Chiến Thần OnlineGame hạng nặng, đồ họa khủng. Đánh quái, làm nhiêm vụ, cày level. (Hỗ trợ Java/ Android)
Khi trở lại phòng giải trí, đèn nơi đó đã tắt, người phục vụ đang quét tước một đống hỗn độn.
Căn phòng rộng rãi lập tức trở nên tiêu điều, thế giới tăm tối chỉ còn lại một mình Tiểu Úc lẻ loi, không biết đi con đường nào.
"Tiểu Úc!"
Ở thời khắc này, một tiếng gọi đơn giản trở nên quý giá biết bao.
Tiểu Úc ngoảnh lại, thấy Lăng Lăng tươi cười xinh đẹp.
"Sao đẹp không? Có đẹp hay không?" Lăng Lăng đột nhiên im lặng, từ trong túi lấy khăn giấy ra cho cô.
Cô nhận lấy, cúi đầu lau nước mắt, cười nói: "Sao rất đẹp, tiếc là nhiều quá".
Dương Lam Hàng nhìn phía sau cô, lướt nhìn xung quanh một chút, chỉ nói một câu: "Lăng Lăng, em dẫnTiểu Úc vào nghỉ ngơi đi, anh đi nói chuyện với Y Phàm."
Tiểu Úc về phòng, dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt, thay quần áo, sau đó nằm ở trên giường nhắm mắt lại, không nhúc nhích. Còn Lăng Lăng từ đầu tới cuối đều ôm đầu gối, ngồi trên giường nhìn cô.
"Tiểu Úc, cậu thật sự yêu anh ta sao?"
Cô trở mình, mệt đến mức cả sức lực trợn mắt đều không có. "Cậu nói là Ivan, hay là Âu Dương Y Phàm?"
"Dương Lam Hàng nói: Âu Dương Y Phàm thật sự thích cậu, trước kia anh ta chưa từng theo đuổi con gái, ngay cả khi thích một cô gái rất lâu, anh ta cũng chưa ăn nói khép nép thổ lộ. Dương Lam Hàng còn nói, khi thấy Âu Dương Y Phàm nghiến răng nghiến lợi ôm [sáu giấc mộng] xem, cũng cảm thấy kinh khủng , có thể khiến một hoa hoa công tử xem tình yêu không ra gì, xem loại tiểu thuyết giả dối như vậy, không phải làm khó anh ta một cách bình thường."
"Vậy thì sao? Đối với người như anh ta mà nói, nhiệt huyết tình yêu duy trì được bao lâu? Anh ta có thể vì tớ mà buông tha cho toàn bộ sao trên trời không?"
"Tớ không biết anh ta có thể vì cậu mà buông tha cho toàn bộ sao trên trời hay không, tớ chỉ biết, làm cho một người đàn ông chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là có một đống mỹ nữ yêu thương nhung nhớ, lại mỗi ngày chỉ gọi điện thoại cùng cậu nói chuyện phiếm, không có khả năng là cố ý làm, trừ phi anh thật sự nghiện, trúng độc, muốn ngừng mà không được!"
"Lăng Lăng, cậu không phải tính đẩy tớ vào hố lửa đấy chứ? Chẳng phải cậu từng nói: Ai muốn lấy anh ta, còn không bằng chết!"
"Đó là tớ nói, vừa rồi những lời nói đó là Dương Lam Hàng nói. Về phần cậu thấy thế nào, tớ sẽ không can thiệp."
Tiểu Úc nhắm mắt lại, thấy trong lòng rối bời nên đứng lên rửa mặt sạch, cuối cùng mới bình tĩnh một chút. Cô thấy Lăng Lăng vẫn ghé vào trên đầu gối, một đôi mắt trước giờ lý trí nay lại có thêm chút do dự, không quyết.
"Lăng Lăng, Dương Lam Hàng có thật là người đó?"
"Ừ! Rất khó tin."
"Cậu thật muốn cùng anh ta yêu đương? Người nào đó hình như có nói anh ta không khác làm chú của tớ."
"Ít nhất anh ta cũng trẻ tuổi hơn Dương Chấn Ninh."
"Tình yêu thầy trò! Loạn luân a!"
Lăng Lăng cười trừng mắt: "Phạm pháp sao?"
"Không biết là ai nói: Tình nguyện đi yêu một đầu heo cũng không yêu anh ta...."
Cô thuận tay đem cái gối nện lên đầu Tiểu Úc."Tớ chính là yêu người đàn ông ngay cả heo cũng không giống kia, vậy thì thế nào?" Khi cô ấy thấy thần sắc của Tiểu Úc tối sầm lại, lập tức thu hồi khuôn mặt tươi cười: "Tiểu Úc, chờ lúc cậu thật sự yêu một người, cậu sẽ phát hiện, tình yêu không có giới hạn nào không vượt qua được."Tiểu Úc nhắm mắt lại, bỗng nhiên nhớ tới những tình yêu thịnh hành nhất trên mạng đã xem:
Xem Thần Điêu hiệp lữ , biết tuổi tác không là vấn đề;
Xem Brokeback Mountain, biết giới tính không là vấn đề
Xem Kinh Kong, phát hiện nguyên lai giống loài cũng không phải vấn đề;
Xem Ghost chưa xong, mới biết được ngay cả mẹ nó chết sống cũng không là vấn đề! Thật đáng buồn!
Trái tim đa tình mới là mấu chốt của vấn đề a!!!
Ngày hôm sau, Tiểu Úc ngoan ngoãn về nhà
Trốn tránh không phải biện pháp, nên đối mặt cuối cùng cũng phải đi đối mặt
Tại thời khắc mấu chốt này, hành động của cô đột nhiên phát huy hơn hẳn bình thường. "Con đánh anh ta là con không đúng......" Cô hít thở thật sâu, bày ra vài giọt nước mắt nói: "Nhưng ba mẹ có biết anh ta từng đối xử như thế nào với con không, anh ta khiến con yêu thật lòng, rồi bạc tình bạc nghĩa với con, con khóc bao nhiêu đêm không ngủ, mới từ trong bóng ma thất tình đi ra."
Quả nhiên không thể xem thường tiểu thuyết ngôn tình, hành động của cô càng phát huy càng xuất sắc, lời nói bi thương phối hợp với nước mắt tuôn như suối, khiến ba mẹ Tiểu Úc sợ tới mức thở không dám thở mạnh, đau lòng nhìn cô. "Ba mẹ đành lòng để con lấy một người như vậy? Ba mẹ biết không? Nếu không phải hôm qua con ngẫu nhiên gặp anh ta, con thậm chí còn không biết tên tiếng Trung của anh ta là Âu Dương Y Phàm!"
Cô che mặt chạy về phòng mình, cửa phòng ầm một tiếng đóng lại, mang hết oán giận trong tim dùng nước mắt rửa trôi tất cả phiền muộn.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng rống to của ba Quan dưới lầu.
"Âu Dương Y Phàm, anh giải thích rõ ràng cho tôi, rốt cuộc anh đã làm gì với con gái của tôi?"
Cô vểnh tai, nhưng không nghe thấy câu tiếp theo.
Sau nghĩ lại thấy mình khôn vặt mà có thể khiến những người lão luyện như ba mẹ rơi lệ, cô có chút áy náy. Cô hạ quyết tâm, về sau nhất định không diễn tiết mục đau buồn như vậy nữa!
Chương 11: Mùi vị thất tình (2)
Sưu tầm
Tiểu Úc không biết những cô gái khác khác thất tình sẽ có tâm trạng gì? Có thống khổ hay thương tâm không?
Dù sao cô cũng có chút thống khổ, có chút đau lòng — một chút mà thôi!
Trái đất sẽ không ngừng chuyển động, nước biển sẽ không cạn khô, Oxy trong không khí lại càng không biến mất...
Cô còn phải sống tiếp thật tốt...
Từ sau khi thất tình, cô mỗi ngày đều đi học, mặc kệ chương trình học có chuyên hay không, cũng không để ý chương trình học có hợp với chuyên ngành hay không, hễ có lớp học là có bóng dáng cô.
Buổi tối không có lớp thì cô đi trung tâm tập thể hình tập yoga, nghe nhạc thư giãn, để chính mình thể nghiệm giới hạn của bản thân, tự nói với mình: Con người, chỉ có hạ không được quyết tâm, chứ không có chuyện gì làm không được!
Cuối tuần, cô kéo Lăng Lăng đi dạo phố. Váy ngắn da bò, quần tơ tằm, âu phục tuyệt đẹp, lễ phục khêu gợi.... Chỉ cần mặc đẹp, cô đều mua hết, mặc kệ có cơ hội mặc hay không. Dạo phố xong, cô lại cùng Lăng Lăng đi làm SPA xông hương thư giãn, lẳng lặng ngủ một lúc. Sau đó tràn đầy sức sống về nhà, cùng ba mẹ ăn một bữa tối ấm cúng, cùng gia gia ngồi trên sô pha xem tin tức trong báo.
Không có lúc nào cô không tự nhắc nhở, mình có gia đình, có bạn bè, áo cơm không lo, tay chân khỏe mạnh, ai có thể may mắn hơn mình?!
Thế nhưng, nhớ nhung lúc nào cũng có thể len lỏi vào trong tâm.
Mỗi khi mười một giờ, cô vẫn nhớ tới anh, cô nhìn di động ngẩn ngơ người, nhớ về những đề tài bọn họ từng tán gẫu, từng lời, từng tiếng rõ ràng còn văng vẳng bên tai...
Cô có khi còn muốn gọi điện thoại, muốn hỏi thăm anh một chút: Liệu chúng ta có thể làm lành hay không? Không thể! Đây là đáp án không cần tranh luận.
Bọn họ kể từ lúc đó đã kết thúc.
"Nhìn tớ làm gì?" Cô đang ngẩn người bỗng lấy lại tinh thần, phát hiện Lăng Lăng đang nhìn chằm chằm, vội buông di động trong lòng bàn tay xuống.
"Tiểu Úc, cậu thật sự không cho anh ta cơ hội ?"
"Cơ hội chỉ dành cho người xứng đáng !"
"Cậu thật sự cho rằng anh ta không đáng sao?"
Tiểu Úc quay đầu nhìn Lăng Lăng, người ta nói con gái đang yêu đương là đẹp nhất, quả thật như thế. Trong khoảng thời gian này, Lăng Lăng cho tới giờ không hề ở trước mặt cô nhắc tới Dương Lam Hàng, cũng không tán gẫu điện thoại trước khuôn mặt buồn triền miên của cô, nhưng con gái đang yêu đương dù như thế nào cũng không che dấu được miệng cười hạnh phúc. Gương mặt trắng nõn của Lăng Lăng ửng hồng, con mắt sáng tràn ngập ngọt ngào.
Dương Lam Hàng thật là người đàn ông tốt, cố chấp, và si tình!
Nhưng em họ anh ta...
Trong lòng cô có chút đau xót, cười khổ: "Lăng Lăng, tớ muốn ra ngoài một chút."
"Tớ đi cùng cậu."
"Không cần, tớ chỉ muốn yên tĩnh một mình một chút thôi."
"Đã trễ thế này..."
"Tớ không sao! Tớ muốn đi một mình."
Lăng Lăng không kiên trì nữa. "Vậy cậu cẩn thận một chút."
Đèn rực rỡ mở lên, chuyện cũ như giấc mộng.
Tiểu Úc đi một mình trên con đường dài trống trải, suy nghĩ không mục đích, hai chân lại không tự chủ được đi về phía một hướng.
"Anh nhìn đường, cửa vào giấc mộng có chút hẹp.
Được gặp em là điều bất ngờ tuyệt đẹp nhất
Một ngày nào đó đáp án của anh sẽ tiết lộ...."
Tiếng nhạc nghe được từ bên ngoài có phần chói tai...
Tiểu Úc ngửa đầu nhìn thật lâu, mới phát hiện mình đã vô thức đi tới nơi cùng Ivan ca hát lần trước.
Cô như người mất hồn bước vào. Đến quầy phục vụ, thấy bên cạnh có thẻ gợi ý, cô mới biết được nơi này không phải là phòng KTV bình thường, là một phòng câu lạc bộ dành cho hội viên, hơn nữa chỉ chiêu đãi hội viên.
Vừa định rời đi, người phục vụ nữ ở quầy cực kỳ lễ phép cúi đầu về phía cô. "Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho tiểu thư không?"
Cô do dự một lát, hỏi: "Tôi có thể bao phòng 999 được không?"
Nụ cười của nữ phục vụ cứng ngắc một chút, khách khí nói với cô: "Thật xin lỗi, phòng 999 là phòng chuyên dụng của Âu Dương tiên sinh."
"Tôi là bạn anh ta, cũng không thể dùng sao?"
"Tiểu thư đợi một chút, tôi đi hỏi quản lí một chút."
Người phục vụ nhanh chóng trở ra, quản lí cũng bước ra rất nhanh, thái độ không thể nhiệt tình hơn, đưa cô đến phòng, hỏi han cô dùng rượu gì, mới lui ra ngoài.
Cô lấy ra di động đã tắt, không phải cô không muốn mở, mà cô sợ hãi sau khi mở máy sẽ ngóng trông nó vang.
Cô tình nguyện tắt nó, dối gạt bản thân rằng nó không vang là vì nó không mở máy!
Tiểu Úc rốt cục hiểu được cái gì là tình yêu — chính là tra tấn người đến chết, còn có thể làm người ta chờ mong chết không nhắm mắt.
Đối mặt tình yêu, không cô gái nào có thể thoát, người tiêu sái như Lăng Lăng, người tự nhận mình lạnh nhạt như Tiểu Úc, rơi vào vũng bùn tình yêu đều bất lực như thường...
Cô uống thứ rượu ngày đó uống, hát ca khúc ngày đó từng hát, một mình yên lặng lau nước mắt...
Nhớ nhung bị đè nén đã lâu trong bóng đêm không người làm bạn, như bờ đê sụp đổ.
Khi trời sắp sáng, cửa phòng cô bị đẩy ra, không biết là cô không nghe tiếng đập cửa, hay là người đi vào căn bản không gõ cửa. Tiểu Úc đang muốn trách cứ người vô lễ, chỉ thấy một người đàn ông một thân mặc tây trang thẳng bó sát người, không coi ai ra gì ngồi ở trên sô pha phía bên phải, nhìn thẳng cô.
Không cần đoán, bằng vào khuôn mặt khêu gợi kia, ánh mắt vô lễ cùng một thân cơ bắp rắn chắc kia, đủ biết anh ta muốn làm gì.
"Tôi không cần, cám ơn!" Nói xong, cô tiếp tục hát: "Gặp anh là điều bất ngờ tuyệt đẹp nhất, một ngày nào đó đáp án của em sẽ tiết lộ..."
Ca khúc đã hát hai lần, hơn phân nửa bình XO đã được uống, anh ta còn chưa có ý rời đi, Tiểu Úc bỏ lại microphone nhìn anh ta
Trên mặt anhta không có biểu tình gì, vẻ mặt lộ ra một loại kiên cường cùng lạnh lùng của người đàn ông, ánh mắt thâm trầm rất có lực sát thương.
Trước kia cô vẫn nghĩ đàn ông làm trai bao đều có loại vẻ mặt hạ lưu, tựa như người không có đầu óc, không thể tưởng được cũng có mặt hàng có mị lực như vậy, không cần nói hay làm gì, anh vẫn phảng phất một loại uy hiếp cùng áp bách. Người có tính khiêu chiến như vậy, phỏng chừng giá cả đêm là xa xỉ a!
"Tôi đối với anh không có hứng thú!" Cô nhấn mạnh.
Mặt anh ta vẫn như cũ không chút thay đổi.
"Tôi chỉ là thất tình mà thôi, còn chưa muốn tự chà đạp mình."
Cuối cùng anh ta có chút phản ứng, kinh ngạc nhìn cô, lại cúi đầu nhìn xem thân thể của mình, đáng tiếc cũng chưa có ý rời đi.
"Anh không đi tôi đi!" Tiểu Úc có chút mê muội đứng dậy đi về phía ngoài cửa, ai ngờ vừa muốn mở cửa, anh ta sớm một bước thay cô mở ra, còn đặc biệt vươn một cánh tay, ý bảo cô có thể để anh ta đỡ.
Cô định cự tuyệt, người đàn ông xa lạ lại nói: "Quan tiểu thư, tôi tới đón cô về nhà."
"Anh quen tôi?"
"Quan tiên sinh lo lắng cô một mình ở bên ngoài có nguy hiểm, cho nên phái tôi tới đón cô trở về!"
"À!" Tiểu Úc trước giờ luôn phàn nàn ba Quan lo lắng việc buôn bán, không quan tâm cô, giờ cô mới hiểu được, tình thương của ba phải ở lúc cần mới thể hiện ra.
Trước giờ không hiểu gia đình ấm áp, bây giờ khiến cô bắt đầu có chút nhớ nhung.
"Được rồi, vậy trở về đi."
......
Sau khi Tiểu Úc rời đi dưới sự bảo vệ của sứ giả hộ hoa, một bóng người thon dài bước ra đi vào căn phòng, ngồi ở vị trí cô vừa mới ngồi, bưng lên ly rượu cô uống một nửa, chậm rãi nếm.
Rượu nguyên chất vào miệng, vị lại mặn chát như vậy...
Trên ly rượu còn lưu lại dấu môi son của cô, trên sô pha còn lưu lại hương vị của cô...
Âu Dương Y Phàm nhìn rượu màu đỏ chát, rượu giống như có kịch độc, sau khi uống xong ruột gan của anh đau đến tê dại.
Anh từng hỏi bản thân, anh yêu Lâm Nhĩ Tích nhiều hơn, hay Quan Tiểu Úc nhiều hơn? Không có đáp án!
Trong khoảng thời gian này anh rốt cục tìm được đáp án rồi. Khi Lâm Nhĩ Tích rời đi, anh đối với cô ấy bận tâm, vì cô ấy hao tổn tinh thần, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đi tranh thủ cả. Tiểu Úc rời khỏi anh, khoảng thời gian này, anh vẫn không ngừng tự chủ được cứ nghĩ mãi việc: Bọn họ kết thúc như vậy sao? Có khả năng vãn hồi nữa hay không...?
Anh thậm chí đứng trên đỉnh núi, nhìn cảnh đêm dưới trăng tàn, suy nghĩ vấn đề: Âu Dương Y Phàm và Ivan ngoại trừ tên khác nhau, đến tột cùng có chỗ nào không giống?!
Nếu cô thương anh, vì cái gì không thể cho anh một cơ hội?
Bởi vì anh là Âu Dương Y Phàm? Hay là bởi vì c6 yêu Ivan quá sâu, quá thật lòng?
Âu Dương Y Phàm lại bưng ly rượu lên nhấp một ngụm, cái ly đầy nước mắt kia rốt cục cho anh nhấm nháp thử mùi vị tình yêu.
Thì ra tình yêu là một loại cảm giác qua lại, cô vì anh cười, anh cũng muốn cười, cô vì anh khổ, anh so với cô càng khổ hơn...
Cô vì anh mà đau, anh càng thêm đau.
Cô vì anh khóc...... Lòng anh như chảy máu...
Nhưng anh có thể làm gì?
Anh từ bỏ tôn nghiêm xin cô tha thứ, cô nhất định cự tuyệt.
Anh nguyện ý vì cô làm tất cả, nhưng anh không có cách nào làm cho mình không phải Âu Dương Y Phàm.
Nếu muốn trách, chỉ trách anh lúc trước xem tình cảm này trở thành trò chơi, không nghiêm túc. Lúc ban đầu, anh xuất phát từ tò mò muốn thử tìm hiểu cô, nghĩ đến việc quấy rầy cô, cãi nhau thật thú vị, khiến cho cuộc sống chỉ có màu trắng đen của anh ở trong suy nghĩ đáng yêu, trào phúng của cô trở nên đủ mọi màu sắc. Dần dần, tò mò biến thành yêu mến, chinh phục biến thành bị bắt, toàn bộ vì cô mà rời khỏi quỹ đạo, nhưng cuộc tình này lại chấm dứt hoàn toàn ngoài dự kiến của anh.
Anh yêu cô, đúng vào thời khắc cô xoay người. Bóng dáng cô tràn ngập ưu thương, một câu cuối cùng của cô: "Em muốn anh là Ivan, không phải là Âu Dương Y Phàm, nhưng anh lại là..., đừng lãng phí thời gian và cảm tình của cả hai nữa, chúng ta dừng ở đây đi." Đây là chuyện có thể nào tránh được ? Vậy mà cô vẫn lựa chọn, thẳng thắn mà dứt khoát!
Âu Dương Y Phàm bưng ly rượu lên, đem chỗ rượu còn lại uống một hơi cạn sạch.
Anh tuyệt đối sẽ không buông tay!
Bất kể dùng cách gì, anh nhất định phải đem cô tiến vào lễ đường kết hôn!!!
Chương 12: Lời thề của đàn ông (1)
Sưu tầm
Từ sau đêm đó, mỗi đêm Tiểu Úc luyện yoga xong đều đi đến câu lạc bộ tư nhân đó ngồi chốc lát.
Cô hy vọng phóng túng mình trong chốc lát để mình không nhớ anh, không nhớ bọn họ từng quen biết, không nhớ lúc bên nhau rất vui vẻ. Cô cho rằng khi mình mệt mỏi, sẽ quên đi chuyện cũ.
Nhưng nỗi nhớ ngày một nhiều hơn, nhìn gì cũng nhớ nhung. Ở trước mặt ba mẹ, bạn bè, cô vẫn là Quan Tiểu Úc lạc quan, vui vẻ, nhưng khi chỉ có một mình cô lại lẳng lặng mở di động khóc.
Còn người đàn ông rất giống "Vệ sĩ Trung Nam Hải" của Lí Liên Kiệt từ ngày đó liền đảm đương vị trí hộ hoa sứ giả của cô, mỗi đêm đều ở trong này cùng cô, anh ta rất đàng hoàng, mặc kệ cô làm gì, cũng không hỏi, không quấy rầy, hằng ngày đứng ngoài cửa phụ trách giúp trông phòng cho cô hay đuổi đi mấy con ma men.
Nhưng chỉ cần cô vừa khóc, anh a nhất định lập tức đi vào, ngồi bên sô pha lẳng lặng ngồi cùng...
Khuyết đểm duy nhất của anh ta chính là rất tận trách, mọi lúc đều mang theo di động, thỉnh thoảng báo cáo hành tung của cô cho ba Quan, ngay cả tâm tình của cô như thế nào, khi nào thì khóc, khi nào thì cười, đều phải báo lại.
Khiến Tiểu Úc vô cùng hoài nghi ba Quan có phải phá sản hay không, từ khi nào rảnh rỗi như vậy?!
Cũng không biết qua bao lâu, có một ngày, sáng sớm Quan Thiên Nguyên gọi điện thoại bảoTiểu Úc phải tham gia một tiệc rượu, cô còn chưa kịp lẩn trốn, đã bị anh vệ sĩ chắn ở cửa phòng ngủ, bắt cóc đến trung tâm làm đẹp cao cấp, lần này người ta tạo hình còn khó nhìn hơn lần gặp mặt trước.
Mang đôi giày cao gót đi vào phòng tiệc, Tiểu Úc liếc mắt một cái liền thấy Âu Dương Y Phàm, anh đang cầm ly rượu tiếp chuyện với khách.
Nụ cười anh tràn ngập phong thái tự tin, khi cười ánh mắt vẫn mê người như vậy, tà mị như vậy, mà bên cạnh anh rất nhiều người đẹp vây quanh...
Xem ra người thích anh quả thật rất nhiều, cũng không phải là chuyện gì lạ!
Tầm mắt Tiểu Úc trở nên mơ hồ, nhìn về hướng khác. Không nghĩ tới mấy ngày không gặp, thần thái anh đã sớm phấn chấn, mỹ nữ như mây, xem ra đàn ông thường quan trọng thứ ở hiện tại, chuyện đã qua đối với họ mà nói không đáng để lưu tâm...
Tiểu Úc cố gắng hít thở, kéo cánh tay anh vệ sĩ, dáng vẻ giả vờ như hạnh phúc đi vào trong.
"Âu Dương tiên sinh! Đã lâu không gặp a!" Cô nghĩ biểu hiện của mình nhất định không tồi, bởi vì Âu Dương Y Phàm vừa nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của cô nép vào người anh vệ sĩ lạnh lùng, thì sắc mặt rất khó coi, còn dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn về phía anh vệ sĩ của cô.
Người cô đang dựa vào lập tức dao động, rất nhanh rút tay về.
Thật dốt! Đến phối hợp với cô cũng không biết!
Trở về phải dạy dỗ anh ta một chút mới được
"Tiểu Úc, em có thể đến tiệc rượu của anh, nghĩa là trong lòng em vẫn có anh." Âu Dương Y Phàm vừa mở miệng lại nói chuyện không đâu, hơn nữa giọng rất lớn khiến cho mọi người ở đây đều nghe thấy. Cô còn chưa kịp tiêu hóa những lời này, đã bị anh ta nhiệt tình ôm vào trong ngực
Hương vị quen thuộc, độ ấm thân quen cô thật muốn ôm ấp lâu thêm một chút.
Không được! Cô vội vàng đẩy ra, cho anh ta thấy lập trường của mình. "Không ai nói tôi biết tiệc rượu này là của anh, nếu biết sớm một chút đánh chết tôi cũng không đến."
"Nếu em đã đến đây thì đừng khách khí, nhớ uống nhiều một chút. Anh còn có chút việc, không tiếp em được!"
"Không cần, tôi có người tiếp rồi."
Ánh đèn mờ dần, tiếng nhạc du dương vang lên, Âu Dương Y Phàm ôm một người đẹp ra sàn nhảy, xoay tròn.
Các tia sáng đều tập trung trên người anh, đem hết sức lực vì cô mà chiếu rõ gương mặt cô mong nhớ đã lâu.
Tiểu Úc vô lực ngồi ở trên sô pha, lúc không thấy thì nhớ nhung khôn xiết, lúc gặp lại thì thà rằng không gặp còn hơn...
Một phục vụ bưng khay rượu đi qua, cô thuận tay lấy một ly uống hết một hơi.
Cũng không biết là rượu gì, uống vào giống như uống phải lửa, dạ dày hừng hực như thiêu đốt.
Âm nhạc du dương, đôi nam nữ ôm nhau rất nhanh xoay vòng, vũ điệu hài hòa, còn kèm theo hồi vỗ tay chói tai.
Lửa trong thân thể của cô càng kịch liệtt, đốt cháy lòng cô...
Vì sao, cái tên Âu Dương Y Phàm này đến khi nào thì bên người anh mới không có phụ nữ?! Bởi vì anh có tiền, bởi vì anh phong lưu, hay là anh thật sự có loại mị lực hấp dẫn phụ nữ?
Cô nhớ anh từng nói qua một câu: "em yêu anh giống như anh sẽ yêu em... Đây là ý trời, chúng ta đều không thể kháng cự......"
Cô đứng lên, mơ hồ, vô lực rời khỏi tiệc rượu. Đi ra cửa, bỗng nhiên cảm thấy cả người bủn rủn,vô lực, phải dưạ vào tường mới miễn cưỡng chống đỡ được cơ thể.
"Quan tiểu thư, cô thế nào?" anh chàng vệ sĩ của cô nhanh chóng đuổi theo đỡ lấy cô.
"Không sao!" Cô đỡ vách tường tiếp tục đi, cô thật sự không còn sức lực, hai chân mềm nhũn quỵ trên mặt đất.
"Cô cùng Âu Dương tiên sinh đã phát sinh chuyện gì? Sao quan hệ lại biến thành như vậy?" Đây là lần đầu tiên anh ta hỏi một vấn đề, hơn nữa nhìn ra được vấn đề này cũng là anh ta suy nghĩ rất lâu mới dám hỏi
"Tôi và anh ta chưa xảy ra chuyện gì hết, tôi trước giờ không quen anh ta!"
Ánh mắt anh ta trở nên mông lung, do dự thật lâu, nói:"Tôi đưa tiểu thư về trường học"
Cô lắc đầu, cắn nhanh đôi môi, mùi vị nụ hôn đầu tiên còn rõ ràng như vậy. Nhưng Ivan của cô sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
"Vì sao?"
"Tôi không biết." Cô ngửa đầu nhìn bầu trời không sao, không cho nước mắt chảy ra nơi hốc mắt, nhưng vô dụng, nước mắt cứ chảy xuống, cô chỉ có thể cúi đầu.
"Giờ tôi mới hiểu, yêu một người nhưng không thể bên nhau, cảm giác...thật đau quá!"
Cô từng tự nói với mình rất nhiều lần: đau chỉ là nhất thời, cô có thể quên đi. Nhưng nỗi đau càng ngày càng mãnh liệt, không thể khống chế.
Anh chàng vệ sĩ đột nhiên ôm lấy cô đi vào khách sạn, tiến vào thang máy.
"Anh dẫn tôi đi đâu?"
Anh ta không trả lời, thang máy lên tầng cao nhất thì dừng lại. Anh ta đem cô vào một cái phòng, đặt cô trên giường.
"Anh muốn làm gì?" Cô có một chút hoảng hốt, nhưng nghĩ lại, anh hẳn là không có lá gan làm càn, có thể là muốn đem cô tới nơi này để nghỉ ngơi.
Nàng vừa thả lỏng nỗi sợ, thì một thanh âm từ trong truyền đến
"Em nên hỏi anh muốn làm gì!"
Đầu óc bị cồn gây tê của cô lập tức tỉnh ngộ, lập tức ngồi dậy nhìn Âu Dương Y Phàm từ trong phòng đi ra.
Anh chàng vệ sĩ của cô không có can đảm, không có nghĩa Âu Dương Y Phàm không dám, anh ta – loại hoa hoa công tử có tiền có thế, tự cho là tiền có thể giải quyết tất cả, tuyệt đối chuyện gì đều dám làm.
"Âu Dương Y Phàm, anh!" Tiểu úc vừa thấy anh ta cởi âu phục, kéo caravat xuống, sau đó bắt đầu cởi áo sơmi, đầu lưỡi cô thắt lại, "Anh...Anh dám..."
Tiểu Úc cả người vô lực đi xuống giường, mới vừa đi hai bước, đã bị bắt trở về ấn lại trên giường...
Cô phẫn nộ nhìn về phía anh vệ sĩ bên cạnh, anh ta vẫn nhìn nàng, ánh mắt thon dài lộ ra một tia ẩn nhẫn đọc không hiểu.
"Anh xem cái gì ? Ba tôi trả tiền là để anh xem náo nhiệt, còn không mau đem tên cầm thú này từ trên lầu ném xuống."
Anh ta tiếp tục không nhúc nhích, đứng trước mặt bọn họ, hai tay nắm chặt.
Cô còn muốn mắng tiếp, Âu Dương Y Phàm bỗng nhiên nói: "Anh có thể đi ra ngoài làm việc."
"Dạ, ông chủ!"
Cô ngây ngốc nhìn anh ta đi ra ngoài.
Anh ta đi tới cửa thì do dự một chút, cuối cùng đi ra ngoài, chậm rãi khép lại cửa...
"Ông chủ?" Cô khó tin nhìn Âu Dương y phàm: "Anh ta không phải anh mướn chứ?"
"Ừ!!!"
Trời ạ! Những cuộc điện thoại đó không phải gọi cho anh chứ, nếu vậy thà cô chết đi!
Cô ảo não, anh đã bắt đầu cởi bỏ quần áo của nàng, lễ phục dạ hội rất nhanh bị anh kéo đến thắt lưng...
Lộ ra khuôn ngực ẩn hình của cô
"Dừng tay!" Cô muốn đánh anh, nhưng cánh tay bủn rủn không có một chút sức lực, đánh vào người anh cũng như vuốt ve.
Cô hoài nghi trong ly rượu kia có chút vấn đề.
Anh bắt lấy cổ tay nàng, đem hai tay cô cố định ở sau người. Cô cứ như vậy bị anh cố định ôm trong ngực...
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chương 12: Lời thề của đàn ông (2)
Sưu tầm
"Âu Dương Y Phàm, anh dám làm tới một chút nữa thử xem, tôi tuyệt đối cho anh chết không toàn thây!" Giọng cô vừa run run vừa kinh hãi nên không thể uy hiếp gì. "Anh đừng nghĩ đến có được cơ thể của tôi, tôi sẽ lấy anh, chuyện này sẽ chỉ làm tôi hận anh cả đời!"
"Anh biết..."
Ngay lúc đầu óc của Tiểu Úc trở nên đần độn, tiếng chuông cửa vang lên thật lớn, Âu Dương Y Phàm đột nhiên buông tay cô ra, đem thân thể cô ôm vào trong lòng...
Máy quay, máy ảnh, microphone chật ních phòng, Tiểu Úc sợ tới mức vùi mặt ở trong lòng Âu Dương Y Phàm, mặt chôn ở trước ngực anh một cử động nhỏ cũng không dám.
Cô rốt cục hiểu được anh muốn làm gì , chiêu đùa này cũng quá "độc" đi
Nếu cô và anh..., cùng lắm thì ngày mai cô đứng lên cho anh ta mười đồng tiền, nói rằng: Bổn tiểu thư chỉ đùa thôi!
Nhưng nếu bị phóng viên chụp được, đến ngày mai nói không chừng sẽ đăng lên báo, ba cô không từ cô mới là lạ...
Từ cô cũng không sao, chỉ sợ ông vì giữ mặt mũi đem cô gả cho tên ngu ngốc này.
Không, hiện tại cô phát hiện anh ta không phải ngu ngốc!
Thanh âm nhao nhao ồn ào vang vọng toàn bộ phòng: "Âu Dương tiên sinh, ngài đang quen với Quan tiểu thư sao?"
"Nghe nói anh ất đang theo đuổi cô, hiện tại đã xác định quan hệ sao?"
"Nghe nói hai nhà các ngài đã quen biết nhiều đời, bọn họ đều xem trọng cảm tình của anh chị, có phải thật sự hay không?"
"Nghe nói hôm nay ngài tính cùng Quan tiểu thư đính hôn, phải không?"
"Anh chị sẽ kết hôn sao?"
"......"
"Đi ra ngoài, đi ra ngoài hết cho tôi!!!" Cô ôm lỗ tai rống to.
"Trong chốc lát tôi sẽ cùng Quan tiểu thư ở dưới lầu tuyên bố tin tức đính hôn, hơn nữa còn nhận lời phỏng vấn của ký giả, hiện tại mời mọi người đi ra ngoài!"
Âu Dương Y Phàm ôm cô bảo vệ,ý tứ cưng chiều sâu đậm, càng xác minh thêm phỏng đoán của phóng viên.
Anh vệ sĩ cùng vài bảo vệ đem bọn họ mời ra ngoài, rồi khóa trái cửa phòng.
Tất cả lộn xộn đều được giải quyết, giống như hết thảy anh không có an bài vụ lộn xộn này
Thế giới cuối cùng an tĩnh lại, Tiểu Úc khôi phục bình tĩnh, cô giãy khỏi vòng ôm ấp của anh, rống to: "Âu Dương y phàm, anh đây là có ý gì?!
"Bây giờ anh cho em một cơ hội để lựa chọn, em có ba con đường có thể đi: Thứ nhất, đi xuống ngoan ngoãn theo anh tuyên bố tin tức đính hôn, thứ hai chờ ảnh chụp đăng lên báo, khiến cho cha mẹ chúng ta bức hôn, thứ ba chúng ta đem chuyện vừa rồi chưa có làm xong mà làm cho xong" Anh đưa tay vuốt ve hai má cô, thân thể của cô, trên mặt đều là cười xấu xa khiến người ta lo sợ: "Yên tâm, anh nhất định sẽ không làm em thất vọng."
"Anh nằm mơ!" Tiểu Úc ôm lấy thân thể của mình, lùi bước về phía sau một chút. "Cái gì tôi cũng không chọn, tôi muốn về nhà."
"Dù sao anh cũng phải lấy em, đính hôn trước hay là lên giường trước em tự mình quyết định đi."
"Tôi...... Tôi muốn gọi điện thoại cho ba tôi!"
"Tùy em!" Anh chỉ chỉ điện thoại bên cạnh bàn: "Anh đoán chừng Bác Quan cũng sẽ không hy vọng thấy ảnh chụp của em đăng trên báo lá cải làm nhục gia phong."
"Anh! Anh đừng hòng uy hiếp tôi, ba tôi sẽ không để cho bọn họ đăng báo được."
"Anh không uy hiếp em. Anh nhất định sẽ để ảnh chụp đó lên báo...... Chờ ảnh chụp bị đăng lên, hai nhà chúng ta nói không chừng sẽ kết hợp an bài chuyện kết hôn cho chúng ta, anh cũng đỡ phải lo lắng..."
"Anh quả thật còn đê tiện hơn tôi nghĩ!"
Anh cười cười, từ túi quần lấy ra cái nhẫn kim cương đeo vào ngón giữa của cô: "Anhcũng muốn chuẩn bị một buổi cầu hôn lãng mạn! Nhưng em thà mỗi ngày uống say trốn ở góc phòng khóc, cũng không chịu tha thứ cho anh, cho nên anh chỉ còn cách chọn dùng thủ đoạn như thế này."
"Tôi khóc không phải vì anh!"
"Đúng, em không phải vì anh...... Em chẳng qua là mỗi ngày cầm di động khóc nói: Ivan, anh vì sao không gọi điện thoại cho em!" Anh đem mặt kề sát cô, cười đến thập phần đáng ghét: "Em tắt máy thì anh làm sao gọi cho em chứ?"
Cô nghiến răng nghiến lợi lại không có lời nào để nói
Hiện tại cô chỉ có một ý tưởng, chính là đem anh vệ sĩ của cô ném xuống từ lầu hai mươi mốt!
Âu Dương Y Phàm đứng dậy mặc áo sơmi vào, đi đến bên cửa sổ, bóng dáng đối mặt đêm tối thoạt nhìn tràn đầy cô đơn và u buồn.
"Tiểu Úc, cảm tình là chuyện của hai người yêu nhau, anh chờ bao lâu đều được..." Anh đột nhiên thở dài, tiếp tục nói: "Anh muốn cùng em đính hôn, tuyệt không có bức ép em, anh bất quá là muốn nói cho mọi người, bao gồm em: "Em là của anh! Có anh ở đây, ai cũng không có thể có ý đồ với em..."
"Chỉ bằng thủ đoạn đó đã nghĩ có được tôi, anh nằm mơ đi!"
Cô tháo nhẫn trên tay vứt xuống mặt đất.
Tưởng như vậy thì Quan Tiểu Úc cô sợ sao, muốn cô ngoan ngoãn cùng đính hôn, không có cửa đâu!
Sửa sang lại quần áo, hít vào thật sâu, rồi bước ra cửa. Ngoài cửa là đèn flash và microphone đang đợi cô.
Tiểu Úc định mở miệng, thì Âu Dương Y Phàm ôm chầm cô, cùng cô bốn mắt nhìn nhau, cao giọng nói: "Tiểu Úc, anh thật sự yêu em! Khi anh luôn được vô số người ca ngợi, chính em khiến anh nhận ra anh là người tự cho mình đúng cỡ nào; khi anh gặp khó khăn, chính em cho anh biết trên thế giới còn có một người con gái ở bên cạnh anh, em không để ý anh có được cái gì, mất đi cái gì; Khi anh nghĩ tình yêu chỉ là nội tâm khát vọng, là em cho anh biết tình yêu là cho người ta uống nước lạnh cũng thấy đắng, uống cà phê cũng thấy miệng đầy cảm giác ngọt ngào...... Chỉ cần có thể bên em..... Chỉ cần em cho anh cơ hội, chuyện gì anh đều nguyện ý vì em thay đổi, anh sẽ vĩnh viễn làm Ivan trong lòng em!"
Không cảm động, cô một chút cũng không cảm động!
Thế nhưng ánh đèn máy ảnh loé sáng sao lại chói mắt như thế, làm nước mắt cô đều chảy xuống...
Âu Dương Y Phàm nhân cơ hội kéo tay cô, nửa quỳ trên mặt đất đem nhẫn kim cương đeo vào ngón tay áp út của cô nói: "Em lấy anh đi!"
Sau đó, khi đầu lưỡi của Tiểu Úc còn cứng ngắct, anh đã đứng lên, ôm thắt lưng cô đem đến trước mọi người, hôn cô nồng nàn...
Cô nói thầm trong lòng, kĩ thuật hôn thật sự không tồi, trước mặt nhiều máy chụp ảnh như vậy, anh có thể hôn thản nhiên đến như thường.
Cảm giác mềm mại lướt trên môi, không nhẹ không nặng, không vội không chậm, diễm tình lại không nhục dục...
Cô sẽ không, hoàn toàn sẽ không !!!
Có thể cho cô cơ hội để nói hay không, kỳ thật cô còn chưa đồng ý đâu!
Ánh đèn lóe sang lien tục, làm ơn đi đây không phải là phim truyền hình đừng quay nữa.
*****************************
Ngày hôm sau, Tiểu Úc rúc đầu trong ổ chăn cả ngày không dám ra.
Sáng sớm Âu Dương Y Phàm đã tới, vẻ mặt chân thành giải thích với vợ chồng Quan Thiên Nguyên, còn nói anh cùng Tiểu Úc là thật tâm yêu nhau, sự tình lúc trước đều là hiểu lầm...
Tiểu Úc đem bình hoa lỗi thời quý giá nhất ném qua, đáng tiếc bị anh vệ sĩ bên người anh ta đúng lúc tiếp được. Nếu không phải mẹ Quan thấy tâm trạng cô kích động, đem Âu Dương Y Phàm đuổi về trước nếu không cô sẽ giết anh ta.
Chi vào trong chăn, Tiểu Úc khẩn trương mở ra tạp chí anh ta bỏ lại. Bìa quả nhiên đăng ảnh ngày hôm qua anh ta cầu hôn cô, cả ảnh chụp cảnh hôn cùng với màn "Độc thoại" nóng bỏng! Bên cạnh còn có lời văn thâm tình vô hạn nói cô đã vui vẻ đồng ý, sắp sửa thành hôn.
Rõ ràng cô chưa nói đồng ý, vấn đề là trong ảnh chụp ánh mắt cuả cô...... hiển nhiên là nguyện ý!
Tiểu Úc lấy gương soi đi soi lại, tại sao có thể như vậy chứ?
Chẳng lẽ là do Photoshop xử lý ?
Đang buồn bực thì Lăng Lăng gọi điện thoại đến: "Bạn thân ái, tớ ở trên mạng thấy ảnh chụp của các cậu, chụp không tệ, so với ảnh chụp photoshop trong tiệm áo cưới còn cảm động lòng người hơn."
"Chị à, chị không thấy là em bị hãm hại sao?"
"A, đã nhìn ra, bối cảnh là phòng tổng thống cao cấp ở khách sạn... Nghe nói trong phòng còn có ảnh chụp, bởi vì đương sự không đồng ý, cho nên không cho đăng lên."
"Cái gì!" Tên hỗn đản chết tiệt, thật không biết sợ này. "Lăng lăng, cậu đợi một lát, tớ đi giết Âu Dương Y Phàm trước, rồi chúng ta chậm rãi tán gẫu."
"Tốt! Anh ta đang ở chỗ Dương Lam Hàng này, cậu muốn giết anh ta hãy đến đây."
Tiểu Úc nghĩ lại chui vào chăn: "Tớ không đi, Lăng Lăng, cậu giúp tớ nói cho anh ta: Tớ có chết cũng không lấy anh ta..."
*********
Hai ngày sau Tiểu Úc tránh ở trong nhà không dám ra khỏi cửa. Mỗi ngày Âu Dương Y Phàm gọi điện thoại rất nhiều lần, cô cũng không bắt máy.
Thật ra, giận đã tan rồi, nhưng cô chính là không muốn tiếp điện thoại của anh, cứ cảm thấy có chút cảm giác kỳ lạ nảy sinh trong lòng, khiến cô nhớ tới anh sẽ hoảng loạn.
Có một ngày cô ngủ đến trời đất u ám, Quan Thiên Nguyên bước vào phòng cô, nói: "Tiểu úc, hôm nay ba dẫn con đi leo núi."
Cô ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt còn ngái ngủ. "Tim của ba không tốt, ba đừng nên đi ."
"Uh, vậy con cũng đừng ngủ nữa, ra ngoài hít thở không khí, lên núi nhìn xem phong cảnh, tâm tình sẽ tốt lên."
"Dạ, cũng được!" Cô ngoan ngoãn lên tiếng, rời giường thay đổi quần áo, thay giầy thể thao, đi đến ngọn núi nhỏ vô danh rất gần nhà cô.
Đi đến chân núi, cô cả kinh đứng ở tại chỗ, ngơ ngác nhìn sợi dây cáp thật dài trước mắt.
Chỗ này đến một du khách còn không có, làm sao có thể xây một cái cáp treo? Quốc gia, địa phương có phải dư tiền hay không?
Nàng tò mò đi lại chỗ dây cáp, chân núi dừng một chiếc cáp treo, mặt trên màu tím,hình dạng uốn lượn hình trái tim, chính giữa có hàng chữ cái màu vàng: I need you!
"Tiểu Úc..."
Cô đột nhiên xoay người, Âu Dương Y Phàm không biết từ khi nào đã đứng sau lưng cô.
"Đây là do anh làm?"
"Ừ!"
"Vô vị! Nhiều chuyện!" Cô quay đầu khinh thường, hướng tới đường nhỏ trên núi mà đi về phía trước.
"Hiện tại em không cần, nhưng sẽ có một ngày em bị thương ở chân, có một ngày em mệt không thể đi bộ, có một ngày em già không còn sức đi lên, em nhất định sẽ cần nó, cần anh!"
Cao thủ tình trường chính là cao thủ tình trường, mỗi câu nói ra đều cảm động tới trời cao
Cô muốn tiếp tục đi phía trước không thèm để ý đến anh ta, nhưng chân cô làm sao cũng không đứng dậy nổi, cuối cùng cô quay lại, lớn tiếng hỏi: "lời ngon tiếng ngọt của anh có dùng bản nháp trước hay không?"
"Thỉnh thoảng cũng có."
Khóe miệng của cô nhịn không được giơ lên, ý cười biểu lộ ở trên mặt. "Nói nghe thử bản nháp đã soạn một chút đi."
Anh cũng cười, không phải kiểu cười xấu xa, mà là cười thật thoải mái: "Em mắng một chút cũng không sai: anh có bao nhiêu bạn gái anh đều không rõ, anh căn bản không phải trăng hoa, mà là không yêu không bền ! Ngay cả sói còn có thể tiến hóa thay đổi, tư tưởng của anh còn dừng lại ở xã hội nguyên thuỷ...... Cũng bởi vì như thế, anh giấu diếm thân phận chân thật của anh với em, hy vọng chờ sau khi em thật sự hiểu sẽ nhìn anh dưới con mắt khác đổi. Không ngờ anh lại chữa tốt thành xấu, làm tổn thương em! Tiểu Úc, nếu em thật tình có yêu Ivan, xin em cho hắn một cơ hội, để cho hắn thay thế Âu Dương Y Phàm, làm một người toàn tâm toàn ý yêu em!"
"Thật buồn nôn!" Tiểu Úc chà xát cánh tay của mình, gương mặt nở nụ cười như một đóa Tường Vi.
"Còn lời buồn nôn hơn nữa, em muốn nghe không?"
"Không thèm nghe." Cô xoay người lên núi, bước chân bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng, đi trên đường núi gập ghềnh như là đang bay vậy.
Âu Dương Y Phàm đi theo phía sau, nắm lấy tay. "Đúng là phụ nữ! Miệng luôn nói một đường lòng lại nghĩ một nẻo. Rõ ràng thích anh, còn cố tình mạnh miệng."
"Khư, anh ngoài bề ngoài đẹp trai một chút, có tiền một chút, cẩn thận một chút, lãng mạn một chút, nói êm tai một chút, còn có cái gì đáng giá để phụ nữ yêu?"
"Những thứ đó còn chưa đủ để phụ nữ yêu ?!"
"Đủ sao?" Hình như đủ rồi.
"Anh đây thẳng thắn nói với em." Anh sát vào bên tai của cô, thấp giọng thì thầm: "Chờ đêm tân hôn, em sẽ biết..."
Cô cắn răng, lại cắn răng!
Ai có thể cho cô biết, ba mẹ cô rốt cuộc coi trọng người này vì cái gì!?
Chương 13: Những ngày sống chung
Sưu tầm
Thời gian trôi nhanh, mới đó đã đến thời điểm tốt nghiệp.
Tiểu Úc làm việc ở chỗ nào cũng vấp phải khó khăn, đã thế còn bị người nhà lạnh lùng, vô tình đuổi ra khỏi nhà. Lấy lý do "Tập cho cô sống độc lập" đường hoàng đuổi cô ra khỏi nhà, rốt cục cô hiểu được lòng người dễ thay đổi, tình người ấm lạnh mà.
Dưới nắng hè chói chang, Tiểu Úc kéo theo hành lý thật nặng, đứng bên đường, thật khóc không ra nước mắt!
Thử nghĩ xem, ở vào tình thế thê thảm này, Âu Dương Y Phàm giành cái va li nặng từ trong tay cô, mang cô đến một cư xá vừa xây xong, khiến cô thật cảm kích người đàn ông trước mắt này.Cô rưng rưng nước mắt nói: "Sớm biết anh tốt như vậy, ngày hôm qua em sẽ không cự tuyệt lời cầu hôn của anh."
"Em không cần quá cảm động, tiền thuê nhà anh sẽ trừ vào tiền lương của em."
Nghe anh nói, cảm động trong Tiểu Úc liền bay hết: "Anh đối với vị hôn thê của mình tính toán như vậy sao?"
"Chưa kết hôn, chờ kết hôn rồi hãy nói!"
Cô nhịn, ai bảo ngày hôm qua cô trước mặt ba mẹ cự tuyệt lời cầu hôn của anh, rơi vào kết cục này, tự làm tự chịu.
Âu Dương Y Phàm mở cửa phòng ra, bên trong nhàn nhạt mùi sơn mới.
Trang hoàng giản dị mà thư thái, rất phù hợp thẩm mỹ của cô.
Cô đi vào phòng khách, cửa sổ sát đất tràn ngập ánh sáng chiếu vào tầm mắt, hai chiếc ghế mây dựa vào phía trước cửa sổ, ở giữa là cái bàn tròn nghệ thuật bằng sắt, trên bàn là hai tách cà phê bằng sứ.
"Anh làm thế nào biết em thích..."
"Có một buổi tối gọi điện thoại cho em, trong lúc vô tình em có nói: ‘Nếu có thể lựa chọn, em thích nằm ở ghế mây bưng tách cà phê, từ cửa sổ sát mặt đất thưởng thức cảnh đêm trong thành phố, trò chuyện với nhau..."
"Cảm ơn anh!"
Tiểu Úc phát hiện mình càng ngày càng thích anh. Anh cẩn thận lại lãng mạn, luôn làm phụ nữ không thể kháng cự lại mị lực của anh.
Cô bước vào phòng ngủ, nằm lên chiếc giường mềm mại, thoải mái thư giãn gân cốt mệt mỏi một chút. "Thật là thoải mái a!"
Âu Dương Y Phàm dựa cửa nói: "Nếu em muốn ngủ ở đây anh cũng không phản đối...... Nếu em để ý... thì phải ngủ ở phòng khác... bởi vì đây là phòng của anh."
"Cái gì!" Cô sợ tới mức bật dậy, mới để ý trong phòng quả thật là có đồ đạc của anh.
"Anh sợ em không đủ sức trả tiền thuê phòng, nên anh tốt bụng thay em chia sẻ một chút."
"Anh có thể tìm lý do nào hay hơn không?"
"Cũng được!" Anh suy nghĩ một chút, nói: "Cân nhắc đến việc tiện cho em giám sát cuộc sống về đêm của anh, anh quyết định ở đây, để em đỡ phải nghi thần nghi quỷ, lúc nào cũng phải khuya khoắt xông vào chỗ ở của anh."
"Sẵn tiện anh giám sát cuộc sống về đêm của em luôn?"
"Em cũng có thể nghĩ anh lo lắng em ở nơi này một mình, sợ buổi tối em gặp sắc lang!"
"Gặp gỡ sắc lang so với cùng một cái sắc lang chung sống còn tốt hơn!"
"Anh dùng nhân cách cam đoan với em, anh tuyệt đối sẽ không chạm vào em!"
"Cho dù anh có nhân cách, em cũng không tin...... Huống chi anh vốn không có!"
Anh tức giận trừng mắt nhìn cô một lúc, rất nhanh lại ôn hòa tươi cười: "Nếu anh có ý gì với em, còn có thể đợi đến hôm nay? Nói thật, dáng người này của em, anh thật sự không dám tưởng tượng xa vời."
"Anh cút đi!" Cô tiện tay đem chiếc dép lê ném qua, đáng tiếc anh tránh được.
Cô cầm lên chiếc còn lại, nghe thấy giọng anh ôn nhu như nước truyền đến: "Tiểu Úc, kỳ thật anh không muốn mỗi buổi tối nhớ em, chỉ có thể điện thoại nghe thấy giọng nói của em...
"..."
Dép lê trong tay rơi trên mặt đất.
Tong một giây, cô đã làm một quyết định ngu xuẩn nhất đời này, cùng một người đàn ông có tình sử phong lưu viết được thành một quyển sách ở chung một chỗ.
Aiz! Vì sao cô biết rõ anh là người nói mười câu hết chín câu là giả, vẫn muốn nghe những câu kia, vẫn tin tưởng không nghi ngờ, vui vẻ chịu đựng.
Phụ nữ a! Mãi mãi không kháng cự được lời ngon tiếng ngọt của đàn ông!
Cô nam quả nữ ở chung một phòng — chương lãng mạn nhất, ngọt ngào nhất trong tiểu thuyết ngôn tình.
Tiểu Úc vì phương diện lãng mạn cố ý xem vài quyển tiểu thuyết ngôn tình, tổng kết một chút lưu ý trong truyện rồi viết ra giấy.
Cô quy định ra một nội quy, lớn tiếng nói với Âu Dương Y Phàm: "Thứ nhất, buổi tối uống rượu sẽ không được về nhà."
Anh hỏi: "Tại sao?"
"Lỡ sau khi anh say rượu loạn tính thì làm sao bây giờ?"
"Vậy em không sợ anh ở bên ngoài say rượu loạn tính sao?"
Nói cũng đúng, cô lập tức cầm bút sửa chữa một chút: "Buổi tối uống rượu phải mau chóng về nhà."
"Uh, nhớ kỹ!"
Thứ hai, đi toilet hay tắm phải khóa cửa."
Anh tò mò quan sát cô: "Em không phải có thói quen rình coi đàn ông tắm rửa chứ?"
"Anh cứ mơ đi! Em là sợ trong lúc vô ý đi vào, thấy cái không nên thấy."
"Vậy là em có phúc được thấy, từ nhỏ anh đã tập thể hình, dáng người tốt lắm."
Đổi lại lần này là Tiểu Úc đánh giá hắn, dáng người anh thon dài, áo sơmi bên ngoài làn da bóng loáng sáng bóng, cơ bắp trong quần áo cũng có vẻ thực căng đầy... Quần thường mặc ở trên người anh đặc biệt có form, phỏng chừng chân anh hẳn là rất thẳng...
Âu Dương Y Phàm cười xấu xa nháy mắt mấy cái. "Xem ra không chỉ có tắm rửa mới khóa cửa, ngủ cũng phải khóa cửa mới được."
Cô thu hồi tầm mắt, ngượng ngùng lấy tay sờ sờ hai má nóng bỏng của mình.
"Thứ ba, không được quấy nhiễu tình dục với em."
"Có tiêu chuẩn nghiêm khắc không?"
Cô gắng sức suy nghĩ, quấy nhiễu tình dục trên pháp luật định nghĩa là cái gì?
Hình như không thể tiếp xúc thân thể người khác phái, không thể dùng ngôn ngữ ám chỉ, khiêu khích...
Cô cắn bút trong tay, suy nghĩ một cách khổ sở.
Ai ngờ Âu Dương Y Phàm bỗng nhiên dùng sức kéo cánh tay cô, cô mất trọng tâm ngã xuống sô pha.
"Anh..." Anh lại thuận thế ôm eo cô nghiêng người, đem cô đặt ở dưới thân, thân thể rắn chắc cường tráng của anh hoàn toàn trấn áp thân thể mềm mại của cô...
"Anh muốn làm gì?"
"Em nói đi?" Đôi môi cực nóng của anh nuốt hết cánh môi của cô...
Lúc này đây anh hôn một chút cũng không ôn nhu, đôi môi bá đạo.
Cô kìm lòng không được ôm cổ anh, để mặc anh ngang ngược, không cố kỵ mà đòi hỏi hương thơm của cô.
Hôn đến cả hai người đều sắp đánh mất lý trí, Âu Dương Y Phàm buông cô ra, cười hỏi: "Như vậy có tính là quấy nhiễu tình dục không?"
Cô đỏ mặt, rụt rè, lắc đầu.
"Úc! Anh hiểu rồi!" Anh gật gật đầu: "Còn quy định khác không?"
Nhẹ nhàng lắc đầu, mặt cô vùi ở ngực anh nghe tiếng tim anh đập hỗn loạn.
Anh là vì cô mà tim đập hỗn loạn sao? Vậy có phải trái tim anh đã hoàn toàn thuộc về anh hay không?
Cô còn không dám xác định.
Những ngày sống chung này, bọn họ cùng nhau rất hòa hợp.
Ivan bố trí cô làm ở phòng tài vụ của công ty Lâm Quân Dật, chủ yếu phụ trách sắp xếp lại các mục của công ty. Bởi vì công ty quản lý nghiêm khắc, mỗi ngày cô phải đi làm rất sớm, tan ca cũng có chút trễ, nhưng dù mấy giờ cô tan ca, thì khi cô rời công ty, Ivan nhất định ở cửa công ty chờ cô.
Anh cũng không nói với cô mấy giờ anh đến, cũng không có hỏi qua mấy giờ cô tan ca. Câu đầu tiên anh nói mỗi lần nhìn thấy cô nhất định là: "Đêm nay em muốn ăn gì?"
Bọn họ phần lớn phải đi bên ngoài ăn một chút gì rồi mới về nhà, ngẫu nhiên nhân lúc tâm tình cô tốt, cô cũng sẽ tâm huyết dâng trào dựa theo thực đơn làm chút đồ ăn, mặc kệ ăn ngon không, Ivan nhất định ăn hết đến một chút cũng không thừa.
Ăn cơm xong, bọn họ cùng nhau ngồi ở trên sô pha xem tivi.
Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ tranh điều khiển từ xa, nhưng nguyên nhân không giống những cặp đôi khác. Bất luận anh xem tiết mục gì, phim bắn nhau, NBA, bóng đá đấu vòng, thậm chí phim tình dục, cô đều ngồi ở bên cạnh nhìn xem nồng nhiệt. Trước mắt, hai người thấy đặc biệt hài hòa.
Cho đến một ngày ba giờ rưỡi sáng, Ivan thức dậy xem trận đá bóng, cô cũng hưng phấn mà chạy đến xem.
"Không nghĩ tới em thích xem bóng đá như vậy."Ivan cầm cái đệm dựa sô pha đặt ở trên đùi, ý bảo cô nằm lên đó.
"Thích chứ!" cô nằm lên, nhìn chằm chằm màn hình nói: "Raul là người đàn ông em yêu nhất, anh xem anh ta không phải là càng ngày càng có vị đàn ông, bóng lưng của anh ta... thật đẹp trai a!"
Chương 14: Cảm giác ái muội (1)
Sưu tầm
Có lẽ càng là thứ không chiếm được càng khiến người ta chú ý, từ sau ngày đó, anh không cười cũng sẽ giương môi lên, sương mù trong mắt anh có lúc thật khó hiểu, cơ thể tráng kiện lộ ngoài quần áo của anh, tất cả đều nhân lúc Tiểu Úc lơ đãng, xâm nhập vào tâm trí cô, dù thế nào đều không dời đi được.
Nhất là ngày hôm nay, cô nghe được đồng nghiệp nữ ở công ty thì thầm to nhỏ rằng sếp lớn quyến rũ thế nào, nói khi anh ta cười rộ lên là lúc đặc biệt khêu gợi, làm cô rất rất muốn gặp anh, muốn nhìn kỹ một chút anh có đúng gợi cảm như lời đồn hay không.
Đáng tiếc, tối nay Âu Dương Y Phàm cùng Lâm Quân Dật ra ngoài xã giao, đã khuya vậy còn chưa về, tiểu Úc nhìn hai cái dĩa trống trơn, uống ba tách cà phê, lên sân thượng nhìn xung quanh, mãi không thấy chiếc Porsche xấu muốn chết của anh. Cô không thèm để ý nữa, dựa vào sô pha mà ngủ.
Trong mơ, cô thấy anh đang cười, quả thật gợi cảm làm tim cô loạn nhịp...
Đã quá nửa đêm, ngọn đèn u ám, bộ phim đang chiếu cũng rời rạc. Âu Dương Y Phàm ngà ngà say, nhẹ nhàng dùng chìa khóa mở cửa phòng. Anh mệt mỏi đưa tay cởi âu phục vứt trên mặt đất, lê từng bước nặng nhọc đi tới trước sô pha. Vừa định ngồi xuống nghỉ một lát, lại tình cờ thấy Tiểu Úc ngủ ở sô pha.
Dưới ánh đèn mờ ảo trên trường, gương mặt cô lúc ngủ thật yên bình biết bao. Dây áo ngủ trơn tuột khỏi vai, vài sợi tóc rơi lả tả trên chiếc lưng trắng nõn nhẵn nhụi, nương theo ánh hồng của ngọn đèn, làm thân thể anh chìm vào mê hoặc...
Anh cười khổ lắc đầu. Lúc mới ở cùng, Tiểu Úc luôn mặc áo ngủ kín đáo, còn ánh mắt thì đề phòng mỗi khi nhìn anh, làm như mắt anh giống tia X quang, có thể nhìn xuyên qua cả lớp vải bông. Sau này, cô bắt đầu tin vào tự chủ của anh, áo ngủ kín đáo chuyển thành áo ren. Có một lần nửa đêm cô thức giấc, mặc cái váy ngủ nửa dưới trong suốt chạy đi tìm nước uống, vừa lúc anh còn chưa ngủ, anh đè nén dục vọng đang mở rộng tầm mắt xuống, rất "Quân tử" không nhìn sự tồn tại của cô, tiếp tục xem TV. Kể từ đó, cô có lẽ rất tin tưởng vào tự chủ không gì sánh được của anh, thoải mái ăn mặc váy ngủ ở trước mặt anh lúc ẩn lúc hiện, thật lòng xem anh như Liễu Hạ Huệ-ngồi trong lòng mà vẫn không loạn
Hôm nay càng đáng sợ hơn, ngay cả áo lót cũng tiết kiệm, tắm rửa xong cư nhiên trực tiếp mặc kiểu áo ngủ không đủ che thân, ngủ ở sô pha, hoàn toàn không để mắt anh là đàn ông!
Thị giác anh bị cồn kích thích, trong cơ thể anh lửa nóng chợt bốc lên khó nhịn. Anh nhịn không được ghé sát vào cô, nửa quỳ tại sô pha, nhẹ nhàng hôn gương mặt cô.
Cô bị anh làm tỉnh giấc, mơ mơ màng màng mở mắt ra, kéo thân thể ngồi dậy, nhẹ dụi mắt. "Anh về rồi... à?"
Chiếc áo khoác trên người cô đã không còn che được vị trí cần che.
Anh ho nhẹ một tiếng, thử vài lần vẫn không dời được tầm mắt khỏi thân thể mê người của cô. Mà cô cứ tiến tới gần anh từng chút, từng chút..., anh ngửi thấy rõ hương thơm sau khi tắm của cô.
Cô cũng ngửi thấy mùi rượu trên người anh."Anh đi xã giao với ai thế? Uống nhiều rượu như vậy?"
"Một người bạn từ nước Mỹ mới về." Anh trả lời qua loa: "Anh cùng Quân Dật dẫn cô ấy đi ra ngoài ăn, trò chuyện một chút."
"À!" Cô thấy vẻ mặt anh uể oải, cũng không hỏi nhiều."Anh chắc mệt rồi, tắm rửa đi ngủ sớm một chút, em cũng đi ngủ."
Thấy cô đứng dậy khỏi sô pha, Âu Dương Y Phàm bất ngờ vụng trộm, vòng tay ra ôm thắt lưng của cô. Môi anh chạm khẽ vào phần áo ngủ trên vai cô. Da cô trắng mịn, thân thể mềm mại, chóp mũi cô hương vị ngọt ngào, tự chủ anh cho dù tốt, cũng khó kiềm chế được khát vọng đã tích lũy nhiều ngày đối với cô .
Anh muốn cô, danh chính ngôn thuận có được cô."Tiểu úc, chúng ta kết hôn đi."
"Không phải anh nói sống thoải mái hai năm sẽ bàn tới sao?"
"Anh không muốn đợi nữa."
Kỳ thực, nếu anh muốn Tiểu Úc giao ra trái tim đơn thuần trên giường dễ như trở bàn tay, nhưng anh không muốn tổn thương cô. Anh muốn cô thật lòng cam tâm tình nguyện đem tất cả giao cho anh, không oán, không hối hận.
Cô xoay người, nhìn thấy niềm hạnh phúc, vui vẻ trên mặt anh, cô có chút khó xử. "Chúng ta mới quen mấy tháng, còn cần thời gian tìm hiểu thêm."
Anh không nói gì. Vì sao bao nhiêu người mơ được lấy anh nhiều như vậy, một người anh cũng không muốn, còn người anh muốn kết hôn lại không muốn lấy anh.
Anh buông tay ôm cô xuống: "Tùy em vậy."
"Ivan..."
"Em đi ngủ đi, anh đi tắm." Anh cởi áo sơmi, đi vào phòng tắm.
Tiếng nước cọ rửa chảy trong đêm tĩnh mịch nghe lạnh lẽo, hiu quạnh đến thế.
Tiểu Úc nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, ngực co rút từng cơn đau đớn, cô không phải không thương anh, ngược lại, cô rất quan tâm anh. Cô cũng biết như vậy lần lượt cự tuyệt sẽ làm tổn tương anh. Nhưng cô không có cách nào khác xác định: nhiệt tình của anh duy trì được bao lâu, nên không dám dễ dàng đem cuộc đời mình giao cho anh.
Lỡ đâu có một ngày anh mất cảm giác mới mẻ đối với cô, chán ghét không khí ở chung này, bắt đầu ở bên ngoài tìm kiếm kích thích mới, cô biết phải làm sao?
Hay là, hai người sống chung cần thẳng thắn bày tỏ một chút.
Tiểu úc không trở về phòng, cô muốn nói chuyện rõ ràng với anh, hai bên cùng nói ra suy nghĩ của mình.
Đợi vài phút, Tiểu Úc lơ đãng phát hiện âu phục đắt tiền của Âu Dương Y Phàm rơi gần cửa, đi qua giúp anh nhặt lên, phủi nhẹ lớp bụi bá, vô tình thấy ví tiền hé ra một tờ giấy.
Mặt trên chữ viết thanh tú, bay bướm, phảng phát hương thơm, vừa nhìn là biết chữ của phụ nữ.
[ Cẩm Tú Building, tòa A tầng 5 phòng 2107]
Tiểu úc nắm chặt tờ giấy trong tay. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, là ai đó nhét vào, hay chỉ là một người phụ nữ xa lạ kín đáo đưa cho anh, anh vì lịch sự mới đặt ở ví tiền, sau đó quên mất. Hoặc có lẽ là nơi ở của người bạn mới từ Mỹ về của anh...
Bạn từ Mỹ trở về? Anh cùng Lâm Quân Dật đi đón?
Lòng cô hoàn toàn rơi xuống vực thẳm...
Âu Dương Y Phàm tắm rửa xong đi ra, thấy cô còn ngồi trên sô pha, có chút kinh ngạc."Em thế nào còn chưa ngủ?"
"Chúng ta có thể nói chuyện không?" Giọng cô không được tự nhiên.
Anh vén áo choàng tắm, ngồi xuống bên người cô, không hứng thú hỏi."Em muốn nói chuyện gì?"
" Hôm nay anh đi xã giao với ai?"
Anh tránh né ánh mắt sắc nhọn của cô, cúi đầu lưỡng lự một lúc lâu.
Ngập ngừng lâu như vậy đủ để Tiểu Úc biết đáp án.
" Lâm Nhĩ Tích đã trở về?"
Âu Dương Y Phàm kinh ngạc ngẩng đầu, khi anh tờ giấy Tiểu Úc đưa tới trước mặt anh, anh biết chính mình không thể giấu diếm.
"Đúng vậy... Lâm Nhĩ Tích đã về, muốn cùng anh và Quân Dật ra ngoài trò chuyện.
Lửa giận trong người Quan Tiểu Úc bùng lên. Cô hít một hơi, nhịn xuống."Ba người trò chuyện gì?"
"Không có gì. Hỏi han chúng ta sống thế nào, anh nói với cô ấy em và anh đang ở cùng nhau rất tốt."
"Sau đó thế nào?"
"Cơm nước xong anh quay về ."
"Không nói gì khác sao?"