Chiến Thần OnlineGame hạng nặng, đồ họa khủng. Đánh quái, làm nhiêm vụ, cày level. (Hỗ trợ Java/ Android)
"Mình là mặt trời, chị là mặt trăng, một bầu trời không thể cùng lúc có cả mặt trăng lẫn mặt trời, hai thiên thể thần linh"
ANH TRAI EM GÁI - Tào Đình
Nếu nói rằng: “Yêu là mỗi sợi tơ. Tấm vải tình yếu nhất định phải do hai người dệt từng sợi một mới tạo nên hạnh phúc” thì yêu đơn phương, hỏi có phải tình yêu?
Yêu đơn phương đã khổ. Yêu chính anh trai của mình lại càng khổ hơn nữa. Mai Mai yêu anh trai Dương Dương, một tình yêu tội lỗi nhưng không bệnh hoạn, tội lỗi mà vẫn đáng thương.
Bởi, Mai Mai là cô gái câm. Trong thế giới “hư ảo, lặng lẽ, không người”, trống rỗng và cô độc của cô, duy nhất chỉ có người anh trai ngự trị. Yêu anh và muốn độc chiếm người anh, Mai Mai đã tự tước đi niềm vui hồn hậu của tuổi thơ, đẩy mình vào vòng xoáy của những mâu thuẩn giằng xé giữa hờn ghen ích kỷ và tình yêu thương. “Chị em sinh đôi, chị em như hoa, tương thân tương ái không rời xa”. Vậy mà Mai Mai đã ghen với từng tiếng gọi “anh” nũng nịu, ngộ nghĩnh của An An, Người em gái sinh đôi láu lỉnh, thông minh, hoạt bát, dễ thương.
Có lần, An An bị ngã - một vết sẹo dài theo cô suốt cuộc đời, nhức nhối trong tim một nỗi đau không nói nên lời. Cô tinh nghịch, bất cần. Cô sống đơn giản và bồng bộ. Có ai hình dung cô thế nào trong những khoảnh khắc mơ màng đứng bên cửa sổ, ánh mắt u ám nhìn xa xăm, khao khát về một “ngọn đèn” cho riêng mình?......
Phần một:
Những mùa hè của thời thơ ấu, không khí tràn ngập mùi hương cỏ dại và mùi bánh pizza làm cho cái nắng gắt như nhạt đi và mong manh hơn. Chúng tôi học làm người lớn, cố tỏ ra tư lự với nụ cười buồn rầu thường trực.
Khế ước
Một buổi sớm mùa xuân, Hà Tặc, gã trai cùng lớp với tôi, sửng sốt khi nhìn thấy Mai Mai lần đầu tiên. Không kìm được, gã reo lên đầy kinh ngạc:
“Trời, đẹp quá!”
“Chị là người ở đâu thế, trông chị rất đặc biệt!”
“Chị học trường nào?”
“Chị tên gì?”
“Sao khinh người thế?”
Gã hỏi liền một thôi một hồi; lần đầu tiên cảm thấy lăn tăn về sức hấp dẫn của mình đối với người khác giới.
Mai Mai nhìn Hà Tặc, lại nhìn tôi, nụ cười hồn hậu, vẻ bình thản, êm đềm như mặt nước mùa thu.
Mai mai mặc sơ mi trắng, bên trong là áo bó và váy đều màu hồng. Nắng xuân đã về nhưng không khí vẫn còn phảng phất hơi lạnh. Trông em tao nhã, tràn trề sức sống, ánh mắt như cười, như giễu cợt sự vụng về, bất cẩn của người đối diện.
Mai Mai đem bút và màu ra ban công ngồi vẽ.
“Ông bạn, ích kỷ thật đấy, có cô bạn đẹp như vậy mà không sớm giới thiệu với anh em!?” Hà Tặc lại quay đầu về phía tôi, đùa đùa thật thật; đột nhiên nét mặt thoáng băn khoăn, gã lẩm bẩm: “Ồ, mà tại sao nàng lại không thèm để ý đến tớ nhỉ, “Trái tim không ngủ yên” của tớ bị tổn thương mất.”
“Mai Mai không phải là bạn gái của tớ.” Tôi nói, thâm tâm cũng thấy hối tiếc. “Vả lại, Mai Mai không biết nói, làm sao trả lời cậu.”
Hà Tặc chưa kịp phản ứng, đúng lúc đó cánh cửa bật mở, một cô bé đầu quấn khăn màu da cam tươi rói đường đột xông vào: “Em về rồi đây! Hôm nay chúng ta ăn món nem công hay chả phượng?”
Hà Tặc nhìn người con gái nhanh nhảu, nhí nhảnh như một con chim từ trên trời rơi xuống, lại nhìn cô gái đang miệt mài vẽ tranh ngoài ban công. Không thể tin được. Cô ấy, cô ấy… họ là…?”
Tôi mỉm cười, giải đáp thắc mắc của cậu ta. “Rất đơn giản. Họ là chị em sinh đôi.”
---------------------------------------------------------
Đến bến xe, mua vé xong, vẫn còn một giờ nữa xe mới chạy. Chúng tôi ra ghế ngồi đợi, em gái ngồi bên trái, mẹ ngồi bên phải tôi. Tôi là chỗ dựa cho hai người phụ nữ này. Tôi thấy mình phải là một người đàn ông thực thụ nên lúc chia tay, tôi quyết không khóc, mặc dù sống mũi cay xè.
Một người gánh hàng rong đi qua, mẹ gọi lại hỏi:
“Đào bán thế nào?”
“Ba đồng một cân, ngọt lịm”
“Sao đắt thế? Hai đồng rưỡi được không?”
“Hai đồng rưỡi mà mua được đào ngọt ư? Giá ấy chỉ mua được đào chua thôi!”
Sau đó hai người nói đi nói lại. mẹ chỉ trả hai đồng rưỡi, người bán nhất định đòi ba đồng.
Tôi bảo: “Ba đồng thì ba đồng, để con trả tiền”.
Mẹ lườm tôi, tôi chẳng dám nói, tiếp tục nghe mẹ cò kè vì mấy hào bạc; tôi cảm thấy mất mặt bèn đứng xa một chút. Mẹ ngồi trước gánh hàng bắt đầu chọn những quả to ngon nhất. Nhìn mẹ ngồi xổm trước gánh hàng, tôi dường như nhìn thấy những năm cuối đời cô đơn của bà.
Sau khi mẹ chọn xong, tôi định trả tiền nhưng mẹ không chịu, bảo tôi cứ giữ tiền mà tiêu. Tôi bỗng nhận ra tôi là đứa con bất hiếu nhất, tôi có thể bỏ ra 300 đồng mua sợi dây chuyền tặng bạn gái, có thể thuê khách sạn 160 đồng một đêm, còn mẹ, vì 5 hào bạc mà nói khô cổ bỏng họng, cuối cùng tươi cười phấn khởi chỉ vì người ta bớt cho hai hào.
Mua xong đào, mẹ ấn cả túi vào tay tôi. Tôi ngạc nhiên tưởng mẹ mua mang về quê làm quà, bèn nói: “Mẹ mang lên xe mà ăn, nếu muốn ăn con sẽ tự mua”.
Nhưng mẹ không chịu, mẹ bảo: “Đào này khác, đào này là của mẹ mua”.
Tôi cười không biết làm thế nào.
Trước khi lên xe mẹ còn hỏi tôi: “Hay là con về quê đi, mẹ sẽ mua thêm về, nhà cũng chẳng còn ai”.
Lúc ấy không thể chịu đựng hơn được nữa, tôi quay mặt đi. Tôi biết, nếu nhìn mẹ, có thể tôi sẽ lên xe theo mẹ về quê.
Mẹ thấy tôi không nói, đành lên xe.
Tôi và Mai Mai nhìn theo chiếc xe khuất dần, vẫn thấy chỗ cửa sổ nơi mẹ ngồi một hình bóng đen thẫm, thấp thoáng bàn tay vẫy.
Quay người lại, thành phố vẫn náo nhiệt với nhịp sống quen thuộc của nó.
Tôi thấy Mai Mai lén lau nước mắt.
Mưa đã tạnh, tôi đưa em gái về nhà. Vừa mở cửa bước vào phòng, trong đầu đã hiện lên hình ảnh một người đàn bà luống tuổi ngồi trước cửa, mắt hướng về xa xăm. Nơi đó có những người con.
19. THẤT NGHIỆP
Mới về quê. Hôm mẹ đi trời đổ mưa. Lúc tiễn mẹ không có An An.
An An sợ nhất là không kìm được nước mắt.
An An cũng buồn hồi lâu vì không có mẹ, sau được người yêu chăm sóc nên mau chóng tươi tỉnh trở lại.
Liêu đúng là chàng trai không tồi, An An nghĩ. Cô ngồi ở quầy rượu quán Địa Đàng, vẫn uống món Coca ưa thích và nói chuyện phiếm với Chàng Béo, trong khi Liêu đang điều khiển đám người quay cuồng giữa sàn, phô diễn thân hình tuyệt đẹp bằng những cú lắc điệu nghệ. An An nhìn bờ mông rắn chắc của Liêu đang lắc theo tiếng nhạc, bất giác nghĩ đến cảnh tượng lúc hai người làm tình với nhau.
Liêu vẫn điều khiển đám người đang quay cuồng, trong khi An An chỉ chú ý đến cặp mông của anh.
Liêu Văn Đạo cúi đầu, lắc người thep tiếng nhạc, bỗng nhận ra An An đang nhìn mình vẻ ngưỡng một, liền nảy ra ý định trêu cô. Và An An nhìn thấy Liêu huýt sáo với một cô gái trong đám đông đang nhảy, không khí sàn nhảy bỗng dưng sôi đông hẳn. Liêu Văn Đạo nhún vai, liếc nhìn về phía An An, vẻ đắc ý.
An An không nói gì, đột nhiên quay người quàng tay ôm cổ Chàng Béo bên cạnh, nháy ra hiện muốn chạm cốc với anh, trong khi đưa mắt nhìn Liêu với nụ cười đắc thắng, mặt tỉnh khô.
Chàng Béo nói: “An An, chiêu trả đũa của em thật lợi hại!”. Sau đó hai người chạm cốc với nhau.
Liêu Văn Đạo giả bộ choáng ngất làm An An cười nghiêng ngả.
Quán Địa Đàng có một hành lang dài, trên tường hành lang có treo tờ áp phích cỡ lớn. Còn nhớ lúc mới quen Liêu, anh thường đưa cô đi qua cửa này (trước đây họ đi cửa sau cho tiện), chỉ vào tờ áp phích nói: “Tôi đấy!”.
Tờ áp phích vẽ người đàn ông đội mũ lưỡi trai, cúi đầu, chăm chú chơi đàn. Bên trên còn có câu quảng cáo: Seven - Nhạc công hạng nhất, âm nhạc thượng hạng. Phía dưới còn ghi tên những sư phụ Liêu đã “thọ giáo” ở Thâm Quyến. Còn tờ kia là của Chàng Béo, mũ đen, kính gọng đen, ánh mắt ngạo nghễ, hút hồn.
Nói gọn lỏn hai chữ: “Tôi đấy”. Liêu Văn Đạo rảo bước đi vào phòng lớn, dáng bộ đắc ý, ánh mắt dường như đang nói: Tôi thấy cái đó chẳng có gì đặc biệt, chẳng qua là nhân thể chỉ cho cô”.
Lúc đó, An An và Liêu mới quen được một ngày, hai người vẫn còn lạ lầm, đều muốn thể hiện bản thân và coi thường đối phương. Liêu sợ An An cho rằng mình làm quen với cô chỉ vì cô đẹp. An An lại sợ Liêu cho rằng mình thích nghề nghiệp của anh.
Hai người đều không muốn che giấu, đều cố làm cho đối phương hiểu tình cảm của mình là chân thật, không hề có ý giễu cợt. Cho nên khi Liêu nói công ty đã làm áp phích quảng cáo cho riêng anh, An An tỏ ra lãnh đạm, chỉ liếc mắt qua, ậm ừ ra vẻ không quan tâm. Nhưng sau đó, nhân lúc Liêu làm việc, cô lại mượn cớ đi vệ sinh, chạy ra hành lang đọc kỹ lời giới thiệu trên tờ áp phích, cảm thấy rất hài lòng.
An An cho rằng chỉ những người có tài thực sự mới được làm áp phích quảng cáo, thầm nghĩ, người này sẽ là chồng ta. Nhưng cô không bao giờ thể hiện sự ngưỡng mộ của mình trước mặt anh.
Ít lâu sau, khi có mấy đứa bạn học đến quán Địa Đàng, An An cố tình đưa họ qua hành lang, làm như vô tình chỉ tờ áp phích, nói: “Đây là Liêu Văn Đạo”.
Nếu có cô bạn nào khen: “Ồ, đẹp trai thế!”, cô liền quay đi tỏ vẻ không quan tâm, như muốn chứng tỏ đối với cô, người này chẳng có gì ghê gớm.
Bạn không thể nói tình yêu là hư vinh.Khi bạn khẳng định bạn không màng tới hư vinh, bạn khó thoát khỏi một sự thực, đó là bạn đang nói dối.
Có tin nhắn của Hà Tặc, An An liền tắt máy, không thèm xem. Liêu rất hiếu kỳ, hỏi chuyện gì vậy, An An đưa luôn máy cho Liêu. Sau khi đọc tin, Liêu nói: “Chẳng lẽ người ta ngày nào cũng chỉ nhắn chuyện cười cho em?”. Liêu tỏ ra bình thường nhưng giọng nói vẫn lộ vẻ giễu cợt cố giấu giếm.
An An cau mày giật điện thoại trong tay Liêu, nhìn mẩu tin nhắn: “Luật hôn nhân mới nhất của quốc đảo nào đó quy định cấm phụ nữ mặc áo nịt ngực, cấm đàn ông mặc quần lót. Theo giải thích của các chuyên gia, nếu phụ nữ mặc áo nịt ngực sẽ phạm tội quyến rũ đàn ông, đàn ông mặc quần lót là phạm tội tàng trữ súng”.
“À, một người bạn”. An An nói, xoá mẫu tin, cô không định giải thích thêm; giải thích nghĩa là thanh minh, cô chẳng có gì phải thanh minh cả.
Hôm họ quen nhau suýt xảy ra chuyện tình một đêm, cho nên thuỷ chung và trung thành là trở ngại lớn nhất, là từ kiêng kỵ nhất họ không muốn nói đến. Khi gặp chuyện tương tự, hai người đều trở nên thận trọng.
Liêu không nói gì.
Một giờ đêm, trên đường về nhà, An An nhớ lại chuyện mẩu tin nhắn, cô sợ Liêu không tin mình. Chàng Béo đang trao đổi chuyện gì đó với Liêu Văn Đạo, An An không chú ý, hình như là bàn công việc, chỉ nghe loáng thoáng mấy từ “người da đen”, “tiếp quản”. An An mãi nghĩ về chuyện mẩu tin, không quan tâm đến cuộc trao đổi giữa hai người đàn ông.
Chưa về đến nhà, Chàng Béo nhận được điện thoại, vội vàng quay lại. Chỉ còn An An và Liêu đi bên nhau trong đêm vắng.
“Này! Chồng em giờ thất nghiệp rồi!”. Liêu nói.
“Cái gì?”. An An kinh ngạc tưởng nghe nhầm.
“Bây giờ anh thất nghiệp rồi, quán làm ăn không tốt, ông chủ dứt khoát thuê một nhạc công da đen trợ giúp. Chàng Béo ở lại, chồng em bị sa thải”.
Sau đó hai người yên lặng. Liêu thấy An An không nói gì thì rất lo, sợ cô rời xa mình. An An lại suy nghĩ rất lung, làm thế nào an ủi Liêu, nhưng không nghĩ ra được điều gì, có lẽ vì quá đường đột.
An An muốn nói cô vẫn ủng hộ anh, bất luận địa vị xã hội của anh thế nào, nhưng lại không biết sắp xếp câu nói ra sao, quyết định yên lặng đi bên Liêu, cho rằng đó là thể hiện sự tin tưởng lớn nhất đối với Liêu. Đừng dùng những chuyện vặt vãnh như vậy để thử thách tình yêu của chúng tôi; không cần giải thích nhiều, cả hai đều hiểu.
Hai người bên nhau, mỗi người một suy nghĩ, một tâm trạng.
“Có phải em đang tính rời xa anh? Đằng nào bây giờ lương anh cũng không phải 5.000”. Liêu hỏi, cố tỏ ra vui vẻ.
An An nhìn Liêu, rất muốn mắng anh, muốn nói: “Anh nghĩ tình yêu của em chỉ có vậy sao?”.
Nhưng lại không muốn giải thích nhiều, cô chi nói: “Không”.
Liêu không nói nữa, thầm nghĩ liệu mình có thực sự hiểu An An?
Dưới ánh điện, trông cô càng xinh đẹp. An An có vẻ mặt đặc trưng rất phụ nữ, rất đẹp, rất hấp dẫn. Phụ nữ? Liêu Văn Đạo bỗng nhớ ra: Phụ nữ là tổng hợp của tiền bạc và ham muốn vật chất.
Đi một lát, không biết ai nói trước, hai người đều tỏ ra vui vẻ thái quá, Liêu Văn Đạo lại cười nói thoải mái, An An phụ họa. Liêu nói: “Anh trẻ thế này đã thất nghiệp, ngày mai đến chợ lao động xem sao”, An An hùa theo: “Nhất định phải mang theo dụng cụ đánh giày để làm việc ngay”.
Cuối cùng, hai người đều nhận ra nụ cười của họ quá khiên cưỡng và kỳ quái, nó vang lên trong đêm nghe rất thê lương. Về nhà không ngủ được, Liêu kêu đói. An An bảo sẽ nấu bánh chẻo chiêu đãi và được tán thưởng nhiệt liệt. Sau đó Liêu lên mạng, An An mang bánh chẻo mua sẵn ở siêu thị, đun nước, bắt đầu nấu.
QQ của An An hiện lên, nickname của cô là Kẹo Đắng. Liêu chăm chí nhìn cái tên từng mê hoặc mình, cảm thấy những chuyện xảy ra mấy tháng nay giống như giấc mộng. Lần đầu gặp nhau, An An như một con sâu sặc sỡ, đầu quấn khăn rất đẹp, một phong cách tự nhiên, hoang dã như thảo nguyên.
An An thò đầu ra hỏi Liêu bánh chẻo có cần cho thêm gia vị không, Liêu trả lời không cần. An An lại mất hút trong bếp. Liêu thở dài, nghĩ thầm, một cô gái tốt như vậy, mình làm thế nào để mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Sự kiêu hãnh, tự tin trước đây bỗng biến đâu mất.
Liêu Văn đạo ăn bánh chẻo, nghĩ đây là bữa tối cuối cùng do An An nấu, tự dưng thấy ngao ngán.
Cái tên Kẹo Đắng bỗng nhấp nháy, có một “bạn tốt” nói chuyện với QQ của An An, Liêu Văn Đạo do dự một lát rồi kích chuột vào đó, nhìn thấy nội dung, bỗng giật mình kinh ngạc, mặt trắng bệch. “Em gái, em vẫn nợ anh một đêm!”.
Liêu nói “đùa” với An An: “Thì ra em vẫn thích chơi trò chuyện tình một đêm?”.
“Không, em không quen hẳn”.
“Vậy tại sao hắn lại đợi em? Lại còn nói nợ một đêm?”. Liêu vặn hỏi.
An An tức giận chửi bới gã khùng trên QQ, sau đó dứt khoát tắt máy, lẩm bẩm: “Chẳng phải lần đầu gặp nhau, em cũng có cuộc tình một đêm với anh sao? Người này cũng thế, hắn có ý gạ gấm, nhưng em không đồng ý, em đã cắt đứt với hắn”. An An vội giải thích, thấy mặt Liêu sa sầm, cô rất buồn. Sau đó An An bình thản xoá tên người đàn ông trên QQ nói: “Đúng là không quen!”.
“Thật khó mà hiểu em! Lúc nào trông em cũng có vẻ thơ ngây, thật thà!”. Liêu Văn Đạo cố kìm nén ghen tuông. Anh cố ép mình độ lượng với An An, nhưng miệng lại nói ra những suy nghĩ không hay; anh đã không kiểm soát được bản thân nữa rồi. An An không nói nữa, cô thực sự thấy không cần phải giải thích thêm.
Ba giờ đêm, nằm trên giường, An An hỏi Liêu Văn Đạo sau này định thế nào.
“Trước tiên, có lẽ cứ chơi cho các quán bar đã, đợi các khách sạn lớn tuyển người hẵng hay”. Liêu nói vẻ lạnh nhạt, nhưng giọng u uất.
Trước ngày hôm nay Liêu tự tin là thế, anh cảm thấy mình có năng lực, người có năng lực không đi diễn thuê. Anh cảm thấy làm vậy giống như món hàng, ngồi chờ khán giả boa tiền. Khách thích thì bảo chơi, mà toàn những bản nhạc không do mình lựa chọn, phải theo sở thích của họ, những người chẳng hiểu gì về âm nhạc. Có khi giữa đêm khách hàng móc tiền bảo đi mua thuốc lá hoặc thuốc lắc, có khác gì người phục vụ đâu. Khi khách hàng cao hứng, bảo chơi bài gì mình cũng phải nghe theo; có khi gặp kẻ ngạo mạn lúc boa tiền còn thêm một câu: “Mang về nuôi gia đình”.
Liêu nghĩ chơi nhạc cho các quán bar rẻ tiền cũng giống như gái nhà hàng. Có tiền thì tôi bán. Có điều, một người bán tôn nghiêm, một người bán linh hồn. Chẳng có gì liên quan tới âm nhạc.
Liêu cảm thấy chơi nhạc trong những quán bar rẻ tiền là sự sỉ nhục nhân cách, là hạ đẳng. Trước đây Liêu đã nói với An An, mình có chết cũng không làm như vậy. Khi nói câu đó, An An vẫn còn nhớ, Liêu đầy tự tin, đầu ngẩng cao, ngạo mạn.
Nghĩ đến lần đầu quen nhau, Liêu Văn Đạo kiêu hãnh nói với mình: “Dù sao tôi cũng là một người thuộc giới cổ cồn của thành phố này”.
An An cảm thấy rất buồn. Cô thương Liêu Văn Đạo, muốn an ủi nhưng lại sợ nói nhiều làm anh nghi ngờ. Liêu bây giờ chẳng khác gì một đứa trẻ yếu đuối.
Thật họa vô đơn chí. Đúng vào lúc này, cái gã ngớ ngẩn nào đó từng chat với cô lại xuất hiện với mẩu tin nhắn chết tiệt: “Em vẫn nợ anh một đêm!”.
Sau đó Liêu đột nhiên nói: “Hình như lần đầu gặp nhau, chúng ta cũng ngủ với nhau như vậy”.
An An không nghĩ nhiều, gật đầu tán thành. An An ngây thơ cho rằng Liêu vẫn nhớ lại hôm hai người quen nhau.
“Vậy có phải, bất luận là ai lần đầu gặp, em cũng nằm chung giường với người ta?”.
An An nhìn Liêu thầm nghĩ, cuối cùng anh đã nói ra cái gai trong lòng mấy tháng nay: Họ quen nhau từ cuộc tình một đêm, lần đầu An An làm tình với Liêu, cô đã không còn là trinh nữ. Khi phát hiện điều đó Liêu rất thất vọng, nhưng về sau cố không nghĩ tới chuyện đó nữa, suy cho cùng, ai cũng có quá khứ riêng. Liêu vẫn rất tốt với An An, vẫn coi cô như báu vật.
Nhưng bây giờ, trong lúc này, cuối cùng Liêu đã nói ra cái điều giày vò anh mấy tháng qua, An An cảm thấy tuyệt vọng, dù cô cố gắng đến mấy cũng không thoát khỏi dấu ấn “chuyện tình một đêm”. Có nghĩa cô là gái phóng đãng, chí ít cũng là người quá dễ dãi. Cô đã có chuyện như vậy, nhất định cô là người phòng đãng, bất kể hoàn cảnh lúc đó ra sao.
An An tuyệt vọng thở dài, nói: “Đúng vậy!”. Chỉ có điều câu nói đó được thốt ra yếu ớt như tiếng con mèo Sbin.
Sau đó họ làm tình với nhau, Liêu tỏ ra rất thô bạo, không chút gượng nhẹ, xong cuộc quay lưng về phía cô, lăn ra ngủ.
Trước đây bao giờ Liêu cũng để tay cho An An gối, tay kia để lên ngực cô một cách mãn nguyện, hai người đều ngủ ngon lành.
Ánh sáng bên ngoài hắt qua cửa sổ, An An nhìn ngọn đèn bàn, thầm nghĩ đã mấy lần Liêu nói với cô: “Bọ Con, nhất định anh sẽ cho em ngọn đèn”.
Không biết từ lúc nào Liêu bắt đầu có thói quen tắt đèn ngủ.
Nước mắt. Im lặng. Vết sẹo…
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
"Mình là mặt trời, chị là mặt trăng, một bầu trời không thể cùng lúc có cả mặt trăng lẫn mặt trời, hai thiên thể thần linh"
ANH TRAI EM GÁI - Tào Đình
Nếu nói rằng: “Yêu là mỗi sợi tơ. Tấm vải tình yếu nhất định phải do hai người dệt từng sợi một mới tạo nên hạnh phúc” thì yêu đơn phương, hỏi có phải tình yêu?
Yêu đơn phương đã khổ. Yêu chính anh trai của mình lại càng khổ hơn nữa. Mai Mai yêu anh trai Dương Dương, một tình yêu tội lỗi nhưng không bệnh hoạn, tội lỗi mà vẫn đáng thương.
Bởi, Mai Mai là cô gái câm. Trong thế giới “hư ảo, lặng lẽ, không người”, trống rỗng và cô độc của cô, duy nhất chỉ có người anh trai ngự trị. Yêu anh và muốn độc chiếm người anh, Mai Mai đã tự tước đi niềm vui hồn hậu của tuổi thơ, đẩy mình vào vòng xoáy của những mâu thuẩn giằng xé giữa hờn ghen ích kỷ và tình yêu thương. “Chị em sinh đôi, chị em như hoa, tương thân tương ái không rời xa”. Vậy mà Mai Mai đã ghen với từng tiếng gọi “anh” nũng nịu, ngộ nghĩnh của An An, Người em gái sinh đôi láu lỉnh, thông minh, hoạt bát, dễ thương.
Có lần, An An bị ngã - một vết sẹo dài theo cô suốt cuộc đời, nhức nhối trong tim một nỗi đau không nói nên lời. Cô tinh nghịch, bất cần. Cô sống đơn giản và bồng bộ. Có ai hình dung cô thế nào trong những khoảnh khắc mơ màng đứng bên cửa sổ, ánh mắt u ám nhìn xa xăm, khao khát về một “ngọn đèn” cho riêng mình?......
Phần một:
Những mùa hè của thời thơ ấu, không khí tràn ngập mùi hương cỏ dại và mùi bánh pizza làm cho cái nắng gắt như nhạt đi và mong manh hơn. Chúng tôi học làm người lớn, cố tỏ ra tư lự với nụ cười buồn rầu thường trực.
Khế ước
Một buổi sớm mùa xuân, Hà Tặc, gã trai cùng lớp với tôi, sửng sốt khi nhìn thấy Mai Mai lần đầu tiên. Không kìm được, gã reo lên đầy kinh ngạc:
“Trời, đẹp quá!”
“Chị là người ở đâu thế, trông chị rất đặc biệt!”
“Chị học trường nào?”
“Chị tên gì?”
“Sao khinh người thế?”
Gã hỏi liền một thôi một hồi; lần đầu tiên cảm thấy lăn tăn về sức hấp dẫn của mình đối với người khác giới.
Mai Mai nhìn Hà Tặc, lại nhìn tôi, nụ cười hồn hậu, vẻ bình thản, êm đềm như mặt nước mùa thu.
Mai mai mặc sơ mi trắng, bên trong là áo bó và váy đều màu hồng. Nắng xuân đã về nhưng không khí vẫn còn phảng phất hơi lạnh. Trông em tao nhã, tràn trề sức sống, ánh mắt như cười, như giễu cợt sự vụng về, bất cẩn của người đối diện.
Mai Mai đem bút và màu ra ban công ngồi vẽ.
“Ông bạn, ích kỷ thật đấy, có cô bạn đẹp như vậy mà không sớm giới thiệu với anh em!?” Hà Tặc lại quay đầu về phía tôi, đùa đùa thật thật; đột nhiên nét mặt thoáng băn khoăn, gã lẩm bẩm: “Ồ, mà tại sao nàng lại không thèm để ý đến tớ nhỉ, “Trái tim không ngủ yên” của tớ bị tổn thương mất.”
“Mai Mai không phải là bạn gái của tớ.” Tôi nói, thâm tâm cũng thấy hối tiếc. “Vả lại, Mai Mai không biết nói, làm sao trả lời cậu.”
Hà Tặc chưa kịp phản ứng, đúng lúc đó cánh cửa bật mở, một cô bé đầu quấn khăn màu da cam tươi rói đường đột xông vào: “Em về rồi đây! Hôm nay chúng ta ăn món nem công hay chả phượng?”
Hà Tặc nhìn người con gái nhanh nhảu, nhí nhảnh như một con chim từ trên trời rơi xuống, lại nhìn cô gái đang miệt mài vẽ tranh ngoài ban công. Không thể tin được. Cô ấy, cô ấy… họ là…?”
Tôi mỉm cười, giải đáp thắc mắc của cậu ta. “Rất đơn giản. Họ là chị em sinh đôi.”
---------------------------------------------------------
20. MÙA HÈ
Nghỉ hè có nghĩa là gì? Mùa hè, ngoài nóng nực có nghĩa gì nữa? Có nghĩa là các thiếu nữ ăn mặc hở hang.
Tôi đi trên đường phố Trùng Khánh vào một ngày nóng nực, vừa vui vừa hoang mang. Tôi không thể quen cái nắng khủng khiếp của mùa hè Trùng Khánh, nhưng lại rất thích cách ăn mặc của những người đẹp Trùng Khánh trong mùa nóng: ngoài chuyện không mặc gì, còn lại, kiểu nào họ cũng dám mặc cả…
Tôi ngước mắt nhìn mặt trời giữa trưa, ánh nắng chói chang khiến mắt đau nhức, đến nỗi không thể nào mở mắt. Hồ Khả mắng tôi là đồ ngốc: “Chỉ có thằng ngốc mới nhìn mặt trời vào lúc giữa trưa tháng Tám”.
Tôi thừa nhận mình là kẻ ngốc. Bởi vì chỉ có kẻ ngốc mới đưa bạn gái đi mua đồ giữa ngày nắng 380C.
“Tiểu Dương, ngày mai chúng ta đi sắm đồ nhé!”. Điện thoại của Hồ Khả.
“Cái gì? Anh không muốn đi, trời nóng lắm”.
“Không được! Nhất định anh phải đi!”.
“Vì sao?”
“Bởi vì em cần đi”.
Good! Lý do xác đáng!
Và giờ bị Hồ Khả kéo đi khắp nơi. Tôi nói với nàng: “Em không sợ cháy nắng sao?”. Tôi hy vọng có thể dọa nàng, bởi vì con gái rất sợ những câu đại loại như vậy.
“Không, em không bị rám nắng”. Hồ Khả nheo mắt nói, nắng quả rất dữ, người đi đường không ai muốn mở mắt. “Anh bớt phàn nàn đi, chẳng lẽ ngày nào anh cũng ở nhà với em gái ư?”.
Tôi nghĩ, cũng phải, ở nhà với em gái là đầu tư lỗ vốn nhất trên đời.
Mùa hè là mùa của dục vọng.
Bây giờ là mùa hè. Tôi đi trên đường dưới cái nắng 380C, cảm nhận một cách đầy đủ cái nghiệt ngã của thời tiết mùa hè và sự mát mẻ của các thiếu nữ. Trời nóng hầm hập, các cô mặc trang phục hè mỏng manh, váy cộc, mini jupe, áo hở lưng màu xanh nhạt, vàng nhạt, trắng toát, giống như những quả táo gọt vỏ bày trên đĩa nhấp nhô. Hồ Khả mấy lần đưa khăn giấy cho tôi lau mặt, nàng nhìn khuôn mặt đỏ lựng đẫm mồ hôi của tôi nhếch mép cười ranh mãnh.
Cô thiếu nữ đi bên cạnh chúng tôi mặc áo phông bó hở rốn, tôi bỗng nhận thấy cái rốn của cô ta cũng rất bắt mắt và đúng là phát ra yêu khí. Thuở nhỏ xem Tây du ký, tôi vẫn còn nhớ chuyện những sợi tơ độc chết người từ rốn yêu quái tuôn ra. Nhưng tôi cứ nhìn chằm chằm vào cái vị trí tuyệt đẹp đó, thầm nghĩ cái rốn kia cũng nguy hiểm như tử huyệt của yêu quái, nó mê hoặc người ta, khiến đầu óc người ta mụ mẫm, biết rõ là cạm bẫy nhưng vẫn lao vào, cam tâm tình nguyện, chết không hối hận.
Mắt tôi lại xuôi theo rốn nhìn xuống đùi cô ta, cặp đùi mảnh dẻ trắng nõn, nhưng tiếc là hơi cong, tôi cau mày vì cảm thấy tiếc cho cô ta. Cô gái khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, tôi nhìn thấy cái váy siêu ngắn của cô, thử đoán màu chiếc quần lót bên trong và đoá hoa kia…Tôi đang cố mường tượng; bên dưới đường viền cạp quần màu đen kia là vật gì mà cứ trồi lên hạ xuống thì…Ối! Đau quá! Ai đó đã giẫm mạnh lên chân tôi.
“Này! Anh cúi đầu làm gì vậy? Không có ai nhìn quần lót phụ nữ mà say mê như anh? Nghiễm nhiên coi như không có tôi…”. Thì ra Hồ Khả giẫm gót giày lên chân tôi.
Lúc đó tôi dướn thẳng người, nhìn Hồ Khả đang tức giận, mặt đỏ gay, tôi chối bay: “Đâu có, anh đâu có nhìn quần lót của cô ta, anh chỉ muốn nghiên cứu cô ta dùng giấy vệ sinh nhãn hiệu nào!”.
Vậy là tôi bị mắng té tát.
Gần đây tôi đã không còn lấy Hồ Khả ra làm ví dụ phản bác nhận xét của Hà Tặc. Cậu ta thường nói: “Con gái Trùng Khánh như hổ dữ”.
Tôi xoa xoa mu bàn chân đau điếng. Gần đây, Hồ Khả ngày càng phát huy ưu thế của người đẹp, động tý là giẫm chân tôi, phàn nàn đàn ông không thể không quản, tôi gật đầu lĩnh giáo, sau đó gần như copy “nguyên xi” chuyển đến Hà Tặc: “Đàn bà không thể không quản”.
Người ta rất gầy, biết là đánh tôi không có hiệu quả đành dùng giày gót nhọn giẫm vào chân tôi, con quay một vòng 3600, chiêu này có tên: tuỳ cơ ra đòn.
Tôi đứng trước mặt Hồ Khả, mắt nàng trợn tròn dưới tròng kính nâu, những chỗ sém nắng trên mặt chuyển màu nâu nhạt, tương phản một cách kỳ lạ với làn da trắng muốt. Hôm nay Hồ Khả mặc chiếc váy liền màu vàng nhạt và chiếc áo bó bên trong cũng màu đỏ, tay cầm cái túi nhỏ màu hồng, thật ra chẳng để làm gì nhưng lại đạt hiệu quả trang sức vào bậc nhất. Cử chỉ duyên dáng, tao nhã. Tôi thầm so sánh Hồ Khả với cô gái kia, kết luận: phần thắng nghiêng về Hồ Khả, lòng thầm mãn nguyện. Hồ Khả xinh đẹp là bạn gái của tôi! Vậy là kiêu hãnh khoác tay nàng, thẳng người cất bước trước sự ngưỡng mộ của những gã đàn ông qua đường. Tính sỹ diện đàn ông được thoả mãn cao độ. Buổi chiều, tôi quyết định đưa Hồ Khả đi ăn cơm Tây, một nhà hãng cũng chẳng ra gì nhưng do dán mác ngoại nên vẫn được dân Trùng Khánh hoan nghênh. Hồ Khả rất lịch thiệp, nàng ăn từng miếng nhỏ nhẹ. Tôi ăn xong suất của mình, ngồi nhìn nàng ăn và tự hỏi, nàng và con mèo Sbin, ai ăn nhanh hơn, cuối cùng kết luận: như nhau. Tôi nhìn đôi môi nàng cử động, mím lại, nhai - môi rất bóng, không biết là son hay màu môi thật, chỉ biết lúc đó đầu tôi lại nghĩ tới những chuyện không đứng đắn.
Mùa hè tràn đầy dục vọng!
“Nhìn gì! Không được nhìn!”. Giọng nói kiêu kỳ của Hồ Khả quá khác người. Nàng thường hét to để che giấu sự xấu hổ. Thấy nàng xấu hổ, tôi không nhìn nữa.
Vậy là tôi đành chuyển ánh mắt sang phía khác, phía đó lại đúng là khu vệ sinh, có một cô nàng rất xinh khoảng hai mươi tuổi vừa vào, tiếp đó là hai người đàn ông đi ra, rồi một đứa trẻ… Khỉ thật! Lại vào, sau đó…
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, Hồ Khả đang ăn. Những người xung quanh cũng đã kết thúc bữa ăn, người ra về, người vào nhà vệ sinh. Đĩa của Hồ Khả vẫn còn một nửa. Nàng đang chăm chú tấn công món bít tết bò, tôi ngờ nàng đang tìm trong miếng thịt xem có con sâu nào không.
Nhìn nhà vệ sinh lâu như vậy, cuối cùng cũng có kết quả. Tôi phát hiện cô gái đẹp hai mươi tuổi vào lâu như vậy vẫn chưa ra. Tôi lại muốn làm anh hùng, tôi đoán có thể nàng cũng đang gặp rắc rối, có một gã côn đồ nào đó…Đang định xông vào thì nàng trở ra, mặt mày tươi tỉnh, đầu tóc gọn gàng, môi son tươi rói…Tôi thắc mắc tại sao phụ nữ cứ phải vào nhà vệ sinh trang điểm lại. Tôi không thể không nghi ngờ liệu nàng có nhổ lông nách, lấy gỉ mũi trong đó. Nghĩ tới đó, tôi thấy mình thật đáng ghê tởm.
Tôi lại lia mắt về phía người đẹp Hồ Khả bên cạnh, cuối cùng nàng cũng đã thanh lý được hai phần ba suất ăn.
“Chán quá hả?”. Có lẽ nàng đã nhận ra người đối diện sắp ngủ gật. Mặt không chút biểu cảm, nàng nói: “Trong túi có cuốn của An Ni Bảo Bối , anh lấy mà xem”.
Tôi nhìn cái túi hồng của Hồ Khả trong tay mình.
“Không, để anh cầm giúp em, túi của người khác anh không thích lục lọi”, nhất là của phụ nữ - tôi thầm bổ sung.
Sau đó Hồ Khả tự lấy cuốn sách đưa cho tôi. Tôi còn chưa kịp liếc tên cuốn sách, Hồ Khả đã nói:
“Không ăn được nữa”. Nàng cau mày, ngay cả khi nàng cau mày cũng rất đáng yêu.
Tôi kéo nàng đứng lên, nói không sao, không sao, sau đó làm như tiện tay ôm cổ nàng, vô tình hay hữu ý chạm vào ngực nàng. Hồ Khả biết ngay, nàng trợn mắt lườm tôi, nhưng nàng cũng giữ thể diện cho tôi, không mắng.
Con người hay suy nghĩ vẩn vơ là tôi lại một lần nữa quả quyết: Mùa hè là mùa của dục vọng.
Khi chia tay, tôi đề nghị ngày mai đi bơi, kế hoạch đã được thông qua.
Trở về nhà, thấy cô em gái vốn dĩ sôi nổi, tràn đầy sinh lực ngồi trên đi văng, vẻ mệt mỏi, tay cầm điện thoại, mắt vô hồn nhìn trân trân vào khoảng không. Tôi hỏi: “Con lỏi này có chuyện gì thế, thất tình phải không?”.
Tưởng sẽ có một cử chỉ đón tiếp thân mật, không ngờ An An chỉ liếc tôi với ánh mắt ảo não rồi lại nhìn vào điện thoại, lần đầu tiên nó không có vẻ khiêu chiến. Thật lạ quá! An An có gì đó bất thường.
Tôi chạy ra ban công, Mai Mai vẫn đang ngồi vẽ. Ánh nắng buổi chiều tuy không đáng sợ như buổi trưa nhưng vẫn rất gay gắt. Thấy Mai Mai bị nắng thiêu đốt không thương xót, tôi không chịu nổi.
Hồi nhỏ nghe mẹ kể chuyện ông mặt trời sở dĩ đổ cả một thác nắng như vậy xuống con người là bởi vì ông ấy có bộ râu rất dày. Tôi xót xa khi tưởng tượng bộ râu ông mặt trời đổ nắng không thương tiếc lên làn da non nớt của Mai Mai.
Tôi bảo: “Mai Mai, trời nóng thế này, vào phòng ngồi cho mát, đợi mặt trời lặn hãy vẽ”.
Mai Mai ngẩng đầu, nhìn tôi với nụ cười thoảng nhẹ, thánh thiện như không thể chạm tới. Tôi nghĩ, phải chăng em gái tôi đúng là tiên nữ?
Mai Mai mặc một cái váy kiểu cũ màu xanh nhạt làm nổi bật làn da trắng muốt, non mọng như giọt sương đậu cành sắp rơi. Tôi hận đôi mắt bướng bỉnh của mình đã vô tình liếc vào ngực em, mặc dù chỉ vô thức nhưng hồi lâu sau tôi vẫn không trấn tĩnh được. Tôi tự biện hộ, có lẽ là do tiếp xúc nhiều với Hồ Khả trong thời gian dài nên cứ nhìn thấy phụ nữ là mắt tôi giống như phản xạ có điều kiện, lại hướng vào một vài vị trí nhất định.
Nhưng tôi nhanh chóng phản bác quan điểm của mình. Hồ Khả là người thế tục, nàng giống như quý phi trong cung cấm, dù đẹp mê hồn nhưng vẫn là người trần mắt thịt. Còn Mai Mai là người của Tiên giới, em không nói được là do hờn ghen của tạo hoá, nhưng sự im lặng không lời lại càng khiến em có vẻ thoát tục hơn.
Mai Mai là tiên nữ. Mai Mai là em gái tôi. Về tình về lý, tôi đều không được phép có ý nghĩ gì khác, ngay cả ý nghĩ vô thức cũng là tội lỗi, không được phép. Mặc dù em đẹp mê hồn, nhưng tôi không được phép động lòng.
Mai Mai đứng dậy, nhìn tôi, mắt như mảnh trăng đầu tuần, êm đềm như nước chảy, em nắm một bàn tay lại, tay kia chỉ vào cái xương nhô lên ở ngón tay thứ hai, ra chiều bảo bây giờ là mùa thứ hai của năm. lại để hai ngón trỏ vào lòng bàn tay trái xoè rộng, xê dịch từ lòng bàn tay lên trên, tượng trưng cho ánh mặt trời. Mùa thứ hai là mùa hè, Mai Mai nói em phải nắm lấy mùa hè, đã là mùa hè thì phải có mặt trời.
Tôi nhìn em, nói: “Em vẽ thì cứ vẽ nhưng phải giữ gìn sức khởe. Mặt trời dữ dội thế này em nắm bắt sao được?”. Phải nói thêm mấy câu nữa Mai Mai mới chịu vào nhà. Vừa vào phòng đã chạy đi gọt trái cây, pha nước mát cho tôi, mỉm cười ra hiện nhắc tôi ăn trái cây phải rửa tay.
Tôi nhìn Mai Mai đang sung sướng một cách bất thường, lại nhìn An An vẫn ngồi như hoá đá trên đi văng, thầm nghĩ, thật khổ cho Mai Mai, một mình ở nhà không ai để ý, thật cô đơn. Mình lại không thể thường xuyên ở bên em, con bé An An tính cách như hổ cái càng không thể ở nhà lấy một ngày chơi với chị. Còn mình cũng thỉnh thoảng mới nói chuyện, mỗi lần ở cùng em, thấy em vui như vậy, lòng tôi càng áy náy.
Tôi ăn hai quả lê, bỗng đề nghị: “Ngày mai anh đưa em đi bơi nhé?”.
Phần II - Chương 21: Mùa hè của dục vọng
Mới đầu Mai Mai hơi sững sờ,tôi nghĩ có lẽ em ngại vì không biết bơi, liền động viên “Không biết thì học, có khó gì, anh sẽ dạy em !Em cũng cần phải tiếp xúc với bên ngoài ,như vậy càng có cảm hứng để vẽ.”
Do sự động viên nhiệt tình của tôi, ngần ngừ mãi mãi Mai Mai cũng đồng ý.
Trông lúc hứng khởi, tôi quay người nói với con hổ con đang ngồi như tượng trên đi văng “ An An, ngày mai chúng ta sẽ đi bơi! Rủ luôn cả Hà Tặc , A Thụ đi cho vui!”
An An đồng ý, tuy có vẻ không mấy hứng thú; tôi chú ý trước khi gật đầu, nó liếc trộm Mai Mai một cái. Tôi không hiểu ý nghĩa của cái liếc đó, đành giải thích theo chủ quan của mình : Hai người sinh đôi thường có mẫn cảm giống nhau.
Ngày hôm sau trời vẫn nắng nhức măt.Tôi nghĩ hôm qua chỉ có tôi và Hồ Khả nguyền rủa ông trời , hôm nay sự nguyền rủa tăng lên gấp sáu lần. Sáu người chen nhau đi trên đường.Tôi dự tính sẽ là bảy người, vì tôi có nói với An An đưa chồng chưa cưới để ra mắt anh chị; An An nhìn tôi buồn rầu không nói gì.Tôi đoán hai đứa cãi nhau.
Chúng tôi đi tới khu bể bơi thiên nhiên phía bắc Tùng Khánh.
Hồ Khả tưởng chỉ có hai chúng tôi, nàng đã nói nàng chờ đợi từ lâu cơ hội chỉ có hai người như trong tuần trăng mật.Nhưng khi thấy cả một đám đông , nàng giận dỗi mất một lúc rồi cũng đnàh chấp nhận.
Hai cô em gái và Hồ Khả lần đầu gặp nhau.Hồ Khả nể mặt là bạn của anh cả, ra chào trước. An An vốn biết giáo tiếp, vui vẻ nói “Tên của chị , em đã nghe từ lâu”, sau đó chị chị em em rất thân mật , khiến Hồ Khả cười như hoa nở. Mai Mai không cởi mở như vậy, em vẫn nắm chặt tay tôi,nét mặt vừa bình thản vừa trang nghiêm.
Mắt Hồ Khả nhìn chằm chằm vào bàn tay của Mai Mai trong tay toi.Nhận thấy ánh mắt không vui của nàng, tôi bèn buông tay Mai Mai. Tôi tươi cười “ Mai Mai , đây là bạn gái của anh, chị ấy tên là Hồ KHả.Nào, lại đây bắt tay nhau nào!” Sau đó tự cảm thấy biện pháp của mình tuy tầm thường nhưng có hiệu quả.
Hồ Khả nghe lời giới thiệu “bạn gái của anh” liền vui vẻ, chìa tay cho Mai Mai “ Chào em “
Mai Mai nhìn bàn tay Hồ Khả rồi lại nhìn mặt nàng, không nhúc nhích.
Hồ Khả gượng gạo, buông một câu rất vô duyên” Ồ , xin lỗi, chị quên là em không nói được, xin lỗi em.”
Tôi đứng bên cảm nhận được cái run rẩy của Mai Mai, nhưng em không lúng túng, bướng bỉnh đón nhận cái nhìn khiếm nhã của Hồ Khả.Tôi nhìn hai người phụ nữ,nghĩ bụng,hẳn sắp có chiến tranh,thầm mắng Hồ Khả xuẩn ngốc.
Giữa lúc khó xử, An An chạy đến kéo Hồ Khả “Chị lại đây ,xem cái này!”
“Cái gì” Hồ Khả bị lừa chạy theo An An
Cả nhóm đi theo con đường nhỏ dưới bóng râm của hang cây trong công viên,tôi thấy Mai Mai cúi đầu,lặng lẽ đi sau tôi, tôi quay người quàng tay ôm em.Hồ Khả nhìn thấy tỏ vẻ ghen tỵ, cau mày, nàng biết, vừa rồi nàng sai nên không dám gây sự nữa.
Hà Tặc, An An và Hồ Khả đi phía trước, tôi đi cạnh Mai Mai. A Thụ muốn lấy lòng Mai Mai cố học thủ ngữ, cũng võ vẽ dùng tay ra hiệu nói chuyện với em.Trước mặt A Thụ, Mai Mại luôn ngẩng đầu, có một vẻ cao quý không thể xâm phạm. Tôi nhìn anh bạn A Thụ chắc chắn thất bại mà không tự biết, thầm nghĩ chắc có lẽ không bao giờ cậu ta có hi vọng.
Một lần, chúng tôi tranh luận xem ai đáng yêu nhất trong ba người phụ nữ( đương nhiên không có mặt họ)
A Thụ kêu to “ tất nhiên là Mai Mai.”
Hà Tặc không thích Mai Mai , bảo Mai Mai có vẻ bi ai, khó hiểu.A Thụ cương quyết phản bác, gã bảo » Mai Mai là con thiên nga, cậu là con hà mã , con hà mã làm sao cảm nhận được vẻ đẹp của con thiên nga. »
« Không phải con hà mã nào cũng muốn ăn thịt thiên nga » Hà tặc lí sự.
Tôi không nói, họ cũng không hỏi, đương nhiên họ nghĩ tôi bỏ phiếu cho Hồ Khả
Thay bộ đồ bơi lao xuống nước, tôi tưởng tôi rơi nhầm vào hồ thiên nga, thật kì vĩ !
Tôi bơi mấy vòng, nước trong leo lẻo , mát lạnh !
Tôi nhận thấy anh mắt ngưỡng mộ của Hồ Khà nhìn mình, bèn nảy ra ý định trêu tức nàng,Tôi bơi thật nhanh ,chọn chỗ nước sau vùng vẫy.Đúng lúc đang say sưa, không biết có gã nào đạp vào bụng tôi. Đau điếng, suýt chìm nghỉm, tôi có nén đau bơi vào bờ.Hồ Khả chạy lại, nói với tôi, vẻ ngưỡng mộ »Này ,bơi nhanh thế ! »Tôi cười bảo chuyện vặt.cố gượng, dù rất đau vẫn phải giả bộ vui vẻ ung dung.
Hồ Khả mặc bộ đồ bơi màu đen rất gợi cảm. Tôi dán mắt vào bộ ngực phập phồng như sóng của nàng,Hồ Khả mắng tôi »Đồ gian tặc » đoạn chạy biến đến chỗ An An.
Vừa rồi có ngương làm chúng tôi phát hoảng.Tôi nằm trên bờ tắm nắng, để cho làn da mình nhuộm màu đồng hun, cho ra dáng đàn ông. An An vẫn nhạo tôi quá trắng.Tôi bảo An An đang ghen với làn da của tôi.
Đúng là tôi rất trắng, và đó là một trong những nhược điểm của tôi.Tôi cho rằng đàn ông phải có làn da nâu săn chắc khỏe mạnh.
Hồ Khả và An An sợ nắng, rủ nhau bơi trong bể có mai che.Mái bờm trước của An An bị ướt,tóc vón lại lộ ra vết sẹo phải đội mũ bơi che đi nhưng trông càng đáng yêu.Hà Tặc theo A Thụ tập trượt thác.Hai gã hò nhau leo lên đỉnh thác trượt xuống, bị kích thích bởi tốc đọ và cảm giác mạo hiểm.Tôi sợ độ cao không thích trượt
Trước khi tắm nắng, Hồ Khả đã bôi cho tôi một lớp kem chống nắng dày.Tôi kinh ngạc thắc mắc cái túi của nàng nhỏ như vậy mà đựng được bao nhiêu đồ.Tôi hỏi có phải là cái túi của chú mèo Doraemon không.
Vừa rồi, nhân lúc Hồ Khả bôi kem chống nắng cho tôi, tôi tranh thủ vuốt ve bờ mông rắn chắc của nàng.Vậy là lại bị ăn đòn.Lắm lúc tôi thấy mình như một tên trộm lì lợm, biết chắc sẽ bị bắt, bị phạt nhưng vẫn không chừa, luôn tái phạm hết lần này đến lần khác.Tôi tự nhủ, những hành động ấy là do ham muốn chi phối, mà vào mùa hè, nó càng mãnh liệt.Đó là lỗi của hooc môn nam tính.
Thời trung học , nghe các bậc đàn anh lớp trên phân tích mùa hè là lúc hooc môn tiết ra nhanh nhất, nhiều nhất, tôi không hiểu.Bây giờ tôi có thể khẳng đinh, mùa hè đúng là mùa của ham muôn, mùa của dục vọng.
Tôi lim dim mắt ngắm nhìn những thân thể thiếu nữ như tiên sa, quả là được dưỡng mắt.Tôi vẫn cho rằng phụ nữ có ham muốn bẩm sinh là được phô trương cơ thể,Họ thích được đàn ông chiêm ngưỡng .Họ có niềm tin sâu sắc vào sức mạnh nữ tính của mình.họ cho rằng thân thể mình là hoàn mĩ nhất, hấp dẫn nhất. Trong cuộc sống thường nhật, do những rào cản truyền thống, họ buộc phải mặc trang phục kín đáo.Chỉ có những lúc như thế này họ mới thấy thoải mái và hài lòng nhất.Họ được tự do phô diễn thấn thể, khoe những đường cong quyến rũ .Nước trong vắt, gió thoảng nhẹ, những chỗ cần che đã che, còn đâu để cho đàn ông mặc sức tưởng tượng
Tôi đột nhiên cảm thấy một hình khối trăng trắng đang di chuyển về phía mình, mắt tôi bị kích thích đến độ không thể thở ra được.Hóa ra là cô em gái Mai Mai yểu điệu, đoan trang như Lâm Đại Ngọc…Tôi nói” Mai Mai, vậy àm anh cứ tưởng một đám mây trắng rơi xuống.” Mai Mai cười, má ửng hồng.