Chiến Thần OnlineGame hạng nặng, đồ họa khủng. Đánh quái, làm nhiêm vụ, cày level. (Hỗ trợ Java/ Android)
Chương 20: Vĩ đại
Sưu tầm
Trời vừa sáng, tôi đã một mình bắt xe xuống núi, không làm kinh động tới giấc ngủ của bất kỳ người nào. Về đến nhà, tôi ốm một trận rất nặng, sốt tới bốn mươi độ, sốt đến nỗi mê sảng, chỉ gọi tên của một người.
Alawn không hề liên lạc lại với tôi. Không quay lại tìm tôi, cũng không gọi điện thoại. Thậm chí ngay cả một tin nhắn giải thích hay từ biệt cũng không có. Thật đúng với phong cách của cậu ấy.
Trong cơn mê sảng lúc ấy, tôi luôn cảm thấy mình đang nằm mơ, mơ thấy mình đang ở trên núi, trong vòng tay của Alawn. Khi giấc mơ và hiện thực lẫn lộn với nhau, tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng tôi vồn chưa từng gặp lại cậu ấy, tất cả ở trên núi hôm đó, đều là một giấc mơ mà tôi luôn một lòng mong mỏi.
Nhưng Alawn đã nói yêu tôi, chỉ yêu một mình tôi, tôi không cần nghi ngờ; cũng giống như tôi nới tôi yêu cậu ấy, chỉ yêu một mình cậu ấy, cậu ấy cũng tin chắc như vậy.
Nhưng những lời yêu đó chỉ có thể đẩy lùi về quá khứ. Còn cả những lời nói thời niên thiếu, lời hứa trăm năm đầu bạc, đều không phải là giả. Ít nhất thì lúc ấy, khuôn mặt non trẻ của chúng tôi cũng đều mang nét thành khẩn tuyệt đối.
An Lương nghe nói tôi bị ốm, bèn xin nghỉ phép đến chăm sóc tôi hai ngày. Bên giường bệnh, cậu ấy chu đáo bón thuốc cho tôi, gọt táo cho tôi ăn. Sáng nào cũng mang đến cho tôi món canh gà cá giếc nấu bơ, bón từng ngụm từng ngụm cho tôi. Mỗi lần tôi phải tiêm, cậu ấy đều nắm lấy cánh tay tôi, nói tôi đừng sợ, bản thân cậu ấy dường như còn căng thẳng hơn tôi nhiều. Tôi nhìn điệu bộ chăm chú của cậu ấy khi nghe bác sĩ dặn dò nên ăn gì và không nên ăn gì, trái tim như bị nghẹn lại.
Buổi chiều ngày thứ ba, cơn sốt của tôi đã dứt hẳn. Tôi ngồi trên giường bệnh nói chuyện với An Lương như một người bạn cũ. Ánh nắng mặt trời chiếu vào nhuộm vàng tất cả đồ vật màu trắng trong phòng. An Lương kéo rèm cửa ra, làn gió ấm áp thổi vào, thổi bay mái tóc trước trán của cậu ấy, tôi tự nhiên đưa tay chỉnh lại cho cậu ấy, mặc dù cậu ấy tỏ ra rất tự nhiên, nhưng tôi vẫn cảm nhận được cậu ấy đang né tránh tôi.
Tôi và cậu ấy, không ai nhắc tới chuyện cầu hôn hôm đó, giống như chưa hề có chuyện đó xảy ra. Tôi vô cùng cảm kích và áy náy. Ánh mắt tôi luôn né tránh nhìn vào túi áo của cậu ấy, tôi sợ rằng trong đó vẫn còn chứa chiếc nhẫn ấy. Bởi vì tôi đã ngược đãi trái tim cương quyết và chân thành của cậu ấy mất rồi.
Tôi là một người không thể yên lặng mãi được, liền hỏi: "Trong túi anh đựng gì thế? Phồng hết cả lên rồi".
"Nhẫn." An Lương trả lời một cách thành thật.
"Sao anh cứ phải đem theo bên mình thế, không sợ bị rơi mất à!" Tôi ngạc nhiên nói.
"Anh nghĩ, cứ mang theo bên mình, bất cứ lúc nào em nghĩ kỹ rồi, đồng ý rồi, anh sẽ có thể lấy ra ngay lập tức." An Lương nói một cách nghiêm túc, đôi mắt long lanh như pha lê ấy tràn ngập sự chân thành.
Thường nói rằng, con người, không thể trông mặt mà bắt hình dong. Quả đúng là như vậy. Tôi nhìn điệu bộ ăn mặc chải chuốt theo trào lưu Hàn Quốc của cậu ấy, một vẻ bề ngoài phong lưu tuấn tú như thế, không thể nào tưởng tượng được rằng trên phương diện tình cảm, cậu ấy lại truyền thống và si tình đến vậy. Nhớ lại ngày hôm đó, An Lương cầu hôn tôi trước mặt mọi người... tôi thật có lỗi với cậu ấy.
Lại còn việc cậu ấy hát bài đó bằng một chất giọng dịu dàng mượt mà nữa, cậu ấy đã hát rằng, "Đã bao nhiêu người từng ái mộ sắc đẹp của em hồi trẻ, nhưng đâu biết ai tình nguyện chịu đựng sự thay đổi vô tình của thời gian."
Khóe mắt cay cay, có giọt nước mắt trào ra.
An Lương vội vàng đến trước mặt hỏi: "Đau ở đâu à?".
Tôi nói anh là đồ ngốc, không kìm chế được bèn bật cười, nước mắt vẫn rơi xuống.
Tôi hỏi cậu ấy: "Anh có biết, ngày hôm đó, em và Alawn chạy ra ngoài làm những gì không?".
Cậu ấy lắc đầu.
Tôi lại hỏi: "Có muốn biết không?".
Cậu ấy sững người lại, dường như đang suy nghĩ, sau đó tiếp tục lắc đầu, nói: "Đó là bí mật của em, anh không nhất thiết phải biết."
Tôi ghét cái điệu bộ trưởng thành đến độ không thèm ghen tức hay chấp nhặt một đứa trẻ con như tôi, liền cố ý nói, "Nếu... em nói rằng, em không muốn ở bên anh..." Nói những lời ấy, tôi đưa mắt liếc trộm về phía An Lương, cặp đồng tử điềm tĩnh của cậu ấy có một chút luống cuống không dễ gì nhận biết được, nhưng tôi thực sự không muốn làm cậu ấy lỡ dở, vẫn tiếp tục nhẫn tâm nói, "Anh có hận em không?".
An Lương dường như đã cười ngay lập tức. Nụ cười đó giống như một kẻ tử tù bị giam trong ngục đã rất lâu rồi, thi thoảng hồi tưởng lại thời gian tự do yêu đương với người tình của mình năm xưa, vừa ngọt ngào ấm áp, lại chua xót bất lực. Cậu ấy nói: "Anh mãi mãi không thể hận em được".
Tôi bật người dậy, hét lên đầy kích động: "Anh có biết không? Em ghét cái điệu bộ vĩ đại đó của anh! Vì nó nên em không tin anh thật lòng yêu em! Tình yêu là ích kỷ, là độc tài! Chứ không phải điệu bộ vờ vịt như A Di Đà Phật đại từ đại bi như vậy! Anh thật sự không yêu cầu, không đòi hỏi gì như vậy sao? Chỉ cần em vui vẻ? Em ở bên cạnh người đàn ông khác mà anh cũng không ghen tức hay sao?".
Lúc này, An Lương mới nói một cách rất thật lòng: "Rất ghen tức. Anh cũng không phải là thánh nhân. Chỉ là anh không muốn thể hiện ra mà thôi".
Tính hư vinh của tôi đã được ve vuốt, tôi mới tin rằng cậu ấy thích tôi. Trong lòng có chút đắc ý như vậy, tâm trạng mới thoải mái hẳn lên, lắc đầu lắc cổ nói: "Vậy nếu em từ chối anh, anh sẽ không đòi hỏi gì cả, quay người đi ngay ư? Anh không hề có chút yêu cầu gì sao? Ví dụ như, anh có một mong ước nhưng không liên quan gì tới ý nguyện của em".
An Lương thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài đó, trời xanh mây trắng, cành liễu xanh tốt um tùm. Hồi lâu, cậu ấy mới quay người lại, nhìn tôi: "Nếu em thực sự hy vọng anh ra đi, anh chỉ muốn lấy lại hai thứ đã thuộc về anh".
"Thứ gì? Em đã lấy đồ gì của anh?" Tôi ngạc nhiên nói.
"Chính là tấm ảnh thẻ đó, em đã tặng anh, nó là của anh rồi." Điệu bộ nghiêm túc của An Lương khiến tôi cảm thấy cậu ấy cũng có lúc rất đáng yêu như vậy.
"Thôi được, em sẽ về nhà tìm thử xem. Nhưng nếu không tìm được thì em cũng chẳng còn cách nào khác cả. Còn một thứ nữa, là cái gì?"
An Lương lại nói, chúng mình đi xem phim đi.
Tôi mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng bị giam hãm trong bệnh viện suốt hai ngày rồi, thực sự cảm thấy bức bối, cũng quyết định ra ngoài một chút cho thư giãn. Vậy là tôi nhận lời luôn.
Cậu ấy chủ ý đưa tôi đến một rạp chiếu phim kinh doanh đã lâu, có phần cũ kỹ, hỏi tôi có nhớ nơi này không.
Tôi nở một nụ cười rất tươi, nói, nhớ, chẳng phải là chúng mình đã từng hẹn hò ở đây sao.
An Lương mỉm cười không nói gì. Mua hai tấm vé, mua nước chanh, mua bỏng ngô. Tôi bấy giờ mới ý thức được sự chu đáo của An Lương, cậu ấy thậm chí còn nhớ rõ cả số ghế mà chúng tôi đã từng ngồi ngày đó, lại chọn đúng vị trí ấy. Chuyện cũ lại hiện về trong tâm trí một cách rõ ràng, tôi lại cảm nhận được tôi của tuổi mười bảy, cảm nhận được niềm hạnh phúc nhỏ nhoi xen lẫn sự căng thẳng và lo sợ khi lần đầu tiên được đi xem phim với bạn trai.
Phim được chiếu rồi, An Lương bỗng cầm lấy cánh tay tôi, khe khẽ nói: "Tay của em thật nhiều thịt, rất mềm mại." Tất cả đều giống hệt như hồi đó, giọng nói của cậu ấy đã không còn trong trẻo như thời niên thiếu, đã trở nên hồn hậu và đầy sức hấp dẫn. Cũng giống như một bộ phim được phát lại, ngay cả trái tim hồi hộp mà chờ đợi khi ấy, dường như cũng đều nhất loạt quay lại trong lồng ngực. Ánh mặt trời mùa xuân của năm ấy, kỳ thi đại học đã cận kề của năm ấy, trái tim thanh xuân lần đầu tiên thổn thức trên sân bóng năm ấy... tất cả ồ ạt hiện về ngay trước mắt.
Cậu ấy quay người lại, khuôn mặt thanh tú cứ tiến sát gần về phía tôi, tôi đã có thể ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ của loại dầu gội đầu mà cậu ấy dùng, căng thẳng đến quên cả né tránh. Sau đó, nụ hôn không thực hiện được vì trong miệng tôi toàn bỏng ngô khiến tôi ôm hận năm đó, nay đã thực sự được đặt lên môi tôi.
Đôi môi mềm mại khiến người ta đê mê của An Lương chỉ chạm vào môi tôi rồi dừng lại.
Nhưng lại khiến trái tim tôi đập loạn xạ, không thể khống chế được một cách khó hiểu. An Lương cũng đỏ bừng mặt, đây là lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau sau năm năm quen biết.
Sau đó, cậu ấy nhìn vào mắt tôi, ánh mắt long lanh, nói: "Lúc đó, nhìn thấy đôi môi đỏ hồng của em, anh đã muốn hôn em một cái".
Tâm trí của tôi vẫn còn đang vơ vẩn trong sự ngây thơ, thuần khiết của mối tình đầu, nghe cậu ấy nói như vậy, mặt lại càng đỏ rực, cúi đầu xuống, ngượng ngùng không biết phải nói gì.
"Nếu như hồi đó anh hôn em, chắc anh sẽ không chia tay với em." An Lương nói, "Thực ra, trước khi đánh cược với đám bạn học, anh đã thầm cảm mến em rồi. Đánh cược chỉ là cái cớ để tiếp cận em, để khiến mình mạnh dạn hơn."
Tôi ngây ra nhìn cậu ấy, bỗng nhiên cảm thấy đó không còn là mối tình đầu thảnh thơi vui vẻ của tôi, bởi những lời nói vừa rồi của An Lương đã khiến nó trở nên vô cùng thơ mộng. Tôi cười nói: "Không ngờ, một An Lương chín chắn vững vàng của chúng ta mà cũng có lúc lo sợ hay sao?".
"Thực ra, trước mặt em, anh thường cảm thấy lo sợ, sợ rằng em sẽ từ chối." An Lương nói. tôi không còn lời nào để trả lời, nhớ lại tôi đã từ chối cậu ấy biết bao nhiêu lần rồi, trong lòng cũng cảm thấy không một chút thoải mái.
Bạn đang đọc truyện tại
"Hồi đó anh vốn đã có bạn gái rồi. Em có biết tại sao anh lại chia tay với cô ấy không?" Cậu ấy hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, tôi không hề biết gì về những chuyện đó cả.
"Cô gái đó luôn không chịu đi học, quen biết với một vài người trong nhóm xã hội đen. Bố cô ấy từng giúp đỡ bố anh, anh cần phải báo đáp cô ấy. Nhưng khi em xuất hiện, anh đã rất cảm mến em, tìm cách tiếp cận em, hẹn hò với em, đùa giỡn em, rồi lại bỏ rơi em. Anh thấy thời gian đó, em rất tiều tụy. Anh cũng rất đau lòng. Cô gái đó liền hỏi anh, có phải là anh thích em rồi không, anh nói đúng vậy. Cô ấy tặng anh hai cái bạt tai, kêu người đánh anh một trận nhừ tử, đánh đến nỗi mặt mũi sưng húp. Bọn anh chia tay nhau như vậy đó." Đây có lẽ là lần đầu tiên An Lương nói một lúc nhiều như vậy. Tôi dần dần cảm động, cảm động vì những câu chuyện phía sau mà năm đó tôi không hề hay biết.
Tôi nói, sao anh không nói những chuyện đó với em sớm hơn.
An Lương nói: "Bởi vì anh phát hiện ra, trái tim của em không dành cho anh. Anh không muốn khiến em khó xử. Nhưng anh cho rằng, em có thể sẽ cần anh, nên anh đã xuất hiện".
Tôi vô cùng cảm động, giơ tay lên đấm cậu ấy: "Tại sao anh lại nói với em muộn như vậy! Anh nói đi, anh còn chuyện gì giấu em, chưa nói cho em biết không? Nói ra hết để em cảm động luôn một thể!" Tôi vốn định che giấu cảm xúc của mình, cố ý hỏi như vậy, không ngờ An Lương lại tiếp tục nói: "Còn có một chuyện nữa, đó là kỳ thi đại học năm đó, thực ra anh đã đỗ vào trường Đại học B như mong ước, nhưng khi anh biết được em học ở trường Đại học C, anh không đi nữa, anh cũng ở lại học tại trường Đại học C".
Mức độ gây chấn động của chuyện này cũng không kém gì so với câu chuyện trước, đây là chuyện đại sự liên quan đến công danh sự nghiệp mà. Đại học B là mục tiêu theo đuổi suốt mười năm đèn sách gian khổ của không biết bao nhiêu học sinh. Năm đó, người thân thiết với tôi như Alawn cũng nỡ rời bỏ tôi để ra đi!
Đã biết là vì cậu ấy muốn được học chung trường đại học với tôi, tôi vẫn ngây người ra hỏi: "Tại sao?".
"Anh muốn được ở bên em, chăm sóc cho em."
Giây phút ấy, tôi nhìn vào khuôn mặt An Lương, cuối cùng tôi đã tin rằng, đối với một số người, tình yêu là chiếm hữu, nhưng tình yêu của một số người khác là mênh mông trời biển, cô ấy vui vẻ thì bản thân cũng vui vẻ, một khi đã cho đi là không cần báo đáp lại... Hóa ra tình yêu của An Lương thật sự có thể vĩ đại như vậy.
"Được rồi, đây chính là những thứ em còn nợ anh." Cậu ấy bỗng trở nên vô cùng ảm đạm, nói với tôi bằng một ngữ khí hụt hẫng mà tôi chưa từng nghe, "Sau này anh không ở bên em nữa, em phải gìn giữ sức khỏe".
"Anh đi đâu?" Vừa nghe cậu ấy nói muốn đi, tôi chợt cảm thấy lo sợ.
"Anh không đi đâu cả, nhưng anh sẽ không đến tìm em nữa."
"Tại sao?"
"Bởi vì sự có mặt của anh chỉ khiến em thêm buồn bực, bởi vì anh không thể mang lại hạnh phúc cho em." Cậu ấy mỉm cười ảm đạm, đưa tay vuốt mái tóc tôi, "Sau này, em nhất định phải tìm được một người đàn ông tốt, sống một cuộc sống thật hạnh phúc! Chỉ cần em được hạnh phúc, anh sẽ cảm thấy vui vẻ. Còn việc sống với ai, có phải là anh hay không, đều không có gì đặc biệt cả. Được rồi, chúng ta xem phim thôi!".
An Lương không nói thêm gì nữa, chăm chú theo dõi lên màn hình.
Chương 21.1: An Lương
Sưu tầm
Bộ phim đó nói về cái gì, tôi không hề biết.
Đầu óc tôi vẫn đang suy nghĩ về những điều An Lương vừa nói, nghĩ về những năm qua, cậu ấy đối tốt với tôi như thế nào. Còn tôi, vì Alawn và Leo, đã hoàn toàn phớt lờ tấm lòng ấy.
Giờ đây, khi lần lượt nhớ lại từng điều một, nếu như tôi có thể trân trọng, vậy thì đã hạnh phúc biết bao.
Xem phim xong, An Lương đưa tôi trở lại bệnh viện rồi rời đi. Cậu ấy sắp đi rồi, tôi có cảm giác hoảng loạn một cách khó hiểu.
Năm năm quen biết, trong lòng tôi chỉ có một mình Alawn, còn giờ đâu, An Lương - người đã luôn nằm ngoài tâm trí tôi đang từ từ rút khỏi thế giới của tôi... Một cảm giác đau thương, lờ mờ, mang máng, giống như con sóng ngoài biển khơi, cứ nhẹ nhàng từng đợt từng đợt dội vào lồng ngực tôi.
Năm năm trôi đi mất, những bộ phim còn chưa xem hết ấy, có còn muốn xem?
Những trang nhật ký còn chưa ghi hết, có còn muốn viết tiếp?
Những điều chưa nói ra, có còn muốn nhắc lại?
Những ngượng ngùng chưa kịp thu về, có còn muốn phơi bày trên khuôn mặt?
Nụ hôn nảy nở trong lòng đã nhiều năm vẫn chưa thực hiện được, có còn muốn nhắm mắt lại để hân hoan?
Còn bức ảnh đã ố vàng, còn chiếc lá rụng đã thành đất từ lâu. Năm năm huy hoàng có cậu ấy bên cạnh làm bạn, hoặc là thời thanh xuân ngớ ngẩn hay tội lỗi... còn cả bài hát mà khi xưa chúng tôi cùng chạy nhảy ngân nga, cũng đều già cỗi đi cùng năm tháng rồi. Có đúng vậy không?
Giờ đây cậu ấy muốn ra đi, những ngày tháng hồn nhiên trong sáng cũng sắp kết thúc rồi ư, có đúng vậy không?
Tôi ngây người thẫn thờ, rồi túm lấy vạt áo của cậu ấy, hỏi: "Ngày mai, anh thật sự không đến nữa ư?".
Cậu ấy lắc đầu.
Tôi lại hỏi, thế còn ngày kia. Giống như một đứa trẻ đang nằng nặc đòi được ăn kẹo vậy.
Mắt An Lương đỏ ngầu, khom lưng xuống ôm lấy tôi, đưa tay vỗ vỗ lưng tôi.
Giây phút ấy, một câu nói không cần thông qua đại não đã bật ngay ra khỏi miệng, tôi vùi đầu vào lớp áo có mùi thơm thoang thoảng của An Lương, nói: "Anh có thể cho em thời gian, để em quen biết lại anh không?".
An Lương nhìn tôi ngạc nhiên không biết phải làm sao, giống như đang nhìn một người kỳ quặc xa lạ.
Vẫn yên lặng.
Trái tim tôi trở nên ảm đạm. Nghĩ lại bản thân mình, sống chung với Leo, hoan lạc với Alawn trên đỉnh núi, tôi còn mặt mũi nào hưởng thụ tình yêu vĩ đại của An Lương nữa đây.
Từ trước tới giờ, chưa có giây phút nào tôi khát vọng khung cảnh ấy như lúc này: dưới bầu trời xanh thẳm, những đám mây thuần khiết cuộn tròn. Ánh mặt trời đẹp đẽ, dịu dàng ấm áp chiếu lên người tôi. Tôi đứng dưới tán cây hoa quế rộng lớn, đi đôi tất cotton dài và một chiếc váy xếp nhiều ly màu xanh, thế giới cũng không cần quá thảnh thơi thoáng đãng, chỉ là tôi muốn vẫn được trong sáng như ngày xưa, có thể hào phóng vẫy tay chào anh bạn học An Lương, rồi nói : "Hi, em vẫn thuần khiết như ngày xưa".
Tôi cúi đầu xuống, khe khẽ lẩm bẩm: "Anh cảm thấy em không đủ tốt sao?".
Nhưng ngay một giây sau đó, cậu ấy lại ôm chầm lấy tôi, xoay tròn một vòng rồi hét toáng lên như một đứa trẻ: "Lạc Lạc! Lạc Lạc vạn tuế! Lạc Lạc là nhất trên đời!" Đó là lần đầu tiên, suốt nhiều năm từ khi quen biết An Lương đến nay, tôi thấy cậu ấy cười vô tư, không cần giữ ý như vậy. Vẻ u ám khi sắp chia tay ban nãy đã hoàn toàn biến mất, chỉ trong chốc lát, tâm trạng của tôi cũng chuyển từ nhiều mây sang hửng nắng, rực rỡ sáng lạn vô cùng. Tôi cười hì hì, hỏi: "Tại sao lại bảo em là nhất trên đời?".
"Đáng yêu nhất trên đời." Cái anh chàng ngốc An Lương này, đến những lời tình tứ cũng không biết nói.
Nhưng tôi lại có thể chìm đắm trong những lời tình tứ không mấy sinh động đó, bật ra tiếng cười vô tư từ tận đáy lòng. Đó là lần đầu tiên, trong nhiều năm qua, lòng tôi lại rộng mở như vậy.
An Lương quả thực rất chiều chuộng tôi. Bản tính tôi vốn không chịu ngồi yên, vừa cảm tính lại vừa lãng mạn, khát vọng những ngày tháng phiêu lưu, đắm đuối theo sự lang thang lãng mạn. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi càng có thêm nhiều thời gian và tiền bạc, cho phép tôi có thể khoác ba lô và máy ảnh lên vai, lang thang suốt từ Nam ra Bắc. Chỉ một nỗi bực dọc nho nhỏ là đủ lý do để tự thuyết phục bản thân một mình đặt chân lên đoàn tàu phiêu du lên phía Bắc hoặc xuống phía Nam, ra đi mà không cần từ biệt. Dùng máy ảnh để chụp lại bầu trời xám xịt hoặc xanh thẳm, chụp lại từng ngọn đèn đường cô độc ở mỗi nơi. Tự cho rằng đó là sự phóng khoáng, tự cho rằng đó là văn nghệ.
Không có ai biết rằng, tất cả những việc ấy tôi và Alawn đã từng hẹn làm từ thời học sinh. Lúc ấy, chúng tôi cùng chung một giấc mơ, cùng chung một mối tâm tình.
Trong con mắt lý tính của một người đàn ông trưởng thành như An Lương, tôi ngây ngô đến mức buồn cười. Nhưng An Lương cũng không bóc mẽ những chuyện đó, để mặc tôi được tự do thỏa chí. Cậu ấy biết rồi cũng có lúc tôi sẽ cảm thấy mệt mỏi, sẽ tự về nhà. Mỗi lần tôi lấm lem bụi đường trở về nhà, An Lương sẽ xót xa hỏi tôi: "Nhớ nhà rồi? Hay là nhớ anh rồi?".
Tôi đã nói, trong cuộc đời này, tôi nhất định phải đến Tây Tạng một lần nhưng rất tiếc là vẫn chưa có dịp đến đó.
Hồi học đại học năm thứ nhất, tuyến đường sắt đến Thanh Tạng còn đang sửa chữa. Alawn đã hẹn với tôi, đợi khi nào tuyến đường sắt tới Thanh Tạng được khai thông, chúng tôi sẽ cùng nhau đi Tây Tạng, dưới dãy núi tuyết hùng vĩ, cùng ngắm thảo nguyên bao la và đàn dê trắng muốt. Thiên đường ở gần bên, linh hồn được gột rửa, không liên quan gì tới gió trăng.
Alawn nói, ở nơi trong sáng thanh tịnh này, chúng tôi có một con dê trắng và một con dê đen, đó chính là hạnh phúc.
Giờ đây, tuyến đường sắt đi Thanh Tạng đã khai thông được một năm rồi, cũng không biết Alawn đã đi đến đó chưa, đến đó cùng với ai.
Tôi đã đến được Tây Tạng như đúng ý nguyện, đi tàu hỏa cùng với An Lương. Đường sắt tới Thanh Tạng thật dài, là ai đã xây dựng những tuyến đường dài như vậy, dài như những suy nghĩ liên miên không có điểm kết thúc của tôi.
Đã đến được Lạp Tát, đến được A Li. Bầu trời ở Tây Tạng còn xanh hơn cả trong tưởng tượng. Ánh nắng ở Tây Tạng còn trắng muốt và sáng lạn hơn bất kỳ sự miêu tả nào trong sách vở.
Bên hồ Ban Công ở huyện Nhật Thổ vùng A Li, gió thổi rất mạnh, thổi tung cả chiếc mũ tôi đang đội lên tận trời cao.
Không có đàn dê. Thảo nguyên cũng không xanh non như trong tưởng tượng, phía xa xa có một đàn trâu to béo đang gặm cỏ. Những dãy núi màu vàng nhạt đứng sừng sững uy nghiêm xung quanh hồ, tuyết còn đọng lại trên đỉnh núi, lấp lánh phát sáng dưới ánh mặt trời. Mây trắng dày đặc, thấp đến nỗi dường như chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm vào chúng. Nước hồ xanh biếc, tĩnh lặng mà trong vắt, thật giống với đôi mắt của Leo. Có những chú chim màu trắng trập trùng bay qua bay lại trên mặt hồ.
Bạn đang đọc truyện tại
Nơi đây không thể dùng những từ ngữ dung tục như "mỹ lệ" hay "tươi đẹp" để miêu tả được. Đây nhất định là nơi có thần linh canh giữ đêm ngày. Ở nơi đây, việc lưu lại những dấu vết tác động của con người là những hành động khinh nhờn thần linh. Đứng trước hồ Ban Công dài rộng mà tĩnh lặng này, chúng tôi can tâm tình nguyện trở nên nhỏ bé.
Đồ Đểu Alawn, anh đã đến nơi đây chưa? Tìm thấy con dê đen, con dê trắng chưa, còn cả niềm hạnh phúc của anh nữa? Là đã thay đổi rồi, hay là không cần nữa?
Tôi thật sự muốn nhảy xuống hồ, để dòng nước tuyết tan thần thánh trong sạch nhất của cao nguyên gột rửa sạch sẽ những luân thường thế tục sâu thẳm trong lòng tôi, những tình cảm phong hoa tuyết nguyệt trong tôi, còn cả người mà tôi muốn quên đi. Gột rửa toàn bộ!
Vậy là tôi đi đến bên hồ, thận trọng đưa tay nhúng xuống nước, lạnh thấu xương. Lúc đó, tôi ngồi tại nơi thánh khiết nhất trên thế giới, trong lòng cảm thấy yên tĩnh, nhưng lại không ngăn được những giọt nước mắt đang tuôn trào.
Trên đường về, An Lương tiện đường đưa tôi đi ngắm hoa hướng dương.
Không có BMW cũng không có xe đạp, chúng tôi đi tàu hỏa, đến một ngôi làng, trong làng có những cánh đồng hoa hướng dương rộng lớn.
Một điều đáng tiếc là, tôi chưa hẹn trước với hoa hướng dương. Thời gian chúng tôi đi đến đó không phải mùa hoa hướng dương nở rộ.
Nhưng ngày hôm đó, ánh nắng mặt trời rất dồi dào, đồng ruộng xung quanh rất rộng lớn, cơn gió mang theo cả mùi hương của đất và mùi thơm của lá xanh, thoang thoảng đâu đây, phía xa xa còn có một mặt hồ nhỏ, mặt trời đang tắm rửa trên mặt hồ trong vắt đó.
Tôi nói nước chanh chua chua ngọt ngọt rất ngon; tôi nói được ngồi trong xe BMW ngắm phong cảnh đúng là mơ ước của bất kỳ cô gái nào; tôi nói cô gái đứng trong cánh đồng hoa hướng dương thật hạnh phúc; tôi nói trong cuộc đời này phải đến Tây Tạng một lần... Bất cứ lời nói vụn vặt nào của tôi thời tuổi trẻ, An Lương đều ghi nhớ trong lòng.
Tôi bỗng nhớ ra một chuyện, bèn hỏi An Lương - người đang đứng cạnh tôi, nhắm mắt đón gió: "Hôm đó, tại sao anh lại trực tiếp cầu hôn với em? Anh chưa từng theo đuổi em mà!" Ý của tôi là tôi và cậu ấy còn chưa coi nhau là người yêu.
An Lương lại nói một cách nghiêm túc: "Năm năm trước, anh đã từng theo đuổi em rồi. Em quên rồi sao?".
Tôi làm sao có thể quên được, lần đầu tiên trong đời, tôi chính thức hẹn họ với người khác, sau khi xem phim xong, dưới ánh đèn đường yếu ớt, chàng thiếu niên mười bảy tuổi phong độ ngời ngời đó, đã chân thành nói với tôi "Cậu có muốn làm bạn gái tớ không?".
Tôi làm sao có thể quên được. Đó là sự bắt đầu cho mối tình đầu của tôi mà. Tôi vẫn còn nhớ, cậu ấy có một đôi mắt lá răm mê hoặc, cậu ấy đặc biệt thích cười, cậu ấy thích đá bóng, cậu ấy chạy trông vô cùng đẹp trai.
Bên cạnh chỉ là một dải lá cây hoa hướng dương xanh ngắt, cây hướng dương vẫn còn chưa để lộ những khuôn mặt cười tròn xoe béo mập. Những cây hoa chưa cười, nhưng tôi lại đang cười.
Cuối cùng, tôi đã không còn nghĩ tới Alawn nữa.
Rất lâu trước đây, tôi đã từng nói với An Lương rằng, tôi xăm tên của Alawn ở phía sau lưng. Mặc dù có thể xóa đi được nhưng khi xóa đi còn đau hơn lúc xăm hàng trăm lần, vì vậy tôi mãi mãi không muốn xóa nó đi. Lúc đó, đôi mắt của cậu ấy tối lại, không nói gì cả.
Nhưng ngay cả tình cảm khắc cốt ghi tâm suốt hai mươi hai năm còn có thể dễ dàng buông tay, đừng nói tới một vết xăm mình hời hợt.
Dù sâu sắc, dù quả cảm đến mấy, cũng có thể xóa hết được.
Vậy là, một mình tôi đi đến cửa hiệu xăm mình, xóa bỏ vết xăm có tên của Alawn đi.
Quả nhiên là rất đau, đau vô cùng. Nhưng tôi không khóc, âm thầm chịu đựng. Từng nét từng nét chữ trong tên của cậu ấy dần dần mất đi trên da thịt tôi. Hai mươi hai năm trôi qua, hoa nở rồi hoa tàn, trăng tròn rồi trăng khuyết. Khi còn nhỏ, chưa hiểu biết gì, thời niên thiếu vô lo vô nghĩ, tuổi dậy thì trong sáng ưu phiền, sau khi trưởng thành rồi lại khắc cốt tương tư. Cũng từng lang thang không chốn nương thân, cũng từng nắm tay không nói một lời.
Nỗi đau khi xóa vết xăm trên mình, làm sao có thể so sánh với lúc này - cậu ấy sau khi đã bám rễ sâu trong linh hồn tôi, chiếm cứ vững chắc suốt hai mươi hai năm, vui vẻ chạy đến, lạnh lùng ra đi...
Sau đó, tôi cũng học được việc lười biếng nằm trong lòng An Lương nũng nịu, đòi cậu ấy cho ăn kẹo mềm vị chanh; sau đó, tôi cũng học được việc chuyện tâm nấu cho An Lương một bữa cơm tối; sau đó, tôi cũng giới thiệu với mọi người rằng, "Đây là An Lương, bạn trai tôi." Tôi còn đưa An Lương đến thăm trường mẫu giáo của tôi hồi nhỏ, nơi đó sắp bị dỡ bỏ, bức tường ngày xưa vốn được vẽ những hình thù ngộ nghĩnh nay đã mờ nhạt chỉ còn lại vài đốm màu nho nhỏ. An Lương lại có thể đứng ngây ra nhìn bãi đất đó rất lâu, có vẻ còn thân tình hơn cả tôi.
Tôi thường vuốt ve đôi lông mày thanh tú của cậu ấy, hỏi: "Tại sao anh luôn giữ dáng vẻ lạnh lùng như vậy? Chẳng hồn nhiên sống động gì cả! Giống như một ông già bảy, tám mươi tuổi ấy, vì vậy trước đây em mới mãi mà không thích anh được".
"Bố của anh thường như vậy." An Lương nói.
Sau đó, An Lương mới kể cho tôi nghe về gia cảnh của cậu ấy.
An Lương được sinh ra trong một gia đình xã hội đen. Cậu ấy nói đến đó, tôi bèn cười hic hic. Bởi vì trong tâm trí tôi, trong thế giới hòa bình này, xã hội đen chính là những tên lang thang độ tuổi học sinh trung học, miệng ngậm điếu thuốc, người đầy hình xăm, đứng ở quán bi a hay sân trượt băng để thu phí bảo hộ của những học sinh tiểu học. An Lương hỏi tôi tại sao lại cười, tôi nói về những tưởng tượng trong lòng tôi. Nhưng cậu ấy lại nghiêm nét mặt lại, tôi cảm thấy không phục, hét lên: "Chẳng lẽ lại giống đám xã hội đen cầm súng bắn giết, tham ô buôn lâu như trong vô tuyến hay sao?".
An Lương lại khe khẽ gật đầu. Tôi sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt, không dám nhiều lời, nghiêm túc lắng nghe An Lương kể lại.
Chương 21.2: An Lương (Hết)
Sưu tầm
Bố của An Lương là ông trùm xã hội đen ở vùng này, khống chế toàn bộ quán bar, sòng bạc, hộp đêm thậm chí cả quán massage lớn nhỏ trong thành phố, có công ty chính thống, cũng có cả bè đảng phi pháp. Từ nhỏ, bố An Lương đã quản giáo cậu rất nghiêm khắc, chưa hề cười với cậu ấy, chỉ dạy cậu ấy cách cướp đoạt những thứ mà mình muốn. Nhưng từ cái tên mà bố cậu ấy đặt cho cậu ấy, có thể đoán ra, người bố không muốn con trai mình đi theo vết xe cũ. Cho nên để cậu ấy học ở trường bình thường, sống một cuộc sống của một học sinh bình thường. Mẹ cậu ấy là một phụ nữ dịu dàng xinh đẹp, nhưng không may đã mất đi khi cậu ấy còn rất nhỏ. Năm An Lương mười bảy tuổi, bố An Lương trong lúc thực hiện một phi vụ buôn bán hàng cấm ở Việt Nam, đối phương muốn hủy ước, vậy là hai bên xảy ra một trận giao chiến kịch liệt. Bố An Lương đã nỗ lực chống chọi, chỉ hiềm là đối phương lực lượng mạnh, phía bên này lực lượng lại mỏng. Trong lúc trốn chạy, bố An Lương trúng đạn, bị thương ở cả hai chân, khó mà giữ được tính mạng. Rất may đã được một thuộc hạ dốc lòng liều chết ứng cứu mới bảo toàn được mạng sống. Nhưng cũng từ đó, đôi chân bị tàn phế. Người bố ở tuổi trung tuần, cơ thể bị tàn phế, nhìn khuôn mặt non trẻ của con trai mới nhận ra con mình thiếu thốn sự quan tâm, vậy là tình phụ tử trào dâng trong huyết quản. Thêm vào đó, con người khi tuổi càng cao càng khát vọng về những niềm hạnh phúc bình dị trong cuộc đời. Cuối cùng đã nhường lại ngôi vị cao nhất, rửa tay gác kiếm. Người đàn ông đã liều chết để cứu bố An Lương chính là bố của người bạn gái đầu đời của An Lương. An Lương luôn một lòng biết ơn ân nhân cứu mạng của bố mình, vừa hay lúc ấy hai gia đình qua lại rất thân thiết, con gái của ân nhân cứu mạng lại dần để ý tới An Lương. Để báo đáp gia đình họ, An Lương bèn nhận lời hẹn hò với cô ấy.
Tôi tròn mắt cứng lưỡi nghe An Lương kể lại về hàng loạt chuyện về thân thế ly kỳ của mình, thật giống như một bộ phim truyền hình nhiều tập, phải rất lâu sau đó mới hồi tâm lại, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi. Trước đây, tôi chỉ biết gia cảnh nhà An Lương chắc chắn không kém, hơn nữa tôi còn nhất định cho rằng, người lái chiếc BMW kia chắc chắn rất hay khoe khoang sự giàu có. Giờ đây mới biết rằng, cậu ấy đã quá nhún nhường rồi. Tôi ngây người ra hỏi: "Vậy, bố anh hiện giờ đang làm gì?" Chắc không phải vẫn buôn bán hàng cấm đấy chứ.
"Làm ăn chính đáng." An Lương tỏ ra rất điềm tĩnh.
"Ờ." An Lương đã nói như vậy thì không thể là giả được. Sau đó, tôi làm điệu bộ vô cùng cung kính cảm phục, khom người bái lạy An Lương: "Ngôi vị quý báu của bố anh lẽ ra đã phải nhường cho anh rồi chứ! Hóa ra anh chính là vị đại ca trong truyền thuyết, A! A! Đại ca, đại ca! Tiểu nhân có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, đã mạo phạm đến đại ca, rất mong đại ca trách phạt, tốt nhất là nên thả người vô tội".
An Lương cười, bẹo má tôi, nói tôi tinh nghịch, câu ấy nói: "Không thả, cả đời này cũng không thả".
"Nếu như tiểu nhân vượt ngục, An đại ca liệu có bắn chết tiểu nhân không?" Tôi cố làm ra vẻ sợ hãi, cuộn tròn trong lòng An Lương. An Lương nói, bên cạnh cậu ấy là thành lũy, không phải ngục tù. Sau đó, An Lương ôm tôi vào lòng, cười nói: "Lạc Lạc, em thật thích làm trò. Nhưng anh thích em hoạt bát hồn nhiên như thế, đó mới là bản tính của em, đúng không?".
Được đại ca biểu dương, tôi thấy mình chưa có gì xuất sắc bèn đỏ bừng cả mặt.
Tôi có thể coi như đã hiểu được vì sao An Lương lại trưởng thành hơn những bạn học khác rồi. Trước đây, tôi thường cảm thấy cậu ấy không nói cười tùy tiện, chỉ số EQ quá thấp, giả bộ lạnh lùng, giả bộ thâm trầm, giờ đây mới hiểu được rằng, cậu ấy vốn đã không có tuổi thơ, không có một gia đình trọn vẹn, thậm chí khi còn nhỏ, ngay đến một người yêu thương chăm sóc cậu ấy cũng không có.
Cậu ấy chưa từng cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, làm gì còn lý do để cười nữa. Bỗng nhiên tôi cảm thấy thương An Lương vô cùng. Vậy là, tôi thề rằng mình sẽ đối xử với cậu ấy thật tốt. Lần này, đến lượt An Lương cảm thấy xấu hổ, cậu ấy gãi gãi đầu, nói: "Bây giờ em đã quá tốt rồi mà."
"Có thật không? Em không cần phải thay đổi gì nữa à?"
"Anh không muốn em thay đổi vì anh, chỉ cần em sống thật hạnh phúc là anh đã cảm thấy vui vẻ rồi." An Lương nói những lời chân thành từ tận đáy lòng. Câu nói này tôi đã nghe cậu ấy nói rất nhiều lần rồi, chỉ là tận bây giờ tôi mới dần dần hiểu hết được ý nghĩ của câu nói đó, cảm thấy cảm động vô cùng.
Tôi có thể tưởng tượng được một đứa trẻ, để cứu vãn người cha đang lạc đường, cứu vãn tình yêu thương của bố, đã phải chịu đựng những việc vượt quá tuổi tác của mình. Nửa phần đời trước đây của cậu ấy đã quen sống vì người khác, chưa từng nhận được sự quan tâm yêu mến của ai, cậu ấy đã quen với điều đó rồi.
Nghĩ đến tuổi thơ đáng thương của An Lương, nghĩ lại những ưu sầu làm bộ làm tịch của mình trước đây, cảm thấy sao mà buồn cười, sao mà ấu trĩ đến thế.
Nhìn vào đôi mắt lá răm đầy lôi cuốn của An Lương, thầm nghĩ mẹ của cậu ấy chắc chắn rất xinh đẹp, vậy là tôi liền hỏi, anh có nhớ mẹ không.
An Lương chỉ trả lời tôi bằng một chứ: "Nhớ". Ngắn gọn, bất đắc dĩ, lộ rõ vẻ buồn rầu đau khổ.
Tôi lập tức nhận thức được rằng, mình đã hỏi một câu hỏi ngu xuẩn biết bao. Để làm dịu bầu không khí, tôi nũng nịu ôm lấy cổ cậu ấy, chủ động hiến dâng đôi môi của mình. An Lương lập tức ôm ghì lấy tôi, thận trọng như đang bảo vệ một món đồ bằng sứ dễ vỡ, sau đó, cậu ấy nói lời ngọt ngào ấy lần duy nhất trong đời: "Lạc Lạc, bây giờ em là thứ quý giá nhất trong cuộc đời anh."
Làm gì có người đàn ông nào gọi bạn gái của mình là "thứ", tôi thì thầm không hài lòng, quả nhiên ngọn lửa tình của cậu ấy lại được dịp bùng cháy. Sau đó tôi nhắm mắt lại, giống như một con thú nhỏ chậm chạp rục rịch, lăn lộn trong lòng cậu ấy.
Lời kết
.
Tôi thường nói, nếu An Lương sinh ra vào thời kỳ loạn lạc, dựa vào bản lĩnh kiên định, sắt đá mà cậu ấy dùng để theo đuổi tôi đó, chắc chắn sẽ gây dựng được sự nghiệp lớn.
Hai năm gần đây, cho dù thời tiết thay đổi như thế nào, cậu ấy vẫn luôn mang theo chiếc nhẫn bên mình, chỉ đợi tôi gật đầu.
Từ mười bảy tuổi cho tới hai mươi tư tuổi, bảy năm trôi qua, nói dài thì chưa thật là dài, nói ngắn, chắc chắn cũng không ngắn rồi. An Lương chưa bao giờ thể hiện thái độ đầu rơi máu chảy, coi thường cái chết vì tình yêu, không có sự giày vò liên hồi giữa yêu rồi hận, hận rồi yêu. Không bao giờ định dùng bản thân mình để thử che phủ quá khứ lộn xộn vô cùng của tôi, cũng giành cho tôi một không gian để tôi xóa hết mọi nín nhịn hay những hối hận đã qua trong lòng.
Cậu ấy chỉ mang trong mình cảm giác sứ mệnh, long trọng mà nghiêm trang đi bên cuộc đời tôi, không mưu cầu huy hoàng, không mong đợi thành quả. Cậu ấy chỉ lặng lẽ túc trực bên cạnh tôi, vật mềm mại thường không phát ra tiếng động, dòng nước nhỏ thường chảy rất dài. Việc thô lỗ nhất mà cậu ấy từng làm đó là trong cái đêm tôi uống say đó, lôi tôi ra khỏi tay của kẻ đồng tính, đưa tôi về nhà.
Những ngày tháng còn lại khác đều trôi qua một cách tầm thường như vậy, không có gì đặc biệt, không có gì ngạc nhiên nguy hiểm. Còn trái tim thanh xuân phản nghịch của tôi lại làm quen, mặc nhận, hòa nhập và tuân theo cái tầm thường đó. Hết năm này qua năm khác, không thể phân tách ra được.
Những ngày tháng mới lạ khác nhau trong cuộc sống trôi qua, nhân sinh luôn luôn là vô tận, những thứ có kết cục chỉ là câu chuyện.
Mùa xuân đến rồi, hoa táo đã nở trắng xóa, tình yêu của tôi cũng đã nở rộ, không chút nhàm chán, vô cùng trách nhiệm.
Mùa xuân của năm nay thật dài, khiến tôi vừa xinh đẹp lại vừa u buồn. Tôi đã chuẩn bị sẵn những bộ váy mùa hè đẹp đẽ từ lâu rồi, phiền một nỗi mùa xuân cứ dùng dằng chẳng chịu ra đi, lại khiến mùa hè chần chừ không dám mạo muội đến sớm.
Trong tiết trời xuân bất tận đó, tôi và An Lương tay trong tay bước lên thảm đỏ của lễ đường. Chiếc nhẫn mà An Lương luôn mang theo bên mình suốt hai năm, cuối cùng cũng đã được nhìn thấy mặt trời, đeo vào ngón tay áp út của nữ chủ nhân. Cảm ơn An Lương, trong dòng người ồn ào huyên náo, đã tìm thấy một cô gái lặng lẽ như tôi, đồng thời luôn ở bên tôi, trân trọng tôi.
An Lương, được quen biết anh thật tốt biết bao.
Đêm tân hôn, Duyệt Duyệt để chồng ở nhà chăm sóc con trai, cô ấy một mình đến chỗ tôi, kéo tôi lại hàn huyên rất lâu.
Cô ấy hỏi tôi, cậu có biết thế nào là duyên, thế nào là phận không.
Tôi nghĩ một lát rồi nói không biết.
Vậy là Duyệt Duyệt nói một cách chân thành, tình cảm sâu đậm với Alawn và Leo đó là duyên. Từ nay về sau, tôi phải an phận bên cạnh An Lương, vì cậu ấy mà tự vạch ra giới hạn cho mình. Những chuyện đã qua, chỉ là bóng ngược khi sóng tan trong hồ nước mà thôi.
Tôi nghiền ngẫm những lời vàng ngọc của người đi trước Duyệt Duyệt, cảm thấy vô cùng có ích.
Duyệt Duyệt níu lấy tay tôi, bắt đầu nhớ lại thời sinh viên, nhớ lại lúc tôi tiễn cô ấy về nhà chống, giống như một người của bên nhà gái, lưu luyến không nỡ rời cô dâu. Mãi tới khi chú rể đứng đợi mãi ngoài cửa, chuyển từ trạng thái vui vẻ hăm hở sang trạng thái hùng hổ mài dao giết người, Duyệt Duyệt mới chịu ngậm ngùi giao tôi cho An Lương.
Đêm đầu tiên của tôi, đau đến mức chỉ biết khóc, máu ra nhiều đến nỗi An Lương không biết phải làm thế nào. Sau đó, một đại lão gia như cậu ấy, lại cảm động ôm chầm lấy tôi, vừa khóc vừa cười. Đại khái là, cậu ấy không thể ngờ rằng tôi vẫn là một trinh nữ. Tôi - trong những ngày tháng nổi loạn của tuổi trẻ, trong tư tưởng phản nghịch, cởi mở lại vẫn giữ được cái quý giá nhất cho đêm đầu tiên. Thực ra, đây chỉ là ngoài ý muốn. Tư tưởng của tôi vốn không bảo thủ, cũng không cố ý muốn giữ lại cái trinh tiết cho tới tận đêm tân hôn cho chồng của mình, tôi đã từng muốn hiến dâng thân thể của mình cho Alawn. Đương nhiên, đây là một bí mật mà tôi đã chôn cất tận sâu thẳm đáy lòng của mình.
Nhưng An Lương lại không nghĩ như vậy, cậu ấy ôm lấy tôi, nước mắt vòng quanh thề rằng sẽ đối xử tốt với tôi suốt cả cuộc đời.
Duyệt Duyệt nói, từ lâu cô ấy đã biết An Lương là một người tốt, chắc chắn tôi sẽ lấy An Lương. Nếu sớm nghe theo cô ấy, tôi đã không phải đi đường vòng xa như vậy.
Nhưng con người, thường phải đi qua những con đường vòng lớn nhỏ đó mới học hỏi được, qua cảm xúc mà hiểu ra được, thấm thía được, phát hiện được.
Trong lúc dọn đồ chuyển nhà, chiếc hộp dùng để đựng đồ trang sức từ thời học sinh mà tôi đã tìm rất lâu và cũng không nhớ nổi đã để ở đâu rơi ra ngoài. Tôi nín thở mở nó ra, bàn tay khẽ run rẩy. Tôi biết, trong đó có hai món đồ vẫn đang nằm lặng lẽ, đó là hai chiếc chìa khóa mở ra hai đoạn ký ức của tôi, bày ra hai quãng đời huy hoàng xưa cũ, chờ đợi tôi khi về già sẽ chầm chậm đi thu nhặt lại. Những hồi ức đó, giống như một đóa hoa, nở rộ ở nơi rõ ràng nhất trong não bộ, hoặc sáng lạn xinh xắn, hoặc thê lương ảm đạm, vĩnh viễn không tàn phai, không bạc màu.
Một chiếc khuy áo bằng gỗ, một chiếc khuyên tai gắn kim cương.
Dù rằng ký ức đã trở nên vụn vặt, nhưng hai đồ vật này lại có thể dễ dàng kích động tới từng nỗi nhớ nhung của tôi.
Tôi có thể quên hết những ngày tháng không vẻ vang gì khi sống chung với Leo, cũng có thể quên hết sự sa đọa khi uống say trong quán rượu, quên hết sự cuồng si mê muội trong đêm hôm ấy. Nhưng tôi mãi mãi ghi nhớ khuôn mặt của tôi sau giấc ngủ trưa của cái ngày năm tôi mười tám tuổi ấy, tôi đã ngồi khâu chiếc khuy áo bằng gỗ cho Leo, thuần khiết như ánh nắng chiếu qua cửa sổ lúc bấy giờ. Nếu nói tôi hoài niệm một anh chàng Leo mắt xanh tóc vàng, không bằng nói rằng tôi đang hoài niệm thời thanh xuân tươi đẹp cùng Leo đi tìm kiếm sự lãng mạn. Còn cả đôi mắt mờ mịt mông lung mà lúng túng đi dò tìm những điều mình chưa biết của tôi nữa.
Chiếc khuyên tai gắn kim cương vẫn phát ra những tia sáng khiến người ta chói mắt. Alawn khi vứt bỏ chiếc khuyên tai này đã nói rằng, "Không có thứ gì vĩnh hằng, kim cương cũng không thể vĩnh hằng." Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa có cơ hội để nói với cậu ấy rằng, tôi đã tìm thấy chiếc khuyên tai gắn kim cương rồi, nó vẫn đang lấp lánh phát sáng và sẽ tỏa sáng mãi mãi, cũng giống như tình cảm giữa tôi và cậu ấy vậy. Cho dù bao nhiêu năm sau này, khi tôi già rồi chết đi, nhắm mắt lại, nền trời cam đỏ đó vẫn chậm rãi lướt qua đầu tôi một cách rõ ràng - cậu ấy đứng trong ráng chiều tà dịu dàng, thần sắc trẻ trung phơi phới, một chân oai vệ giẫm lên trên trái bóng, khuôn mặt trẻ trung mà sống động, có vài giọt mồ hôi nhạt chảy xuống, vậy là cậu ấy kéo vạt áo lên lau loạn xạ, mặt trời kéo bóng cậu ấy dài mãi, dài mãi. Còn chiếc khuyên tai gắn kim cương của cậu ấy, cứ lấp lánh phát sáng bên tai trái...
Bất cứ lúc nào, cho dù tôi là một thiếu nữ phất phơ tà áo trắng bay hay là một bà lão với mái tóc bạc phơ, trong tim tôi vẫn luôn có một mảnh đất yên tĩnh ấm áp, dùng để lắng đọng quá khứ thuần khiết như trời xanh mây trắng và nước chanh đó. Là ngọt ngào, là thơ mộng, là đau khổ, là cứ nghĩ đến liền rơi nước mắt. Chỉ là, rất lâu sau này, liệu còn có ai gọi tôi là phù thủy Gà Mên không?
Đó là từ rất nhiều năm, rất nhiều năm trước đây rồi, dường như từ kiếp trước, hồi đó bầu trời cao vời vợi, mây trắng bay xa xăm. Hồi ấy, cậu ấy gọi tôi là phù thủy Gà Mên, tôi liền gọi cậu ấy là Đồ Đểu. Sau đó, trên sân bay vào buổi sáng sớm ngày ôm ấy, chàng trai đó, chiếc mũ lưỡi trai trắng đội lệch che bớt mái tóc màu hung vàng rối rắm, đôi mắt trong sáng, tươi đẹp, viên kim cương trên khuyên tai không ngừng lấp lánh, cậu ấy dùng chất giọng bắt đầu trở nên nam tính của mình, thận trọng trao cho tôi một lời nói đầy mê hoặc: Phù thủy Gà Mên, chúng mình trăm năm đầu bạc có được không.
Phù thủy Gà Mên nói, được thôi.
Hoàn Văn