàng, tôi nghĩ phải tôi đang ở trong một mê cung, dường như nơi ta bước không hề tới, và ta sẽ cứ quay mãi về nơi ban đầu.
Đúng lúc sự nhẫn nại của tôi đến điểm tận cùng, thì phía trước những tiếng kêu thất thanh:
- Ối trời ơi, giết người, cứu với, có người bị giết! - Giọng một phụ nữ.
Tôi chưa kịp hiểu ra việc gì, thì thấy những người phía trước dạt hết sang bên phải, rồi có một người lao thẳng vào người tôi, một giây trước khi đâm vào tôi, tôi theo tiềm thức kéo Tiểu Mãn về phía mình.
Người đàn ông kia lao thẳng vào mặt tôi. Tôi bị đập mạnh tới mức bị đẩy lùi vài bước mới đứng vững, người đàn ông kia ngã sấp trên mặt đất. Tôi còn chưa kịp hỏi vì sao, ông ta đã bò dậy chạy tiếp.
Rồi phía trước mặt có tiếng phụ nữ gào khóc, gào lên với âm độ kinh người.
Tiểu Mãn hiếu kỳ không ai bằng, mặc kệ tôi phản đối cô đã xông lên đi xem đám đông. Mọi người đang lập tức vây kín quanh kẻ bị đâm và người đi đường đang gào khóc kia.
Tâm trạng nặng nề ấm ức trong lòng tôi không biết trút vào ai, nghĩ sao hôm nay xúi quá. Mũi ngứa quá, cảm thấy có cái gì bắt đầu bò ra.
Híc, mũi tôi từ nhỏ rất khó ưa, động gì vào là chảy máu mũi. Khăn giấy để trong ví Tiểu Mãn, cô giờ đang bị nhồi trong biển người hiếu kỳ kia đâu mất. Tôi nhếch nhác dùng tay bịt mũi, lần mò về phía toa-lét của cửa hiệu thời trang.
- Anh lấy khăn giấy không?
Tiếng nói quen thuộc từ sau lưng, tôi vội vã quay đầu nhìn, thấy đôi mắt lặng lẽ của Hạ Âu. Không chờ tôi đáp, cô giữ mảnh khăn trên tay bịt vào mũi cho tôi, rồi đưa tôi một gói giấy. Rồi cô đi.
Tôi cảm giác đó là một ảo ảnh. Nhưng mùi hương ở lại là quen, và trên tay tôi đích thực có một gói khăn giấy.
Nửa tiếng sau, Tiểu Mãn gọi di động hỏi anh đang ở đâu, tôi bảo đang ở trong cửa hàng chờ cô. Và cô lại nhảy nhót tới, thấy vết máu trên mặt tôi, cứ tự trách móc mãi.
- Về nhà! - Tôi chỉ có thể nói một câu đó.
- Được thôi, bảo anh đi xem mà anh chẳng chịu đi xem gì cả. Anh không biết à, thằng kia thảm lắm... Vợ nó đáng thương quá! - Tiểu Mãn liến thoắng, tôi nhíu mày cố không trách móc gì cô.
"Thằng kia" nào thảm bằng tôi
Hôm đó là thứ hai. Trưa thứ tư, tôi nhận được điện thoại của Hạ Âu, cô không vòng vo gì hỏi tôi:
- Hà Niệm Bân, anh sẽ mang em đi chứ?
Tôi nếu không nghe nhầm thì còn cảm thấy trong giọng ấy chút hồi hộp.
- Em bảo gì? Em đang ở đâu thế?
- Anh đừng hỏi nhiều. - Lại cái câu tôi sợ nhất và không thích nghe nhất của cô " Anh đừng hỏi nhiều". Tôi lập tức không hào hứng. - Anh hãy mang em đi, chúng mình làm đám cưới!
Tôi giận dữ. Cô em ơi, mỗi lần cô không vui cô lôi từ đâu ra những đàn ông chả ra gì, không chịu tòng lương, giờ thèm cưới là tôi phải cưới? Tôi còn cuộc đời của riêng tôi không, và còn gì để tin vào cô?
- Thế người đàn ông kia không cần cô nữa sao? - Tôi hỏi lạnh lùng.
Đầu dây kia im lặng vài phút, tôi nghe thấy một giọng nói yếu ớt:
- Thế anh có còn muốn cưới em nữa không?
Tôi có thể tưởng tượng cái cách cô cắn chặt môi dưới, có lẽ cô đã cắn môi đến mức trắng bệch ra.
- Hạ Âu, em không còn là trẻ con nữa, em không thể làm gì em thích mà không nghĩ về kết quả. Ngày trước, chính là em đã rời bỏ anh! - Tôi nói một cách trấn tĩnh hơn song nghiêm trang. Tôi tưởng, sau một năm và một lần gặp lại ngẫu nhiên, nào thể quay về quá khứ chỉ với một cuộc gọi điện thoại.
- Em chỉ muốn biết, anh sẽ cưới em chứ? Sẽ mang em đi khỏi nơi này chứ? - Giọng cô âu lo.
- Em hãy nói vì sao đi, hãy nói lý do.
- Anh vẫn còn chưa quên nổi em, đúng không?
Tôi bỗng dưng cảm thấy rõ ràng rằng Hạ Âu quá ngẫu hứng quá thiếu trách nhiệm. Tôi giống như con chó, cô ngoắc thì đến cô vẫy thì phải đi, một con chó đực.
Nhưng tôi cũng không thể giấu trái tim tôi vẫn đang bị cô điều khiển. Rằng suốt hai năm qua, tôi chỉ toàn sống trong thế giới của Hạ Âu.
Tôi sắp mềm lòng, tôi sắp hỏi em đang ở đâu đấy, tôi muốn nhìn thấy Hạ Âu, tôi không thể để tuột cơ hội có cô trong đời. Đột nhiên tôi nhìn thấy hộp cơm trên bàn làm việc của tôi, trong hộp là bữa trưa chung của tôi và cô bạn gái dễ thương. Tôi nhớ đến tay cô tối qua xào rau bị mỡ bắn vào phồng rộp, cô giả vờ tội nghiệp làm tôi thương xót, cô nũng nịu bắt tôi theo dỗ dành, cô bướng bỉnh khiến tôi không thể không hôn. Những lúc đó, người con gái ở bên tôi đã cho tôi bao hạnh phúc, và xưa nay, Tiểu Mãn chưa từng làm một việc gì không phải với tôi.
Và khi cùng nhau, cô ấy là trinh nữ.
- Anh... anh... đã có một cuộc sống mới!
Thật đau xót, nhưng tôi vẫn phải nói.
- Nếu vậy, nếu em có 48.500 tệ, anh có cưới em không?
Tôi nghĩ Hạ Âu không làm sao hiểu được bản chất của vấn đề.
- Không em ạ. Em cho anh một triệu, anh cũng không thể.
- Trời ơi... - Cô ấy đau đớn, nhưng tôi thì cũng đớn đau chứ khác gì? - Như thế, anh liệu có thể nói với em, nói rằng anh không còn yêu em nữa, có được không?
- Xin lỗi, em chỉ là con đĩ!
- Em xin lỗi!
Hai giây sau, điện thoại ngắt.
Tôi hiểu rằng tôi và cô ấy đã mãi mãi không còn bao giờ có thể. Tôi vứt hộp cơm xào lẫn lộn rau vào sọt rác, rồi khóa trái toa-let, tôi ngồi im trong toa-let khóc nức nở.
Đêm, rã rời về nhà, cô bạn gái nhí nhảnh lập tức bám dính lấy cổ tôi và bảo:
- Bân Bân, chúng ta cưới nhau đi!